Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 631: Ngươi Cũng Dám Nuốt Ta?

“Vu Tà, Vu Sát đã chết, hiện giờ chỉ còn lại huynh đệ hai người chúng ta, có chuyện cứ từ nói, đừng tức giận.” Vu Sơn nặn ra một nụ cười cứng đờ, mắt nhìn về phía di thể Thủy thần Băng Di đứng ở vị trí phương nam của đàn tế, đã mười vạn năm trôi qua, nàng ấy vẫn băng cơ ngọc cốt như cũ, chẳng qua tầm mắt nàng vĩnh viễn luôn hướng về Thái Âm đứng ở phương bắc.
“Hừ.” Vu Tà cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng xứng làm huynh đệ với ta? Là ngươi giết Vu Sát?”
“Dĩ nhiên không phải, ta sao có thể xuống tay với huynh đệ nhà mình được, do đám tu sĩ Cửu Châu làm đấy. Trong đó còn có truyền nhân của Thái Âm cơ.” Vu Sơn vội giải thích: “Chính là tu sĩ tu đạo Hạo Nguyệt kia kìa, nếu sinh ở thời đại chúng ta có khi còn trên cả Thái m.”
Vu Sơn vừa nói vừa cẩn thận đánh giá thực lực cùng tâm cơ của tên kia. Bọn nó đều ghét Thái Âm nhất, nó ghét diện mạo tuấn mỹ của Thái Âm còn Vu Tà ghét tu vi cao thâm của Thái m. Có điều Vu Tà đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ tên đó bị đàn tế trời trấn áp mười vạn năm nên giờ chỉ còn hơi thở thoi thóp?
Nó bị phong ấn ở đáy biển Vô Vọng, tu vi thảm không nỡ nhìn, Vu Tà hẳn cũng chẳng tiến xa hơn được đâu nhỉ?
“Vong hồn kẻ thua cuộc mà thôi.” Vu Tà khinh thường: “Ngoài truyền nhân của Thái Âm ra thì còn tu sĩ đặc biệt nào nữa không?”
Chín đạo vận kia khiến nội tâm Vu Tà ẩn ẩn bất an, bỗng nhiên nghĩ đến truyền thuyết từ thời xa xăm, chẳng qua truyền thuyết kia quá mức vớ vẩn. Năm đó chuyện mà đến cả Thái Âm và Băng Di còn không làm được thì sao tu sĩ Cửu Châu nho nhỏ lại có thể? Bọn chúng đến phá vỡ vào cửu cảnh đã vô cùng gian nan, nói gì đến làm chuyện khác.
“Chỉ một mình tên đó đã rất khó giải quyết rồi.” Vu Sơn ngoài cười trong không cười cố gắng giấu đi sự tồn tại của Khương Tự.
Dĩ nhiên nó cũng chẳng đề cập đến sự xuất hiện của khí hỗn độn và động phủ. Nó với Vu Tà tuy rằng đều được chia ra từ Ám Thần nhưng trước nay luôn giữ quan hệ người chết ta sống. Truyền nhân của Thái Âm khó giải quyết vô cùng,
Tuy nhiên Khương Tự sở hữu Vô Tự Thiên Thư cùng động phủ mới là người Vu Tà nên sợ hãi nhất.
“Thế thì rất tốt.” Vu Tà cười tà ác, đàn tế màu đen đột nhiên phát ra một cỗ thần lực mạnh mẽ, một cái tay tái nhợt như ngọc từ trong đàn tế vươn tới bắt lấy thần niệm Vu Sơn, sau đó há mồm nuốt xuống.
“Vu Tà, ngươi cũng dám nuốt ta.” Vu Sơn kêu thảm một tiếng rồi biến mất khỏi đàn tế màu đen.
Đồng thời một chiếc nhẫn trữ vật rơi vào một góc của đàn tế, ánh sáng tối tăm chợt lóe lên rồi biến mất, nó lặng lẽ ẩn núp vào trong nhẫn trữ vật tràn đầy khí hỗn độn.
Vu Tà đáng chết, mười vạn năm không gặp mà tên đó đã mạnh như vậy, gần như đã đạt được bảy phần thực lực thời kỳ đỉnh cao. Bảo sao tên đó có thể đánh bại được pháp tắc tử vong. Chỉ hi vọng mấy tu sĩ Cửu Châu kia có thể tranh thủ thời gian, bằng không nó chỉ sợ sẽ phải ngủ đông thêm mười vạn năm nữa.
Vu Tà nuốt Vu Sơn vào, lập tức cảm nhận được sức mạnh quay trở về, cả người thoải mái tới mức than lên một tiếng. Chờ đến khi pháp tắc tử vong giết chết hết đám tu sĩ Cửu Châu tiến vào này thì sức mạnh tử linh sẽ mạnh hơn một bậc, đến lúc đó gã sẽ có thể sẽ mở phong ấn đàn tế trời, rời khỏi di tích chư thần.
“Tí tách…… Tí tách……” Máu từng chút một rơi trên mặt đất, mấy bóng dáng phá tan rừng rậm ảnh yêu hướng thẳng về phía đỉnh núi.
Vu Tà nhìn sát khí tận trời kia, cười đầy tà ác. Lại có thêm dê béo đưa tới tận cửa!
Hôm nay quả thực là ngày cuồng hoan trong suốt mười vạn năm qua.
Ánh sáng trên đàn tế màu đen dần dần biến mất, hết thảy khôi phục dáng vẻ trước đó, chỉ còn lại thi thể chư thần cô đơn trấn thủ nơi đỉnh núi, mắt nhìn về bầu trời sao xa xôi như thể muốn thấy được vận mệnh tương lai.
“Nơi… nơi này thật quá tà môn! Cô Xạ, nếu tỷ sợ cứ nắm lấy tay ta nhé!” Trong bóng đêm có mấy bóng dáng đi lên đỉnh núi, Hoa Liễm Diễm nắm chặt lấy tay Cô Xạ, nhìn Mặc Khí đi tuốt đằng trước, sắc mặt trắng bệch.
Má ơi, một mình tên kia chém hết một nửa số ảnh yêu, cả người toàn máu, còn đáng sợ hơn cả ảnh yêu. Nếu Khương Tự ở đây thì tốt rồi, những sư huynh kia chỉ có thể miễn cưỡng giống người bình thường trước mặt nàng thôi.
Mặc Khí đi tít đằng trước bỗng nhiên dừng lại. Mấy người Cô Xạ kinh ngạc trong lòng, chăm chú nhìn kỹ, cả người lạnh lẽo, thi thể chư thần? Còn có đàn tế màu đen?
Đàn tế ở Cửu Châu so với cái này quả thực như gặp phải sư phụ. Đàn tế nguy nga như cung địa, lại càng giống với địa cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận