Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 125: Giải 3 Đề
Mỗi khi gã ta tới hành cung, A Tứ luôn vui mừng như ánh sáng ngập tràn khắp nơi, nhanh chân chạy ra, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như một con bướm có thể vượt qua trời đông giá rét vậy, gã ta biết nàng yếu nên thường xuyên răn dạy.
A Tứ lại cười khanh khách nói: “Nếu sinh bệnh, sư phụ có thể ở bên ta nhiều hơn, tất nhiên còn thay ta tìm thuốc hay nữa.”
Sau giọng nói và dáng điệu nụ cười của vị nữ đế này dần dần cùng A Tứ hòa thành một thể, dường như là cùng một người, có điều sẽ không cười với gã ta, sẽ không gọi gã ta bằng hai tiếng sư phụ, càng sẽ không tiếp tục đứng một chỗ chờ gã ta.
Cố Kỳ Châu thu tầm mắt về, bóng dáng biến mất khỏi Trích Tinh Lâu, xuất hiện ở hành cung suối nước nóng ngoài thành, đẩy cánh cửa gỗ bị hoang phế mười mấy năm ra.
Cánh cửa kẽo kẹt rung động, trong viện cỏ hoang mọc lan tràn, cây đào năm đó A Tứ trồng đã sớm chết héo, cây cây táo góc tường kia cũng vì chủ nhân mất đi mà dần dần không kết ra những quả táo vừa lớn vừa đỏ nữa.
Cố Kỳ Châu theo cỏ hoang, một đường đi lên bậc thang gỗ, đẩy cửa ra, trong phòng bày biện như cũ, chỉ có điều bám đầy tro bụi, dưới bàn gỗ nhỏ còn lót một quyển sách ố vàng. Gã ta khom lưng nhặt lên, thổi bay tro bụi bên trên, mở ra, bên trong có chữ viết quen thuộc.
Là chữ viết của A Tứ. Bên trong là từng phong thư đóng thành sách, mỗi phong thư mở đầu đều viết: Quốc sư sư phụ nhìn chữ biết ta mạnh khỏe, mặt sau vẽ gương mặt tươi cười rất lớn.
“Hôm nay mình lại ngủ tám canh giờ, khi tỉnh lại trời đã tối rồi, thuốc kia vô cùng đắng, uống vào xong luôn sẽ ngủ thật lâu, mình sợ sư phụ tới mình không biết nên bảo ma ma nhớ gọi mình, ma ma lại không đành lòng.
Hôm qua trong viện có một con chim hoàng oanh nhỏ đáng yêu bay tới, lông xù xù xinh xinh, còn vỗ cánh hướng ta vui sướng hót lên như muốn nói, A Tứ, mau cùng ta bay nào, thế giới bên ngoài thích lắm.
Sư phụ, người chừng nào sẽ mang ta đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới vậy?”
“Hôm nay mình ngủ bảy canh giờ, tiến bộ cực lớn à nha, lúc chạng vạng mình còn luyện tập cầm khúc cha cho, tuy rằng là tàn khúc, A Tứ đàn còn chưa đủ tốt nhưng vẫn muốn đàn cho sư phụ nghe, sư phụ còn chưa từng nghe mình đánh đàn đâu……”
“Hôm nay mình lại ngủ tám canh giờ, khi tỉnh lại, ma ma nói hôm nay là ngày giỗ của mẹ, bọn mình ở trong sân thiêu chút tiền giấy cho mẹ, còn thả hoa đăng. Sư phụ, người chết như đèn tắt phải không? Nếu có một ngày ta chết, người sẽ nhớ ta chứ?”
Nếu có một ngày ta chết, người sẽ nhớ ta chứ?
Tay cầm sách của Vô Tình đạo quân trong nháy mắt bỗng cứng đờ.
Gã ta xoay người nhìn khắp sân hoang vu, bấm pháp quyết phá pháp trận trong viện, chỉ thấy một quan tài ngọc lạnh như băng xuất hiện, thiếu nữ trong quan tài băng cơ ngọc cốt như đang ngủ, vẫn bộ dáng năm đó.
Trong nháy mắt kia, ngực đệ tử Đạo Tông không biết đau hay khó chịu, không phải A Tứ, nữ đế kia không phải A Tứ, A Tứ mấy năm nay vẫn luôn nằm ở đây, chưa từng rời khỏi.
Sách trong tay như khiến gã ta bị phỏng, Vô Tình đạo quân cười nhạt, không biết buồn hay vui, gã ta biết thành Thiên Đế khảo nghiệm gã ta, là hỏi hay muốn đoạn tuyệt!
Nháy mắt khi quan tài ngọc kia xuất hiện, trong đế cung, ngực Khương Tự hơi hơi đau xót, có chút mờ mịt che ngực.
“A Tứ, cô làm sao vậy?” Tiểu động phủ nôn nóng hỏi.
“Không biết, như bị kim đâm vậy, rất nhanh đã không sao rồi.” Khương Tự xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy, chỉ thấy bên ngoài ánh nắng ngập trời, ánh sáng vàng lấp lánh suốt vạn trượng.
Ở một sân viện thanh nhã của Đại Ngu, một tiếng khóc nỉ non thanh thúy vang lên, con trai Thiên Đạo ra đời.
“Chúc mừng nữ đế.” Chim Thanh Loan từ trên chạm trổ rường cột đế cung xuất hiện, cười nói: “Mười năm thời gian, giới quay này đã về chính đạo, con trai Thiên Đạo một lần nữa ra đời, khảo nghiệm nữ đế hoàn mỹ thông qua.”
“Oh yeah!” Trong thức hải, tiểu động phủ kích động nhảy dựng lên, A Tứ đỉnh đỉnh!
Khương Tự nghe vậy cũng không khỏi lộ ra tươi cười, cửa thứ tư chính là chờ Thiên Đạo một lần nữa nuôi dưỡng ra con trai Thiên Đạo, thời gian mười năm cũng thật dài, còn may mà thông qua khảo nghiệm, không cần trở thành nhân công ở đây như con chim xanh kia.
“Nữ đế, ngươi vốn là con gái Thiên Đạo giới này, giờ có con trai Thiên Đạo mới, hai người không nên gặp nhau, xin nữ đế theo ta rời đi.”
“Chim Thanh Loan, xin hỏi Vô Tình đạo quân khảo nghiệm thông qua chưa?” Khương Tự hỏi.
“Đạo quân khảo nghiệm cũng thông qua, có điều khảo đề không thể nói cho nữ đế, nữ đế sau này sẽ tự biết.” Chim Thanh Loan nói.
Khương Tự không khỏi cảm thán một câu, không hổ là con trai Thiên Đạo, cũng không thấy gã ta làm gì mà đã thông qua khảo nghiệm.
“Cô, cô ơi, người muốn ngồi thần điểu bay đi ư?” Hoàng Thái Nữ Khương Cơ mười tuổi từ phía sau cửa chạy ra, vành mắt đỏ bừng, quật cường ôm lấy nàng.
Khương Tự vuốt đầu con bé, hơi hơi mỉm cười: “Cô muốn đi tu hành, Khương Cơ phải mau chóng lớn lên, giúp cô chăm sóc quê nhà.”
“Vâng ạ.” Hoàng Thái Nữ mười tuổi nức nở nói, thấy chim Thanh Loan chở Khương Tự bay về phía không trung, rốt cuộc nhịn không được chạy như điên, khóc ròng nói, “Cô, con chờ cô về.”
Khương Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu nữ nho nhỏ kia, phất phất tay với con bé ý bảo trở về đi, đừng bận tâm. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Cô đảo, thành Thiên Đế.
“Nguyệt Li, huynh nói đi, huynh rốt cuộc có được không thế? Tính lâu như vậy rồi, tiểu sư muội rốt cuộc ở đâu?” Trọng Hoa lăng không đứng trên biển, dẫm Vạn Cổ Huyền Quy dưới chân, hỏa khí cực lớn hỏi.
“Đạo thuật của Đại sư huynh không thể thi triển hoàn toàn, nếu không sẽ khiến Thiên Đạo chú ý, sao huynh không hỏi trực tiếp con Huyền Quy dưới chân huynh kia kìa.” Lan Tấn một y phục màu xanh, ngự kiếm đi, lạnh lùng nói.
Vạn Cổ Huyền Quy đã sớm lĩnh giáo đạo thuật của đám nguwofi này, vội vàng đem đầu rút vào mai rùa, nói: “Chim Thanh Loan mang tiểu sư muội các người đi, ta cũng không biết gì đâu.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, lạnh lùng nói: “Lão rùa già kia, chẳng lẽ mi muốn trở lại biển vạn năm trước, một lần nữa làm con rùa đen nhò sao?”
“Nói, thành Thiên Đế sao lại xuất hiện ở đây?” Chiếc quạt xinh đẹp trong tay Trọng Hoa đập vào mai rùa kiên cố g, đáy mắt hiện lên sát ý: “Không nói ta sẽ xốc mai rùa của mi lên, nhổ sạch lông của con chim xanh kia.”
Vạn Cổ Huyền Quy bị treo lên đánh, lại bị uy hiếp phun cả máu ra, thấy một tên thì mở mắt Luân Hồi, một tên lại muốn xốc mai rùa của nó, hoảng không ngừng được nói nói: “Các vị tiểu hữu, đừng tức giận, ta nói, ta nói còn không được sao? Ta chờ vạn năm tới trấn thủ thành Thiên Đế, xuất hiện ở đây để chờ một người có thể thông qua khảo nghiệm thành Thiên Đế hoàn mỹ, đem lông đuôi chim Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ cho người đó. Đây là sứ mệnh của ta. Vốn tưởng rằng trong các tiểu hữu có người chúng ta chờ đợi, ai ngờ không phải.”
Vạn Cổ Huyền Quy một bụng nước đắng không biết xả vào đâu, đám này nào phải tu sĩ gà còm gì, rõ ràng là ma thần thượng cổ mới đúng, vừa vào thành Thiên Đế đã trực tiếp phá trận luôn, còn tìm ra chỗ nó ẩn thân, đem nó tóm chặt rồi đánh một trận tơi bời.
Đáng sợ, tu sĩ bây giờ thực đáng sợ, thế mà lại có loại ảo giác như quay về thời thượng cổ chư thần. Khi ấy là thời đại trăm hoa đua nở, anh tài xuất hiện lớp lớp.
Đám Lan Tấn nghe vậy liếc nhau, trong mắt ngập tràn khiếp sợ? Lông đuôi chim Thanh Loan, mai rùa Vạn Cổ đều là thứ quan trọng nhất của Thanh Loan và Huyền Quy, một khi mất đi, gần như sẽ mất một nửa đạo hành, người bọn chúng chờ chẳng lẽ là con trai Thiên Đạo - Cố Kỳ Châu?
Vậy xem ra tên kia có phi thăng khả năng thật.
“Tìm được rồi.” Tu sĩ áo trắng lạnh nhạt như mặt trăng mở mắt, duỗi tay mở đường giữa biển, chỉ thấy trên thủy kính tức khắc xuất hiện bóng dáng một con chim xanh, Khương Tự cùng với Cố Kỳ Châu.
Trọng Hoa vừa thấy, cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi này vận khí thật ra khá tốt đấy, vậy mà có thể ở cùng chỗ với tiểu A Tứ.”
“Ý, A Tứ không thể tu hành mà cũng cần tiếp nhận khảo nghiệm của thành Thiên Đế?” Lan Tấn nhíu mày nói.
“Đối tượng khảo nghiệm của thành Thiên Đế không câu nệ người phàm hay tu sĩ, chỉ cần có duyên tới nơi này đều có thể nhận khảo nghiệm, đương nhiên cũng có thể lựa chọn rời đi.” Giọng nói Vạn Cổ Huyền Quy hơi run, ai da, tuổi lớn rồi còn bị một đám tiểu bối cực mạnh đe dọa, thế giới này đối với kẻ già cả như nó chẳng thân thiện chút nào.
“Ta vào đem tiểu sư muội ra đã.” Mặc Khí lạnh lùng mở miệng, định mở mắt Luân Hồi.
Nguyệt Li giơ tay, lạnh nhạt nói: “Không cần, khảo nghiệm của thành Thiên Đế với với người phàm và tu sĩ coi như tu hành, nếu tiểu sư muội có nguy hiểm, ngươi lại vào kéo con bé ra. Lúc này cần để con bé tự mình bước đi.”
Lời Nguyệt Li còn chưa dứt đã thấy tiểu A Tứ năm tuổi cưng cưng biến thành tiểu đế cơ 16 tuổi tư dung tuyệt sắc, nhặt dù giấy trên đất lên, hướng tháp cao ẩn mây ở phàm trần giới đi đến.
Đám người Lan Tấn hơi trầm mặc.
Cho nên đây là bộ dạng tiểu sư muội sau khi lớn lên sao? Nhóc con năm tuổi lùn tịt hóa ra cũng có thể cao lên nè!
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc, phóng khoáng cười nói: “Không hổ là tiểu A Tứ của ta.”
Những người khác lạnh lùng nhìn hắn một cái, tự mình đa tình, tiểu sư muội không thích chơi cùng hắn nhất đấy.
Bốn người thấy Khương Tự tạm thời không có nguy hiểm cũng dần an tâm tiếp tục xem.
Trọng Hoa còn thường thường chọc Vạn Cổ Huyền Quy hù dọa.
“Lão Quy à, nếu tiểu sư muội không thông qua khảo nghiệm, các người sẽ biến con bé thành nhân công để nô dịch hở?”
“Nếu không hôm nay ta cứ nhổ sạch lông đuôi con chim xanh kia, lại xốc mai rùa của mi lên, như vậy cũng coi như bọn mi hoàn thành sứ mệnh.”
Vạn Cổ Huyền Quy già cả rơi lệ: “Đại nhân, hạ thủ lưu tình đi mà. Trên người tiểu nương tử kia có hơi thở long lân Chúc Cửu m, chúng ta trăm triệu lần cũng không dám giữ bé lại.”
Trọng Hoa lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thu tay về, không hù dọa lão rùa già nữa, tiếp tục xem tiểu sư muội khảo nghiệm.
Vừa nhìn, bốn người đã trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là lúc thấy Khương Tự nhảy từ Trích Tinh Lâu xuống, lấy khúc Trấn Ma trấn áp yêu vật, sợ tới mức trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa nhìn, bốn người đã trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là lúc thấy Khương Tự nhảy từ Trích Tinh Lâu xuống, lấy khúc Trấn Ma trấn áp yêu vật, sợ tới mức trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc Khí đã mở thông đạo luân hồi ra, lá nguyệt quế của Nguyệt Li cũng chuản bị xuyên qua khe hở thời gian rơi vào phàm trần giới, những người khác cũng nắm chặt pháp khí trên tay, Vạn Cổ Huyền Quy sợ tới mức vội vàng nói: “Các vị tiểu hữu, ngàn vạn không thể ra tay, sẽ ảnh hưởng mệnh số phàm trần giới, tạo thành nhân quả, có Thanh Loan ở đó, tiểu nương tử chắc chắn không sao đâu, huống hồ long lân của Chúc Long cũng có tác dụng bảo vệ chủ.”
Sắc mặt bốn người nặng nề, chỉ trong chớp mắt đã thấy Khương Tự bình yên vô sự rơi xuống đất, từ đó về sau hết thảy trực tiếp phát triển theo hướng điên đảo tam quan đám người Lan Tấn, bình phục chiến loạn, chém yêu tà, trấn thủ thủ đô thành, lại mở yến hội mời sứ thần, chém giết tên phản quốc, dẫn dắt cả nước theo chính đạo. Đây vẫn là tiểu sư muội thích uống thanh lộ, thích lén cất giấu châu ngọc đá quý, thích cười, thích đào hoa cỏ kia sao?
Này rõ ràng là nữ đế có khả năng trị vì mà.
“Đại sư huynh, huynh có thể nhìn thầy kiếp trước kiếp này của A Tứ không?” Lan Tấn lo lắng hỏi. A Tứ trước nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ sợ con bé có cực khổ kiếp trước, trải qua khảo nghiệm lần này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh kiếp này.
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Nguyệt Li đã hoàn toàn biến thành màu vàng, nhàn nhạt lắc đầu: “Không thể, con bé cùng chúng ta quá thân thiết, mệnh cách kiếp trước kiếp này đều đã xảy ra thay đổi, giờ chỉ còn một mảnh sương mù.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, thử lại thử, cũng lạnh lùng nói: “Mắt Luân Hồi cũng chỉ nhìn thấy một mảng sương mù, ai cũng không biết tương lai con bé thế nào. Lan Tấn, một khắc ngươi mang con bé về núi Thanh Vụ kia đã nhúng tay vào vận mệnh con bé rồi. Ta không sợ nhân quả, về sau nhân quả này ta sẽ trả.”
“Lão Nhị, lời nói này ta không thích nghe, nói cứ như bọn ta sợ dính nhân quả vậy, chỉ có Lão Bát nhát gan kia mới sợ.” Trọng Hoa lười biếng cười nói.
“Tam sư huynh, huynh chớ có thừa dịp ta không có mặt thì chửi bới ta.” Giọng Thu Tác Trần phá không truyền đến, cười lạnh nói: “Huynh chính là ghen ghét tiểu sư muội thích chơi cùng ta.”
“A, chết cười bản tôn, bản tôn ghen ghét mi? Lão Bát, người Thu gia bọn ngươi cũng thật biết tự dát vàng lên mặt nhỉ?” Trọng Hoa cười lạnh.
“Các huynh đến thành Thiên Đế lúc nào thế? Đã nói cùng nhau đến phủ Lang Châu, chúng ta đã tới một tháng, kết quả các huynh lại mang tiểu sư muội một đường du sơn ngoạn thủy?” Giọng Tiêu Tích U cũng phá không truyền đến, rất không vui.
“Đừng nói linh tinh nữa, chờ tiểu sư muội ra, bọn ta sẽ đến phủ Thiên Nguyên, tính tính thời gian sẽ mất khoảng một hai tháng, các ngươi bảo vệ tốt bí cảnh Lang Hoàn, chớ để bại lộ.” Lan Tấn lên tiếng, nhìn thoáng qua Vạn Cổ Huyền Quy.
Huyền Quy vội vàng làm bộ bản thân nghễnh ngãng, cái gì mà bí cảnh Lang Hoàn, chưa từng nghe qua, cùng chúng nó không liên quan, chờ đưa xong mai rùa, nó sẽ về quê dưỡng lão, nghỉ hưu.
Ai da, vì đưa mai rùa mà nó đã ở nơi thâm sơn cùng cốc này đợi một vạn năm rồi đấy, nỗi khổ xa quê nào ai hay!!!
“Ý, sao thủy kính lại mơ hồ rồi?” Trọng Hoa thấy thủy kính mờ mờ không rõ, tức khắc cạn lời: “Nguyệt Li, huynh có ý gì? Thật vất vả mới thấy bộ dạng tiểu sư muội khi lớn lên.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Thành Thiên Đế vốn của tiên nhân thượng cổ, chúng ta có thể nhìn trộm lâu như vậy đã là cực hạn.”
Vạn Cổ Huyền Quy âm thầm gật đầu, giây tiếp theo liền cảm ứng được biến hóa từ thành Thiên Đế, tức khắc sướng rơn, có người thông qua khảo nghiệm hoàn mỹ, người chờ đợi vạn năm kia đã xuất hiện.
Vạn Cổ Huyền Quy “Vèo” một cái mạnh mẽ xuyên qua vào trong không gian hư vô của thành Thiên Đế. Nó thấy Thanh Loancõng một tiểu nương tử mềm mại cưng cưng xuất hiện trong không gian hư vô, tức khắc chấn động, thế mà lại là cô bé, không phải con trai Thiên Đạo thế giới này?
“Chim Thanh Loan, ta có phải được đề ra yêu cầu không?” Khương Tự thấy trong không gian xuất hiện một con rùa đen mập mạp, tức khắc cong mắt hỏi.
“Tiểu đế cơ mời nói.” Khương Tự rời khỏi phàm trần giới liền biến về bộ dáng năm tuổi, Thanh Loan xưng hô cũng tùy theo thay đổi.
“Ta muốn lông đuôi chim Thanh Loan, mai rùa Vạn Cổ.” Khương Tự cong mắt cười nói.
Trong thức hải, tiểu động phủ cũng kích động gật đầu liên tục, đúng đúng đúng, muốn lông đuôi, muốn mai rùa, muốn chữa trị tầng thứ ba động phủ.
Thanh Loancùng Huyền Quy liếc nhau, vừa kích động vừa cảm khái, là cô bé, không nghĩ tới người bọn nó đợi một vạn năm thế mà lại là một người phàm năm tuổi. Bọn nó đã trấn thủ ở đây vạn năm, cho xong sẽ có thể rời khỏi giới này.
Thanh Loan nhẹ nhàng thả tiểu đế cơ xuống, nhổ lông đuôi xinh đẹp nhất hoa mỹ nhất của mình xuống, đưa cho bé, hòa ái nói: “Tiểu đế cơ, tiên đồ hung hiểm, mong hãy cẩn trọng.”
(*) Tiên đồ: Con đường thành tiên.
Vạn Cổ Huyền Quy cũng đem mai rùa cứng rắn nhất của mình dỡ xuống, đưa cho Khương Tự, thở dài nói: “Tiểu nương tử hãy cẩn trọng, hy vọng sau này tên của ngươi có thể vang vọng Tứ Hải Bát Hoang.”
Không uổng công bọn nó chờ vạn năm. Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Khương Tự thu lông đuôi Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ, nhìn miệng vết thương của Thanh Loan và Huyền Quy đổ máu, từ động phủ lấy ra một gốc cây hoa Long Hướng Dương lục phẩm. Bé dùng dược đỉnh nhỏ tinh luyện ra hai giọt ngưng châu màu tím, phân biệt nhỏ vào miệng vết thương của Thanh Loan và Huyền Quy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn hai vị tiền bối, chúng ta cùng nhau cẩn trọng nhé.”
Long Hướng Dương tiên phẩm? Linh dược Long Hướng Dương mấy trăm năm, đây chính là thuốc hay chữa khỏi bệnh chuyên dùng cho Long tộc, sau khi Long tộc mai danh ẩn tích, Long Hướng Dương cũng tuyệt tích.
Long Hướng Dương cùng Huyền Quy chỉ cảm thấy miệng vết thương rất nhanh đã tiêu sưng cầm máu, cả người thoải mái, hơn nữa còn mọc ra một cây lông đuôi ( mai rùa ) nho nhỏ?
Chim và rùa vừa mừng vừa sợ, không mất trăm năm, chúng nó lại có thể một lần nữa tu luyện thành lông đuôi cùng mai rùa!
“Cảm ơn tiểu nương tử, nhanh ra ngoài đi, các sư huynh của ngươi đã chờ hết kiên nhẫn rồi, còn không ra đi, chỉ sợ hôm nay sẽ đánh nát thành.” Vạn Cổ Huyền Quy ha ha cười rộ, vận mệnh luôn có định số, hết thảy đều rất tốt, cực kỳ tốt.
Khương Tự vừa nghe các sư huynh chờ bên ngoài, vội vàng vui mừng gật đầu, đem lông đuôi cùng mai rùa thu vào túi bách bảo, chỉ thấy không gian hư vô trước mắt biến mất, bé đã xuất hiện ở bậc thang màu vàng.
Cùng lúc đó, giọng nói uy nghiêm từ đám mây xa xa truyền đến: “Khảo nghiệm đã qua, không ai được vào thành Thiên Đế nữa.”
Giọng nói uy nghiêm kia biến mất, đồng thời hải vực, cô đảo, bậc thang màu vàng toàn bộ cũng không thấy đâu nữa, tựa g như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Vô số tu sĩ từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, ngay cả những tu sĩ bị biến thành nhân công miễn phí cũng mang vẻ mặt mờ mịt dần tỉnh lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì dù thời gian đã qua đi trăm năm ngàn năm.
“Có người thông qua khảo nghiệm! Có người thông qua khảo nghiệm, nhất định là đạo quân.”
“Đạo quân đột phá khảo nghiệm……”
Khi Cố Kỳ Châu xuất hiện, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Sắc mặt Vô Tình đạo quân trẻ tuổi trắng bệch, ngự kiếm nhìn đám tu sĩ đen nghìn nghịt phía dưới, ý muốn từ trong đó tìm được hình bóng quen thuộc nhưng vẫn uổng công, A Tứ vẫn luôn trầm miên ở phàm trần giới, nữ đế kia chẳng qua là ảo cảnh của thành Thiên Đế làm ra để dao động đạo tâm gã ta.
Nhưng kể cả gã ta thông qua khảo nghiệm chung quy cũng vẫn thất bại thảm hại, bởi vì đạo tâm của gã ta đã xuất hiện vết rách, vĩnh viễn không thể chữa trị.
Đám người yên lặng, Khương Tự nhìn bốn vị sư huynh đang chờ, bước chân ngắn nhỏ vọt vào ngực Lan Tấn, “Oa” một tiếng khóc lóc.
Bé vừa khóc, chớ nói Lan Tấn, những người khác đều luống cuống. Tiểu sư muội cho tới giờ còn chưa từng khóc trước mặt bọn hắn đâu!
Lan Tấn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cục bông nhỏ cưng cưng vào lòng, vụng về lau nước mắt cho bé, dịu dàng nói: “A Tứ chịu khổ rồi, đều do các sư huynh không tốt. Đừng khóc! Ngoan.”
“Ông đây đã nói mà, cứ trực tiếp vọt vào xách tiểu sư muội ra là xong, các người còn không chịu! Hết sợ cái này lại sợ cái kia, tiểu sư muội nhỏ như vậy, ở chỗ đó ngốc mười năm có thể không sợ hãi sao?” Trọng Hoa nổi giận mắng, ngay sau đó cười tủm tỉm vuốt đầu Khương Tự: “Tiểu A Tứ, Tam sư huynh mua thanh lộ cho muội uống, cho muội một túi linh bích lớn, còn mang muội đào tiên hoa tiên thảo nhé.”
Mặc Khí yên lặng lấy một cây hồ lô ngào đường dùng pháp trận giữ tươi ra đưa cho bé.
Khương Tự nín khóc mỉm cười, sư huynh ngốc, hồ lô ngào đường kia vốn để cho huynh ấy ăn mà.
Bé chẳng qua thấy vui, vui vì vừa ra đã có thể nhìn thấy các sư huynh, bọn họ không vứt bỏ bé. Khương Tự đem khuôn mặt nhỏ vùi vào y phục của Lan Tấn, lau hết nước mắt lên, đôi mắt trăng non xinh đẹp cong lên, nói: “Nhìn thấy các sư huynh, muội liền không sợ nữa.”
Chỉ có ở trước mặt các sư huynh, bé mới có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng tình yêu thương.
Lúc này bé không phải Khương Tự mang mệnh nữ đế phải gánh vác phàm trần giới kia nữa mà chỉ là tiểu A Tứ núi Thanh Vụ vui sướng thoải mái thôi.
Nguyệt Li duỗi tay lau nước mắt bên khóe mắt cho bé, đụng tới nốt ruồi nhỏ màu máu kia, ánh mắt hơi hơi nặng nề, đây là nghiệp chướng nhân quả hình thành nốt ruồi màu máu?
“A Tứ, mau xem điểm thiện ác.” Trong thức hải, tiểu động phủ kinh ngạc cảm thán nói.
Nó mới sờ đến lông đuôi chim Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ thì thấy vô số điểm thiện ác tụ thành một ngân hà mờ mịt tiến vào lệnh bài của Khương Tự.
Đây là mười vạn công đức ở phàm trần giới đấy!
Mười vạn điểm thiện ác? Khương Tự hơi sửng sốt, tay nhỏ còn nắm chặt y phục màu xanh của Lan Tấn, cho nên phàm trần giới hết thảy đều là chân thật, hơn nữa hết thảy đều đi theo hướng tốt nhất rồi?
Khương Tự lộ ra tươi cười xán lạn, lại ôm chặt Lan Tấn, làm nũng nói: “Lục sư huynh, nhìn thấy các huynh thật vui.”
A Tứ lại cười khanh khách nói: “Nếu sinh bệnh, sư phụ có thể ở bên ta nhiều hơn, tất nhiên còn thay ta tìm thuốc hay nữa.”
Sau giọng nói và dáng điệu nụ cười của vị nữ đế này dần dần cùng A Tứ hòa thành một thể, dường như là cùng một người, có điều sẽ không cười với gã ta, sẽ không gọi gã ta bằng hai tiếng sư phụ, càng sẽ không tiếp tục đứng một chỗ chờ gã ta.
Cố Kỳ Châu thu tầm mắt về, bóng dáng biến mất khỏi Trích Tinh Lâu, xuất hiện ở hành cung suối nước nóng ngoài thành, đẩy cánh cửa gỗ bị hoang phế mười mấy năm ra.
Cánh cửa kẽo kẹt rung động, trong viện cỏ hoang mọc lan tràn, cây đào năm đó A Tứ trồng đã sớm chết héo, cây cây táo góc tường kia cũng vì chủ nhân mất đi mà dần dần không kết ra những quả táo vừa lớn vừa đỏ nữa.
Cố Kỳ Châu theo cỏ hoang, một đường đi lên bậc thang gỗ, đẩy cửa ra, trong phòng bày biện như cũ, chỉ có điều bám đầy tro bụi, dưới bàn gỗ nhỏ còn lót một quyển sách ố vàng. Gã ta khom lưng nhặt lên, thổi bay tro bụi bên trên, mở ra, bên trong có chữ viết quen thuộc.
Là chữ viết của A Tứ. Bên trong là từng phong thư đóng thành sách, mỗi phong thư mở đầu đều viết: Quốc sư sư phụ nhìn chữ biết ta mạnh khỏe, mặt sau vẽ gương mặt tươi cười rất lớn.
“Hôm nay mình lại ngủ tám canh giờ, khi tỉnh lại trời đã tối rồi, thuốc kia vô cùng đắng, uống vào xong luôn sẽ ngủ thật lâu, mình sợ sư phụ tới mình không biết nên bảo ma ma nhớ gọi mình, ma ma lại không đành lòng.
Hôm qua trong viện có một con chim hoàng oanh nhỏ đáng yêu bay tới, lông xù xù xinh xinh, còn vỗ cánh hướng ta vui sướng hót lên như muốn nói, A Tứ, mau cùng ta bay nào, thế giới bên ngoài thích lắm.
Sư phụ, người chừng nào sẽ mang ta đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới vậy?”
“Hôm nay mình ngủ bảy canh giờ, tiến bộ cực lớn à nha, lúc chạng vạng mình còn luyện tập cầm khúc cha cho, tuy rằng là tàn khúc, A Tứ đàn còn chưa đủ tốt nhưng vẫn muốn đàn cho sư phụ nghe, sư phụ còn chưa từng nghe mình đánh đàn đâu……”
“Hôm nay mình lại ngủ tám canh giờ, khi tỉnh lại, ma ma nói hôm nay là ngày giỗ của mẹ, bọn mình ở trong sân thiêu chút tiền giấy cho mẹ, còn thả hoa đăng. Sư phụ, người chết như đèn tắt phải không? Nếu có một ngày ta chết, người sẽ nhớ ta chứ?”
Nếu có một ngày ta chết, người sẽ nhớ ta chứ?
Tay cầm sách của Vô Tình đạo quân trong nháy mắt bỗng cứng đờ.
Gã ta xoay người nhìn khắp sân hoang vu, bấm pháp quyết phá pháp trận trong viện, chỉ thấy một quan tài ngọc lạnh như băng xuất hiện, thiếu nữ trong quan tài băng cơ ngọc cốt như đang ngủ, vẫn bộ dáng năm đó.
Trong nháy mắt kia, ngực đệ tử Đạo Tông không biết đau hay khó chịu, không phải A Tứ, nữ đế kia không phải A Tứ, A Tứ mấy năm nay vẫn luôn nằm ở đây, chưa từng rời khỏi.
Sách trong tay như khiến gã ta bị phỏng, Vô Tình đạo quân cười nhạt, không biết buồn hay vui, gã ta biết thành Thiên Đế khảo nghiệm gã ta, là hỏi hay muốn đoạn tuyệt!
Nháy mắt khi quan tài ngọc kia xuất hiện, trong đế cung, ngực Khương Tự hơi hơi đau xót, có chút mờ mịt che ngực.
“A Tứ, cô làm sao vậy?” Tiểu động phủ nôn nóng hỏi.
“Không biết, như bị kim đâm vậy, rất nhanh đã không sao rồi.” Khương Tự xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy, chỉ thấy bên ngoài ánh nắng ngập trời, ánh sáng vàng lấp lánh suốt vạn trượng.
Ở một sân viện thanh nhã của Đại Ngu, một tiếng khóc nỉ non thanh thúy vang lên, con trai Thiên Đạo ra đời.
“Chúc mừng nữ đế.” Chim Thanh Loan từ trên chạm trổ rường cột đế cung xuất hiện, cười nói: “Mười năm thời gian, giới quay này đã về chính đạo, con trai Thiên Đạo một lần nữa ra đời, khảo nghiệm nữ đế hoàn mỹ thông qua.”
“Oh yeah!” Trong thức hải, tiểu động phủ kích động nhảy dựng lên, A Tứ đỉnh đỉnh!
Khương Tự nghe vậy cũng không khỏi lộ ra tươi cười, cửa thứ tư chính là chờ Thiên Đạo một lần nữa nuôi dưỡng ra con trai Thiên Đạo, thời gian mười năm cũng thật dài, còn may mà thông qua khảo nghiệm, không cần trở thành nhân công ở đây như con chim xanh kia.
“Nữ đế, ngươi vốn là con gái Thiên Đạo giới này, giờ có con trai Thiên Đạo mới, hai người không nên gặp nhau, xin nữ đế theo ta rời đi.”
“Chim Thanh Loan, xin hỏi Vô Tình đạo quân khảo nghiệm thông qua chưa?” Khương Tự hỏi.
“Đạo quân khảo nghiệm cũng thông qua, có điều khảo đề không thể nói cho nữ đế, nữ đế sau này sẽ tự biết.” Chim Thanh Loan nói.
Khương Tự không khỏi cảm thán một câu, không hổ là con trai Thiên Đạo, cũng không thấy gã ta làm gì mà đã thông qua khảo nghiệm.
“Cô, cô ơi, người muốn ngồi thần điểu bay đi ư?” Hoàng Thái Nữ Khương Cơ mười tuổi từ phía sau cửa chạy ra, vành mắt đỏ bừng, quật cường ôm lấy nàng.
Khương Tự vuốt đầu con bé, hơi hơi mỉm cười: “Cô muốn đi tu hành, Khương Cơ phải mau chóng lớn lên, giúp cô chăm sóc quê nhà.”
“Vâng ạ.” Hoàng Thái Nữ mười tuổi nức nở nói, thấy chim Thanh Loan chở Khương Tự bay về phía không trung, rốt cuộc nhịn không được chạy như điên, khóc ròng nói, “Cô, con chờ cô về.”
Khương Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu nữ nho nhỏ kia, phất phất tay với con bé ý bảo trở về đi, đừng bận tâm. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Cô đảo, thành Thiên Đế.
“Nguyệt Li, huynh nói đi, huynh rốt cuộc có được không thế? Tính lâu như vậy rồi, tiểu sư muội rốt cuộc ở đâu?” Trọng Hoa lăng không đứng trên biển, dẫm Vạn Cổ Huyền Quy dưới chân, hỏa khí cực lớn hỏi.
“Đạo thuật của Đại sư huynh không thể thi triển hoàn toàn, nếu không sẽ khiến Thiên Đạo chú ý, sao huynh không hỏi trực tiếp con Huyền Quy dưới chân huynh kia kìa.” Lan Tấn một y phục màu xanh, ngự kiếm đi, lạnh lùng nói.
Vạn Cổ Huyền Quy đã sớm lĩnh giáo đạo thuật của đám nguwofi này, vội vàng đem đầu rút vào mai rùa, nói: “Chim Thanh Loan mang tiểu sư muội các người đi, ta cũng không biết gì đâu.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, lạnh lùng nói: “Lão rùa già kia, chẳng lẽ mi muốn trở lại biển vạn năm trước, một lần nữa làm con rùa đen nhò sao?”
“Nói, thành Thiên Đế sao lại xuất hiện ở đây?” Chiếc quạt xinh đẹp trong tay Trọng Hoa đập vào mai rùa kiên cố g, đáy mắt hiện lên sát ý: “Không nói ta sẽ xốc mai rùa của mi lên, nhổ sạch lông của con chim xanh kia.”
Vạn Cổ Huyền Quy bị treo lên đánh, lại bị uy hiếp phun cả máu ra, thấy một tên thì mở mắt Luân Hồi, một tên lại muốn xốc mai rùa của nó, hoảng không ngừng được nói nói: “Các vị tiểu hữu, đừng tức giận, ta nói, ta nói còn không được sao? Ta chờ vạn năm tới trấn thủ thành Thiên Đế, xuất hiện ở đây để chờ một người có thể thông qua khảo nghiệm thành Thiên Đế hoàn mỹ, đem lông đuôi chim Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ cho người đó. Đây là sứ mệnh của ta. Vốn tưởng rằng trong các tiểu hữu có người chúng ta chờ đợi, ai ngờ không phải.”
Vạn Cổ Huyền Quy một bụng nước đắng không biết xả vào đâu, đám này nào phải tu sĩ gà còm gì, rõ ràng là ma thần thượng cổ mới đúng, vừa vào thành Thiên Đế đã trực tiếp phá trận luôn, còn tìm ra chỗ nó ẩn thân, đem nó tóm chặt rồi đánh một trận tơi bời.
Đáng sợ, tu sĩ bây giờ thực đáng sợ, thế mà lại có loại ảo giác như quay về thời thượng cổ chư thần. Khi ấy là thời đại trăm hoa đua nở, anh tài xuất hiện lớp lớp.
Đám Lan Tấn nghe vậy liếc nhau, trong mắt ngập tràn khiếp sợ? Lông đuôi chim Thanh Loan, mai rùa Vạn Cổ đều là thứ quan trọng nhất của Thanh Loan và Huyền Quy, một khi mất đi, gần như sẽ mất một nửa đạo hành, người bọn chúng chờ chẳng lẽ là con trai Thiên Đạo - Cố Kỳ Châu?
Vậy xem ra tên kia có phi thăng khả năng thật.
“Tìm được rồi.” Tu sĩ áo trắng lạnh nhạt như mặt trăng mở mắt, duỗi tay mở đường giữa biển, chỉ thấy trên thủy kính tức khắc xuất hiện bóng dáng một con chim xanh, Khương Tự cùng với Cố Kỳ Châu.
Trọng Hoa vừa thấy, cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi này vận khí thật ra khá tốt đấy, vậy mà có thể ở cùng chỗ với tiểu A Tứ.”
“Ý, A Tứ không thể tu hành mà cũng cần tiếp nhận khảo nghiệm của thành Thiên Đế?” Lan Tấn nhíu mày nói.
“Đối tượng khảo nghiệm của thành Thiên Đế không câu nệ người phàm hay tu sĩ, chỉ cần có duyên tới nơi này đều có thể nhận khảo nghiệm, đương nhiên cũng có thể lựa chọn rời đi.” Giọng nói Vạn Cổ Huyền Quy hơi run, ai da, tuổi lớn rồi còn bị một đám tiểu bối cực mạnh đe dọa, thế giới này đối với kẻ già cả như nó chẳng thân thiện chút nào.
“Ta vào đem tiểu sư muội ra đã.” Mặc Khí lạnh lùng mở miệng, định mở mắt Luân Hồi.
Nguyệt Li giơ tay, lạnh nhạt nói: “Không cần, khảo nghiệm của thành Thiên Đế với với người phàm và tu sĩ coi như tu hành, nếu tiểu sư muội có nguy hiểm, ngươi lại vào kéo con bé ra. Lúc này cần để con bé tự mình bước đi.”
Lời Nguyệt Li còn chưa dứt đã thấy tiểu A Tứ năm tuổi cưng cưng biến thành tiểu đế cơ 16 tuổi tư dung tuyệt sắc, nhặt dù giấy trên đất lên, hướng tháp cao ẩn mây ở phàm trần giới đi đến.
Đám người Lan Tấn hơi trầm mặc.
Cho nên đây là bộ dạng tiểu sư muội sau khi lớn lên sao? Nhóc con năm tuổi lùn tịt hóa ra cũng có thể cao lên nè!
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc, phóng khoáng cười nói: “Không hổ là tiểu A Tứ của ta.”
Những người khác lạnh lùng nhìn hắn một cái, tự mình đa tình, tiểu sư muội không thích chơi cùng hắn nhất đấy.
Bốn người thấy Khương Tự tạm thời không có nguy hiểm cũng dần an tâm tiếp tục xem.
Trọng Hoa còn thường thường chọc Vạn Cổ Huyền Quy hù dọa.
“Lão Quy à, nếu tiểu sư muội không thông qua khảo nghiệm, các người sẽ biến con bé thành nhân công để nô dịch hở?”
“Nếu không hôm nay ta cứ nhổ sạch lông đuôi con chim xanh kia, lại xốc mai rùa của mi lên, như vậy cũng coi như bọn mi hoàn thành sứ mệnh.”
Vạn Cổ Huyền Quy già cả rơi lệ: “Đại nhân, hạ thủ lưu tình đi mà. Trên người tiểu nương tử kia có hơi thở long lân Chúc Cửu m, chúng ta trăm triệu lần cũng không dám giữ bé lại.”
Trọng Hoa lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thu tay về, không hù dọa lão rùa già nữa, tiếp tục xem tiểu sư muội khảo nghiệm.
Vừa nhìn, bốn người đã trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là lúc thấy Khương Tự nhảy từ Trích Tinh Lâu xuống, lấy khúc Trấn Ma trấn áp yêu vật, sợ tới mức trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa nhìn, bốn người đã trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là lúc thấy Khương Tự nhảy từ Trích Tinh Lâu xuống, lấy khúc Trấn Ma trấn áp yêu vật, sợ tới mức trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc Khí đã mở thông đạo luân hồi ra, lá nguyệt quế của Nguyệt Li cũng chuản bị xuyên qua khe hở thời gian rơi vào phàm trần giới, những người khác cũng nắm chặt pháp khí trên tay, Vạn Cổ Huyền Quy sợ tới mức vội vàng nói: “Các vị tiểu hữu, ngàn vạn không thể ra tay, sẽ ảnh hưởng mệnh số phàm trần giới, tạo thành nhân quả, có Thanh Loan ở đó, tiểu nương tử chắc chắn không sao đâu, huống hồ long lân của Chúc Long cũng có tác dụng bảo vệ chủ.”
Sắc mặt bốn người nặng nề, chỉ trong chớp mắt đã thấy Khương Tự bình yên vô sự rơi xuống đất, từ đó về sau hết thảy trực tiếp phát triển theo hướng điên đảo tam quan đám người Lan Tấn, bình phục chiến loạn, chém yêu tà, trấn thủ thủ đô thành, lại mở yến hội mời sứ thần, chém giết tên phản quốc, dẫn dắt cả nước theo chính đạo. Đây vẫn là tiểu sư muội thích uống thanh lộ, thích lén cất giấu châu ngọc đá quý, thích cười, thích đào hoa cỏ kia sao?
Này rõ ràng là nữ đế có khả năng trị vì mà.
“Đại sư huynh, huynh có thể nhìn thầy kiếp trước kiếp này của A Tứ không?” Lan Tấn lo lắng hỏi. A Tứ trước nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ sợ con bé có cực khổ kiếp trước, trải qua khảo nghiệm lần này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh kiếp này.
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Nguyệt Li đã hoàn toàn biến thành màu vàng, nhàn nhạt lắc đầu: “Không thể, con bé cùng chúng ta quá thân thiết, mệnh cách kiếp trước kiếp này đều đã xảy ra thay đổi, giờ chỉ còn một mảnh sương mù.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, thử lại thử, cũng lạnh lùng nói: “Mắt Luân Hồi cũng chỉ nhìn thấy một mảng sương mù, ai cũng không biết tương lai con bé thế nào. Lan Tấn, một khắc ngươi mang con bé về núi Thanh Vụ kia đã nhúng tay vào vận mệnh con bé rồi. Ta không sợ nhân quả, về sau nhân quả này ta sẽ trả.”
“Lão Nhị, lời nói này ta không thích nghe, nói cứ như bọn ta sợ dính nhân quả vậy, chỉ có Lão Bát nhát gan kia mới sợ.” Trọng Hoa lười biếng cười nói.
“Tam sư huynh, huynh chớ có thừa dịp ta không có mặt thì chửi bới ta.” Giọng Thu Tác Trần phá không truyền đến, cười lạnh nói: “Huynh chính là ghen ghét tiểu sư muội thích chơi cùng ta.”
“A, chết cười bản tôn, bản tôn ghen ghét mi? Lão Bát, người Thu gia bọn ngươi cũng thật biết tự dát vàng lên mặt nhỉ?” Trọng Hoa cười lạnh.
“Các huynh đến thành Thiên Đế lúc nào thế? Đã nói cùng nhau đến phủ Lang Châu, chúng ta đã tới một tháng, kết quả các huynh lại mang tiểu sư muội một đường du sơn ngoạn thủy?” Giọng Tiêu Tích U cũng phá không truyền đến, rất không vui.
“Đừng nói linh tinh nữa, chờ tiểu sư muội ra, bọn ta sẽ đến phủ Thiên Nguyên, tính tính thời gian sẽ mất khoảng một hai tháng, các ngươi bảo vệ tốt bí cảnh Lang Hoàn, chớ để bại lộ.” Lan Tấn lên tiếng, nhìn thoáng qua Vạn Cổ Huyền Quy.
Huyền Quy vội vàng làm bộ bản thân nghễnh ngãng, cái gì mà bí cảnh Lang Hoàn, chưa từng nghe qua, cùng chúng nó không liên quan, chờ đưa xong mai rùa, nó sẽ về quê dưỡng lão, nghỉ hưu.
Ai da, vì đưa mai rùa mà nó đã ở nơi thâm sơn cùng cốc này đợi một vạn năm rồi đấy, nỗi khổ xa quê nào ai hay!!!
“Ý, sao thủy kính lại mơ hồ rồi?” Trọng Hoa thấy thủy kính mờ mờ không rõ, tức khắc cạn lời: “Nguyệt Li, huynh có ý gì? Thật vất vả mới thấy bộ dạng tiểu sư muội khi lớn lên.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Thành Thiên Đế vốn của tiên nhân thượng cổ, chúng ta có thể nhìn trộm lâu như vậy đã là cực hạn.”
Vạn Cổ Huyền Quy âm thầm gật đầu, giây tiếp theo liền cảm ứng được biến hóa từ thành Thiên Đế, tức khắc sướng rơn, có người thông qua khảo nghiệm hoàn mỹ, người chờ đợi vạn năm kia đã xuất hiện.
Vạn Cổ Huyền Quy “Vèo” một cái mạnh mẽ xuyên qua vào trong không gian hư vô của thành Thiên Đế. Nó thấy Thanh Loancõng một tiểu nương tử mềm mại cưng cưng xuất hiện trong không gian hư vô, tức khắc chấn động, thế mà lại là cô bé, không phải con trai Thiên Đạo thế giới này?
“Chim Thanh Loan, ta có phải được đề ra yêu cầu không?” Khương Tự thấy trong không gian xuất hiện một con rùa đen mập mạp, tức khắc cong mắt hỏi.
“Tiểu đế cơ mời nói.” Khương Tự rời khỏi phàm trần giới liền biến về bộ dáng năm tuổi, Thanh Loan xưng hô cũng tùy theo thay đổi.
“Ta muốn lông đuôi chim Thanh Loan, mai rùa Vạn Cổ.” Khương Tự cong mắt cười nói.
Trong thức hải, tiểu động phủ cũng kích động gật đầu liên tục, đúng đúng đúng, muốn lông đuôi, muốn mai rùa, muốn chữa trị tầng thứ ba động phủ.
Thanh Loancùng Huyền Quy liếc nhau, vừa kích động vừa cảm khái, là cô bé, không nghĩ tới người bọn nó đợi một vạn năm thế mà lại là một người phàm năm tuổi. Bọn nó đã trấn thủ ở đây vạn năm, cho xong sẽ có thể rời khỏi giới này.
Thanh Loan nhẹ nhàng thả tiểu đế cơ xuống, nhổ lông đuôi xinh đẹp nhất hoa mỹ nhất của mình xuống, đưa cho bé, hòa ái nói: “Tiểu đế cơ, tiên đồ hung hiểm, mong hãy cẩn trọng.”
(*) Tiên đồ: Con đường thành tiên.
Vạn Cổ Huyền Quy cũng đem mai rùa cứng rắn nhất của mình dỡ xuống, đưa cho Khương Tự, thở dài nói: “Tiểu nương tử hãy cẩn trọng, hy vọng sau này tên của ngươi có thể vang vọng Tứ Hải Bát Hoang.”
Không uổng công bọn nó chờ vạn năm. Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Khương Tự thu lông đuôi Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ, nhìn miệng vết thương của Thanh Loan và Huyền Quy đổ máu, từ động phủ lấy ra một gốc cây hoa Long Hướng Dương lục phẩm. Bé dùng dược đỉnh nhỏ tinh luyện ra hai giọt ngưng châu màu tím, phân biệt nhỏ vào miệng vết thương của Thanh Loan và Huyền Quy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn hai vị tiền bối, chúng ta cùng nhau cẩn trọng nhé.”
Long Hướng Dương tiên phẩm? Linh dược Long Hướng Dương mấy trăm năm, đây chính là thuốc hay chữa khỏi bệnh chuyên dùng cho Long tộc, sau khi Long tộc mai danh ẩn tích, Long Hướng Dương cũng tuyệt tích.
Long Hướng Dương cùng Huyền Quy chỉ cảm thấy miệng vết thương rất nhanh đã tiêu sưng cầm máu, cả người thoải mái, hơn nữa còn mọc ra một cây lông đuôi ( mai rùa ) nho nhỏ?
Chim và rùa vừa mừng vừa sợ, không mất trăm năm, chúng nó lại có thể một lần nữa tu luyện thành lông đuôi cùng mai rùa!
“Cảm ơn tiểu nương tử, nhanh ra ngoài đi, các sư huynh của ngươi đã chờ hết kiên nhẫn rồi, còn không ra đi, chỉ sợ hôm nay sẽ đánh nát thành.” Vạn Cổ Huyền Quy ha ha cười rộ, vận mệnh luôn có định số, hết thảy đều rất tốt, cực kỳ tốt.
Khương Tự vừa nghe các sư huynh chờ bên ngoài, vội vàng vui mừng gật đầu, đem lông đuôi cùng mai rùa thu vào túi bách bảo, chỉ thấy không gian hư vô trước mắt biến mất, bé đã xuất hiện ở bậc thang màu vàng.
Cùng lúc đó, giọng nói uy nghiêm từ đám mây xa xa truyền đến: “Khảo nghiệm đã qua, không ai được vào thành Thiên Đế nữa.”
Giọng nói uy nghiêm kia biến mất, đồng thời hải vực, cô đảo, bậc thang màu vàng toàn bộ cũng không thấy đâu nữa, tựa g như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Vô số tu sĩ từ giữa không trung ngã xuống mặt đất, ngay cả những tu sĩ bị biến thành nhân công miễn phí cũng mang vẻ mặt mờ mịt dần tỉnh lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì dù thời gian đã qua đi trăm năm ngàn năm.
“Có người thông qua khảo nghiệm! Có người thông qua khảo nghiệm, nhất định là đạo quân.”
“Đạo quân đột phá khảo nghiệm……”
Khi Cố Kỳ Châu xuất hiện, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Sắc mặt Vô Tình đạo quân trẻ tuổi trắng bệch, ngự kiếm nhìn đám tu sĩ đen nghìn nghịt phía dưới, ý muốn từ trong đó tìm được hình bóng quen thuộc nhưng vẫn uổng công, A Tứ vẫn luôn trầm miên ở phàm trần giới, nữ đế kia chẳng qua là ảo cảnh của thành Thiên Đế làm ra để dao động đạo tâm gã ta.
Nhưng kể cả gã ta thông qua khảo nghiệm chung quy cũng vẫn thất bại thảm hại, bởi vì đạo tâm của gã ta đã xuất hiện vết rách, vĩnh viễn không thể chữa trị.
Đám người yên lặng, Khương Tự nhìn bốn vị sư huynh đang chờ, bước chân ngắn nhỏ vọt vào ngực Lan Tấn, “Oa” một tiếng khóc lóc.
Bé vừa khóc, chớ nói Lan Tấn, những người khác đều luống cuống. Tiểu sư muội cho tới giờ còn chưa từng khóc trước mặt bọn hắn đâu!
Lan Tấn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cục bông nhỏ cưng cưng vào lòng, vụng về lau nước mắt cho bé, dịu dàng nói: “A Tứ chịu khổ rồi, đều do các sư huynh không tốt. Đừng khóc! Ngoan.”
“Ông đây đã nói mà, cứ trực tiếp vọt vào xách tiểu sư muội ra là xong, các người còn không chịu! Hết sợ cái này lại sợ cái kia, tiểu sư muội nhỏ như vậy, ở chỗ đó ngốc mười năm có thể không sợ hãi sao?” Trọng Hoa nổi giận mắng, ngay sau đó cười tủm tỉm vuốt đầu Khương Tự: “Tiểu A Tứ, Tam sư huynh mua thanh lộ cho muội uống, cho muội một túi linh bích lớn, còn mang muội đào tiên hoa tiên thảo nhé.”
Mặc Khí yên lặng lấy một cây hồ lô ngào đường dùng pháp trận giữ tươi ra đưa cho bé.
Khương Tự nín khóc mỉm cười, sư huynh ngốc, hồ lô ngào đường kia vốn để cho huynh ấy ăn mà.
Bé chẳng qua thấy vui, vui vì vừa ra đã có thể nhìn thấy các sư huynh, bọn họ không vứt bỏ bé. Khương Tự đem khuôn mặt nhỏ vùi vào y phục của Lan Tấn, lau hết nước mắt lên, đôi mắt trăng non xinh đẹp cong lên, nói: “Nhìn thấy các sư huynh, muội liền không sợ nữa.”
Chỉ có ở trước mặt các sư huynh, bé mới có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng tình yêu thương.
Lúc này bé không phải Khương Tự mang mệnh nữ đế phải gánh vác phàm trần giới kia nữa mà chỉ là tiểu A Tứ núi Thanh Vụ vui sướng thoải mái thôi.
Nguyệt Li duỗi tay lau nước mắt bên khóe mắt cho bé, đụng tới nốt ruồi nhỏ màu máu kia, ánh mắt hơi hơi nặng nề, đây là nghiệp chướng nhân quả hình thành nốt ruồi màu máu?
“A Tứ, mau xem điểm thiện ác.” Trong thức hải, tiểu động phủ kinh ngạc cảm thán nói.
Nó mới sờ đến lông đuôi chim Thanh Loan cùng mai rùa Vạn Cổ thì thấy vô số điểm thiện ác tụ thành một ngân hà mờ mịt tiến vào lệnh bài của Khương Tự.
Đây là mười vạn công đức ở phàm trần giới đấy!
Mười vạn điểm thiện ác? Khương Tự hơi sửng sốt, tay nhỏ còn nắm chặt y phục màu xanh của Lan Tấn, cho nên phàm trần giới hết thảy đều là chân thật, hơn nữa hết thảy đều đi theo hướng tốt nhất rồi?
Khương Tự lộ ra tươi cười xán lạn, lại ôm chặt Lan Tấn, làm nũng nói: “Lục sư huynh, nhìn thấy các huynh thật vui.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận