Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 491: Đáp Án

Cuối cùng Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đành phải tay đỡ tay nâng chung một thùng nước, Trọng Hoa và Hách Liên Chẩn mỗi người một thùng, Khương Tự cũng xách một thùng, chẳng qua thùng nước kia của nàng có cảm giác tương đối nhẹ, thật kỳ quái vô cùng.
Mọi người xách thùng nước đi theo nàng nọ lên núi, đi đến sườn núi vào một sân viện có hàng rào tre. Bên trong hàng rào tre lại có một con nai trắng già đang nằm bò nghỉ ngơi, chiếc sừng nai kia xinh đẹp vô cùng, đã dài đến hai ba mét lại trắng như ngọc thạch, phía trên còn điểm hoa văn gì đó.
Đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm, linh thú như thế này có thể thọ ngang trời đất. Chiếc sừng nai kia không tốn mấy ngàn năm sẽ không dài đến mức cực hạn như vậy. Xem ra nàng nọ quả thực là Tầm Lộc Sơn chủ.
Trong sân viện sau hàng rào tre có một căn phòng đá, vài mảnh vườn nhỏ nhưng trước phòng sau phòng lại chẳng có một ngọn cỏ. Hơn nữa vùng này chỉ có đất đai chứa đầy sát khí, linh khí loãng vô cùng nên trông nơi đây có vẻ hoang vắng tiêu điều cực kỳ.
Hách Liên Chẩn len lén kéo Trọng Hoa lại thì thầm hỏi: “Tam ca, nữ tu này thật là Tầm Lộc Sơn Chủ?”
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc, hắn híp mắt nói: “Ta không nhìn thấu được tu vi người kia, chắc hẳn tối thiểu cũng tới cửu cảnh hậu kỳ, thậm chí còn có thể tiếp cận gần với tu vi của thần, tương tự với chư thần thượng cổ.”
Hách Liên Chẩn kinh hãi: “Huynh không phải nói linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ là Phượng Hoàng sao? Sao lại biến thành một con nai trắng rồi?”
Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra, lười biếng đáp: “Sao ta biết được, truyền thuyết và sự thật luôn có sự sai lệch đó thôi.”
Hách Liên Chẩn cạn lời, thế này mà cũng sai lệch được?
Cả đám đang đi tìm Phượng cốt đấy!
Tầm Lộc Sơn Chủ vào phòng, sau khi sai phái cả đám đổ đầy nước vào các vại sành bên trong viện thì chẳng hề bước ra nữa.
Mấy người Khương Tự chỉ đành đi lên đi xuống núi liên tục, cứ thế chạy qua chạy lại khoảng bảy tám lần xách nước mà chiếc vại sành kia vẫn chẳng khác gì chiếc động không đáy, dùng cách nào cũng không thể đổ đầy nổi.
Mọi người nếu đã tìm được Tầm Lộc Sơn chủ thì cũng chẳng hoang mang nữa, cứ thế đơn giản ngồi bên ngoài hàng rào tre nghỉ ngơi.
Liên tiếp mấy ngày, Tầm Lộc Sơn Chủ tựa như một nữ tử nhà nông bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, chăm chút xử lý mảnh đất trồng rau trong sân viện sau hàng rào tre. Mảnh đất trồng rau kia chứa đầy sát khí căn bản chẳng có cách nào trồng được linh hoa linh thảo. Sơn Chủ lại dường như không biết, vẫn cứ ngày ngày đi tưới nước.
“Sơn Chủ, trong đất này trồng gì thế ạ?” Khương Tự nhiều ngày qua chăm sóc nai trắng già cả, lại giúp đỡ người kia lấy nước nơi giếng cổ tưới trong sân vườn sau hàng rào tre. Thế nhưng nước lấy lên từ giếng cổ chứa đầy sát khí, tưới vào mảnh đất cũng ngập tràn sát khí thì sao có thể mọc ra được thứ gì?
“Đáp án.” Tầm Lộc Sơn Chủ nhàn nhạt đáp, tầm mắt lại lơ đã nhìn về phương xa.
Đằng kia có một con thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng như tuyết đang đạp không mà tới, trên lưng thú một sừng tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng nổi bật như vầng trăng sáng giữa trời quang, người nọ bước vào vùng đất chứa đầy sát khí cũng chói lòa như vậy.
Người nên tới cuối cùng cũng tới.
“Đại sư huynh.” Khương Tự kinh ngạc lại vui mừng hô lên.
Nguyệt Li bấm quyết hạ xuống, tay áo như mây bay mở rộng trong không trung, giọng trong trẻo: “Vãn bối Nguyệt Li bái kiến Tầm Lộc Sơn Chủ.”
Đám người Hách Liên Chẩn xách nước lên núi thấy Nguyệt Li đều rất vui, chỉ có Trọng Hoa nhướng mày, tươi cười hơi lạnh nhạt.
Tầm Lộc Sơn Chủ gật đầu, nhìn nước còn chưa chứa đầy lu, nhàn nhạt lắc đầu: “Thời cơ chưa tới.”
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong liền xoay người vào phòng.
Trọng Hoa hừ lạnh: “Nguyệt Li, huynh tới nơi đây làm gì? Minh ước Cửu Châu ước thúc bọn ta không được Cửu Châu, đồng thời cũng ước thúc mấy huynh không thể tới phương bắc.”
Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng: “Ta không vào cửu cảnh.”
Trọng Hoa híp mắt, thế mà còn chưa vào cửu cảnh? Có gì lại muốn dùng đạo thuật che giấu tu vi của mình? Không nên mới đúng, lấy thiên phú của tên này hẳn đã sớm phá vỡ để vào cửu cảnh rồi mới phải.
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng nâng mắt nhìn về phía Khương Tự, thấy nàng cách mình rất xa, không ngay lập tức chạy tới như trong tưởng tượng rồi giữ chặt ống tay áo của mình, vui sướng hô lên mấy tiếng Đại sư huynh, đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi ảm đạm.
Chàng nâng tay áo lên ho nhẹ một tiếng.
Chàng cũng không phải không muốn trả lời tin của nàng, chẳng qua một người sống nội tâm một khi đã nảy sinh khát vọng thì chấp niệm sẽ nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, dục niệm tựa như hồng thủy ngập trời sẽ bao phủ cả cơ thể chàng.
Chàng không muốn A Tứ nhìn thấy một mặt không lý trí như vậy của mình.
Ánh mắt Nguyệt Li càng ngày càng ảm đạm vô cùng, ống tay áo to rộng bỗng bị người giữ lấy, giây tiếp theo đã thấy Khương Tự cong mắt cười: “Đại sư huynh sau này cũng không nên không từ mà việc như vậy, muội còn tưởng rằng vết thương của sư huynh nặng thêm, suýt nữa còn chạy tới tiên châu hải ngoại đấy.”
Đầu ngón tay Nguyệt Li khẽ run, giọng chàng mơ hồ không rõ: “Chuyện xảy ra đột ngột nên mới về nhà một chuyến, hiện giờ đã xử lý ổn thỏa.”
Khương Tự kéo tay áo chàng, mỉm cười nói: “Vậy thì không thể tốt hơn, muội còn có chuyện muốn nói với các huynh.”
Trọng Hoa thấy nàng túm tay áo Nguyệt Li, đi tới kéo hai người cách xa ra, chua lè, quát lớn: “Nói chuyện tử tế xem nào, lôi lôi kéo kéo giống cái gì?”
Hách Liên Chẩn hừ lạnh một tiếng: “Vậy buổi sáng huynh còn ngồi xổm trước cửa sổ phòng tiểu sư muội thì làm sao?”
Đáy mắt Nguyệt Li hiện lên ánh sáng u ám, lạnh lùng nhìn về phía Trọng Hoa.
Trọng Hoa: “……”
Hắn chỉ muốn cẩn thận nhìn tiểu A Tứ chút thôi!
“Được rồi, nói chuyện chính.” Khương Tự giảng hòa: “Muội ở núi Thiên Trắc thấy được một màn không biết là tương lai hay quá khứ.”
Sắc mặt đám người Nguyệt Li khẽ thay đổi.
Khương Tự nói hết một màn mình chứng kiến ở núi Thiên Trắc ra.
“Cố Kỳ Châu rút kiếm Phần Thiên ra, bổ về phía Cửu Châu, sao có thể?” Hách Liên Chẩn ha ha cười rộ lên: “Đồ chó kia đã sớm bị Lão Nhị giam cầm, đè chặt trong Vực sâu Vĩnh Ám rồi.”
Hách Liên Chẩn vừa nói xong liền thấy mọi người đồng thời nhìn về phía hắn, ngượng ngùng cười hỏi lại: “Các huynh không biết sao? Mé, chuyện này không có khả năng chứ?”
Cố Kỳ Châu hiện tại đã bị trấn áp ở Vực sâu Vĩnh Ám, mà kiếm Phần Thiên cũng xuất thế từ Vực sâu Vĩnh Ám.
Sắc mặt Trọng Hoa nặng nề: “Ta không tin Lão Nhị sẽ thua trên tay gã đó, cũng không tin tất cả chúng ta chết hết, Lão Nhị cũng không chết được.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li híp lại, thanh lãnh nói: “Bản thân gã chẳng có bất cứ khí vận gì cả, có điều khí vận của A Tứ quá mức nghịch thiên nên vẫn phải nhanh nhanh chặt đứt cấm thuật cộng sinh.”
Hách Liên Chẩn vội vàng gật đầu: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tới Vĩnh Ám Địa giết chết đồ chó kia đi.”
Khi mọi người đang nói chuyện thì phía chân trời bỗng xuất hiện một mảng mây đen, một cỗ sát khí nảy sinh trong lòng người, một bóng dáng quỷ mị xuất hiện trước hàng rào tre.
Thiếu niên mặc đồ đen mang gương mặt tái nhợt lạnh băng mở miệng hỏi: “Giết ai?”
“Nhị sư huynh!” Khương Tự kinh ngạc vui mừng đan xen, nhìn Nhị sư huynh đã hơn một năm không gặp giờ đã phá vỡ để vào cửu cảnh.
Mặc Khí vẫn giữ bộ dạng thiếu niên như cũ, chẳng qua sát khí trên người càng đậm, cả người càng thêm lạnh băng.
Mặc Khí nhìn về phía Khương Tự, tròng mắt màu trà hình như có ánh sáng lưu chuyển, ngàn lời vạn ý cuối cùng chỉ hóa thành một câu, trầm thấp nói: “Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”
Biểu cảm của Hách Liên Chẩn giống như gặp quỷ, hắn sờ sờ sau cổ mình: “Lão Nhị, sao huynh xuất quỷ nhập thần thế? Huynh có biết dọa người cũng có thể dọa đến chết người không?”
Trọng Hoa híp mắt: “Sao huynh lại tới đây?”
Hắn rõ ràng đã cố ý che giấu hơi thở của tiểu sư muội rồi mà!
Mặc Khí lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, mọi người tuy rằng đều là cửu cảnh nhưng Trọng Hoa dựa vào thiên phú truyền thừa còn y lại bằng thực lực đánh thật để phá vỡ vào cửu cảnh, chút kỹ xảo này của hắn mà cũng đòi giấu được y?
A Tứ vừa mới bước vào địa giới phương Bắc, y đã cảm ứng được ngay lập tức.
Sân viện sau hàng rào tre đột nhiên mở ra, Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn mọi người tụ tập phía trước, nhàn nhạt nói: “Người ta chờ đều tới rồi, các vị, mời vào đi.”
Mọi người nhìn thấy Tầm Lộc Sơn Chủ đột nhiên mở cửa đều sửng sốt.
Khương Tự nâng mắt nhìn nữ tử mặc y phục mộc mạc đứng dưới ánh mặt trời đằng kia, ánh mắt người nọ bình tĩnh không thể hiện vui buồn cứ như thể đã sớm biết được ý đồ đến đây của bọn nàng.
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi dưới mái hiên, tay nhẹ nhàng vuốt ve con nai trắng già đến không thể già hơn được nữa, tầm mắt nhìn lướt qua tu sĩ thiếu niên phong hoa khẳng khái nổi bật Cửu Châu, lại lướt qua mấy người Khương Tự nhìn về trong hư không như thấy được Cửu Châu 8.000 năm trước cùng với bản thân trẻ tuổi thích cười khi đó.
Khi ấy bà không phải Sơn Chủ mà chỉ là Tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc - Bắc Châu. Bây giờ Lộc gia đã sớm bị xóa tên sau trận đại họa năm đó, những người quen ở Cửu Châu năm xưa cũng lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại một mình bà.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía Nguyệt Li, nhàn nhạt nói: “Ngươi là người thừa kế Nguyệt phủ ở thế hệ này?”
Nguyệt Li ưu nhã gật đầu: “Vãn bối Nguyệt Li.”
Tầm Lộc Sơn Chủ gật đầu, đạo căn đã đứt mà vẫn giữ được phong thái bình thản, biết rõ lần này đi không khác gì bước vào đường chết nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, truyền thừa của Nguyệt phủ ngàn vạn năm qua vẫn luôn khó nhất, những người đạt được đều là thánh nhân tu đạo Hạo Nguyệt. Nếu đứa trẻ này có thể vượt qua kiếp nạn, tiền đồ sau này không thể đong đếm nổi.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía Khương Tự, trong đoàn người này người duy nhất mà bà nhìn không thấu chỉ có Khương Tự. Cô bé này với bà khi còn trẻ đều thích cười, cũng đều mang theo một tầng sương mù dày đặc bao phủ toàn thân, chẳng khác gì đang đeo trên lưng vô số bí mật. Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô bé, Tầm Lộc Sơn Chủ đã biết cơ hội mình đang chờ đợi cuối cùng cũng đến.
“Tiểu Sơn Chủ đến có chuyện gì?”
Khương Tự hướng về phía bà chắp tay thi lễ bái một bái, nói: “Nghe nói Sơn Chủ đại nhân năm đó có một con linh thú Phượng Hoàng, hi vọng Sơn Chủ có thể thay ta gieo một đoạn nhân quả để ta quay trở về 8000 năm trước, vào đêm trước khi đại họa tiên môn xảy ra, lấy được một khối xương Phượng Hoàng. Khương Tự nguyện dâng lên thần quả thời đại chư thần thượng cổ.”
Khương Tự nói xong liền lấy ra một quả thần quả cuối cùng của mình.
Thần quả nàng có được trong bí cảnh Thủy Nguyệt đều đã đưa cho Đại sư huynh ăn, cũng may trước đó nàng lấy hạt quả Kim Diễm trồng trong động phủ, chờ thêm nhiều năm nữa chắc chắn có thể nở hoa kết quả.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía nàng, nhàn nhạt lắc đầu: “Thần quả này với ta vô dụng, có điều ta có thể giúp ngươi quay trở lại 8.000 năm trước, dĩ nhiên ta cũng cần ngươi giúp ta là một việc.”
Khương Tự gật đầu: “Sơn Chủ mời nói.”
“Ngươi theo ta vào đây.” Tầm Lộc Sơn Chủ đứng dậy đi vào bên trong nhà đá.
Khương Tự nhìn về phía các sư huynh, thấy mấy người Nguyệt Li gật đầu mới đi theo Tầm Lộc Sơn Chủ vào nhà.
Nàng vừa vào phòng đã ngay lập tức sửng sốt, bên trong nhà đá có một không gian thật lớn dán đầy bùa chú. Trong không gian khắc toàn phù chú màu máu, vô số mảnh đồng thau đón gió phát ra tiếng vang thanh thúy, ở giữa rõ ràng có một ngôi mộ màu đen.
Bên trên ngôi mộ kia có khắc mấy chữ: Mộ Thời Phong Khởi.
Khương Tự khiếp sợ, nơi này rõ ràng được dùng để trấn áp, các bùa chú ở đây không ngờ chỉ dùng để trấn áp chủ của một bia mộ đã chết không biết bao nhiêu năm.
Chẳng lẽ mấy năm nay Tầm Lộc Sơn Chủ đều trấn áp người này sao?
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía bia mộ màu đen kia, lại liếc mắt nhìn những bùa chú đồng thau khắp cả phòng, nhàn nhạt nói: “Ta tên thật là Lộc Lăng, sau khi người tiến vào thông đạo thời gian sẽ có thể nhìn thấy cả cuộc đời của ta. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn một màn 8000 năm trước kia rồi nói cho ta biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía nàng, lời nói bình tĩnh lại mang áp lực khiến lòng người như trải qua sóng to gió lớn.
Đồng tử Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, bà ấy không nhớ chuyện năm đó!
“Được, ta đồng ý với ngài.” Khương Tự gật đầu.
Nàng thấy người kia đứng trong căn phòng chứa đầy bùa chú, bóng dáng cô đơn im lặng không nói gì, lại nhớ đến chuyện Tam sư huynh đã nói, không biết vì sao trong lòng nàng nảy lên một cảm xúc đau thương nhàn nhạt, hóa ra một người bước lên con đường trường sinh rộng lớn cũng có thể bi thương đến thế.
“Đây là đá Lưu Quang, có thể phục chế chuyện đã xảy ra, ngươi mang trên người, ta sẽ tự có thể nhìn được những gì ngươi đã thấy.”
Khương Tự đón lấy viên đá Lưu Quang màu trắng nho nhỏ kia, xâu nó vào một chiếc vòng rồi đeo trên cổ tay.
Tầm Lộc Sơn Chủ duỗi tay xóa đi một màn trước mắt, ngay lập tức phòng đá đã biến thành một không gian trống rỗng, toàn bộ nơi đây chỉ tản ra hơi thở âm lãnh, giữa vùng đất phương bắc hoang vắng này nói không hết sự âm trầm đáng sợ.
Khương Tự theo Tầm Lộc Sơn Chủ ra ngoài đã thấy các sư huynh quan tâm đồng loạt nhìn qua. Nàng khẽ gật đầu.
Bên kia Tầm Lộc Sơn Chủ đã đi về hướng con nai trắng già đang ở chỗ rào tre ngoài sân viện. Bà lưu luyến không rời vuốt ve đầu nai trắng.
Trong mắt con nai trắng kia có sự luyến tiếc lại cũng có chút gì đó như được giải thoát. Nó nhẹ nhàng dỡ xuống chiếc sừng nai xinh đẹp đã phát triển mấy ngàn năm trên đầu mình, ngay lập tức nó già đi nhanh chóng, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Tầm Lộc Sơn Chủ vuốt nhẹ đôi mắt nó, giọng nói tang thương lại mang ý dỗ dành: “Ngủ đi, tỉnh ngủ, hoa xuân cũng nở.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm khiếp sợ vô cùng.
Trên người Tầm Lộc Sơn Chủ đằng kia bỗng phát ra một lực lượng mạnh mẽ khiến lòng người phải hoảng sợ. Lực lượng kia như thể xé trời mà ra. Đối phương lấy sừng nai ngàn năm làm vật tế, mấy đạo ký hiệu được vẽ ra quay chung quanh sừng nai.
Những ký hiệu kia với những ký hiệu mà trước đó mấy người Khương Tự đã từng gặp không giống nhau, mỗi một ký hiệu đều có sự huyền diệu riêng, chỉ trong chớp mắt chúng đã hợp lại thành một trận pháp. Ánh sáng của trận pháp bùng lên, một cánh cửa không gian lớn từ trong không trung mở ra. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Cửa sừng nai tế đã mở, Khương Tự, trước khi sừng hươu cháy hết phải cố hết sức quay về, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại thời điểm đó.” Giọng Tầm Lộc Sơn Chủ rành rọt từng chữ truyền đến: “Nhớ lấy, không nên thay đổi chuyện đã xảy ra, nếu không hôm nay cũng sẽ không tồn tại nữa.”
Bên trong cánh cửa được tế bằng sừng nai màu trắng xuất hiện một con sông dài thời gian vô cùng xinh đẹp. Khương Tự nhanh chóng tìm được tiếp điểm 8000 năm trước, bước chân đi vào khoảng không thời gian.
Mấy cột sáng màu trắng hiện lên.
Hách Liên Chẩn nhìn sừng nai 8000 năm trước mắt đang phát ra ánh sáng lộng lẫy đã dần thiếu hụt đi một đoạn, lại nhìn sang bên cạnh thì phát hiện ra mấy người Nguyệt Li đều đã biến mất. Ở đây chỉ còn lại ba người hắn, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu.
Hách Liên Chẩn hơi hơi hé miệng, trợn mắt há miệng: “Không phải một mình tiểu sư muội đi sao? Vì sao Lão Đại, Lão Nhị và Lão Tam cũng không thấy đâu rồi?”
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi bên cạnh trận pháp, nhắm mắt nhàn nhạt trả lời: “Nhân quả liên lụy quá sâu, tất nhiên đều đã vào trong thời gian luân hồi.”
Một người cùng nàng có nhân quả sinh tử, một người thân mang kiếm Phần Thiên, bản thân có quan hệ với người tại thời điểm đó, một người khác là thân Phượng Hoàng, huyết mạch tương liên, dĩ nhiên tất cả đều tiến vào thời gian luân hồi.
“Vậy… Sơn Chủ đại nhân sao lại chưa vào?” Hách Liên Chẩn mang vẻ mặt buồn bực, theo lý thuyết người đáng ra phải bước vào vòng thời gian luân hồi hẳn phải là Tầm Lộc Sơn Chủ mới đúng chứ, chuyện 8000 năm trước rõ ràng bà ấy mới là người trải qua cơ mà.
Lý Trường Hỉ vội vàng kéo áo Hách Liên Chẩn lại, gã gấp như kiến bò trên chảo nóng, Thất đại nhân của ta ơi, đừng tranh cãi nữa, vị kia chính là Sơn Chủ đại nhân đã sống 8000 năm đấy, toàn Cửu Châu có mấy người biết vị này còn sống đâu.
Tầm Lộc Sơn Chủ không nói gì, rũ mắt nhìn hoa văn đã bị mất đi một khoảng trên cánh tay phải, quá khứ của bà đã sớm bị người ta che mất một đoạn nên dù đã tu luyện 8000 năm vẫn không có cách nào quay trở về. Bà chỉ có thể mượn đôi mắt của Khương Tự nhìn những ký ức đã bị xóa mờ đó.
Mấy năm nay thứ duy nhất bà có thể nhớ lại chỉ là năm 20 tuổi kia cùng với thiếu niên thần thái sáng láng đứng giữa Bắc Châu phong cảnh tú lệ hô: “Ta tên Thời Phong Khởi, rồi sẽ có một ngày Cửu Châu đều nghe đến tên ta.”
Sau nữa… lại vô số năm qua đi, Cửu Châu ngoài bà, chẳng còn ai nhớ đến tên thật, chỉ biết tôn hào của người đó —— Ám chủ Phần Thiên.
*
8000 năm trước, thành Tửu - Bắc Châu.
Khương Tự trợn tròn mắt khi phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường người đi người tới tấp nập. Linh khí trong trời đất nồng đậm vô cùng. Sau một cơn mưa, con đường đá xanh vẫn còn ẩm ướt, từ sâu trong ngõ nhỏ nơi thành cổ truyền đến mùi thơm của rượu ngon từng đợt từng đợt.
“Nghe nói Lộc gia lần này chế ra một loại tiên tửu hồ lô, uống vào có thể tăng đến trăm năm tu vi.”
“Bây giờ tiên tửu hồ lô này đã được bán ra với mức giá trên trời, hơn nữa do nguyên liệu dùng để sản xuất từ dây hồ lô bát phẩm vốn đã vô cùng quý hiếm nên kể cả đặt mua ngay lúc này cũng phải chờ đến 10 năm sau mới lấy được hàng.”
“Không ngờ bán chạy như thế?”
“Không sai, hiện giờ tiên tửu hồ lô đều bán tại phòng đấu giá ở Tụ Tiên Lâu, một hồ đã có giá tới hàng vạn đại linh châu.”
“Tin tức mới nhất đây, vừa rồi có người tiêu mười vạn đại linh châu thu được hai hồ tiên tửu hồ lô cuối cùng rồi.”
Thành Tửu?
Lộc gia?
Khương Tự nhạy bén bắt được vài tin tức mấu chốt. Mục đích chuyến đi này của nàng chính là theo chân tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc chứng kiến toàn bộ một năm họa tiên môn kia xảy ra, sau đó lấy được Phượng cốt.
Khương Tự đi theo đám đông hướng về phía hội trường đấu giá.
Đằng trước có một Tụ Tiên Lâu huy hoàng tráng lệ, trước cửa tu sĩ đông đúc vô cùng, người đến người đi náo nhiệt khó tin. Một tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi ngược hướng với đám tu sĩ còn lại, quanh thân đối phương như thể không nhiễm bụi trần thế tục, khuôn mặt tuấn tiểu lạnh nhạt, cách đám đông nhẹ mỉm cười với nàng.
“Đại sư huynh?” Khương Tự suýt nữa hoài nghi hai mắt của mình, nàng bị đám đông đẩy đi phía trước, hai mắt hơi sáng lên nhìn chàng: “Đại sư huynh sao lại ở chỗ này?”
Nguyệt Li lấy tiên tửu hồ lô từ vòng tay trữ vật ra đưa cho nàng, giọng trong trẻo mang chút dịu dàng: “Ở chỗ này chờ muội, thuận tiện mua hai bầu rượu.”
Mười năm ở thành Thiên Đế ấy, chàng không thể cùng nàng nhập phàm giới, hiện giờ dĩ nhiên sẽ không nỡ để nàng một mình lưu lạc Bắc Châu 8000 năm trước.
“Tiên tửu hồ lô? Hóa ra vị tiêu mười vạn đại linh châu mua rượu, coi tiền như rác kia là Đại sư huynh nha.” Khương Tự cong mắt cười trêu.
“Linh châu là vật ngoài thân, không bằng đổi rượu uống.” Nguyệt Li nhàn nhạt nói, ý bảo nàng nắm lấy chàng: “Nơi này người nhiều, dễ dàng đi lạc. Phía trước chính là Lộc gia, chúng ta đi xem thử.”
Khương Tự gật đầu, một tay ôm hồ lô rượu, một tay kéo ống tay áo của chàng thoải mái đi về phía trước, vừa đi vừa tủm tỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận