Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 633: Hạt Giống Thế Giới Mới

Hóa ra pháp tắc tử vong thể hiện thứ khủng bố nhất trong nội tâm mỗi người.
Khi nàng chết vào kiếp trước, máu chảy hết, cơ thể cảm nhận được sự lạnh băng vô tận, ấn tượng về tử vong trong nội tâm chỉ có sự rét lạnh. Vì thế nàng mới xuất hiện trong không gian chứa đầy băng tuyết.
Khương Tự ở trong không gian hư vô như rơi vào cõi thần tiên, lướt qua mấy khu vực rồi cứ đi về phía trước. Cũng không biết nàng đã đi bao lâu, đi bao xa, cuối cùng cũng đi tới điểm kết thúc của không gian hư vô, ở đó có ánh sáng trắng đầy hoa mỹ phát ra.
“Con đã đến rồi.” Một giọng nói dịu dàng như nước vang lên.
Thần hồn Khương Tự không tự chủ bị hút vào trong vòng sáng trắng. Lúc này nàng mới phát hiện mình đang đứng trên mặt nước, nơi sóng nước xanh lăn tăn đằng kia có một bóng dáng yểu điệu tuyệt đẹp. Người kia từ từ xoay người lại để lộ dung nhan tuyệt thế.
Khương Tự cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu đó, nhìn vô cùng quen thuộc.
“Ta là Thủy Thần Băng Di.” Thần nữ hơi mỉm cười, tay áo theo gió rũ xuống khiến sóng gợn từng trận: “Nơi này là nơi sinh ra pháp tắc tử vong, con theo ta.”
Khương Tự kinh ngạc vô cùng, cũng đã đoán được thân phận của ngài, ngài chính là mỹ nhân trên đỉnh mỹ nhân ôm hồ, cũng là thần nữ trong bí cảnh Thủy Nguyệt, đồng thời là Thủy Thần Băng Di tà thần hắc ám cầu mà không được.
“Vâng.” Khương Tự gật đầu, cho dù đã nhìn thấy thần niệm thần nữ lưu lại trong không gian pháp tắc tử vong thì nội tâm nàng vẫn có vô số nghi vấn.
Vì thế nàng cứ trầm mặc đi theo ngài ấy đến nơi cuối cùng sinh ra pháp tắc tử vong. Từ khi tu hành đến nay, nàng được nhìn thấy trời đất rộng lớn chứ không phải tiểu đế cơ bị nhốt trong viện nhỏ năm đó nữa, cũng chẳng còn là bé gái mồ côi Khương Tự ở hộ nhà nông dưới chân núi Thanh Vụ.
Thủy thần Băng Di thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh lại như đi vào cõi thần tiên, thần thái thoải mái thì tươi cười trên mặt lại càng thêm động lòng người. Chủ nhân hạt giống kia chờ đợi cuối cùng cũng tới, nảy mầm rồi nở hoa kết quả.
Bây giờ chỉ cần dẫn đường cho con bé thì mười vạn năm chờ đợi này của họ cũng sẽ đạt được kết quả tốt nhất.
“Nơi đó là nơi sinh ra pháp tắc tử vong.” Thủy Thần Băng Di chỉ vào chỗ xoáy nước cuồn cuộn không ngừng sinh ra tử khí: “Pháp tắc tử vong đã tồn tại từ lâu, nó ẩn nấp ở nơi sâu nhất của bàn tinh không, nghe đồn là đối diện bờ chư giới, nơi quay về của người thần. Chờ đến khi nhìn thấy nó thì cũng đã chậm. Vu Tà ra đời từ pháp tắc tử vong, khí hỗn độn hao hết, chư giới bắt đầu rơi vào hắc ám. Ta và mấy người Thái Âm tế sống hồn phách, lấy thân trấn thủ ở xoáy nước tử vong, ngăn cản tử khí cắn nuốt chư giới. Bây giờ thần lực của bọn ta dần dần tiêu vong, đã không có cách nào ngăn cản Cửu Châu diệt vong nữa.”
Khương Tự nhìn xoáy nước màu đen thật lớn kia, đến khi thấy rõ mấy bóng dáng trấn thủ bên trong xoáy nước tử vong, đồng tử của nàng lập tức co rụt lại, hóa ra thần hồn của chư thần tất cả đều ở nơi pháp tắc tử vong sinh ra.
Di tích chư thần hẳn là nơi các ngài lựa chọn chôn cốt, tế sống hồn phách, dù có chết cũng phải chết đứng.
Khương Tự hướng về phía chư thần ở xa xa bái một bái, một cơn gió nhẹ thổi qua như lời chư thần đáp lại.
“Thần nữ và chư thần đại nghĩa, không biết con có thể làm gì?” Khương Tự thấp giọng hỏi: “Có phải cần bọn con tế sống hồn phách, đổi lấy thời gian cho Cửu Châu không?”
Giống như những gì chư thần đã từng làm, trừ việc này ra, Khương Tự không thể nghĩ ra cách phá giải nào khác.
Sống chết là quy luật tự nhiên, vốn tưởng rằng tu tiên có thể bước lên con đường trường sinh, bây giờ mới nhận ra chư giới cũng chẳng có cách nào thay đổi việc rơi vào trong hắc ám. Sự tồn tại của con đường trường sinh hình như cũng trở thành hoa trong gương, trăng trong nước.
Băng Di nhẹ mỉm cười, đầu ngón tay tràn ra một sợi khí hỗn độn. Sợi khí hỗn độn sạch sẽ như gió mát thổi hết tử khí nơi đó thành hư không, đồng thời sinh ra một sợi linh lực.
Ánh mắt Khương Tự chấn động, nàng thất thanh kêu lên: “Khí hỗn độn có thể phá tử khí?”
Băng Di dịu dàng đáp: “Khí hỗn độn là sức sống của chư giới, chỉ ra đời trong những thế giới mới. Mấy chục vạn năm trước bọn ta đã phát hiện ra bí mật này nên mới đi vào nơi sâu nhất trong tinh không, tìm kiếm hạt giống giữa những thế giới đã chết đi. Cuối cùng bọn ta cũng tìm được một hạt giống thế giới khô quắt. Nếu có một ngày hạt giống này nảy mầm, nở hoa, kết thành quả thì sẽ có thể cho ra đời một giới mới. Khương Tự, con chính là người bọn ta đã chờ đợi suốt mười vạn năm qua.”
Khương Tự ngây người, bị lời nói của Băng Di làm kinh ngạc đến một câu cũng không thốt được thành lời, sao có thể?
“Con chưa bao giờ gặp được hạt giống đó, thần nữ có phải đã tìm lầm người không?” Khương Tự kinh ngạc vô cùng. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận