Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 342: Bóng Dáng Người Quen

“Không phải chứ, các người không nhìn thấy ta sao?” Hách Liên Chẩn nhìn rổ linh quả trong tay, rầu rĩ nhét một quả nho Tử Ngọc vào miệng, sau đó nháy mắt đã bị vị ngọt thanh kia chinh phục, đôi mắt tỏa sáng tiếp tục nhét thêm mấy quả nho Tử Ngọc nữa đầy mồm, hưng phấn khen: “Tiểu sư muội, nho Tử Ngọc này cực kỳ ngon.”
Khương Tự phất phất tay áo mỉm cười: “Vậy huynh ăn nhiều một chút, bọn muội muốn đi dạo chợ đêm.”
Tiết Tẩy Dược ở thành Dược so với hội lồng đèn ở phàm giới còn náo nhiệt hơn, khắp đường phố trong thành cổ chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa. Từng chiếc đèn màu sắc khác nhau trôi lơ lửng trên không trung.
Trước các cửa hàng cũng đều treo đèn màu xinh đẹp. Con có rất nhiều đèn con thỏ, người ta dùng linh lực huyễn hóa ra những con thỏ con quay chung quanh đền hoa đăng nhảy nhót hấp dẫn không ít nữ tu.
Lại có chủ quán treo đèn phượng hoàng, cánh chim phượng hoàng xinh đẹp vừa vỗ một cái đã chiếu xuống vô số ánh sáng chói lọi, người đi qua được như có tia sáng đáp lên người vậy.
Khương Tự nhìn cũng không kịp nhìn đã thấy rất nhiều nữ tu xách đèn hoa đăng. Nàng bèn lấy đèn thỏ con Đại sư huynh tặng năm đó từ trong túi bách bảo ra cầm trong tay, mỉm cười ngọt ngào khen: “Nơi này thật xinh đẹp nha.”
“Đều là ảo thuật huyễn hóa ra.” Mặc Khí nhìn nơi phồn Hoa Thịnh thế này lại nhớ tới Vĩnh Ám Địa lạnh lẽo ở phương Bắc, ánh mắt ảm đạm đi vài phần, tiểu A Tứ chắc hẳn sẽ thích Cửu Châu phồn hoa hơn nhỉ?
“Tu sĩ cũng giống như người phàm, chẳng qua tu vi mạnh mẽ hơn một chút, sống lâu hơn một chút và cũng cô đơn lạnh nhạt hơn một chút.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn theo chiếc đèn thỏ con trong tay nàng, đáy mắt hiện lên ý cười, hóa ra tiểu A Tứ vẫn giữ chiếc đèn này.
“Phía trước có cửa hàng linh dược, tiểu sư muội, chúng ta đi tới phía trước dạo đi.”
Khương Tự gật đầu, xách theo đèn thỏ con đi theo phía sau Hách Liên Chẩn, nàng tung tăng chạy về cửa hàng linh dược phía trước.
Mặc Khí lẳng lặng ôm tay, đồng tử màu trà chăm chú nhìn theo bóng dáng nàng.
Nguyệt Li cũng theo chân Hách Liên Chẩn chơi đùa cùng nàng, đôi mắt liếc thấy một bóng hình quen thuộc, tức khắc sắc mặt lạnh lùng.
Bóng dáng tu sĩ mặc đồ đen kia chỉ thoáng qua, rất nhanh đã biến mất trong đám đông, không để lại dấu vết nào cả.
Kiếm Phần Thiên trong cơ thể Mặc Khí ngo ngoe rục rịch cũng một lần nữa yên lặng, y lạnh lùng mở miệng: “Tính ra thì tên kia hẳn đã phi thăng thượng giới.”
Mấy năm nay mọi người đều bận tìm kiếm tiểu A Tứ cũng quên mất kẻ khởi xướng kia. Nếu gã ta đã phi thăng thượng giới, vậy thì chuyện này cứ dựa theo quy củ trên thượng giới mà xử lý.
Nguyệt Li gật đầu, khuôn mặt anh tuấn vô song hiện lên chút lạnh lẽo.
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng vẽ ra một vòng tròn trong không trung, đồng thời ngăn cách tất cả những người xung quanh lại gần mình, chàng truyền âm ra lệnh: “Tra một chút trong ba năm này có những tu sĩ nào từ Vân Mộng Thập Bát Châu phi thăng lên.”
Truyền tin rất nhanh đã phá không biến mất, Nguyệt Li nhìn đường phố náo nhiệt đông đúc một lần nữa, lạnh nhạt mở miệng: “Gã sẽ phải hối hận khi phi thăng thượng giới.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Có thể vây trong Vĩnh Ám Địa, nơi đó là chỗ trời đất đều vứt bỏ.”
Nguyệt Li trầm mặc không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên người A Tứ đứng giữa đường phố thành cổ người đến người đi tấp nập, nhìn nàng cười ngọt ngào lựa chọn linh hoa linh thảo rồi trả giá với chưởng quầy, chàng gằn từng chữ từng chữ một lạnh băng: “Chặt đứt cấm thuật cộng sinh, để gã ngã vào hồng trần, rơi xuống vực sâu Vô Gian.”
*
Khương Tự theo chân Hách Liên Chẩn đi liên tục bốn năm cửa hàng thảo dược thì phát hiện ra cấp bậc cao nhất ở đây mới tới thất phẩm. Hơn nữa những loại được bán cũng chỉ có dược tính cơ bản. Kể cả chẳng cần chọn, nàng cũng có thể mò ra không ít linh hoa linh thảo lục phẩm tốt trong động phủ.
“Tiên tử, nếu như là năm vừa rồi thì dĩ nhiên thành Dược của bọn ta sẽ thu về một đám linh hoa linh thảo đứng đầu Cửu Châu. Mỗi tội năm nay Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra nên các thế gia, gia tộc lớn đều quét sạch hàng hóa rồi. Phàm những món nào hơi tốt chút đều sẽ bị mua đi. Nương tử nếu muốn tìm những loại linh hoa linh thảo hiếm có thì chỉ có thể tới Đông Châu tham gia Thịnh Yến thôi.”
Khương Tự gật đầu: “Chưởng quầy, vậy ông bán cho ta vài hộp ngọc đựng linh hoa linh thảo này vậy.”
Hộp ngọc ở thành Dược vô cùng tinh xảo, bên trong còn khảm linh châu, thiết lập thêm trận pháp giúp bảo tồn dược tính của linh hoa linh thảo trăm năm không tiêu tan.
Khương Tự nghĩ đến đám hoa hoa cỏ cỏ trong động phủ, một hơi đòi mua 50 chiếc.
“Tiên tử, tổng cộng 15 vạn linh châu.” Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Hoa cỏ 3 vạn linh châu, hộp ngọc 12 vạn linh châu.”
“Chưởng quầy, hộp ngọc của ông đắt vậy sao?” Hách Liên Chẩn vuốt vuốt vòng tay trữ vật khô quắt, tươi cười nứt ra đến nơi, chỉ hận hắn ra cửa quá gấp, không mang theo kho vàng nhỏ.
Khương Tự từ túi bách bảo lấy ra một ít linh hoa linh thảo lục phẩm: “Có thể dùng linh hoa linh thảo để đổi hộp ngọc không?”
“Dùng cái này.” Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi vào hiệu thuốc, hiệu thuốc nháy mắt tựa như sáng thêm vài phần.
Nguyệt Li ném ra một túi linh châu, mỗi viên có kích thước bằng quả long nhãn.
Ngay sau đó, Mặc Khí đi vào sau cũng ném ra một túi linh châu lớn, mặt mày thiếu niên tối tăm đứng ở cửa hiệu thuốc, che đi toàn bộ ánh mặt trời.
“Tiên tử còn muốn linh hoa linh thảo nào không? Cứ việc chọn, tùy tiện chọn.” Chưởng quầy sung sướng cười không khép được miệng, thế này cũng quá hời rồi, hai túi linh châu đã đủ để mua hết linh hoa linh thảo trên con phố đây luôn.
Đúng là ngồi nhà cũng gặp được quý nhân.
Hách Liên Chẩn nhìn Nguyệt Li và Mặc Khí giàu xổi, cả người như muốn nứt ra đến nơi. Hóa ra mấy năm nay chỉ có hắn nghèo nhất!
Cuối cùng Khương Tự vẫn quyết định dùng linh hoa linh thảo bù cho tiền hộp ngọc, sau đó thắng lợi trở về.
Bốn người vui chơi ở thành Dược hai ngày mới khởi hành tới Đông Châu.
Mấy người Nguyệt Li dự định sẽ mang theo Khương Tự vừa chơi vừa nghỉ coi như du ngoạn các thành cổ lớn trong Cửu Châu một lượt.
Ai ngờ Lan Tấn lại đưa tin ngày một gấp hơn, cộng thêm Đông Châu đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.
Vì thế mọi người không thể không ngựa không ngừng vó lên đường.
Hai tháng sau cuối cùng đã đến được địa giới Đông Châu.
Đông Châu tiếp giáp với hải ngoại, đồng thời cũng là châu phủ giàu có, đông đúc và phồn hoa nhất Cửu Châu. Thậm chí người ta còn đùa rằng chỉ đánh một kiếm xuống cũng có thể trúng vào đệ tử thế gia hào môn.
Về phần thế gia, gia tộc lớn tại Đông Châu, lời đồn miêu tả rằng sinh hoạt cơ bản đều khắp nơi dùng bích châu, ngưng châu lát đường, giao tiêu ngàn vàng khó cầu làm màn che, chi phí hương liệu một đêm cũng đủ bằng chi tiêu đốt hương của tông môn nhỏ suốt cả năm. Cuộc sống của đám người này trải qua những ngày cẩm tú sung sướng, châu ngọc dùng như gạch ngói, vô cùng xa hoa, lãng phí.
“Trung Châu của huynh cũng coi như giàu có, đông đúc. Thế nhưng huynh cũng không dám khoe khoang mình có tiền trước mặt Lan Tấn. Vậy nên khi ở hạ giới, trong bốn thế gia lớn, huynh ấy mới được chọn làm Lão Lục.” Hách Liên Chẩn ngồi trên Kim Ô uy phong lẫm lẫm cố gắng bay sát xe liễn trầm hương Khương Tự đang ngồi, thần thái chói mắt tựa như mặt trời khoe khoang khoác lác, thậm chí còn suýt nữa đá rơi cả bánh xe của xe liễn tiên hạc.
Khương Tự ghé vào cửa sổ xe liễn trầm hương, cách một tầng mành trướng bằng tơ nguyệt tằm nhẹ như lông vũ, mỉm cười hỏi: “Trong nhà Lục sư huynh có tiền như vậy ạ? Vậy nhà Đại sư huynh đến Ngũ sư huynh chẳng phải còn có tiền hơn so với nhà Lục sư huynh sao?”
“Nhà Lan Tấn có tiền lắm, chờ đến khi nào muội tới Lan gia sẽ biết. Có điều những người khác đứng từ hàng thứ năm trở lên đều dựa vào thực lực tổng hợp. Thí dụ như Lão Nhị nhé, kiếm Phần Thiên của huynh ấy trâu cực, lại cộng thêm mắt Luân Hồi, người bình thường nào có ai dám nhìn vào mắt huynh ấy đâu.” Hách Liên Chẩn nhìn thoáng qua Mặc Khí đi trước mở đường, hạ giọng thì thầm: “Nghe nói huynh ấy từ núi thi biển máu sống sót ra đó.”
Nguyệt Li thì càng chẳng cần phải nói. Năm đó mỗi người trong bọn hắn ai mà chẳng ngóng trông ba người Nguyệt Li, Mặc Khí với Trọng Hoa có thể đánh nhau ta sống đi chết.
Bây giờ nhớ lại những năm ở núi Thanh Vụ quả thực có bộ dạng sơn vũ dục lai phong mãn lâu, kết quả không cẩn thận một cái, Lan Tấn đã mang theo một nhóc bánh bao cưng mềm đáng yêu về, phong cách cứ thế đột nhiên thay đổi, chẳng thấy đánh nhau nữa.
Mọi người ai nấy đều trầm mê nuôi dưỡng tiểu A Tứ.
(*) Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: câu thứ 4 trong bài Hàm Dương thành đông lâu, dịch nghĩa mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu, hiểu đơn giản là trước việc lớn thường có dấu hiệu bất thường.
Khương Tự nhìn thoáng qua Nhị sư huynh đi phía trước, nàng trầm mặc không nói gì, nếu không phải nàng bị trói định với tiểu động phủ, lại gặp được Lan Tấn thì có lẽ cũng giống với Mặc Khí, cả đời phải sống trong bóng tối.
“Phía trước chính là thành cổ Kim Hồng của Đông Châu.” Hách Liên Chẩn chỉ vào thành cổ tiên khí lượn lờ phía trước Đông Châu, hưng phấn kể: “Nói đến tiếng tăm thành cổ này quả thật cũng có chút chút hơi xấu hổ. Trung Châu bọn huynh nổi nhất chính là thành Trục Lộc. Còn Đông Châu bọn họ thì sao? Thật tàn nhẫn, thành Kim Hồng, nghe đã thấy giàu có rồi, vừa vàng vừa đỏ nữa chứ, châu phủ của thiên tài địa bảo cấp đỉnh, cũng chính là Hoàng Trung Hạnh đấy.”
“Hoàng Trung Hạnh chính là mảnh đất của linh quả trong truyền thuyết. Trên mỗi quả đều có hai chữ Hoàng Trung, nghe đồn sau khi ăn vào có thể lập tức nhảy lên một cảnh giới lớn, thành thần hoặc thành tiên.” Nguyệt Li nhàn nhạt giải thích.
Khương Tự kinh ngạc: “Còn có linh quả như vậy ạ?”
“Dĩ nhiên rồi, Hoàng Trung Hạnh chính là thần quả cửu phẩm, cấp bậc còn ở trên cả Cửu Sắc Tiên Liên, chẳng qua mấy chục vạn năm mới có thể trưởng thành một lần, trong trời đất cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không người nào chính mắt gặp qua.” Bút vẽ nhỏ lắc lắc đầu bút nói. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận