Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 624: Ngàn Tầng Sóng Bị Khơi Dậy

Vu Sơn thấp dạng chửi thầm, từ trong chiếc kiếm nhỏ xanh biếc hiện ra, dậm chân tức tối: “Nhóc con, mi cũng muốn tàn nhẫn độc ác, đây là muốn đùa chết ta à?”
“Vu Sơn đại nhân, ngài đây không phải cũng muốn đùa chết bọn ta sao?” Khương Tự cười lạnh.
Nàng thấy chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc không có cách nào ra khỏi đường núi thì lập tức xác minh phỏng đoán của mình.
Người Vô Nhai Tông thấy thế cũng vội vàng tế pháp khí ra, kết quả phát hiện pháp khí của mình cũng giống như chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc kia, không thể chạm tới những ảnh yêu. Bảo sao những ảnh yêu này cứ chen chúc rồi dán sát vào hai bên đường. Hóa ra bọn chúng không có cách nào vào được.
Con đường núi này trở thành một không gian bị phong bế.
Thấy bốn người phát hiện ra trò mèo trong đó, sắc mặt không có ý tốt nhìn mình, Vu Sơn ngượng ngùng cười một tiếng: “Các ngươi cũng quá không cẩn thận, ta mới ngủ gật một cái mà sao các ngươi đã chạy tới đường không lối này rồi.”
Vạn Giảo tức đến mức thân thể mềm mại run lên: “Chúng ta thật đúng là mắt mù mới tin mấy chuyện ma quỷ của ngươi.”
“Nhóc con, ta cái gì cũng chưa làm đó nha.” Vu Sơn mỉm cười, trong tươi cười lộ ra vài phần quỷ dị, âm trầm giống hệt như ảnh yêu ven đường.
Khương Tự mở Vô Tự Thiên Thư ra, bên trên quyển sách cổ màu vàng nhạt hiện lên một hàng chữ: đường không lối, dài vô tận, kẻ bước vào, không chết không thôi.
Chữ trên quyển sách cổ hiện lên giữa không trung, sau khi biến mất thì giây tiếp theo lại hiện lên một câu nữa: Phá vỡ có thể vào động không về.
Lần này không chỉ mấy người Vạn Giảo của Vô Nhai Tông dại ra mà ngay cả Vu Sơn cũng phải biến sắc. Động không về, quyển sách nát này cuối cùng có địa vị thế nào mà ngay cả động không về cũng biết?
Nghe đồn đường không lối là nơi nguy hiểm nhất trong thế giới tử vong. Những người bước vào đều chẳng có ai sống ra ngoài. Trong khi đó, động không về lại là hang động bảo tàng của thế giới tử vong, hư vô mờ mịt, chẳng có dấu vết nào để tìm.
Bên ngoài Cửu Châu có hắc ám vô cùng vô tận. Bên trong những ngôi sao hắc ám là thế giới tử vong. Chư thần cũng chẳng dám nhẹ nhàng đặt chân vào nơi ấy, chỉ mơ hồ nghe nói về đường không lối, động không về mà thôi.
Khi đám người Khương Tự bước lên núi, Vu Sơn đã nhận ra có gì đó không đúng. Chẳng qua uy hiếp của thế giới tử vong chỉ nhằm vào người sống. Nếu nhóc con này chết thì nó không phải có thể thu luôn động phủ và khí hỗn độn của nhóc ta chiếm làm của riêng sao?
Còn về nó ấy à? Bản thân nó là thần niệm, hơn nữa còn sở hữu thần lực từ thần hắc ám nên có thể dễ như trở bàn tay vứt bỏ pháp khí đang ở tạm, gia nhập vào trong ảnh yêu vô cùng vô tận ở đây. Không ngờ nhóc con này vô cùng cảnh giác, nhanh như thế đã phát hiện ra chuyện không đúng.
“Tiểu Khương Tự, quyển sách nhỏ này của nhóc rất thú vị nha?” Vu Sơn híp mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách cổ màu vàng kia.
Vô Tự Thiên Thư cuộn tròn lại, nhanh chóng chui tọt vào túi bách bảo của Khương Tự, không phát ra một tiếng động nào nữa.
“Như nào? Mi còn muốn cướp không hả? Vu Sơn đại nhân, giờ phút này ngươi chỉ sợ không phải đối thủ của bốn người đâu nhỉ?” Vạn Giảo tức giận kêu lên, nàng ta tuy ngày thường hơi yếu ớt chút nhưng cũng chẳng ngu.
Vu Sơn dùng tay ôm bả vai, cười lạnh: “Bản thần có thể nhìn trúng món đồ rách nát này? Không phải Thần khí, ta còn lười nhìn một cái.”
Vu Sơn nói xong lại nhịn không được nhìn thoáng qua chiếc túi bách bảo có vẻ hơi cũ bên hông Khương Tự, nội tâm hơi kinh ngạc, động phủ và Vô Tự Thiên Thư trên người nhóc con này chỉ sợ đều là Thần khí. Có điều không hiểu sao lại không để lộ quy áp của Thần khí.
Vô Tự Thiên Thư kia quả thực còn đáng sợ hơn so với Thiên Trắc Nghi.
Vậy sao trước đó nó chưa bao giờ nghe nói qua?
Chẳng lẽ Thái Âm và Băng Di còn để lại chiêu sau?
Ánh mắt Vu Sơn nhìn Khương Tự hình ảnh sinh ra chút kỳ dị.
Khương Tự tạo ra một chiếc lồng chim thời gian nhốt Vu Sơn trong chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc vào đó, nhìn ảnh yêu càng ngày càng nhiều, ánh mắt sáng bừng: “Vạn Giảo, các cô hộ pháp giúp ta.”
“Được. Khương Tự, cho dù chết, cô cũng sẽ là người chết cuối cùng.” Vạn Giảo cắn răng đồng ý, tế pháp khí ra, khẩn trương nhìn nàng.
Song kiệt Vô Nhai Tông cũng kết trận pháp phòng hộ. Cả ba bảo vệ Khương Tự ở bên trong.
Khương Tự lấy chiếc huyền cầm được hóa thành từ Mỹ Nhân Phiến, mắt nhìn ảnh yêu đã có chút thay đổi hình dạng, rũ mắt xuống, tay lướt nhẹ qua huyền cầm, Phật âm vô thượng ngay lập tức giáng xuống đáp lên người vô số ảnh yêu ngập tràn trên Thương Sơn.
Đồng thời ngàn tầng sóng bị khơi dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận