Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 191: Mèo Khóc Chuột Giả Từ Bi
“Linh Dao, ngươi lại muốn cùng một tiểu nương tử năm tuổi so nhạc lý, đây không phải bắt nạt người ta sao?” Trong đám người, Hải Lam Châu nhịn không được đứng về phe chính nghĩa.
“Không sai, tiểu nương tử còn chưa dẫn linh khí nhập thể. Con gái Linh gia thật không biết xấu hổ.” Linh Đang Nhi hận thấu xương người Linh gia, vốn đã ghi thù chuyện lần trước Linh Sanh vạch lịch sử đen của mình nên giờ thấy thế không chút khách khí khịa lại.
“Không sai, không công bằng.” Mộc Tiêu tức giận đứng lên.
“Không có gì không công bằng cả, tiểu nương tử cũng là người Kiếm Tông, nếu muốn vào bí cảnh Lang Hoàn, dĩ nhiên phải nhận khiêu chiến.” Người Linh gia không cam lòng yếu thế đáp trả.
“Chỉ so nhạc lý mà thôi, hoặc tiểu nương tử đề nghị so cái gì khác cũng được, yên tâm, ta sẽ không thương tổn tiểu tánh mạng nương tử.” Linh Dao dịu dàng mỉm cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn Khương Tự.
Nếu cứ để yên cho con nhỏ này lớn lên thì ai biết sau này phôi thai Đạo Chủng có ảnh hưởng đạo tâm của đạo quân không? Nó còn có thể trở thành kẻ địch lớn nhất của ả. Không bằng thừa dịp nó vẫn còn nhỏ tuổi, giết chết luôn đi!
Kiếm Tông bên này, sắc mặt đám người Lan Tấn đều dần tối đen. Sắc mặt Mặc Khí nặng nề, đồng tử màu trà ẩn ẩn có dấu hiệu mở ra, đáy mắt hiện lên sát khí thị huyết, bạo ngược như muốn đem tất cả đám tu sĩ này ném vào luyện ngục luân hồi, bọn chúng mà cũng xứng để Tiểu sư muội xuất chiến?
“Nhị sư huynh.” Khương Tự nhìn vân kiếp thiên phạt đã ẩn ẩn xuất hiện trên đỉnh đầu, vội vàng duỗi tay giữ chặt Mặc Khí, cười xán lạn nói: “A Tứ làm được.”
Bé có Mỹ Nhân Phiến bảo vệ, có nhóc Kỳ Lân, còn có Bút vẽ nhỏ, Linh Dao không ám hại được. Huống hồ, đối phó Linh Dao, bé muốn tự mình ra tay.
Khương Tự đến nay vẫn nhớ rõ thời điểm chết thảm ở kiếp trước, nữ tu lụa mỏng che mặt bằng cách nào giữ sự kiên định nội tâm cho Cố Kỳ Châu, để gã ta không chút lưu tình giết mình.
Con gái Linh gia… phải để bé lên.
“A Tứ, ả không gây thương tổn được muội.” Nguyệt Li lạnh nhạt lên tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào búi tóc nhỏ đáng yêu của tiểu sư muội, thuật Ngôn Linh hóa thành ánh sáng màu vàng nhạt đi vào giữa mày của Khương Tự, từ từ kết thành một trận pháp.
Tu sĩ áo trắng vừa mở miệng đã khiến chúng nữ tu phía dưới cảm thấy như được nghe tiếng châu ngọc rơi xuống đất, tiếng suối trong chảy ào ạt, chẳng khác gì âm thanh của tiên nhân nơi chín tầng trời, híc, giọng nói này cũng đủ giết chết ta!
Thấy Nguyệt Li đã gieo thuật Ngôn Linh, những người khác tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như A Tứ tự mình tham gia thi đấu thì sau này đối với bản thân bé cũng là chuyện tốt. Bé vốn có bệnh chết yểu lại không thể tu luyện, bởi vì được Lan Tấn nhặt về đưa lên núi Thanh Vụ mà có dính líu mệnh cách với cả chín người bọn hắn, không được xem như thiên đạo thừa nhận chân chính.
Bọn hắn không có cách nào thật sự đại biểu cho kiếm tu núi Thanh Vụ nhưng A Tứ lại có thể. Chỉ cần con bé vững chân ở Vân Mộng Thập Bát Châu, cướp đoạt khí vận của những tu sĩ đó thì sau này nhất định có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Ánh mắt đám người Lan Tấn tuy lạnh đi nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản nữa.
“Khương Tự Kiếm Tông - núi Thanh Vụ ứng chiến.” Khương Tự ôm bé cún lông trắng như tuyết vào lòng, từ giữa các sư huynh bước ra, ngẩng mặt nhìn Linh Dao.
Nháy mắt khi Khương Tự lên tiếng, không ai biết đầu ngón tay của Vô Tình đạo quân đã siết chặt, trong vận mệnh chú định tựa như có cái gì đó đột ngột xuất hiện khỏi lớp sương mù, con đường vận mệnh vốn hư vô nay dần dần rõ ràng hơn.
Khương Tự! Con bé ấy nói nó tên là Khương Tự!!!
Đôi mắt Cố Kỳ Châu nặng nề nhìn bé gái A Tứ, nàng không còn là tiểu đế cơ khóc lóc ngồi đọc sách chờ cha đến đón. Giờ nàng là Khương Tự, nữ đế Khương Tự đã thông qua khảo nghiệm của Thành Thiên Đế, người chỉ dùng một khúc đàn đã có thể giết chết vô số tà vật, người ngồi trong đế cung suốt 10 năm.
Sắc mặt Linh Dao khẽ thay đổi, con nhỏ kia vậy mà cũng tên là Khương Tự? Nói vậy nó chính là phôi thai Đạo Chủng kia, vậy làm thế nào mà nó sống lại được? Liệu nó còn nhớ chuyện phàm giới không?
Con gái Linh gia mỉm cười nói: “Muội muội mời nói, muội muốn so cái gì? Tốt nhất không dùng linh khí, chúng ta so văn được rồi.”
Một lời của Linh Dao vừa dứt đã khiến tu sĩ bên dưới sôi nổi gật đầu đồng ý, không hổ là con gái Linh gia, thật rộng lượng, nếu không hào phóng như vậy thì chỉ một chiêu nàng ấy đã có thể giết chết tiểu nương tử này rồi.
Huống hồ tiểu nương tử 5 tuổi này rõ ràng là một người phàm không biết đạo thuật.
“Hừ, mèo khóc chuột giả từ bi, thật muốn mặt mũi thì cũng không yêu cầu tỷ thí cùng tiểu A Tứ.” Tiểu thiếu gia Mộc gia không chút lưu tình cười lạnh: “A Tứ, không cần cho Linh gia thể diện, yên tâm mà đánh ả.”
Gương mặt Linh Dao dưới khăn che mặt cười lạnh lùng, nhìn thoáng qua Cố Kỳ Châu, thấy đối phương không ngăn cản, thoáng yên tâm. Nói vậy Cố Kỳ Châu cũng không xác định con nhãi này có phải nàng ta không, ả phải thử thêm mới được.
“Chúng ta so cầm kỳ thư họa đi.” Tiểu đế cơ vuốt đầu lông xù xù của bé cún, môi anh đào mềm mại khẽ cong lên: “Xin mời Khô Liễu đại sư ra đề.”
Khô Liễu đại sư đang ngồi ngay ngắn cùng đoàn trưởng lão nghe thế bèn đứng dậy, lông mày trắng như tuyết hiền từ rũ xuống, hướng tiểu nương tử trên đài chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: “Vậy để Khô Liễu ra đề, tiểu thí chủ bên hông có một chiếc bút vẽ, vậy thi họa trước đi. Vẽ một bức tranh về nhân gian.”
Một bức tranh nhân gian? Đề mục này quá rộng. Đám tu sĩ phía dưới sôi nổi nghị luận, đây chẳng khác nào tự do phát huy còn gì?
Khô Liễu đại sư búng tay một cái huyễn hóa thành hai cuộn tranh trắng, cuộn tranh kia tựa như dài vô hạn, có thể chứa được vật trong thiên hạ, bao bọc cả trời đất.
Tất cả đều bị chiêu thức đạo thuật tinh diệu ấy thuyết phục.
“Nghe nói con gái Linh gia từ nhỏ tu hành bí thuật, cầm kỳ thư họa không món nào không tinh, một vòng này Kiếm Tông xác định thua chắc chắn rồi.”
“Tiểu muội muội này cũng quá thành thật rồi, tiếng đàn của muội ấy còn được Khô Liễu Đại sư nói rằng tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, có thể nói tuyệt nhất Vân Mộng Châu, vậy sao không trực tiếp so tiếng đàn?”
(*) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Thời trước không có ai, sau này cũng không ai được như thế, cách nói để ca ngợi một người.
“Vậy mới có thể thấy được Kiếm Tông - núi Thanh Vụ là tông môn quang minh lỗi lạc, đến một tiểu nương tử mới 5 tuổi cũng không muốn chiếm lợi của người khác. Trưởng nữ Linh gia này có tu vi tam cảnh đỉnh lại không biết xấu hổ cùng một tiểu muội muội mới 5 tuổi so cầm kỳ thi họa, thật mất mặt.”
Mọi người bàn luận sôi nổi. Chúng nữ tu có lòng ghen ghét lại pha chút hâm mộ nên đứng hết về phía Khương Tự.
Đám nam tu nhìn nữ tu tuyệt sắc như tiên lại ngó bé gái đáng yêu xinh xắn, cuối cùng cũng quyết định lựa chọn con gái Linh gia, thậm chí còn không quên tiếc hận lắc đầu, đáng tiếc cho một tiểu nương tử đáng yêu nhường này, đợi chút nữa thua chỉ sợ sẽ khóc nhè.
“Mời.” Linh Dao dĩ nhiên cũng nghe thấy tiếng nghị luận bên dưới, sắc mặt ả hơi tái xanh, sau này chờ ả theo đạo quân phi thăng thượng giới, những kẻ này cũng chỉ xứng đứng ở chỗ này ngước nhìn ả mà thôi.
Linh Dao nói xong, kháp pháp quyết, một đôi tay ngọc dài nhỏ vận dụng linh lực vẽ lên trên bức tranh, chỉ thấy vô số linh lực từ từ ngưng kết lại trên cuộn tranh tạo thành một bức vẽ đẹp như tiên cảnh.
Linh Dao vừa hạ bút, bên dưới đã trào lên một trận thở ngắn than dài, thế này còn so gì nữa?
Khương Tự thả bé cún vào túi xách nhỏ màu hồng nhạt của mình, gỡ Bút vẽ nhỏ đang hưng phấn như muốn bay múa lên. Bé ngửa đầu nhìn cuộn tranh trên cao.
“A Tứ, bút Diệu Bút Sinh Hoa sinh ra từ tâm, có thể sáng tạo hết thấy mọi thứ trên thế gian, cứ dùng cách mà cô biết để vẽ đi.” Mấy tháng trước còn cho rằng Khương Tự chỉ có thể vẽ ra mấy đóa hoa mai, giờ Bút vẽ nhỏ giống như được tiêm máu gà hưng phấn hô hào: “Để ta vẽ hết nhân gian luôn, ngao.”
Nó muốn tiểu A Tứ treo đứa con gái nhà họ Linh kia lên đánh, để cho bọn chúng biết bút Diệu Bút Sinh Hoa bị phong ấn vạn năm giỏi thế nào, pháp khí của tán tiên Tiêu Dao kinh tài tuyệt diễm từ thời thượng cổ chư thần đỉnh ra sao, muốn cho người trên đời này đều biết chủ nhân của nó cuối cùng cũng có truyền nhân!
Chủ nhân nhỏ của nó có vầng sáng công đức mười thế tuyệt đối sẽ không bại trận bởi một nữ tu cỏn con kia.
Khương Tự nắm lấy bút vẽ, duỗi tay cố kéo cuộn tranh kia xuống, nhắm mắt lại cảm thụ bút vẽ trên tay.
Đó không phải là bút mà đã trở thành một quyển ghi chép chứng kiến thời thượng cổ tồn tại, chứng kiến dòng thời gian chảy, chứng kiến vô số vui buồn ở nhân gian.
Tiểu đế cơ mở mắt, tay cầm bút vẽ trắng như tuyết giờ kiếm ánh sáng vàng, bút vẽ nho nhỏ từng chút từng chút to ra, sau đó bắt đầu tùy ý tiêu xài vẽ lên trên bức tranh.
Một bức tranh nhân gian nên có sông lớn núi cao, nên có phòng ngói hành lang dài, nên có rừng quế hương thơm mười dặm, nên có thỏ ngọc ngồi giã dược, nên có tiếng đọc sách lanh lảnh, nên có hội đèn lồng đêm Thất Tịch, nên có người kể chuyện nơi quán rượu trà lâu, nên có con đường uốn lượn dẫn về nhà, nên có đàn cổ tàn khúc cha nhờ người đưa tới, nên có khỏi bếp lượn lờ dưới gốc cây hoa hòe cổ, nên có cả trăm sắc thái chốn nhân gian…
Bút trong tay cứ bay lướt qua mà vẽ, Khương Tự chỉ cảm thấy ý thức của mình chuyển động quá nhanh, bút suýt nữa không thể theo kịp.
Bên dưới đài khiêu chiến, chúng tu sĩ lạnh ngắt như tờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu nương tử 5 tuổi trắng nõn kia cầm cây bút cao ngang người mình vẽ lên một bức tranh nhân gian trăm sắc thái.
Núi sông bàng bạc, dòng nước chảy xiết cuộn sóng va vào đá, họ như đặt mình vào giữa núi sông, ngửi mùi hương hoa quế bay khắp mười dặm, ngắm nhìn thỏ ngọc trắng như tuyết từ bức tranh cuộn tròn nhảy ra, rơi xuống đài cao, ngây thơ ngắm nhìn nhân gian này. Gạch xanh ngói đỏ trường tư thục, có vị thiếu niên đang đọc sách, giọng thanh thanh lọt vào tai.
Trước căn nhà gỗ có cuốn cầm phổ đã phủ bụi, đàn cổ đứt dây như nói lên nỗi buồn vô tận. Đêm Thất Tịch đã đến, vô số đèn Khổng Minh bay lên, dòng sông đưa những chiếc đèn đi đến phương xa kể ra nỗi lòng của đôi nam nữ si tình…
Đây không phải tranh, đó căn bản không phải tranh mà chính là trăm sắc thái chốn nhân gian thực sự, chân chân chính chính xảy ra ngay trước mặt họ.
Các tu sĩ như rơi vào ma trướng nhìn chằm chằm vào bức tranh sống động trước mắt, thỏ ngọc một lần nữa nhảy ra khỏi bức tranh, ngồi dưới gốc cây hoa quế giã dược, có các thiếu niên tan học cõng cặp sách cùng nhau về nhà, tiếng cười cứ vang vọng mãi.
Khương Tự thu bút, đóng bức tranh lại, lúc này chúng tu sĩ mới như từ trong mộng bừng tỉnh, chấn động không nói được thành lời.
Bọn họ quả là ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng đích thực, con gái Linh gia cũng thế. Hóa ra trên thế gian này thật sự có một bức tranh thần kỳ như vậy, so sánh mới thấy bức tranh đầy tiên khí do Linh Dao dùng linh lực vẽ lên quả thực đáng chê cười.
Không thể so sánh, một bên là tranh, một bên lại là trăm sắc thái nhân gian, làm sao có thể so nổi? Có mà bị ấn trên mặt đất đè nghiến thật mạnh mới đúng.
Các vị trưởng lão trong đoàn đã kinh ngạc há hốc miệng như thể nhét được cả một quả trứng vịt, đây còn là tranh không? Ảo cảnh tinh diệu nhất có chăng cũng chỉ đến thế.
Khô Liễu đại sư chắp tay trước ngực, cảm thán nói: “Tiểu thí chủ thực sự làm người ta mở rộng tầm mắt, bức tranh này của cháu có thể tặng cho lão nạp cất giữ, gửi trong Tàng Kinh Các của chùa, sau này cũng có thể nói cho người đời cảnh giới tuyệt diệu của họa sư không?”
Sắc mặt Linh Dao trắng bệch, từ đầu đến cuối ả chưa từng để Khương Tự vào mắt, kiếp trước con nhãi kia chẳng qua là một con kiến hôi mặc người xâu xé, kiếp này lại là đứa con gái nhỏ tuổi chưa tu hành, dù kiếp nào cũng chẳng thể so với ả được.
Linh Dao vẽ tranh dĩ nhiên không thèm xem Khương Tự làm thế nào nên cũng không biết con nhỏ kia vẽ gì. Đến lúc nhìn sang đã thấy nó đóng cuộn tranh lại, còn đám tu sĩ bên dưới lại như rơi vào ma chướng, đến cả Khô Liễu đại sư cũng muốn cất giữ tranh vẽ của Khương Tự.
Muốn cất cũng phải cất tranh của ả chứ!!! À đã dùng diệu pháp hội họa vô song cơ mà.
“Đạo quân.” Linh Dao nhìn về phía Cố Kỳ Châu.
Trong mắt Cố Kỳ Châu chỉ có Khương Tự năm tuổi cầm bút vẽ tranh kia, hơi hơi mỉm cười, nói: “Ngươi thua.”
Sắc mặt Linh Dao đột ngột thay đổi.
“Cảm ơn đại sư hậu ái, bức tranh này bên trong có một nửa tình cảm của ta, đại sư nếu muốn giữ thì chỉ có thể lấy nửa cuốn.” Khương Tự hướng vị cao tăng có gương mặt hiền từ kia nói như thế.
Kiếp trước cha bé vào Phật môn, khúc Trấn Ma cũng do một hòa thượng tha phương cho cha, bé cùng Phật môn có duyên nên không từ chối.
Khô Liễu đại sư mỉm cười: “Nửa cuốn cũng là trân phẩm, lão nạp đã thấy mỹ mãn, cảm ơn tiểu thí chủ.”
Khương Tự gật đầu, mở bức tranh ra, dọc theo hình nhà gỗ thời trước xé đôi chia thành hai, một bên là đàn cổ đứt dây và cầm phổ phủ tro bụi, một bên là hội đèn lồng Thất Tịch.
Nửa trước bức tranh chính là hình ảnh trăm sắc thái nhân gian, nửa sau chính là kiếp trước sống trong mơ hồ của bé.
Thấy bé thu lại bức tranh có hình ảnh đàn cổ đứt dây và cầm phổ phủ bụi, ánh mắt Cố Kỳ Châu hơi tối lại, trong lòng vị thiên chi kiêu tử Vô Tình đạo quân này không biết vì sao hiện lên một chút cô đơn, hóa ra nàng vẫn luôn nhớ rõ, trước giờ nàng vẫn luôn nhớ, mỗi tội chỉ không nói ra.
Khương Tự xé nửa bức tranh xuống khiến chúng tu sĩ đấm ngực dậm chân, tiếc hận không thôi, bức tranh nhân gian đẹp như thế giờ khiếm khuyết rồi. Bên kia cuối cùng Linh Dao thấy rõ bức tranh của Khương Tự, sắc mặt trắng bệch, con nhỏ kia rốt cuộc làm thế nào vẽ được? Chuyện này không thể nào!
“Tiểu sư muội, nửa bức tranh còn lại để Bát sư huynh giúp muội sửa lại.” Thu Tác Trần tiến lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, tế pháp khí Kính Nhân Quả, dọc theo bức tranh bị xé bắt đầu sửa chữa, chỉ thấy gió nhẹ thổi bay tro bụi, huyền cầm được chữa trị, tàn khúc hoàn chỉnh, nhà gỗ nhỏ rực rỡ hẳn lên, có ánh đèn ấm áp chiếu sáng, hình như còn có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến.
“A Tứ ngủ thôi, thời tiết lạnh rồi, dễ lạnh tay chân, chàng chớ bắt con bé đọc sách nữa.” Giọng nữ dịu dàng truyền đến.
“Được được được. A Âm nói đúng, ta cũng không nỡ để con gái bị lạnh tay chân, ngày mai mở địa long sưởi ấm sớm vậy.”
“Bát sư huynh.” Khương Tự vừa nghe, kia rõ ràng là giọng nói cha mẹ trong mộng, tức khắc trong lòng vừa chua vừa ngọt, đầu rúc vào lòng Thu Tác Trần, khuôn mặt nhỏ cọ lên quần áo quý báu của hắn.
Thu Tác Trần thấy bản thân chẳng qua chỉ dùng thuật Nhân Quả giúp bé chữa lại bức tranh, xây dựng một cái ảo cảnh mà tiểu sư muội đã cảm động như vậy, cảm động đến mức lấy quần áo hắn lau mặt, tức khắc vô cùng bất đắc dĩ lại kèm theo vui mừng vuốt đầu nhỏ của bé, cười nói: “Tiểu A Tứ, nhớ phải giúp Bát sư huynh mua bộ đồ mới đấy.”
Dưới đài đã có nữ tu nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở.
“Thật cảm động, hóa ra tiểu A Tứ không bỏ được bức tranh kia là do hồi ức với cha mẹ bé.”
“Nhỏ vậy mà đã không còn cha mẹ, thật khiến người ta đau lòng, may mắn có chín sư huynh yêu chiều.”
“Ô ô, cảm động chết mất, tranh vẽ cảm động, tình cảm sư huynh muội cũng cảm động, hình ảnh nhân gian cũng cảm động luôn.”
“Thành thật mà nói thì chỉ có ta cho rằng Bát sư huynh rất lợi hại ư? Chàng ấy vậy mà có thể trực tiếp sửa lại bức tranh, xây dựng ảo cảnh ……”
“Ngao, kiếm tu núi Thanh Vụ cừ quá đi, thực xin lỗi, ta muốn đổi đội ngũ ……”
Chúng tu sĩ khóc lóc thảm thiết, Kiếm Tông - núi Thanh Vụ rốt cuộc tông môn gì thế này? Sao lại lợi hại thế? Đám kiếm tu này lợi hại, tiểu nương tử năm tuổi cũng lợi hại khiến người ta hâm mộ quá chừng. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
“Không sai, tiểu nương tử còn chưa dẫn linh khí nhập thể. Con gái Linh gia thật không biết xấu hổ.” Linh Đang Nhi hận thấu xương người Linh gia, vốn đã ghi thù chuyện lần trước Linh Sanh vạch lịch sử đen của mình nên giờ thấy thế không chút khách khí khịa lại.
“Không sai, không công bằng.” Mộc Tiêu tức giận đứng lên.
“Không có gì không công bằng cả, tiểu nương tử cũng là người Kiếm Tông, nếu muốn vào bí cảnh Lang Hoàn, dĩ nhiên phải nhận khiêu chiến.” Người Linh gia không cam lòng yếu thế đáp trả.
“Chỉ so nhạc lý mà thôi, hoặc tiểu nương tử đề nghị so cái gì khác cũng được, yên tâm, ta sẽ không thương tổn tiểu tánh mạng nương tử.” Linh Dao dịu dàng mỉm cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn Khương Tự.
Nếu cứ để yên cho con nhỏ này lớn lên thì ai biết sau này phôi thai Đạo Chủng có ảnh hưởng đạo tâm của đạo quân không? Nó còn có thể trở thành kẻ địch lớn nhất của ả. Không bằng thừa dịp nó vẫn còn nhỏ tuổi, giết chết luôn đi!
Kiếm Tông bên này, sắc mặt đám người Lan Tấn đều dần tối đen. Sắc mặt Mặc Khí nặng nề, đồng tử màu trà ẩn ẩn có dấu hiệu mở ra, đáy mắt hiện lên sát khí thị huyết, bạo ngược như muốn đem tất cả đám tu sĩ này ném vào luyện ngục luân hồi, bọn chúng mà cũng xứng để Tiểu sư muội xuất chiến?
“Nhị sư huynh.” Khương Tự nhìn vân kiếp thiên phạt đã ẩn ẩn xuất hiện trên đỉnh đầu, vội vàng duỗi tay giữ chặt Mặc Khí, cười xán lạn nói: “A Tứ làm được.”
Bé có Mỹ Nhân Phiến bảo vệ, có nhóc Kỳ Lân, còn có Bút vẽ nhỏ, Linh Dao không ám hại được. Huống hồ, đối phó Linh Dao, bé muốn tự mình ra tay.
Khương Tự đến nay vẫn nhớ rõ thời điểm chết thảm ở kiếp trước, nữ tu lụa mỏng che mặt bằng cách nào giữ sự kiên định nội tâm cho Cố Kỳ Châu, để gã ta không chút lưu tình giết mình.
Con gái Linh gia… phải để bé lên.
“A Tứ, ả không gây thương tổn được muội.” Nguyệt Li lạnh nhạt lên tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào búi tóc nhỏ đáng yêu của tiểu sư muội, thuật Ngôn Linh hóa thành ánh sáng màu vàng nhạt đi vào giữa mày của Khương Tự, từ từ kết thành một trận pháp.
Tu sĩ áo trắng vừa mở miệng đã khiến chúng nữ tu phía dưới cảm thấy như được nghe tiếng châu ngọc rơi xuống đất, tiếng suối trong chảy ào ạt, chẳng khác gì âm thanh của tiên nhân nơi chín tầng trời, híc, giọng nói này cũng đủ giết chết ta!
Thấy Nguyệt Li đã gieo thuật Ngôn Linh, những người khác tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như A Tứ tự mình tham gia thi đấu thì sau này đối với bản thân bé cũng là chuyện tốt. Bé vốn có bệnh chết yểu lại không thể tu luyện, bởi vì được Lan Tấn nhặt về đưa lên núi Thanh Vụ mà có dính líu mệnh cách với cả chín người bọn hắn, không được xem như thiên đạo thừa nhận chân chính.
Bọn hắn không có cách nào thật sự đại biểu cho kiếm tu núi Thanh Vụ nhưng A Tứ lại có thể. Chỉ cần con bé vững chân ở Vân Mộng Thập Bát Châu, cướp đoạt khí vận của những tu sĩ đó thì sau này nhất định có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Ánh mắt đám người Lan Tấn tuy lạnh đi nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản nữa.
“Khương Tự Kiếm Tông - núi Thanh Vụ ứng chiến.” Khương Tự ôm bé cún lông trắng như tuyết vào lòng, từ giữa các sư huynh bước ra, ngẩng mặt nhìn Linh Dao.
Nháy mắt khi Khương Tự lên tiếng, không ai biết đầu ngón tay của Vô Tình đạo quân đã siết chặt, trong vận mệnh chú định tựa như có cái gì đó đột ngột xuất hiện khỏi lớp sương mù, con đường vận mệnh vốn hư vô nay dần dần rõ ràng hơn.
Khương Tự! Con bé ấy nói nó tên là Khương Tự!!!
Đôi mắt Cố Kỳ Châu nặng nề nhìn bé gái A Tứ, nàng không còn là tiểu đế cơ khóc lóc ngồi đọc sách chờ cha đến đón. Giờ nàng là Khương Tự, nữ đế Khương Tự đã thông qua khảo nghiệm của Thành Thiên Đế, người chỉ dùng một khúc đàn đã có thể giết chết vô số tà vật, người ngồi trong đế cung suốt 10 năm.
Sắc mặt Linh Dao khẽ thay đổi, con nhỏ kia vậy mà cũng tên là Khương Tự? Nói vậy nó chính là phôi thai Đạo Chủng kia, vậy làm thế nào mà nó sống lại được? Liệu nó còn nhớ chuyện phàm giới không?
Con gái Linh gia mỉm cười nói: “Muội muội mời nói, muội muốn so cái gì? Tốt nhất không dùng linh khí, chúng ta so văn được rồi.”
Một lời của Linh Dao vừa dứt đã khiến tu sĩ bên dưới sôi nổi gật đầu đồng ý, không hổ là con gái Linh gia, thật rộng lượng, nếu không hào phóng như vậy thì chỉ một chiêu nàng ấy đã có thể giết chết tiểu nương tử này rồi.
Huống hồ tiểu nương tử 5 tuổi này rõ ràng là một người phàm không biết đạo thuật.
“Hừ, mèo khóc chuột giả từ bi, thật muốn mặt mũi thì cũng không yêu cầu tỷ thí cùng tiểu A Tứ.” Tiểu thiếu gia Mộc gia không chút lưu tình cười lạnh: “A Tứ, không cần cho Linh gia thể diện, yên tâm mà đánh ả.”
Gương mặt Linh Dao dưới khăn che mặt cười lạnh lùng, nhìn thoáng qua Cố Kỳ Châu, thấy đối phương không ngăn cản, thoáng yên tâm. Nói vậy Cố Kỳ Châu cũng không xác định con nhãi này có phải nàng ta không, ả phải thử thêm mới được.
“Chúng ta so cầm kỳ thư họa đi.” Tiểu đế cơ vuốt đầu lông xù xù của bé cún, môi anh đào mềm mại khẽ cong lên: “Xin mời Khô Liễu đại sư ra đề.”
Khô Liễu đại sư đang ngồi ngay ngắn cùng đoàn trưởng lão nghe thế bèn đứng dậy, lông mày trắng như tuyết hiền từ rũ xuống, hướng tiểu nương tử trên đài chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: “Vậy để Khô Liễu ra đề, tiểu thí chủ bên hông có một chiếc bút vẽ, vậy thi họa trước đi. Vẽ một bức tranh về nhân gian.”
Một bức tranh nhân gian? Đề mục này quá rộng. Đám tu sĩ phía dưới sôi nổi nghị luận, đây chẳng khác nào tự do phát huy còn gì?
Khô Liễu đại sư búng tay một cái huyễn hóa thành hai cuộn tranh trắng, cuộn tranh kia tựa như dài vô hạn, có thể chứa được vật trong thiên hạ, bao bọc cả trời đất.
Tất cả đều bị chiêu thức đạo thuật tinh diệu ấy thuyết phục.
“Nghe nói con gái Linh gia từ nhỏ tu hành bí thuật, cầm kỳ thư họa không món nào không tinh, một vòng này Kiếm Tông xác định thua chắc chắn rồi.”
“Tiểu muội muội này cũng quá thành thật rồi, tiếng đàn của muội ấy còn được Khô Liễu Đại sư nói rằng tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, có thể nói tuyệt nhất Vân Mộng Châu, vậy sao không trực tiếp so tiếng đàn?”
(*) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Thời trước không có ai, sau này cũng không ai được như thế, cách nói để ca ngợi một người.
“Vậy mới có thể thấy được Kiếm Tông - núi Thanh Vụ là tông môn quang minh lỗi lạc, đến một tiểu nương tử mới 5 tuổi cũng không muốn chiếm lợi của người khác. Trưởng nữ Linh gia này có tu vi tam cảnh đỉnh lại không biết xấu hổ cùng một tiểu muội muội mới 5 tuổi so cầm kỳ thi họa, thật mất mặt.”
Mọi người bàn luận sôi nổi. Chúng nữ tu có lòng ghen ghét lại pha chút hâm mộ nên đứng hết về phía Khương Tự.
Đám nam tu nhìn nữ tu tuyệt sắc như tiên lại ngó bé gái đáng yêu xinh xắn, cuối cùng cũng quyết định lựa chọn con gái Linh gia, thậm chí còn không quên tiếc hận lắc đầu, đáng tiếc cho một tiểu nương tử đáng yêu nhường này, đợi chút nữa thua chỉ sợ sẽ khóc nhè.
“Mời.” Linh Dao dĩ nhiên cũng nghe thấy tiếng nghị luận bên dưới, sắc mặt ả hơi tái xanh, sau này chờ ả theo đạo quân phi thăng thượng giới, những kẻ này cũng chỉ xứng đứng ở chỗ này ngước nhìn ả mà thôi.
Linh Dao nói xong, kháp pháp quyết, một đôi tay ngọc dài nhỏ vận dụng linh lực vẽ lên trên bức tranh, chỉ thấy vô số linh lực từ từ ngưng kết lại trên cuộn tranh tạo thành một bức vẽ đẹp như tiên cảnh.
Linh Dao vừa hạ bút, bên dưới đã trào lên một trận thở ngắn than dài, thế này còn so gì nữa?
Khương Tự thả bé cún vào túi xách nhỏ màu hồng nhạt của mình, gỡ Bút vẽ nhỏ đang hưng phấn như muốn bay múa lên. Bé ngửa đầu nhìn cuộn tranh trên cao.
“A Tứ, bút Diệu Bút Sinh Hoa sinh ra từ tâm, có thể sáng tạo hết thấy mọi thứ trên thế gian, cứ dùng cách mà cô biết để vẽ đi.” Mấy tháng trước còn cho rằng Khương Tự chỉ có thể vẽ ra mấy đóa hoa mai, giờ Bút vẽ nhỏ giống như được tiêm máu gà hưng phấn hô hào: “Để ta vẽ hết nhân gian luôn, ngao.”
Nó muốn tiểu A Tứ treo đứa con gái nhà họ Linh kia lên đánh, để cho bọn chúng biết bút Diệu Bút Sinh Hoa bị phong ấn vạn năm giỏi thế nào, pháp khí của tán tiên Tiêu Dao kinh tài tuyệt diễm từ thời thượng cổ chư thần đỉnh ra sao, muốn cho người trên đời này đều biết chủ nhân của nó cuối cùng cũng có truyền nhân!
Chủ nhân nhỏ của nó có vầng sáng công đức mười thế tuyệt đối sẽ không bại trận bởi một nữ tu cỏn con kia.
Khương Tự nắm lấy bút vẽ, duỗi tay cố kéo cuộn tranh kia xuống, nhắm mắt lại cảm thụ bút vẽ trên tay.
Đó không phải là bút mà đã trở thành một quyển ghi chép chứng kiến thời thượng cổ tồn tại, chứng kiến dòng thời gian chảy, chứng kiến vô số vui buồn ở nhân gian.
Tiểu đế cơ mở mắt, tay cầm bút vẽ trắng như tuyết giờ kiếm ánh sáng vàng, bút vẽ nho nhỏ từng chút từng chút to ra, sau đó bắt đầu tùy ý tiêu xài vẽ lên trên bức tranh.
Một bức tranh nhân gian nên có sông lớn núi cao, nên có phòng ngói hành lang dài, nên có rừng quế hương thơm mười dặm, nên có thỏ ngọc ngồi giã dược, nên có tiếng đọc sách lanh lảnh, nên có hội đèn lồng đêm Thất Tịch, nên có người kể chuyện nơi quán rượu trà lâu, nên có con đường uốn lượn dẫn về nhà, nên có đàn cổ tàn khúc cha nhờ người đưa tới, nên có khỏi bếp lượn lờ dưới gốc cây hoa hòe cổ, nên có cả trăm sắc thái chốn nhân gian…
Bút trong tay cứ bay lướt qua mà vẽ, Khương Tự chỉ cảm thấy ý thức của mình chuyển động quá nhanh, bút suýt nữa không thể theo kịp.
Bên dưới đài khiêu chiến, chúng tu sĩ lạnh ngắt như tờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu nương tử 5 tuổi trắng nõn kia cầm cây bút cao ngang người mình vẽ lên một bức tranh nhân gian trăm sắc thái.
Núi sông bàng bạc, dòng nước chảy xiết cuộn sóng va vào đá, họ như đặt mình vào giữa núi sông, ngửi mùi hương hoa quế bay khắp mười dặm, ngắm nhìn thỏ ngọc trắng như tuyết từ bức tranh cuộn tròn nhảy ra, rơi xuống đài cao, ngây thơ ngắm nhìn nhân gian này. Gạch xanh ngói đỏ trường tư thục, có vị thiếu niên đang đọc sách, giọng thanh thanh lọt vào tai.
Trước căn nhà gỗ có cuốn cầm phổ đã phủ bụi, đàn cổ đứt dây như nói lên nỗi buồn vô tận. Đêm Thất Tịch đã đến, vô số đèn Khổng Minh bay lên, dòng sông đưa những chiếc đèn đi đến phương xa kể ra nỗi lòng của đôi nam nữ si tình…
Đây không phải tranh, đó căn bản không phải tranh mà chính là trăm sắc thái chốn nhân gian thực sự, chân chân chính chính xảy ra ngay trước mặt họ.
Các tu sĩ như rơi vào ma trướng nhìn chằm chằm vào bức tranh sống động trước mắt, thỏ ngọc một lần nữa nhảy ra khỏi bức tranh, ngồi dưới gốc cây hoa quế giã dược, có các thiếu niên tan học cõng cặp sách cùng nhau về nhà, tiếng cười cứ vang vọng mãi.
Khương Tự thu bút, đóng bức tranh lại, lúc này chúng tu sĩ mới như từ trong mộng bừng tỉnh, chấn động không nói được thành lời.
Bọn họ quả là ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng đích thực, con gái Linh gia cũng thế. Hóa ra trên thế gian này thật sự có một bức tranh thần kỳ như vậy, so sánh mới thấy bức tranh đầy tiên khí do Linh Dao dùng linh lực vẽ lên quả thực đáng chê cười.
Không thể so sánh, một bên là tranh, một bên lại là trăm sắc thái nhân gian, làm sao có thể so nổi? Có mà bị ấn trên mặt đất đè nghiến thật mạnh mới đúng.
Các vị trưởng lão trong đoàn đã kinh ngạc há hốc miệng như thể nhét được cả một quả trứng vịt, đây còn là tranh không? Ảo cảnh tinh diệu nhất có chăng cũng chỉ đến thế.
Khô Liễu đại sư chắp tay trước ngực, cảm thán nói: “Tiểu thí chủ thực sự làm người ta mở rộng tầm mắt, bức tranh này của cháu có thể tặng cho lão nạp cất giữ, gửi trong Tàng Kinh Các của chùa, sau này cũng có thể nói cho người đời cảnh giới tuyệt diệu của họa sư không?”
Sắc mặt Linh Dao trắng bệch, từ đầu đến cuối ả chưa từng để Khương Tự vào mắt, kiếp trước con nhãi kia chẳng qua là một con kiến hôi mặc người xâu xé, kiếp này lại là đứa con gái nhỏ tuổi chưa tu hành, dù kiếp nào cũng chẳng thể so với ả được.
Linh Dao vẽ tranh dĩ nhiên không thèm xem Khương Tự làm thế nào nên cũng không biết con nhỏ kia vẽ gì. Đến lúc nhìn sang đã thấy nó đóng cuộn tranh lại, còn đám tu sĩ bên dưới lại như rơi vào ma chướng, đến cả Khô Liễu đại sư cũng muốn cất giữ tranh vẽ của Khương Tự.
Muốn cất cũng phải cất tranh của ả chứ!!! À đã dùng diệu pháp hội họa vô song cơ mà.
“Đạo quân.” Linh Dao nhìn về phía Cố Kỳ Châu.
Trong mắt Cố Kỳ Châu chỉ có Khương Tự năm tuổi cầm bút vẽ tranh kia, hơi hơi mỉm cười, nói: “Ngươi thua.”
Sắc mặt Linh Dao đột ngột thay đổi.
“Cảm ơn đại sư hậu ái, bức tranh này bên trong có một nửa tình cảm của ta, đại sư nếu muốn giữ thì chỉ có thể lấy nửa cuốn.” Khương Tự hướng vị cao tăng có gương mặt hiền từ kia nói như thế.
Kiếp trước cha bé vào Phật môn, khúc Trấn Ma cũng do một hòa thượng tha phương cho cha, bé cùng Phật môn có duyên nên không từ chối.
Khô Liễu đại sư mỉm cười: “Nửa cuốn cũng là trân phẩm, lão nạp đã thấy mỹ mãn, cảm ơn tiểu thí chủ.”
Khương Tự gật đầu, mở bức tranh ra, dọc theo hình nhà gỗ thời trước xé đôi chia thành hai, một bên là đàn cổ đứt dây và cầm phổ phủ tro bụi, một bên là hội đèn lồng Thất Tịch.
Nửa trước bức tranh chính là hình ảnh trăm sắc thái nhân gian, nửa sau chính là kiếp trước sống trong mơ hồ của bé.
Thấy bé thu lại bức tranh có hình ảnh đàn cổ đứt dây và cầm phổ phủ bụi, ánh mắt Cố Kỳ Châu hơi tối lại, trong lòng vị thiên chi kiêu tử Vô Tình đạo quân này không biết vì sao hiện lên một chút cô đơn, hóa ra nàng vẫn luôn nhớ rõ, trước giờ nàng vẫn luôn nhớ, mỗi tội chỉ không nói ra.
Khương Tự xé nửa bức tranh xuống khiến chúng tu sĩ đấm ngực dậm chân, tiếc hận không thôi, bức tranh nhân gian đẹp như thế giờ khiếm khuyết rồi. Bên kia cuối cùng Linh Dao thấy rõ bức tranh của Khương Tự, sắc mặt trắng bệch, con nhỏ kia rốt cuộc làm thế nào vẽ được? Chuyện này không thể nào!
“Tiểu sư muội, nửa bức tranh còn lại để Bát sư huynh giúp muội sửa lại.” Thu Tác Trần tiến lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, tế pháp khí Kính Nhân Quả, dọc theo bức tranh bị xé bắt đầu sửa chữa, chỉ thấy gió nhẹ thổi bay tro bụi, huyền cầm được chữa trị, tàn khúc hoàn chỉnh, nhà gỗ nhỏ rực rỡ hẳn lên, có ánh đèn ấm áp chiếu sáng, hình như còn có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến.
“A Tứ ngủ thôi, thời tiết lạnh rồi, dễ lạnh tay chân, chàng chớ bắt con bé đọc sách nữa.” Giọng nữ dịu dàng truyền đến.
“Được được được. A Âm nói đúng, ta cũng không nỡ để con gái bị lạnh tay chân, ngày mai mở địa long sưởi ấm sớm vậy.”
“Bát sư huynh.” Khương Tự vừa nghe, kia rõ ràng là giọng nói cha mẹ trong mộng, tức khắc trong lòng vừa chua vừa ngọt, đầu rúc vào lòng Thu Tác Trần, khuôn mặt nhỏ cọ lên quần áo quý báu của hắn.
Thu Tác Trần thấy bản thân chẳng qua chỉ dùng thuật Nhân Quả giúp bé chữa lại bức tranh, xây dựng một cái ảo cảnh mà tiểu sư muội đã cảm động như vậy, cảm động đến mức lấy quần áo hắn lau mặt, tức khắc vô cùng bất đắc dĩ lại kèm theo vui mừng vuốt đầu nhỏ của bé, cười nói: “Tiểu A Tứ, nhớ phải giúp Bát sư huynh mua bộ đồ mới đấy.”
Dưới đài đã có nữ tu nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở.
“Thật cảm động, hóa ra tiểu A Tứ không bỏ được bức tranh kia là do hồi ức với cha mẹ bé.”
“Nhỏ vậy mà đã không còn cha mẹ, thật khiến người ta đau lòng, may mắn có chín sư huynh yêu chiều.”
“Ô ô, cảm động chết mất, tranh vẽ cảm động, tình cảm sư huynh muội cũng cảm động, hình ảnh nhân gian cũng cảm động luôn.”
“Thành thật mà nói thì chỉ có ta cho rằng Bát sư huynh rất lợi hại ư? Chàng ấy vậy mà có thể trực tiếp sửa lại bức tranh, xây dựng ảo cảnh ……”
“Ngao, kiếm tu núi Thanh Vụ cừ quá đi, thực xin lỗi, ta muốn đổi đội ngũ ……”
Chúng tu sĩ khóc lóc thảm thiết, Kiếm Tông - núi Thanh Vụ rốt cuộc tông môn gì thế này? Sao lại lợi hại thế? Đám kiếm tu này lợi hại, tiểu nương tử năm tuổi cũng lợi hại khiến người ta hâm mộ quá chừng. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận