Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 662: Tu Đức Rồi Mới Có Thể Tu Tu Vi

Phủ Thanh Châu, Vân Mộng Thập Bát Châu.
Một ngày ở thượng giới bằng một năm ở hạ giới. Mới vừa rồi vẫn còn đang cảm nhận cơn mưa xuân kéo dài ở thành Yên Vũ thì nháy mắt đã thấy không gian trắng tuyết bao phủ toàn bộ Thanh Châu, Cô Xạ đứng bên ngoài thành của phủ Thanh Châu, nhìn những hạt sương đọng trên núi tuyết chạy dài đến tận phương xa, thành cổ bàng bạc đứng sừng sững mà có cảm giác như đang nằm mơ.
Chỉ vài phút trước, nàng ấy bị Khương Tự đánh thức rồi thấy nàng kia ôm lấy nhóc thú Kỳ Lân, mang theo Bút vẽ nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: “Cô Xạ, ta muốn cùng Bút vẽ nhỏ đi dạo chơi khắp các giới.”
Cô Xạ cảm thấy người này sợ đã điên rồi, rõ ràng đánh một trận với tà thần hắc ám xong, đi dạo một vòng ở nơi pháp tắc tử vong sinh ra, tu vi còn chưa khôi phục tới thời kỳ đỉnh, chỉ là một nữ tu ngũ cảnh, đã thế còn có gương mặt xinh đẹp động lòng người mà dám dạo chơi khắp các giới.
Quả thực quá nguy hiểm.
Vì vậy nàng ấy buột miệng thốt ra: “Quá nguy hiểm, ta đi cùng cô.”
Chờ đến khi nàng ấy phục hồi tinh thần mới phát hiện bản thân đã đứng trên mảnh đất Vân Mộng Thập Bát Châu. Nàng ấy thế mà lại bị Khương Tự tóm xuống hạ giới lúc nào không hay.
Chuyện điên cuồng như thế không ngờ lại khiến nàng ấy cảm thấy có chút kích thích.
“Phủ Thanh Châu, chúng ta đã trở lại rồi đây!” Bút vẽ nhỏ hưng phấn kêu lên: “A Tứ, nhanh nhanh nhanh, chúng ta nhanh đi mua sư mã cánh vàng, mua thanh lộ, mua cả rượu nữa đi. Tốt nhất xem thử phủ Thanh Châu gần đây có chuyện lớn gì xảy ra rồi làm chút chuyện tốt tích góp điểm thiện ác nào!”
“Ngao ô, ngao ô, mau mau mau!” Nhóc thú Kỳ Lân cũng phấn khởi nhảy nhót trên nền tuyết, nó thích nhất những ngày tuyết rơi đó.
Khương Tự bị bọn chúng cảm nhiễm, đôi mắt trăng non cong lên, cười đồng ý: “Mua mua mua, trời quá lạnh, chúng ta trước hết vào thành sưởi ấm đã. Cô Xạ, ta mời cô uống thanh lộ nổi tiếng nhất phủ Thanh Châu nha.”
Cô Xạ vốn dĩ còn có chút e dè, nay nhìn thấy nàng kia tươi cười xán lạn, cả người bừng lên như một mặt trời nhỏ, không nhìn ra chút buồn chán nào, nàng ấy lập tức ngơ ngẩn gật đầu theo: “Được.”
Hôm qua rõ ràng nàng kia còn vô cùng đau lòng, sao hôm nay đã tốt rồi? Dạo chơi khắp các giới quả thực là thuốc có thể chữa lành ư?
Cô Xạ phong tỏa tu vi xuống dưới ngũ cảnh rồi cùng Khương Tự vào phủ Thanh Châu.
Sau khi vào trong mới phát hiện ra châu phủ dưới hạ giới không chỉ có tu sĩ mà còn có cả người phàm. Bất chấp trời đầy tuyết, bên trong châu phủ vẫn náo nhiệt vô cùng.
Phố tây toàn là những cửa hàng nho nhỏ tinh xảo. Phố đông tụ tập các loại sạp hàng. Người phàm và tu sĩ giao lưu với nhau, ở chung hòa hợp, ngoài ra còn có cả bộ khoái mang theo lệnh bài châu phủ cùng những tu sĩ đang dọn dẹp tuyết đọng trên mặt đất.
“Năm nay tuyết rơi nhiều thật, tuyết rơi là điềm lành báo hiệu một năm bội thu, sang năm châu phủ chúng ta nhất định sẽ nhiều thêm vài tu sĩ phi thăng.”
“Bây giờ phi thăng không phải chuyện hiếm lạ nữa. Nếu sư tổ của sư môn chúng ta cũng quay về giống với Trường Hỉ đạo quân và Mộc Tiêu đạo quân thì đó mới là chuyện vui rạng danh tổ tông.”
“Nhóc con nhà mi cứ mơ mộng hão huyền đi! Chỉ có người tu hành đạt tới bát cảnh mới có thể xuyên qua gió lốc hư không khủng bố để quay về. Bao năm nay chỉ có Trường Hỉ đạo quân và Mộc Tiêu đạo quân mới tu tới bát cảnh, những người khác có muốn cũng chẳng quay về được đâu.”
“Nhưng đâu phải chỉ có hai người? Huynh quên mất Sơn Chủ Đông Li rồi sao? Đó chính là Sơn Chủ xuất thân từ Kiếm Tông núi Thanh Vụ chúng ta đấy! Trường Hỉ đạo quân còn mang những câu chuyện xưa về ngài ấy viết thành thoại bản, bán chạy vô cùng kia kìa.”
“Nhanh lên, quét xong tuyết rồi chúng ta cũng đi xếp hàng hưởng sái chút may mắn, biết đâu hôm nay Quán trà nhỏ núi Thanh Vụ mở cửa thì sao…”
Hai tu sĩ vốn dĩ đang quét tuyết chậm rì rì giờ như được tiêm máu gà, phần phật mấy cái đã quét sạch tuyết đọng trên đường, sau đó mua một phần hoành thánh nóng hôi hổi, xách theo cùng đi xếp hàng.
Cô Xạ nghe giọng hai tu sĩ kia xa dần, nhìn con đường lát đá xanh được quét sạch sẽ cùng với phố phường náo nhiệt vô cùng, đột nhiên cảm nhận được hơi thở bừng bừng sức sống. Đây chính là cảnh tượng sôi động của hạ giới sao?
Là hình ảnh mà trăm năm tu hành nàng ấy chưa gặp qua.
“Khương Tự, vì sao tu sĩ nơi này phải quét tuyết?”
Khương Tự một hơi mua hai mươi ống thanh lộ, sau khi thanh toán linh bích, thấy không ít tu sĩ đi về phía trước, cười đáp: “Có lẽ để tích góp công đức. Trước kia ta tu hành cũng thường xuyên theo chân các sư huynh xuống núi làm chút việc thiện, tu hành vẫn tu hành, thế nhưng trước hết phải tu đức rồi mới có thể tu tu vi. Ơ, chúng ta cũng đi xem đi.”
Cô Xạ sửng sốt, phương thức tu hành của giới này thật đặc biệt, khó trách những năm gần đây tu sĩ phi thăng từ Vân Mộng Thập Bát Châu lại nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận