Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 671: Căn Nhà Thỏ Con

"Tất nhiên không giống nhau rồi. Thất tình lục dục của tu sĩ chúng ta vốn đã nhạt hơn so với người phàm, tìm đạo lữ phần lớn vì để có thêm tài nguyên tu hành hoặc sợ hãi sự cô độc trên con đường tu hành, hiếm người bởi vì tình cảm mà gắn kết với nhau. Ta thấy hai vị có vẻ như rất tình cảm, khó có được, thật khó có được."
"Khụ khụ, chúng ta vẫn nên vào rừng bách thảo đi." Khương Tự thấy chàng càng nói càng kỳ cục, vội vàng mỉm cười ngắt lời chàng.
Nguyệt Li gật đầu, đoàn người xuống khỏi xe trượt tuyết, bước vào rừng bách thảo.
Rừng bách thảo so với năm đó còn rậm rạp um tùm hơn nhiều, hoàn toàn đã trở thành một rừng rậm đầy băng tuyết. Trong rừng rậm rạp toàn cây cối, hôm nữa lại vắng vẻ hoang tàn, hiếm có đường đi nên xe trượt tuyết dĩ nhiên không có cách nào di chuyển được.
Đoàn người đi bộ vào rừng. Sử Tiến đi tuốt đằng trước, điều tra dấu vết xung quanh khắp nơi, quả thực có phát hiện ra chút dấu vết yêu thú và tu sĩ để lại.
"Rừng này có không ít yêu thú, người Điểm Thương Tông một tháng trước đã vào từ chỗ này." Các săn yêu sư đối với việc truy tìm tung tích, tra xét dấu vết vô cùng lành nghề, không bao lâu đã dò xét được có yêu thú cỡ lớn từng lui tới trong rừng bách thảo, đáng tiếc không phát hiện ra hành tung của yêu thú sói tuyết.
"Đại ca, chúng ta phải đi thế nào?"
"Đi dọc theo tuyến đường của Điểm Thương Tông, lúc trước họ đi qua, một đường đều có dấu vết săn giết yêu thú, tương đối an toàn. Hơn nữa họ cũng đi tìm cỏ băng tuyết, chúng ta đã tới nơi này rồi, dĩ nhiên cũng phải đi coi một chút xem có thể giúp đỡ gì không.”
Cũng không biết bắt đầu từ năm nào mà Vân Mộng Thập Bát Châu dần tôn trọng việc tu thiện và tu đức trước tu hành. Vậy nên các săn yêu sư tuy rằng dùng mệnh đổi linh bích nhưng phản ứng đầu tiên khi phán đoán người của Điểm Thương Tông gặp chuyện ở rừng bách thảo chính là nếu gặp được dĩ nhiên sẽ giúp đỡ.
Cho dù Nam Thạch Châu cằn cỗi, không có cách nào so sánh được với phủ Ngô Châu.
Các săn yêu sư rất nhanh đã thống nhất ý kiến với nhau.
Sau khi Khương Tự trở thành Giới Chủ của một thế giới hoa cỏ thì đã bắt đầu có cảm ứng độc đáo với hoa cỏ trong trời đất. Nàng nhận ra phương hướng di chuyển đại thể trùng khớp với phương hướng có cỏ băng tuyết nên chỉ đóng vai trò như một vật trang sức, cùng Nguyệt Li chậm rì rì đi theo phía sau các săn yêu sư.
Đoàn người đi suốt bảy tám canh giờ thì bóng đêm trên vùng đất băng tuyết mới từ từ buông xuống.
Sử Tiến tìm được một khoảng đất thông thoáng trong rừng rậm, đào động lấy chỗ nhóm lửa, nghỉ ngơi, tiện bổ sung thể lực.
Bảy tám nam tu thành niên khỏe mạnh chẳng bao lâu đã đào xong một cái động bằng băng. Họ nhìn sang thấy Nguyệt Li không đào động băng để buổi tối ngủ, ngược lại còn điêu khắc băng đầy đất, từng con từng con thỏ xinh xinh sống động như thật khiến rừng rậm nơi vùng đất băng tuyết có thêm một chút thú vui trẻ thơ, đáng yêu vô cùng.
"Đạo hữu, trời sắp tối đến nơi rồi, các vị không định đào động à?"
Nguyệt Li tế pháp khí kiến trúc ra, ngay lập tức trong rừng rậm của vùng đất băng tuyết xuất hiện một căn nhà hình thỏ con đáng yêu. Con thỏ con kia có tạo hình hơi cong cong, dễ thương cực kỳ, trên pháp khí kiến trúc còn có hai lỗ tai thỏ tinh tế.
Khương Tự nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng ngời, phấn khởi khen: "Đáng yêu quá! Đại sư huynh, sao huynh lại có pháp khí đáng yêu như thế?"
Chàng không phải trước nay chỉ thích cây nguyệt quế ư?
Các săn yêu sư cũng mang theo biểu tình quỷ dị, cố gắng nhịn cười, thật khó có thể tưởng tượng được một tu sĩ văn nhã tuấn tú, quanh thân luôn để lộ ánh sáng lạnh lùng như vậy mà có thể ném ra một pháp khí hình thỏ còn đáng yêu nhường kia.
Lông mi của Nguyệt Li hơi rũ xuống, đồng tử màu vàng thâm thúy như biển, chàng nói với giọng nghiêm túc: "Đột nhiên nhớ tới cây nguyệt quế với nhà hình thỏ con rất xứng với nhau nên mới tiện tay luyện chế pháp khí này."
Nói bậy, chàng đã hao hết tâm tư luyện chế căn nhà thỏ con dựa theo sở thích của Khương Tự. Sau khi tạo ra căn nhà thỏ con này, chàng và Khương Tự lúc ra ngoài dạo chơi có thể mang theo, nàng sẽ có nơi ở thoải mái hơn.
"Ha ha, tính cách đạo hữu thật trẻ con ha, thế mà lại thích thỏ con mềm như bông." Các săn yêu sư cười vang, tầm mắt nhìn căn nhà thỏ con xinh đẹp và những con thỏ được điêu khắc bằng băng đầy trên mặt đất.
Bọn hắn vốn cảm thấy đây chắc hẳn là đệ tử Kiếm Tông có xuất thân con cháu thế gia ngậm thìa vàng, lại còn là một đóa hoa trong nhà ấm. Lúc trước hẳn bọn hắn đã hiểu lầm.
Khương Tự chui vào trong căn nhà thỏ con mới phát hiện bên trong được bố trí vô cùng ấm áp gọn gàng, lại còn rất giống với Nguyệt Cung Đại sư huynh ở trong bí cảnh Thủy Nguyệt ngày trước. Chẳng qua lúc ấy nàng hóa thân thành một con thỏ, chỉ có một chiếc ổ nhỏ mềm mại còn bây giờ nàng đã có cả một căn nhà thỏ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận