Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 448: Được Cứu
Bên kia Khương Tự nhìn thấy tất cả trước mắt, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, lần đầu tiên phát ra cảm xúc phẫn nộ, một đạo Sát Tự Phù chém ra trực tiếp đánh tan năm con rồng lửa. Dư uy còn sót lại lan đến đâm thẳng vào xích sắt khiến nàng rơi thẳng tắp xuống vực sâu.
Khi rơi xuống, nàng nhìn về phía Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U bị sương mù dày đặc bao phủ, theo bản năng ném Vô Tự Thiên Thư ra. Vô Tự Thiên Thư tản ra ánh sáng màu vàng nâu nhàn nhạt xua tan sương mù dày đặc rồi lập tức bao phủ lấy hai người Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U.
“Tiểu sư muội!” Sắc mặt cả hai đột ngột thay đổi, duỗi tay muốn kéo nhưng đã không kịp.
Mắt thấy Khương Tự chuẩn bị rơi vào trong vực sâu thì một ánh sáng trắng như tuyết hiện lên, những lời ánh sáng đi qua thì sương đen đều tiêu tan.
Một người cưỡi thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng tuyết từng bước từng bước đi đến, nhẹ nhàng đón lấy Khương Tự đang rơi xuống rồi ngay lập tức bay lên đỉnh núi tuyết.
“Nguyệt Li!” Hách Liên Chẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên.
Nguyệt Li ngồi trên lưng thú một sừng, tay ôm lấy Khương Tự, mặt mày lạnh băng nhìn về phía Tân Diễm, gằn từng chữ một: “Ngươi là người đầu tiên chết trên tay ta.”
Thuật Ngôn Linh dốc toàn bộ lực lượng.
Chỉ trong nháy mắt Tân Diễm đã thất khiếu đổ máu, cả người không thể động đậy được, hắn ta dường như bị một quy tắc đạo thuật đáng sợ vây giết bên trong!
Thuật Ngôn Linh!
Bí thuật thượng cổ thần bí nhất của Nguyệt phủ cho phép nói ra miệng là có thể thực hiện ngay!
Người này thế mà lại có tu vi bát cảnh đỉnh!
Nội tâm Tân Diễm hoảng hốt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đến pháp khí hắn cũng không kịp tế ra, sức sống trên người lấy một tốc độ khủng bố nhanh chóng trôi đi.
“Nguyệt Li, giết hắn chỉ ô uế tay huynh!” Tu sĩ mặc áo vải bố, chân đi giày rơm lạnh lùng mở miệng, đồng thời phi thân từ trên xích sắt lên núi tuyết, tử khí quanh thân tràn ngập. Hắn tế ra một đạo tử thuật đá văng người vào trong vực sâu vạn trượng!
Nguyệt Li ngay lập tức duỗi tay che đôi mắt của Khương Tự lại.
“Móa nó! Lão Cửu kia, sao mi không để cho ta đánh chết hắn? Dám đánh lén ông đây!!!” Hách Liên Chẩn phi thân lên núi tuyết, lau vết máu ở khóe miệng, ô, đau quá.
“Tốc độ của mi quá chậm!”
Chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong mấy phút mà ba người Hoa Liễm Diễm đã chảy mồ hôi lạnh đầy người, một kẻ có tu vi bát cảnh mà chỉ cần một câu nói, một đạo tử thuật của hai người kia đánh chết?
Tuy rằng lần vào núi Bất Hồi này không khác gì rơi vào đầm lầy, mỗi bước đều khó đi, ai nấy cũng có vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng xuất hiện, đã thế lại còn phải đối mặt với nguy cơ của các loại ảo cảnh xảy ra bất cứ lúc nào, thế nhưng kia là tu sĩ bát cảnh đấy!
Ai ngờ bị hai người này chém giết đơn giản như bổ dưa thái rau vậy!
Hoa Liễm Diễm ngơ ngẩn, quay sang nhìn thấy gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không chút tì vết kia của Nguyệt Li, nàng ta nào còn tâm tư ái mộ nữa, trong thâm tâm giờ chỉ có sự sợ hãi. Thậm chí giờ phút này ngay cả nhìn Hách Liên Chẩn cũng đáng yêu hơn vài phần.
Đầu ngón tay Cô Xạ nắm chặt lại, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Đại sư huynh!” Khương Tự xoay người nhìn chàng, tay chân lạnh lẽo, vành mắt ngay lập tức đỏ lên.
Tuy rằng trong nháy mắt khi rơi xuống vực sâu kia, Bút vẽ nhỏ đã lên tiếng nhắc nhở nàng thúc giục động phủ giữ mệnh, thế nhưng khi trong chớp mắt thấy chàng xuất hiện, nào mới biết cảm giác lạnh lẽo gắn chặt vào trong sinh mệnh đã bị xua tan hết, tiểu đế cơ đã chết ở hành cung kiếp trước giờ sẽ không cảm thấy lạnh nữa!
“Đừng sợ, sẽ không sao.” Nguyệt Li dịu giọng an ủi.
Sau đó chàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Cô Xạ đang ngồi trên nền tuyết. Khi Tân Diễm lập tức ra tay, chỉ có nàng ta nhận ra, tuy nhiên nàng ta cũng chẳng có ý định ngăn trở!
Cô Xạ bị một cái liếc mắt của chàng lạnh đến thấu tim, muốn giải thích nhưng rồi nhìn chàng vốn lạnh nhạt như vậy, không muốn người khác đến gần như vậy lại có thể an ủi Khương Tự. Thậm chí thú một sừng của chàng còn bằng lòng cõng Khương Tự.
Chỉ một khắc đó thôi, nàng ấy một câu cũng không nói ra được.
Chuyện này giống hệt như trong ảo cảnh, chàng ấy chỉ muốn gần gũi với nàng kia.
Cô Xạ cười tự giễu, trong nụ cười có vài phần thê lương.
Hóa ra nàng ấy chần chờ một chút thôi, không ra tay cũng đều là sai cả!
Nguyệt Li!
Nguyệt Li!
Chàng chắc hẳn là người vô tình nhất dưới bầu trời này, cũng hiểu cách làm thế nào khiến trái tim một người đau đớn nhất.
Hoa Liễm Diễm bò dậy, vỗ vỗ tuyết trên người rồi mới hỏi: “Khương Tự, cô không sao chứ?”
Khương Tự đã bình phục nỗi lòng quay cuồng, lắc đầu nói: “Ta không sao, ít nhiều nhờ Đại sư huynh kịp thời xuất hiện!”
“Tiểu sư muội, vừa rồi muội cũng quá mạo hiểm, nếu không phải Lão Đại xuất hiện, huynh và Lão Cửu còn muốn theo muội nhảy đấy!” Hách Liên Chẩn nhe răng cười nói: “Có điều thấy muội thà bản thân rơi vào vực sâu cũng muốn cứu Thất sư huynh, Thất sư huynh thật cảm động, chờ sau này trở về, muội cứ làm Tiểu Bát nhà Hách Liên chúng ta đi.”
Tiêu Tích U: “……”
Nguyệt Li: “……”
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm liếc qua, đây không phải đồ ngốc chứ? Lại còn là một tên ngốc tự luyến!
Khương Tự rõ ràng cứu hai người hắn và tiêu tích U cơ mà.
Có điều chỉ bằng thời khắc nguy cơ sống chết cận kề, mấy người này đều nghĩ đến chuyện cứu đối phương trước tiên, tình nghĩa sư huynh muội như vậy thật khiến nàng ta ghen tị. Thời buổi này liệu có được mấy người sẽ bị người khác mà tự đâm đầu vào chỗ chết đâu? Đó rốt cuộc là tình nghĩa sâu nặng cỡ nào?
Nhờ lần pha trò này của Hách Liên Chẩn, không khí đột nhiên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Khương Tự nhảy xuống từ lưng thú một sừng, nhìn những hạt sương khắp núi tuyết, hỏi: “Đại sư huynh, tình huống ở đây là sao?”
Nguyệt Li sờ sờ sừng thú của thú một sừng, để nó tự đi trong rừng chơi, nhàn nhạt đáp: “Mọi người đi theo ta.”
Mọi người đi theo Nguyệt Ly rời khỏi vách đá trên vực sâu hướng về phía đỉnh núi không biết đã đi bao lâu mới nhìn thấy đỉnh núi tuyết, bên trên có một tòa cung điện lẳng lặng đứng sừng sững giữa trời!
Mái vòm nhòn nhọn của tòa cung điện hướng thẳng lên trời mang hơi thở cổ kính thần bí, nó bị tuyết trắng bao trùm. Sau khi màn đêm buông xuống, ánh trăng lẳng lặng chiếu lên cung điện tựa như thắp sáng một cung điện trên trăng.
Hô hấp của mọi người cứng lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Đây mới là cung điện chân chính chứ không đổ nát thê lương, không có những cột đá gãy đổ hay đá vụn rơi đầy đất.
Liệu có phải đây chính là nơi truyền thừa chân chính của bí cảnh Thủy Nguyệt?
“Nơi này không có sương mù dày đặc công kích.” Hoa Liễm Diễm vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
Bóng tối dần buông xuống, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, ở đây không còn sương mù màu đen dày đặc, cũng chẳng có ảo thuật công kích, chỉ có tuyết trắng đầy núi và cung điện được ánh trăng chiếu sáng nằm giữa nền tuyết.
Mọi người đi vào mới phát hiện ra cung điện này vẫn sử dụng đá làm vật liệu xây dựng. Tuy nhiên bởi vì đã xây dựng từ lâu nên trong vẻ thô ráp cổ kính còn mang theo chút gì đó trang nghiêm.
“Đây là đá gì thế? Hình như nó còn có thể hấp thu ánh trăng?” Khương Tự nhìn ánh trăng chiếu rọi cung điện bằng đá chiết xạ tạo ra vầng sáng dịu nhẹ, những tường đá này với cung điện nàng gặp trước đó trong rừng phong đỏ giống hệt nhau.
Nàng thậm chí còn hoài nghi cung điện bằng đá trên núi Đông Li cũng sử dụng loại đá này.
“Hẳn là đá Nguyệt Thiên. Nghe đồn loại đá này có thể chứa đựng nguyệt hoa, cho nên trong đêm tối mới có thể tản mát ra ánh trăng.” Nguyệt Li mở miệng giải thích.
Chàng nhìn cung điện tràn ngập nguyệt hoa, muốn hấp thu đôi chút nhưng chỉ khẽ run lên rồi dừng lại.
Tiêu Tích U như suy tư gì đó mà nhìn chàng một cái, Nguyệt Li hôm nay hình như không đúng lắm.
“Chưa từng nghe qua, có điều không có sương mù dày đặc công kích là tốt rồi. Lão Đại, huynh có vào nhìn thử chưa?” Hách Liên Chẩn cười nhe răng hỏi.
Nguyệt Li lắc đầu: “Núi này bốn phía đều là vực sâu, cứ như thể tự dưng mọc lên từ giữa vực sâu vậy hoặc từ trên trời rơi xuống. Khắp núi tuyết ngoại trừ tòa cung điện này cũng chỉ có tuyết tùng mọc đầy núi.”
Hoa Liễm Diễm kích động nói: “Vậy chúng ta vào xem đi.”
Nàng ta đi rồi hai bước mà chỉ thấy mọi người đều nhìn mình, ngượng ngùng cười trừ: “Mọi người trước, mọi người đi trước đi!”
“Ta đi trước. Lão Thất cản phía sau.” Tiêu Tích U mặt không biểu tình phân việc, nói xong dẫn đầu đi về hướng bên trong cung điện.
“Lão Cửu, ta bị thương, trọng thương đó!”
Tiêu Tích U đẩy cánh cửa đá của cung điện ra. Cửa đá cực lớn phát ra một tiếng vang nặng nề. Một hơi thở cổ xưa lập tức ập vào khiến sắc mặt mọi người đều nặng đề hơn vài phần.
Sau khi mở cửa đá ra mới thấy một con đường cực dài. Hai bên thông đạo chỉ có bóng tối vô tận và đá Nguyệt Thiên đang tản mát ra chút nguyệt hoa nhàn nhạt chiếu sáng thông đạo giữa màn đêm.
Khương Tự tiến lên một bước nhìn toàn bộ thế giới đằng sau cửa đá, bỗng nhiên nhớ tới những gì đã chứng kiến ở núi Đông Li, lúc ấy không có ánh trăng, chỉ có thú Nguyệt Quang Nhất Giác dẫn đường đưa bọn nàng vào trong.
“A Tứ, trong ngoài cửa đá như hai cái thế giới ấy.” Bút vẽ nhỏ nói.
Nguyệt Li đi lên trước sóng vai chạm nhẹ vào nàng, nhàn nhạt nói: “Để Lão Cửu đi trước dò đường.”
Tiêu Tích U gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc đèn thỏ con đáng yêu, đây chắc hẳn là lễ vật năm ấy Nguyệt Li làm tặng nàng, châu ngọc đá quý bên trên đều là sản vật từ tiên châu hải ngoại, đã qua mười mấy năm mà không ngờ nàng vẫn giữ đến tận giờ. Thân đèn bóng loáng sạch sẽ, chắc hẳn hằng năm đều sử dụng.
Nguyệt Li nhìn thấy chiếc đèn thỏ con cũng hơi kinh ngạc, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hiện lên chút ý cười.
Tiêu Tích U thu chiếc đèn thỏ con lại, quanh thân xuất hiện vô số tử khí, tức khắc hắn tựa như con rối lạnh băng mất đi sức sống cứ thế bước vào thông đạo, đi một đường thẳng tắp đến cuối.
Đám người Hoa Liễm Diễm nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, tử chi đạo thật lợi hại, chuyến này trong đám người nàng ta cũng chỉ có hắn và Nguyệt Li có được thú một sừng mới có thể không kiêng nể gì thoải mái đi lại giữa đêm đen.
Tiêu gia Tây Châu vẫn luôn là một gia tộc thần bí ở Cửu Châu.
Nguyệt phủ dù ngăn cách với người đời, không hỏi việc hồng trần nhưng cũng không đến mức cự tuyệt các thế gia tiên môn đến bái phỏng. Chỉ duy nhất có Tiêu gia ở Cửu U Địa mới hôm qua lại với bất cứ thế gia tiên môn nào, nơi đó cũng được xưng là vùng đất thần quỷ không muốn vào.
Rất nhanh ở cuối thông đạo đã xuất hiện ánh sáng của chiếc đèn thỏ con đáng yêu.
Khương Tự hé miệng cười, nàng đang muốn đi vào thì cánh tay đã bị Nguyệt Li giữ lại, tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng bước lên dẫn đầu đi trước.
Hoa Liễm Diễm nhướng mày, chua, chua thật, hai người bên cạnh nàng ta còn chẳng biết đường giữ cánh tay nàng ta, hay nàng ta lấy thân dò đường.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm đảo qua, liếc về phía Cô Xạ một cái, thấy tỷ ta gặp Nguyệt Li cũng không nói một lời, lại còn bày ra bộ dạng thanh cao lãnh lại, nàng ta không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu không phải trên người tỷ ta có mệnh cách thần nữ chuyển thế thì lấy tính cách của Cô Xạ sao lại có nhiều người theo đuổi đến vậy?
Nguyệt Li làm người đã lạnh nhạt như thế, tỷ ta lại còn nhạt nhẽo hơn!
Có thể nói khối bằng đối đầu với khối bằng.
Có chăng chỉ có Khương Tự, Tiểu sư muội cười rộ lên có thể ngọt chết người như vậy mới hòa tan được khối băng!
Nếu nàng ta là nam tu, nàng ta cũng thà rằng chọn Khương Tự, không thì cũng phải chọn người quyến rũ mê người như mình mới đúng chứ!
“Cô có đi không thế? Không đi thì cô cản phía sau đi!” Hách Liên Chẩn không kiên nhẫn thúc giục: “Lề mà lề mề, lải nha lải nhải!”
Tươi cười trên gương mặt Hoa Liễm Diễm bỗng chốc cứng đờ, nàng ta hít sâu rồi lại hít thật sâu, phất mạnh tay áo rồi mới đuổi theo phía sau Khương Tự.
Cứ chờ đấy, chờ nàng ta phá vỡ vào bát cảnh chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu chó của Hách Liên Chẩn kia! Đoàn người cứ thế bước lên thông đạo ánh trăng.
Đoàn người đi lên ánh trăng thông đạo.
“Chỗ này không giống nội điện lắm thì phải?” Huyền Tảo nhìn bầu trời tối sầm trên đỉnh đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cung điện bằng đá kia là một tòa đại điện bốn phương trống rỗng, bên trên có nóc, thế này cũng kém quá nhiều so với bề ngoài!
“Mọi người cảm ứng trời đất nơi này thử chút đi.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, bản thân cũng duỗi tay bắt giữ linh lực đang lưu động.
Mọi người cũng thi nhau thử câu thông với trời đất, ngay tức khắc đã nghênh diện luồng linh khí nồng đậm đánh đến trực tiếp, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Linh lực nồng đậm như vậy, chỉ cần ở đây tu luyện một năm cũng có thể bằng trăm năm bên ngoài!
Khương Tự cảm ứng linh lực trong bóng đêm giống như sương mù kia, sau đó hơi giật mình nói: “Hình như có một tia lực hỗn độn.”
Lực hỗn độn? Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh tượng cuối thông đạo, tất cả đều như ngừng thở, không dám tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Ở nơi cuối thông đạo kia có vách núi, đối diện với vách núi kia thế mà lại là một vườn thần quả. Thần quả màu vàng từ trong bóng đêm tỏa sáng. Mỗi một quả màu vàng kia đều bị bao vây trong luồng khí hỗn độn mờ mịt, tất cả đều căng mọng tươi tắn còn tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt của trái cây.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ước chừng được ở đây có khoảng mười mấy thần quả màu vàng xuất hiện trong bóng đêm, hơn nữa tất cả còn là thần quả đã chín.
“Quả Kim Diễm trong truyền thuyết. A Tứ, đây là thần quả cửu phẩm, hơn nữa còn là thần quả đã thành thục.” Bút vẽ nhỏ kích động hô, tiến lên muốn nhìn cho thật rõ, kết quả vọt tới vách núi mới phát hiện ra không qua được!
“Đây là quả Kim Diễm trong truyền thuyết?” Đám người Hoa Liễm Diễm liếc nhau một cái rồi thất thanh hỏi lại, ai nấy đều kích động hẳn lên.
Thần quả cửu phẩm trong truyền thuyết hóa ra tồn tại thật. Truyền thuyết có nói rằng loại quả này chỉ có thể sinh trưởng nhờ lực hỗn độn, hiện nay đã tuyệt tích khỏi Cửu Châu.
Thời đại bây giờ như thế này nào có thể sinh ra lực hỗn độn thượng cổ, thế mà nơi này lại có!
Người cao lãnh như Cô Xạ cũng không giấu được ánh mắt kích động, thần quả cửu phẩm chắc chắn sẽ giúp nàng ấy phá vỡ vào cửu cảnh! Nơi này tuy nguy hiểm nhưng khắp chốn đều ẩn chứa kỳ ngộ lớn khó kể ra thành lời.
Cô Xạ vội vàng tế pháp khí ra định hái quả Kim Diễm xuống, ai ngờ rằng linh lực vừa tiến vào bóng tối đã biến mất không thấy bóng dáng, căn bản không thể nào chạm đến thần quả được, tức khắc sắc mặt nàng ấy khẽ thay đổi. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi đây rất kỳ lạ, bên ngoài vách núi không thể chạm đến thế giới kia, ánh trăng trong thông đạo này cũng như có người tạo ra chỉ vì để hái thần quả.” Tiêu Tích U sâu kín mở miệng.
“Ta thử xem.” Hoa Liễm Diễm tế pháp khí Thoa Hoa của mình ra, đôi mắt nhìn về phía quả Kim Diễm như thể chỉ cách mình vài bước, kết quả pháp khí vừa vào trong bóng tối đã lập tức mất liên hệ.
Sắc mặt Hoa Liễm Diễm tức khắc xanh mét, đây là pháp khí của nàng ta đấy!
Khương Tự cũng thử dùng hồn lực thăm dò vực này, không ngờ hồn lực vừa mới phóng ra đã như tiến vào một khoảng không sao trời cuồn cuộn, đừng nói hái thần quả mà ngay lập tức đã lạc đường bên trong. Tia hồn lực kia cũng nhanh chóng biến mất trong khoảng không sao trời.
Khương Tự hơi hơi khiếp sợ: “Thật là pháp tắc thời gian lợi hại.”
“Pháp tắc thời gian?” Mọi người ai nấy đều kinh hỏi lại. Quả này sao lại có liên quan với pháp tắc thời gian rồi?
Ánh mắt Nguyệt Li và Tiêu Tích U hơi sâu lắng nhìn về phía nàng.
Khương Tự gật đầu: “Đơn giản mà nói thì thế giới bên ngoài vách núi kia với vị trí thế giới chúng ta đang ở không nằm cùng một điểm thời gian. Vì vậy chúng ta không thể hái thần quả được, trừ khi lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian rồi xuyên qua dòng sông thời gian mới có thể hái được thần quả.”
Nếu không phải tầng thứ sáu động phủ là không gian thời gian, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên vào động phủ để hiểu thêm pháp tắc thời gian thì chắc chắn nàng cũng không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu trong này.
Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng trong bóng đêm dần trở nên thâm thúy hơn: “Cửu Châu đã sớm không còn lực hỗn độn, bí cảnh Thủy Nguyệt cũng thế, xem ra này thế giới ngoài vách núi rất có thể chính là thời đại chư thần thượng cổ mười vạn năm trước! Chỉ có thời đại kia mới có thể có thần quả sinh trưởng.”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc miệng nhìn theo thần quả đang ẩn trong thế giới bóng tối chỉ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lúc tắt lúc chớp, ai nấy đều kinh ngạc thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Không phải Nguyệt Li bị điên thì chính là bọn hắn điên rồi.
Bọn hắn vậy mà lại có thể thấy được thời đại chư thần thượng cổ. Tuy thế giới kia đã bị bao phủ trong bóng đêm, lại cách bởi dòng sông thời gian nhưng đó vẫn là thời đại chư thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Bọn hắn đã thấy được kỳ tích!
Khi quay lại Cửu Châu mà truyền ra liệu có mấy người tin được?
“Sẽ có thần xuất hiện sao?” Hách Liên Chẩn kích động đến nỗi nói lắp bắp: “Ta muốn hỏi họ xem rốt cuộc sao lại ngã xuống.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Vậy mi chắc hẳn phải trực tiếp xuyên qua mười vạn năm rồi bị đạo thuật của thần đuổi giết đấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, coi như ta chưa nói.”
Mọi người tinh tế quan sát hoàn cảnh khắp bốn phía mới phát hiện ra xung quanh đều là bóng tối, chỉ duy nhất có đá Nguyệt Thiên sử dụng để xây dựng thông đạo chân thật lại chạm vào được. Không ai biết thông đạo này đã tồn tại bao nhiêu năm, được người nào xây dựng.
Chỉ có điều bây giờ đã phát hiện ra thần quả, mọi người chẳng ai muốn từ bỏ, tức khắc tất cả đều khoanh chân ngồi xuống muốn tìm hiểu đại đạo ở đây và pháp tắc thời gian thông với bên ngoài thông đạo.
Nguyệt Li lấy ra hai chiếc đệm hương bồ, một chiếc đưa cho Khương Tự, một chiếc dành cho mình. Chàng vừa mới ngồi xuống đã thấy Khương Tự nhẹ kéo ống tay áo chàng, đôi mắt trăng non đen nhánh nhìn chằm chằm: “Đại sư huynh, vết thương của huynh nặng lắm sao? Muội hái hồ lô nhỏ xuống cho huynh ăn nhé!”
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu nữ bị đá Nguyệt Thiên chiếu sáng phát ra màu trắng nõn nà.
Nguyệt Li nhìn ảnh ngược của mình dưới đáy mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp: “Không đáng ngại! Hồ lô nhỏ kia còn chưa lớn, cứ chăm thêm đã.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng rũ mắt, nhẹ chạm đầu ngón tay vào nhau, cố gắng làm lơ cảm giác đau đớn do đã đứt gãy đao căn trong cơ thể.
Chẳng bao lâu nữa tu vi của chàng sẽ nhanh chóng sụt giảm, cuối cùng trở thành người phàm rồi tựa như trong ảo ảnh, cứ thế thể nghiệm đầy đủ sinh lão bệnh tử và đi đến cuối sinh mệnh.
“Trọng thương? Tiểu sư muội, Nguyệt Li sao có thể bị thương được? Bị thương chính là huynh đây nè.” Hách Liên Chẩn tủi thân nói thầm.
Hắn liếc qua đã thấy Tiêu Tích U đá một chân qua, tức khắc kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên, móa, Nguyệt Li thật sự bị thương à? Thằng nhãi này vì bảo vệ vẻ ngoài hoàn mỹ của mình mà đến bị thương cũng thường xuyên giả vờ không sao. Chỉ có tiểu A Tứ mới nhìn ra? Vậy vết thương nặng đến mức nào?
Ánh mắt Khương Tự hơi ảm đạm, nhìn gương mặt tuấn tú của chàng so với ngày thường đã tái đi nhiều hơn, lại nghĩ đến trước đó không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay của Đại sư huynh, cảm giác khi ấy lạnh chẳng khác gì băng đá, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Ảo cảnh giọt nước kia nhất định có vấn đề!
Khi rơi xuống, nàng nhìn về phía Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U bị sương mù dày đặc bao phủ, theo bản năng ném Vô Tự Thiên Thư ra. Vô Tự Thiên Thư tản ra ánh sáng màu vàng nâu nhàn nhạt xua tan sương mù dày đặc rồi lập tức bao phủ lấy hai người Hách Liên Chẩn và Tiêu Tích U.
“Tiểu sư muội!” Sắc mặt cả hai đột ngột thay đổi, duỗi tay muốn kéo nhưng đã không kịp.
Mắt thấy Khương Tự chuẩn bị rơi vào trong vực sâu thì một ánh sáng trắng như tuyết hiện lên, những lời ánh sáng đi qua thì sương đen đều tiêu tan.
Một người cưỡi thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng tuyết từng bước từng bước đi đến, nhẹ nhàng đón lấy Khương Tự đang rơi xuống rồi ngay lập tức bay lên đỉnh núi tuyết.
“Nguyệt Li!” Hách Liên Chẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên.
Nguyệt Li ngồi trên lưng thú một sừng, tay ôm lấy Khương Tự, mặt mày lạnh băng nhìn về phía Tân Diễm, gằn từng chữ một: “Ngươi là người đầu tiên chết trên tay ta.”
Thuật Ngôn Linh dốc toàn bộ lực lượng.
Chỉ trong nháy mắt Tân Diễm đã thất khiếu đổ máu, cả người không thể động đậy được, hắn ta dường như bị một quy tắc đạo thuật đáng sợ vây giết bên trong!
Thuật Ngôn Linh!
Bí thuật thượng cổ thần bí nhất của Nguyệt phủ cho phép nói ra miệng là có thể thực hiện ngay!
Người này thế mà lại có tu vi bát cảnh đỉnh!
Nội tâm Tân Diễm hoảng hốt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, đến pháp khí hắn cũng không kịp tế ra, sức sống trên người lấy một tốc độ khủng bố nhanh chóng trôi đi.
“Nguyệt Li, giết hắn chỉ ô uế tay huynh!” Tu sĩ mặc áo vải bố, chân đi giày rơm lạnh lùng mở miệng, đồng thời phi thân từ trên xích sắt lên núi tuyết, tử khí quanh thân tràn ngập. Hắn tế ra một đạo tử thuật đá văng người vào trong vực sâu vạn trượng!
Nguyệt Li ngay lập tức duỗi tay che đôi mắt của Khương Tự lại.
“Móa nó! Lão Cửu kia, sao mi không để cho ta đánh chết hắn? Dám đánh lén ông đây!!!” Hách Liên Chẩn phi thân lên núi tuyết, lau vết máu ở khóe miệng, ô, đau quá.
“Tốc độ của mi quá chậm!”
Chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong mấy phút mà ba người Hoa Liễm Diễm đã chảy mồ hôi lạnh đầy người, một kẻ có tu vi bát cảnh mà chỉ cần một câu nói, một đạo tử thuật của hai người kia đánh chết?
Tuy rằng lần vào núi Bất Hồi này không khác gì rơi vào đầm lầy, mỗi bước đều khó đi, ai nấy cũng có vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng xuất hiện, đã thế lại còn phải đối mặt với nguy cơ của các loại ảo cảnh xảy ra bất cứ lúc nào, thế nhưng kia là tu sĩ bát cảnh đấy!
Ai ngờ bị hai người này chém giết đơn giản như bổ dưa thái rau vậy!
Hoa Liễm Diễm ngơ ngẩn, quay sang nhìn thấy gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không chút tì vết kia của Nguyệt Li, nàng ta nào còn tâm tư ái mộ nữa, trong thâm tâm giờ chỉ có sự sợ hãi. Thậm chí giờ phút này ngay cả nhìn Hách Liên Chẩn cũng đáng yêu hơn vài phần.
Đầu ngón tay Cô Xạ nắm chặt lại, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Đại sư huynh!” Khương Tự xoay người nhìn chàng, tay chân lạnh lẽo, vành mắt ngay lập tức đỏ lên.
Tuy rằng trong nháy mắt khi rơi xuống vực sâu kia, Bút vẽ nhỏ đã lên tiếng nhắc nhở nàng thúc giục động phủ giữ mệnh, thế nhưng khi trong chớp mắt thấy chàng xuất hiện, nào mới biết cảm giác lạnh lẽo gắn chặt vào trong sinh mệnh đã bị xua tan hết, tiểu đế cơ đã chết ở hành cung kiếp trước giờ sẽ không cảm thấy lạnh nữa!
“Đừng sợ, sẽ không sao.” Nguyệt Li dịu giọng an ủi.
Sau đó chàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Cô Xạ đang ngồi trên nền tuyết. Khi Tân Diễm lập tức ra tay, chỉ có nàng ta nhận ra, tuy nhiên nàng ta cũng chẳng có ý định ngăn trở!
Cô Xạ bị một cái liếc mắt của chàng lạnh đến thấu tim, muốn giải thích nhưng rồi nhìn chàng vốn lạnh nhạt như vậy, không muốn người khác đến gần như vậy lại có thể an ủi Khương Tự. Thậm chí thú một sừng của chàng còn bằng lòng cõng Khương Tự.
Chỉ một khắc đó thôi, nàng ấy một câu cũng không nói ra được.
Chuyện này giống hệt như trong ảo cảnh, chàng ấy chỉ muốn gần gũi với nàng kia.
Cô Xạ cười tự giễu, trong nụ cười có vài phần thê lương.
Hóa ra nàng ấy chần chờ một chút thôi, không ra tay cũng đều là sai cả!
Nguyệt Li!
Nguyệt Li!
Chàng chắc hẳn là người vô tình nhất dưới bầu trời này, cũng hiểu cách làm thế nào khiến trái tim một người đau đớn nhất.
Hoa Liễm Diễm bò dậy, vỗ vỗ tuyết trên người rồi mới hỏi: “Khương Tự, cô không sao chứ?”
Khương Tự đã bình phục nỗi lòng quay cuồng, lắc đầu nói: “Ta không sao, ít nhiều nhờ Đại sư huynh kịp thời xuất hiện!”
“Tiểu sư muội, vừa rồi muội cũng quá mạo hiểm, nếu không phải Lão Đại xuất hiện, huynh và Lão Cửu còn muốn theo muội nhảy đấy!” Hách Liên Chẩn nhe răng cười nói: “Có điều thấy muội thà bản thân rơi vào vực sâu cũng muốn cứu Thất sư huynh, Thất sư huynh thật cảm động, chờ sau này trở về, muội cứ làm Tiểu Bát nhà Hách Liên chúng ta đi.”
Tiêu Tích U: “……”
Nguyệt Li: “……”
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm liếc qua, đây không phải đồ ngốc chứ? Lại còn là một tên ngốc tự luyến!
Khương Tự rõ ràng cứu hai người hắn và tiêu tích U cơ mà.
Có điều chỉ bằng thời khắc nguy cơ sống chết cận kề, mấy người này đều nghĩ đến chuyện cứu đối phương trước tiên, tình nghĩa sư huynh muội như vậy thật khiến nàng ta ghen tị. Thời buổi này liệu có được mấy người sẽ bị người khác mà tự đâm đầu vào chỗ chết đâu? Đó rốt cuộc là tình nghĩa sâu nặng cỡ nào?
Nhờ lần pha trò này của Hách Liên Chẩn, không khí đột nhiên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Khương Tự nhảy xuống từ lưng thú một sừng, nhìn những hạt sương khắp núi tuyết, hỏi: “Đại sư huynh, tình huống ở đây là sao?”
Nguyệt Li sờ sờ sừng thú của thú một sừng, để nó tự đi trong rừng chơi, nhàn nhạt đáp: “Mọi người đi theo ta.”
Mọi người đi theo Nguyệt Ly rời khỏi vách đá trên vực sâu hướng về phía đỉnh núi không biết đã đi bao lâu mới nhìn thấy đỉnh núi tuyết, bên trên có một tòa cung điện lẳng lặng đứng sừng sững giữa trời!
Mái vòm nhòn nhọn của tòa cung điện hướng thẳng lên trời mang hơi thở cổ kính thần bí, nó bị tuyết trắng bao trùm. Sau khi màn đêm buông xuống, ánh trăng lẳng lặng chiếu lên cung điện tựa như thắp sáng một cung điện trên trăng.
Hô hấp của mọi người cứng lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Đây mới là cung điện chân chính chứ không đổ nát thê lương, không có những cột đá gãy đổ hay đá vụn rơi đầy đất.
Liệu có phải đây chính là nơi truyền thừa chân chính của bí cảnh Thủy Nguyệt?
“Nơi này không có sương mù dày đặc công kích.” Hoa Liễm Diễm vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
Bóng tối dần buông xuống, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, ở đây không còn sương mù màu đen dày đặc, cũng chẳng có ảo thuật công kích, chỉ có tuyết trắng đầy núi và cung điện được ánh trăng chiếu sáng nằm giữa nền tuyết.
Mọi người đi vào mới phát hiện ra cung điện này vẫn sử dụng đá làm vật liệu xây dựng. Tuy nhiên bởi vì đã xây dựng từ lâu nên trong vẻ thô ráp cổ kính còn mang theo chút gì đó trang nghiêm.
“Đây là đá gì thế? Hình như nó còn có thể hấp thu ánh trăng?” Khương Tự nhìn ánh trăng chiếu rọi cung điện bằng đá chiết xạ tạo ra vầng sáng dịu nhẹ, những tường đá này với cung điện nàng gặp trước đó trong rừng phong đỏ giống hệt nhau.
Nàng thậm chí còn hoài nghi cung điện bằng đá trên núi Đông Li cũng sử dụng loại đá này.
“Hẳn là đá Nguyệt Thiên. Nghe đồn loại đá này có thể chứa đựng nguyệt hoa, cho nên trong đêm tối mới có thể tản mát ra ánh trăng.” Nguyệt Li mở miệng giải thích.
Chàng nhìn cung điện tràn ngập nguyệt hoa, muốn hấp thu đôi chút nhưng chỉ khẽ run lên rồi dừng lại.
Tiêu Tích U như suy tư gì đó mà nhìn chàng một cái, Nguyệt Li hôm nay hình như không đúng lắm.
“Chưa từng nghe qua, có điều không có sương mù dày đặc công kích là tốt rồi. Lão Đại, huynh có vào nhìn thử chưa?” Hách Liên Chẩn cười nhe răng hỏi.
Nguyệt Li lắc đầu: “Núi này bốn phía đều là vực sâu, cứ như thể tự dưng mọc lên từ giữa vực sâu vậy hoặc từ trên trời rơi xuống. Khắp núi tuyết ngoại trừ tòa cung điện này cũng chỉ có tuyết tùng mọc đầy núi.”
Hoa Liễm Diễm kích động nói: “Vậy chúng ta vào xem đi.”
Nàng ta đi rồi hai bước mà chỉ thấy mọi người đều nhìn mình, ngượng ngùng cười trừ: “Mọi người trước, mọi người đi trước đi!”
“Ta đi trước. Lão Thất cản phía sau.” Tiêu Tích U mặt không biểu tình phân việc, nói xong dẫn đầu đi về hướng bên trong cung điện.
“Lão Cửu, ta bị thương, trọng thương đó!”
Tiêu Tích U đẩy cánh cửa đá của cung điện ra. Cửa đá cực lớn phát ra một tiếng vang nặng nề. Một hơi thở cổ xưa lập tức ập vào khiến sắc mặt mọi người đều nặng đề hơn vài phần.
Sau khi mở cửa đá ra mới thấy một con đường cực dài. Hai bên thông đạo chỉ có bóng tối vô tận và đá Nguyệt Thiên đang tản mát ra chút nguyệt hoa nhàn nhạt chiếu sáng thông đạo giữa màn đêm.
Khương Tự tiến lên một bước nhìn toàn bộ thế giới đằng sau cửa đá, bỗng nhiên nhớ tới những gì đã chứng kiến ở núi Đông Li, lúc ấy không có ánh trăng, chỉ có thú Nguyệt Quang Nhất Giác dẫn đường đưa bọn nàng vào trong.
“A Tứ, trong ngoài cửa đá như hai cái thế giới ấy.” Bút vẽ nhỏ nói.
Nguyệt Li đi lên trước sóng vai chạm nhẹ vào nàng, nhàn nhạt nói: “Để Lão Cửu đi trước dò đường.”
Tiêu Tích U gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc đèn thỏ con đáng yêu, đây chắc hẳn là lễ vật năm ấy Nguyệt Li làm tặng nàng, châu ngọc đá quý bên trên đều là sản vật từ tiên châu hải ngoại, đã qua mười mấy năm mà không ngờ nàng vẫn giữ đến tận giờ. Thân đèn bóng loáng sạch sẽ, chắc hẳn hằng năm đều sử dụng.
Nguyệt Li nhìn thấy chiếc đèn thỏ con cũng hơi kinh ngạc, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hiện lên chút ý cười.
Tiêu Tích U thu chiếc đèn thỏ con lại, quanh thân xuất hiện vô số tử khí, tức khắc hắn tựa như con rối lạnh băng mất đi sức sống cứ thế bước vào thông đạo, đi một đường thẳng tắp đến cuối.
Đám người Hoa Liễm Diễm nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, tử chi đạo thật lợi hại, chuyến này trong đám người nàng ta cũng chỉ có hắn và Nguyệt Li có được thú một sừng mới có thể không kiêng nể gì thoải mái đi lại giữa đêm đen.
Tiêu gia Tây Châu vẫn luôn là một gia tộc thần bí ở Cửu Châu.
Nguyệt phủ dù ngăn cách với người đời, không hỏi việc hồng trần nhưng cũng không đến mức cự tuyệt các thế gia tiên môn đến bái phỏng. Chỉ duy nhất có Tiêu gia ở Cửu U Địa mới hôm qua lại với bất cứ thế gia tiên môn nào, nơi đó cũng được xưng là vùng đất thần quỷ không muốn vào.
Rất nhanh ở cuối thông đạo đã xuất hiện ánh sáng của chiếc đèn thỏ con đáng yêu.
Khương Tự hé miệng cười, nàng đang muốn đi vào thì cánh tay đã bị Nguyệt Li giữ lại, tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng bước lên dẫn đầu đi trước.
Hoa Liễm Diễm nhướng mày, chua, chua thật, hai người bên cạnh nàng ta còn chẳng biết đường giữ cánh tay nàng ta, hay nàng ta lấy thân dò đường.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Liễm Diễm đảo qua, liếc về phía Cô Xạ một cái, thấy tỷ ta gặp Nguyệt Li cũng không nói một lời, lại còn bày ra bộ dạng thanh cao lãnh lại, nàng ta không khỏi cười lạnh một tiếng, nếu không phải trên người tỷ ta có mệnh cách thần nữ chuyển thế thì lấy tính cách của Cô Xạ sao lại có nhiều người theo đuổi đến vậy?
Nguyệt Li làm người đã lạnh nhạt như thế, tỷ ta lại còn nhạt nhẽo hơn!
Có thể nói khối bằng đối đầu với khối bằng.
Có chăng chỉ có Khương Tự, Tiểu sư muội cười rộ lên có thể ngọt chết người như vậy mới hòa tan được khối băng!
Nếu nàng ta là nam tu, nàng ta cũng thà rằng chọn Khương Tự, không thì cũng phải chọn người quyến rũ mê người như mình mới đúng chứ!
“Cô có đi không thế? Không đi thì cô cản phía sau đi!” Hách Liên Chẩn không kiên nhẫn thúc giục: “Lề mà lề mề, lải nha lải nhải!”
Tươi cười trên gương mặt Hoa Liễm Diễm bỗng chốc cứng đờ, nàng ta hít sâu rồi lại hít thật sâu, phất mạnh tay áo rồi mới đuổi theo phía sau Khương Tự.
Cứ chờ đấy, chờ nàng ta phá vỡ vào bát cảnh chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu chó của Hách Liên Chẩn kia! Đoàn người cứ thế bước lên thông đạo ánh trăng.
Đoàn người đi lên ánh trăng thông đạo.
“Chỗ này không giống nội điện lắm thì phải?” Huyền Tảo nhìn bầu trời tối sầm trên đỉnh đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Cung điện bằng đá kia là một tòa đại điện bốn phương trống rỗng, bên trên có nóc, thế này cũng kém quá nhiều so với bề ngoài!
“Mọi người cảm ứng trời đất nơi này thử chút đi.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, bản thân cũng duỗi tay bắt giữ linh lực đang lưu động.
Mọi người cũng thi nhau thử câu thông với trời đất, ngay tức khắc đã nghênh diện luồng linh khí nồng đậm đánh đến trực tiếp, ai nấy đều mừng rỡ như điên. Linh lực nồng đậm như vậy, chỉ cần ở đây tu luyện một năm cũng có thể bằng trăm năm bên ngoài!
Khương Tự cảm ứng linh lực trong bóng đêm giống như sương mù kia, sau đó hơi giật mình nói: “Hình như có một tia lực hỗn độn.”
Lực hỗn độn? Đám người Hoa Liễm Diễm kinh sợ, chờ đến khi nhìn thấy rõ cảnh tượng cuối thông đạo, tất cả đều như ngừng thở, không dám tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Ở nơi cuối thông đạo kia có vách núi, đối diện với vách núi kia thế mà lại là một vườn thần quả. Thần quả màu vàng từ trong bóng đêm tỏa sáng. Mỗi một quả màu vàng kia đều bị bao vây trong luồng khí hỗn độn mờ mịt, tất cả đều căng mọng tươi tắn còn tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt của trái cây.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ước chừng được ở đây có khoảng mười mấy thần quả màu vàng xuất hiện trong bóng đêm, hơn nữa tất cả còn là thần quả đã chín.
“Quả Kim Diễm trong truyền thuyết. A Tứ, đây là thần quả cửu phẩm, hơn nữa còn là thần quả đã thành thục.” Bút vẽ nhỏ kích động hô, tiến lên muốn nhìn cho thật rõ, kết quả vọt tới vách núi mới phát hiện ra không qua được!
“Đây là quả Kim Diễm trong truyền thuyết?” Đám người Hoa Liễm Diễm liếc nhau một cái rồi thất thanh hỏi lại, ai nấy đều kích động hẳn lên.
Thần quả cửu phẩm trong truyền thuyết hóa ra tồn tại thật. Truyền thuyết có nói rằng loại quả này chỉ có thể sinh trưởng nhờ lực hỗn độn, hiện nay đã tuyệt tích khỏi Cửu Châu.
Thời đại bây giờ như thế này nào có thể sinh ra lực hỗn độn thượng cổ, thế mà nơi này lại có!
Người cao lãnh như Cô Xạ cũng không giấu được ánh mắt kích động, thần quả cửu phẩm chắc chắn sẽ giúp nàng ấy phá vỡ vào cửu cảnh! Nơi này tuy nguy hiểm nhưng khắp chốn đều ẩn chứa kỳ ngộ lớn khó kể ra thành lời.
Cô Xạ vội vàng tế pháp khí ra định hái quả Kim Diễm xuống, ai ngờ rằng linh lực vừa tiến vào bóng tối đã biến mất không thấy bóng dáng, căn bản không thể nào chạm đến thần quả được, tức khắc sắc mặt nàng ấy khẽ thay đổi. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Nơi đây rất kỳ lạ, bên ngoài vách núi không thể chạm đến thế giới kia, ánh trăng trong thông đạo này cũng như có người tạo ra chỉ vì để hái thần quả.” Tiêu Tích U sâu kín mở miệng.
“Ta thử xem.” Hoa Liễm Diễm tế pháp khí Thoa Hoa của mình ra, đôi mắt nhìn về phía quả Kim Diễm như thể chỉ cách mình vài bước, kết quả pháp khí vừa vào trong bóng tối đã lập tức mất liên hệ.
Sắc mặt Hoa Liễm Diễm tức khắc xanh mét, đây là pháp khí của nàng ta đấy!
Khương Tự cũng thử dùng hồn lực thăm dò vực này, không ngờ hồn lực vừa mới phóng ra đã như tiến vào một khoảng không sao trời cuồn cuộn, đừng nói hái thần quả mà ngay lập tức đã lạc đường bên trong. Tia hồn lực kia cũng nhanh chóng biến mất trong khoảng không sao trời.
Khương Tự hơi hơi khiếp sợ: “Thật là pháp tắc thời gian lợi hại.”
“Pháp tắc thời gian?” Mọi người ai nấy đều kinh hỏi lại. Quả này sao lại có liên quan với pháp tắc thời gian rồi?
Ánh mắt Nguyệt Li và Tiêu Tích U hơi sâu lắng nhìn về phía nàng.
Khương Tự gật đầu: “Đơn giản mà nói thì thế giới bên ngoài vách núi kia với vị trí thế giới chúng ta đang ở không nằm cùng một điểm thời gian. Vì vậy chúng ta không thể hái thần quả được, trừ khi lĩnh ngộ được pháp tắc thời gian rồi xuyên qua dòng sông thời gian mới có thể hái được thần quả.”
Nếu không phải tầng thứ sáu động phủ là không gian thời gian, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên vào động phủ để hiểu thêm pháp tắc thời gian thì chắc chắn nàng cũng không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu trong này.
Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng trong bóng đêm dần trở nên thâm thúy hơn: “Cửu Châu đã sớm không còn lực hỗn độn, bí cảnh Thủy Nguyệt cũng thế, xem ra này thế giới ngoài vách núi rất có thể chính là thời đại chư thần thượng cổ mười vạn năm trước! Chỉ có thời đại kia mới có thể có thần quả sinh trưởng.”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc miệng nhìn theo thần quả đang ẩn trong thế giới bóng tối chỉ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ lúc tắt lúc chớp, ai nấy đều kinh ngạc thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Không phải Nguyệt Li bị điên thì chính là bọn hắn điên rồi.
Bọn hắn vậy mà lại có thể thấy được thời đại chư thần thượng cổ. Tuy thế giới kia đã bị bao phủ trong bóng đêm, lại cách bởi dòng sông thời gian nhưng đó vẫn là thời đại chư thần thượng cổ trong truyền thuyết.
Bọn hắn đã thấy được kỳ tích!
Khi quay lại Cửu Châu mà truyền ra liệu có mấy người tin được?
“Sẽ có thần xuất hiện sao?” Hách Liên Chẩn kích động đến nỗi nói lắp bắp: “Ta muốn hỏi họ xem rốt cuộc sao lại ngã xuống.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Vậy mi chắc hẳn phải trực tiếp xuyên qua mười vạn năm rồi bị đạo thuật của thần đuổi giết đấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, coi như ta chưa nói.”
Mọi người tinh tế quan sát hoàn cảnh khắp bốn phía mới phát hiện ra xung quanh đều là bóng tối, chỉ duy nhất có đá Nguyệt Thiên sử dụng để xây dựng thông đạo chân thật lại chạm vào được. Không ai biết thông đạo này đã tồn tại bao nhiêu năm, được người nào xây dựng.
Chỉ có điều bây giờ đã phát hiện ra thần quả, mọi người chẳng ai muốn từ bỏ, tức khắc tất cả đều khoanh chân ngồi xuống muốn tìm hiểu đại đạo ở đây và pháp tắc thời gian thông với bên ngoài thông đạo.
Nguyệt Li lấy ra hai chiếc đệm hương bồ, một chiếc đưa cho Khương Tự, một chiếc dành cho mình. Chàng vừa mới ngồi xuống đã thấy Khương Tự nhẹ kéo ống tay áo chàng, đôi mắt trăng non đen nhánh nhìn chằm chằm: “Đại sư huynh, vết thương của huynh nặng lắm sao? Muội hái hồ lô nhỏ xuống cho huynh ăn nhé!”
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu nữ bị đá Nguyệt Thiên chiếu sáng phát ra màu trắng nõn nà.
Nguyệt Li nhìn ảnh ngược của mình dưới đáy mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp: “Không đáng ngại! Hồ lô nhỏ kia còn chưa lớn, cứ chăm thêm đã.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng rũ mắt, nhẹ chạm đầu ngón tay vào nhau, cố gắng làm lơ cảm giác đau đớn do đã đứt gãy đao căn trong cơ thể.
Chẳng bao lâu nữa tu vi của chàng sẽ nhanh chóng sụt giảm, cuối cùng trở thành người phàm rồi tựa như trong ảo ảnh, cứ thế thể nghiệm đầy đủ sinh lão bệnh tử và đi đến cuối sinh mệnh.
“Trọng thương? Tiểu sư muội, Nguyệt Li sao có thể bị thương được? Bị thương chính là huynh đây nè.” Hách Liên Chẩn tủi thân nói thầm.
Hắn liếc qua đã thấy Tiêu Tích U đá một chân qua, tức khắc kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên, móa, Nguyệt Li thật sự bị thương à? Thằng nhãi này vì bảo vệ vẻ ngoài hoàn mỹ của mình mà đến bị thương cũng thường xuyên giả vờ không sao. Chỉ có tiểu A Tứ mới nhìn ra? Vậy vết thương nặng đến mức nào?
Ánh mắt Khương Tự hơi ảm đạm, nhìn gương mặt tuấn tú của chàng so với ngày thường đã tái đi nhiều hơn, lại nghĩ đến trước đó không cẩn thận chạm tới đầu ngón tay của Đại sư huynh, cảm giác khi ấy lạnh chẳng khác gì băng đá, nàng không khỏi nhíu chặt chân mày.
Ảo cảnh giọt nước kia nhất định có vấn đề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận