Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 150: Có Đạo Lữ Chưa?

Lý Trường Hỉ hàng năm làm việc ở châu phủ, đối với quy tắc chi tiết quen thuộc nhất, giải thích thông tục dễ hiểu: “Hải tuyển chính là xác định đẳng cấp, khảo hạch đạo thuật, kiếm pháp, pháp khí, y đạo, nhạc lý, thư pháp, chỉ cần tam trong số đó đạt tiêu chuẩn sẽ được vào vòng sau - phục tuyển.”
“Thư pháp còn phải thi? Ai ra ý tưởng này? Vào bí cảnh còn muốn thi cả cầm kỳ thư họa á?” Tiểu thiếu gia Mộc gia nhịn không được cười ha ha nói, thấy đôi mắt phượng của tu sĩ áo tím không có ý tốt nhìn qua, lập tức làm hành động kéo miệng lại.
“Dĩ nhiên thi không phải văn tự thông dụng của Vân Mộng Thập Bát Châu, nghe nói là bí ẩn đến các thế gia cũng không giải được, vô cùng có khả năng là chữ cổ.”
Chữ cổ? Mộc Tiêu hơi dại ra, im lặng như gà. Cậu thật đúng là không biết chữ cổ. Kia chính là văn tự lưu lại từ thời thượng cổ, mỗi một chữ cũng đều ẩn chứa pháp tắc đạo thuật vô thượng. Lần khảo hạch này thật quá độc ác, may mà Mộc gia bọn cậu được cử người vào đợt hai, bằng không chẳng phải muốn mất mặt?
“Cái này đơn giản rồi, ngoại trừ đạo thuật kiếm pháp không thi, những cái khác A Tứ tùy tiện chọn ba môn nào đó là được.” Trọng Hoa lười biếng cười nói, “Đến lúc đó chúng ta thay phiên đưa tiểu sư muội đi thi, pháp khí có ta, y đạo có Lão Tứ, nhạc lý có Lão Ngũ, có điều A Tứ chắc có thể tự mình thi nhạc lý.”
Lý đại nhân cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Hải tuyển không khó, cửa thứ hai phục tuyển lại có chút căng, do tông môn thông qua hải tuyển chịu trách nhiệm, nhiệm vụ cụ thể thế nào, tạm thời còn chưa tuyên bố.
Cửa cuối cùng là trận đấu khiêu chiến, những tông môn bị loại có thể khiêu chiến những tông môn đã thông qua phục tuyển, tỷ thí đạo thuật tu vi, khiêu chiến thành công có thể thay thế vào danh ngạch đối phương, không giới hạn châu phủ.”
Dù sao cũng là vào bí cảnh thám hiểm, có chọn dĩ nhiên cũng sẽ tìm tu sĩ có tu vi cao thâm, đạo thuật mạnh mẽ, như thế mới có khả năng phá cảnh thăng cấp, phi thăng thượng giới.
Cửa cuối cùng này khiến lông mày Lý Trường Hỉ nhíu chặt lại, tin tức đó đối với châu phủ Nam Hoang thực lực yếu đuối thật bất lợi.
Vốn dĩ phủ Thanh Châu bọn gã thoải mái lọt vào tông môn có danh ngạch đi, kết quả lại bày ra trò khiêu chiến, không chừng chỉ còn một hai tông môn có thể vào.
“Cho nên phủ Thanh Châu các người khả năng sẽ rớt mất bảy tám danh ngạch? Ha ha ha, vậy trước đó huynh còn khoác lác với ta rằng châu phủ các người xếp hạng đứng thứ 10, có mười danh ngạch tông môn, Vô Tình đạo quân cũng không giúp được gì đấy sao?” Mộc Tiêu vỗ đùi cười ha ha ha nói, thấy không ai phản ứng lại với mình, đành hậm hực ngậm miệng lại.
Lan Tấn trầm ngâm, bàn tay thon dài vuốt ve dọc theo mép bàn, nhàn nhạt nói: “Cửa cuối cùng sẽ để Lão Bát, Lão Cửu đi. Không đả thương tánh mạng người ta là được.”
“Lục sư huynh, ta…ta cũng có thể.” Hách Liên Chẩn kích động giơ tay, chỉ nói thẳng rằng ông đây muốn đánh những tu sĩ đó đến kêu cha gọi mẹ.
Lan Tấn nhìn bộ dạng đắc ý tận trời kia của hắn, nhíu mày không nói gì. Tham gia tông môn tuyển chọn đã vô cùng “huênh hoang” rồi, nếu còn đem tông môn ở Vân Mộng Thập Bát Châu đánh đến răng rơi đầy đất, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, đám tu sĩ của những tông môn đó liên hợp chống lại bọn hắn cũng sẽ khá đau đầu.
“Chuyện này sau lại nói. A Tứ, có sợ tông môn tuyển chọn không?”
Khương Tự ôm bé cún trong lòng, mắt trăng non nháy nháy, nói: “Không sợ.”
“Các vị đại nhân không cần lo lắng, hải tuyển cũng không nguy hiểm, phục tuyển các vị mang tiểu nương tử tham gia cũng sẽ không có nguy hiểm, còn khiêu chiến thì tiểu nương tử vẫn không nên tham gia tốt hơn. Khiêu chiến đao kiếm không có mắt, có điều cũng có quy định thêm vào, thí dụ như có thể nhờ giúp đỡ hoặc đối phương tự nguyện xuống đài đều được cho qua. Mỗi tội như vậy trả linh bích cùng pháp bảo khá tốn kém.” Lý đại nhân cười nói.
Thi trượt nếu không phải thực lực yếu kém thì cũng là vận khí chẳng ra sao.
Khương Tự vừa nghe quy tắc này đã rất thổn thức, quả nhiên mở cửa sau chói lọi cho những thế gia tu tiên quyền thế. Giới tu tiên vốn có tài nguyên hữu hạn, mọi người phải cùng nhau tranh đoạt, sự tàn khốc không phải chỉ một chút.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, tuyến đường ngoài mười dặm châu phủ đã được khơi thông, các tu sĩ thi nhau lên đường vào phủ Lang Châu.
Người của Vô Cực Tông và Linh gia - phủ trung Châu vẫn mãi không đi. Buổi sáng khi Khương Tự mang theo Tuyết Đoàn Tử ra ngoài đi bộ đã thấy Hải Lam Châu và Linh Sanh một người ôm một bó linh hoa cực phẩm, người khác tay cầm trang sức châu ngọc xinh đẹp đang chờ bé.
Khương Tự ngó ngó bó hoa rồi lại nhìn nhìn trang sức châu ngọc, tức khắc cảm thấy có sư huynh là một nam tu tuấn tú xinh đẹp thực có hời.
“Tiểu A Tứ, Đại sư huynh muội có đạo lữ chưa?” Linh Sanh hỏi trực tiếp, cách khăn che mặt cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mênh mông bốn phương của nàng ấy. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận