Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 386: Định Cư

Trong nháy mắt khi núi tiên Đông Li biến mất giữa không trung, đằng trước núi Đông Li cũng ngay lập tức ảm đạm đi vài phần.
Các tu sĩ đang đả tọa thanh tu giữa hai ngọn núi thay đổi sắc mặt đột ngột, tất cả đều đứng lên nhìn về khoảng trống giữa hai núi, vội vàng hô: “Núi tiên sao lại biến mất rồi?”
“Vừa rồi còn thấy nó yên yên ổn ổn treo giữa không trung mà?”
“Chẳng lẽ có người đã được núi tiên truyền thừa?”
“Không thể nào, chỉ vừa mới qua một đêm thôi mà, kể cả Thiếu chủ Nguyệt phủ có đi cũng không thể chỉ trong một đêm đã lấy được truyền thừa. Tu sĩ áo xanh kia còn lợi hại hơn hẳn so với cửu cảnh Thánh Hiền. Truyền thừa của người đó nhất định sẽ kinh người vô cùng.”
“Có thể nào là cửu cảnh Thánh Hiền lên núi tiên rồi hay không?”
Các tu sĩ ríu rít nghị luận, sắc mặt ai đấy đều xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, núi tiên xuất thế khiến mỗi người ở đây đều có cơ hội. Ấy thế mà cửu cảnh Thánh Hiền lại da mặt dày đến đoạt cơ duyên của bọn họ. Bây giờ không ngờ lại còn dùng thủ thuật che mắt, rồi núi tiên đi chỗ khác, thật quá đáng giận!
Nhóm tu sĩ đầu tiên vào núi toàn thiên chi kiêu tử, cả đám hận ngứa răng mấy người Tiềm Long Tôn giả.
Đồng thời Tiềm Long Tôn giả và đám người Trưởng lão Lục Thâm vẫn luôn ẩn núp trong không trung Đông Hải cũng mặt nặng mày nhẹ đến dọa người.
Nếu không đoán sai thì hẳn đây là truyền thừa của đệ nhất Cửu cảnh Sơn Chủ Đông Ly, dưới thần được chia thành chín cảnh giới. Người dưới ngũ cảnh sẽ sống ở hạ giới. Từ ngũ cảnh đến cửu cảnh sẽ sinh hoạt trên thượng giới. Cửu cảnh chia thành Sơn Chủ và Thánh Hiền, người trước chỉ cách một đường nhỏ với cảnh giới thần, mà Nhiễm Mặc núi Đông Li lại chính là một cửu cảnh Sơn Chủ gần với thần nhất.
Bây giờ truyền thừa núi Đông Li vừa mới xuất hiện được một ngày thế mà lại biến mất trong hư không? Chẳng lẽ trong đám tu sĩ bên dưới thật sự có người kế thừa được truyền thừa từ núi Đông Li? Vậy sau này chẳng phải lại có thêm một cửu cảnh Sơn Chủ sao?
Tiềm Long Tôn giả và Trưởng lão Lục Thâm liếc nhau, sau đó cả hai đồng thời hạ xuống núi Đông Li, uy áp cửu cảnh ngay lập tức bao phủ toàn núi, trực tiếp phong bế phần đất trước núi Đông Li lại.
Nếu cửu cảnh Sơn Chủ tương lai không phải từ đám người bọn lão đi ra thì không bằng bây giờ trực tiếp bóp chết từ trong trứng.
Một khắc khi trời đất bị phong bế kia, tu sĩ khắp cả núi ngay lập tức xù lông, thi nhau tế pháp khí ra.
Chỗ Lan Tấn bên này, mọi người nhìn Khương Tự đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây nguyệt quế, ai nấy vui mừng khôn xiết. Tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng mơ hồ đoán ra tiểu sư muội tất nhiên đã có được truyền thừa của núi Đông Li.
Khương Tự cảm xúc ngổn ngang trăm mối, ngàn lời vạn câu cũng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, nàng chỉ có thể giống như khi còn nhỏ kéo kéo ống tay áo Lan Tấn,, nức nở nói: “Lục sư huynh, tàn hồn sư phụ ngủ say rồi ạ.”
Lan Tấn duỗi tay vuốt đầu nàng , dịu dàng an ủi: “Đừng buồn, các sư huynh sẽ luôn ở bên cạnh muội, có lẽ có một ngày Sơn Chủ sẽ tỉnh lại, mọi người đều có cơ duyên.”
Khương Tự gật đầu, hắn sờ sờ đầu khiến nội tâm nàng mềm mại rồi tinh rối mù, chỉ chớp mắt đã được an ủi.
Các sư huynh đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của tiểu sư muội lại chỉ hướng về Lan Tấn, người mà nàng ỷ lại nhất cũng chỉ có tên này, nội tâm cả đám giống như ăn phải một cây chanh lớn, chua đến buốt răng, tiểu A Tứ dù sao cũng còn nhỏ tên mới dễ bị Lan Tấn mê hoặc như vậy.
Lan Tấn, người này là khiêm khiêm quân tử không sai, thế nhưng sau này toàn bộ Đông Châu đều phải dựa vào tên đó, chuyện tên đó phải nhọc lòng quá nhiều, không bằng cứ để bọn hắn chịu trách nhiệm thay cho, bọn hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tiểu sư muội, sau này thoải mái tiêu dao hồng trần, sung sướng cực kỳ.
Mỹ Nhân Phiến trong tay Trọng Hoa suýt nữa đều bị góp gãy, cảm thấy nội thương của hắn nhất định đã tăng thêm, chua lè nói: “Đừng lừa tình nữa, Tiềm Long Tôn giả với Trưởng lão Lục Thâm đều ở đây, Lão Lục, mi còn không nhanh nhanh gọi lão tổ nhà mi qua cứu bọn ta đi!”
Hòa thượng tuấn tiếu trắng nõn cười tủm tỉm bóp nhẹ mai rùa thượng cổ trong tay: “Lan Lăng lão nhân đã sớm tới rồi, chẳng qua cả đám đều ẩn núp không ra tay thôi, nói vậy họ đều muốn biết núi Đông Li vì sao lại biến mất, muốn tìm ra người được truyền thừa kia.”
Kiếm Phần Thiên phía sau Mặc Khí hiện ra hư ảnh, y lạnh lùng nói: “A Tứ, Nhị sư huynh giúp muội hấp thu hết sát khí ở đây, sau này chúng ta sẽ ở chỗ này định cư.”
Một lời Mặc Khí vừa ra đã khiến tất cả mọi người đều ghé mắt qua, Hách Liên Chẩn kinh ngạc toàn thân khiến cằm cũng phải rớt xuống, hay cho thằng nhãi này, đây mà vẫn là Lão Nhị trầm mặc ít lời, quái gở cố chấp kia sao sao? Làm linh quả 800 năm trước hắn ăn vào suýt chút cũng nôn ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận