Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 666: Cách Cả Hai Yêu Đương

Cô Xạ nhìn thoáng qua Nguyệt Li vẫn đi theo phía sau. Từ sau khi ra khỏi phủ Thanh Châu, hai người này một trước một sau dạo núi ngắm biển, có đôi khi sẽ ở cùng một Động Thiên Phúc Địa, có lúc lại ở cùng một ngọn núi, uống cùng nước trên một dòng sông, cùng xem múa rối bóng. Cứ như vậy không nhanh không chậm đi đi rồi lại dừng dừng như cách cả hai yêu đương.
Cô Xạ có cảm giác bản thân là một người dư thừa, sinh ra chỉ để tới chịu tội.
Thật vất vả mới đến được phủ Lang Châu trong chương cuối cùng của thoại Bản. Nhìn mảnh đất phủ Lang Châu giờ đã biến thành một vùng băng tuyết, Cô Xạ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi vào ở Động Thiên Phúc Địa duy nhất của châu phủ, cuối cùng nàng ấy không để nhịn được nữa mà đi tìm Nguyệt Li.
“Đạo chủ, tính canh giờ, Cửu Châu Thịnh Yến sợ đã bắt đầu rồi, ta phải về Cửu Châu trước. Khương Tự đành phiền đạo chủ để ý chút.” Cô Xạ ra khỏi sân, nhàn nhạt nói với hư không.
Một trận dao động truyền đến, tu sĩ lạnh nhạt xuất trần bước ra, mặt mày tựa biển sâu, nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Cô Xạ thấy mặt mày chàng so với trước đó còn lạnh nhạt, khó gần hơn vài phần, cố tình người như vậy lại đi theo sau các nàng non nửa năm. Cô Xạ chắp tay thi lễ bái một bái với chàng, ngay sau đó quay trở về Cửu Châu.
Chờ nàng ấy vừa đi, Nguyệt Li đứng trong sân một lát rồi lấy một chiếc tiêu ra, bắt đầu thổi. Ban đêm nàng khó vào giấc, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ lập tức bừng tỉnh. Nếu có tiếng tiêu làm bạn, để nàng biết chàng đang ở ngay bên, có lẽ sẽ ngủ yên ổn hơn một ít.
Khương Tự chưa ngủ được bao lâu đã mơ hồ nghe thấy tiếng tiêu. Năm ấy khi còn ở Bắc Châu, chàng cũng hàng đêm thổi tiêu vỗ về tinh thần cho nàng. Nàng trở mình một cái, vuốt lông nhóc thủ Kỳ Lân đang ngáy ngủ o o trong lòng.
Từ nhỏ giấc ngủ của nàng đã nông, cũng chẳng dám tiến vào trạng thái ngủ sâu, chỉ sợ sẽ chết trong mộng. Sau này khi tu hành nàng lại luôn phải vật lộn với số mệnh. Vì thế tính đến tính đi giấc ngủ yên ổn nhất lại là những năm hóa thành con thỏ con trong ảo cảnh Thủy Nguyệt, khi đó mỗi ngày nàng tỉnh ngủ thì ăn, ăn no lại ngủ, sống cuộc sống không lo không nghĩ.
Nửa năm qua Nguyệt Li vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, dĩ nhiên nàng biết.
Có đôi khi ban đêm sẽ có người vào phòng đắp chăn cho nàng, biết nàng sợ tối nên sẽ để lại một tia ánh trăng trên đầu giường, biết là thích ăn linh quả, uống linh lộ nên thường thường nhét rất nhiều hoa cỏ quả vào trong vòng tay trữ vật, còn điêu khắc những món đồ nho nhỏ tặng cho nàng, tất cả đều là những linh thú xinh xinh có dáng vẻ ngây thơ. Có đôi khi sáng sớm tỉnh lại, nàng thấy hoa tươi vẫn còn mang theo giọt sương do chàng hái.
Chàng làm hết thảy những việc này chẳng hề kiêng dè chút nào, thậm chí đôi khi còn ở cùng một nhà Động Thiên Phúc Địa với nàng. Lúc gặp thoáng qua chàng còn nhìn nàng hơi mỉm cười.
Sự tự nhiên vậy mà giống hệt như trạng thái lúc còn niên thiếu, chẳng có hoang mang, lại cẩn thận tỉ mỉ làm bạn cùng nàng, dường như trong thế giới của chàng chỉ có nàng.
Thật ra nàng đã sớm không còn giận nữa, một chuyến đi tới Vân Mộng Thập Bát Châu này khiến thể xác và tinh thần nào cảm thấy hân hoan, tự do tự tại hơn nhiều.
“A Tứ, giờ cô như chim hoàng oanh bị nuôi nhốt trong lồng ấy.” Bút vẽ nhỏ rúc vào giường, nói thầm: “Ăn, mặc, ở, đi lại đều do tên kia sắp xếp ổn thỏa cho, ngày ngày đi theo, ban đêm còn thổi tiêu giúp cô an giấc. Có phải cô lại động lòng rồi không?”
“Nói bậy, nơi nào có chim hoàng oanh bị nuôi nhốt trong lồng?” Khương Tự duỗi người, nhìn bầu trời đêm ngoài Động Thiên Phúc Địa, cười cong mắt: “Ta rất mang thù, không dễ dàng tha thứ cho người khác đâu.”
“Chính là chim hoàng oanh nhỏ, tên kia lấy trời đất nuôi nhốt cô đấy.” Bút vẽ nhỏ tức giận cảnh bảo: “Cùng ta dạo chơi nơi hồng trần không tốt sao? Yêu đương sẽ khiến người ta trở nên ngu ngốc, cô chớ có mắc mưu, kết đạo lữ tương đương với một chân bước vào phần mộ……”
Lời bút vẽ nhỏ còn chưa dứt thì nó đã bị thuật Ngôn Linh cách không khóa lại, ngay lập tức nằm thẳng tắp trên giường.
Nam tu đáng chết!
Khương Tự thấy nó không thể lên tiếng bèn an ủi sờ sờ lông bút xù xù của nó rồi mới đứng dậy xuống giường, đẩy cửa sổ ra.
Dưới đêm trăng, phủ Lang Châu vẫn còn đang trong giấc ngủ say, một người đứng trên ngọn cây, dịu dàng thổi tiêu. Tiếng tiêu như oán như khóc, âm thanh vang xa. Ánh trăng nhàn nhạt đáp lên người chàng biến bóng dáng ấy thành một thể đặc biệt trong trời đất.
Thấy Khương Tự mở cửa sổ, Nguyệt Li thu chiếc tiêu lại, ngay lập tức xuất hiện trên hành lang. Chàng cách hành lang một loạt nhũ băng, cách cửa sổ gỗ cùng nàng đối diện với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận