Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 278: Lời Chúc Phúc Của Rồng

Tàn niệm của Thanh Long từ trong cơ thể rồng thật lớn tràn ra, vô cùng không vui nói: “Sớm đã nói nhân tu không có phải thứ gì tốt, thế mà lại luyện hóa chúng ta, muốn đoạt truyền thừa chúng ta để lại cho hậu đại. Nhân tu hèn mọn, dám mơ ước truyền thừa của thần thú!”
Đáng tiếc, trước khi tàn thức của lão thú Kỳ Lân tiêu tán chung quy vẫn chờ được hậu đại, mà rồng trên thế gian chắc đều đã sớm diệt vong.
Đáy mắt Thanh Long hiện lên một tia bi ai, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía tiểu Khương Tự, vảy rồng? Vảy rồng của Chúc Long? Đáng giận, không phải hậu đại Thanh Long của lão.
“Trên người tiểu nương tử có hơi thở của rồng, còn có hơi thở thượng cổ.” Lão thú Kỳ Lân hiền từ nhìn nhóc thú Kỳ Lân, nó vươn móng vuốt ra chạm vào móng vuốt nho nhỏ mềm mại của bé cún con, con đường truyền thừa bắt đầu mở ra.
Thấy trước khi lão thú Kỳ Lân hồn phi phách tán vẫn còn có thể truyền thừa, Thanh Long chỉ có thể thấp giọng thở dài, tàn thức xuất hiện trước mặt Khương Tự. Mấy người Lan Tấn hô hấp hơi ngừng lại, động tác nhất trí đứng bên cạnh tiểu A Tứ.
Thanh Long khinh miệt nhìn thoáng qua mấy nhân tu trước mặt, thần thú vĩ đại sẽ không bắt nạt một nhân tu nho nhỏ, mắt rồng quét qua hơi thở trên đám người Lan Tấn, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Mấy nhân tu này xác thực rất mạnh, nếu không phải bé con kia đàn khúc Trấn Ma đưa tàn thức của hai người lão giải cứu từ bóng đêm thì lão với lão thú Kỳ Lân chắc hẳn sẽ phải trở thành công cụ giết chóc đáng sợ. Thôi thì do lão thua thiệt bé con này.
Thanh Long vươn vuốt rồng nhẹ nhàng khẩy một cái, vảy rồng của tiểu Chúc Long nháy mắt đã xuất hiện. Có thể được Chúc Long vốn mang tiếng âm hiểm xảo trá nhất tán thành lại sở hữu khúc Trấn Ma, nhân tu này đáng để phó thác.
Khương Tự lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy thần thú Thanh Long trong truyền thuyết như vậy, bé khẩn trương đến mức hô hấp như ngừng lại.
Bút vẽ nhỏ cũng kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên, thần thú Thanh Long! Đây chắc hẳn là con Thanh Long cuối cùng trên đời.
“Ngô là tộc trưởng tộc Thanh Long, đây là lời chúc phúc của rồng, sau này các loài thú trên thế gian gặp nhóc như thấy ngô. Vật quý ngàn vạn năm trong tộc ta đành giao cho nhóc, truyền thừa không ngừng, nếu bị ngừng……” Thanh Long thấp giọng thở dài, nếu bị ngừng cũng là mệnh.
(*) Ngô: Theo Lưu Cảnh Nông trong Hán ngữ văn ngôn ngữ pháp:吾ngô là thay thế tự xưng cùng với 我ngã, 余dư, 予dư, hiểu là ta.
Tàn thức Thanh Long tiêu tán khỏi thiên địa, mà thi thể thật lớn cũng tiêu tán thành tro bụi, chỉ dư lại một khối long tinh màu xanh lơ rơi xuống tay Khương Tự.
“Tiểu sư muội, trán muội.” Hách Liên Chẩn ngơ ngác nhìn giữa trán Khương Tự xuất hiện một tia ánh sáng vàng huyền diệu, ánh sáng vàng kia chợt lóe rồi biến mất, hơi thở trên người tiểu A Tứ tựa tựa như thêm chút gì đó thần bí.
Khương Tự nắm lấy long tinh trong tay, chỉ cảm thấy giữa trán hơi nóng lên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Là lời chúc phúc của rồng, chỉ người có khí vận cực lớn mới có thể được rồng chúc phúc.”
Sau này thế gian vô luận yêu thú hay thần thú, nhìn thấy tiểu A Tứ đều sẽ sợ hãi lời chúc phúc của rồng trên người bé.
“Tiểu A Tứ, muội thật là một bảo bối nhỏ mà.” Thu Tác Trần thân mật xoa xoa bé đầu, vui vẻ cười ha hả.
Tiêu tích U đứng một bên cũng như suy tư gì đó, lời chúc phúc của rồng, phải là người có phúc khí lớn đến chừng nào mới có thể nhận được lời chúc phúc từ Long tộc mang tiếng kiệt ngạo khó thuần nhất? Hơn nữa rồng ở trong các giới đã sớm tuyệt tích. Là do hắn sai rồi, hắn chưa từng thử xem quỹ đạo vận mệnh.
Một người phàm có thể đi đến được trước mặt bọn hắn thì khí vận đã nghịch thiên.
“Lục sư huynh, long tinh này làm sao bây giờ?”
Khương Tự thấy Thanh Long có thể giải thoát, không phải tiếp tục trở thành công cụ giết chóc trong tay Lang Hoàn nữa, bé vừa vui mừng vừa ưu thương.
“Đây là truyền thừa của Long tộc, sau này gặp được con rồng khác, giao cho chúng thôi. Nếu không gặp được thì cứ giao cho tiểu Chúc Long đi.” Khương Tự gật đầu, thu long tinh về.
Mà bên kia lão thú Kỳ Lân truyền thừa xong, hướng Khương Tự cách không gật đầu, tàn thức cùng thi thể đều tiêu tán khỏi trời đất.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô khóc lên vài tiếng rồi bay trở về chui đầu vào lòng Khương Tự. Sau khi có được truyền thừa, chiếc sừng nho nhỏ trên đầu nhóc thú Kỳ Lân đã dài hơn một chút, toàn thân lộ ra hơi thở huyền diệu.
Thanh Long và Kỳ Lân lần lượt tiêu tán, mà trong hư không, Trọng Hoa đem Cùng Kỳ thi thể đã bị chém nát ném khỏi không gian Hồng Liên, cười lạnh nói: “Một con thú thối tha đã chết mà cũng dám tới làm ô uế mắt bản tôn?”
Vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa bốc cháy trực tiếp đem thi thể Cùng Kỳ thiêu sạch sẽ, ngay cả tàn thức cũng đốt không còn một mảnh.
Già Nam xoa xoa vết máu trên tay, cười tủm tỉm đeo lại Phật châu, thấy bọn người Lan Tấn vây quanh Khương Tự, tức khắc hơi sửng sốt: “Các huynh kết thúc nhanh như vậy?”
Còn không bị thương, hử?
Hòa thượng tuấn mỹ híp mắt. Này không khoa học chút nào, sức chiến đấu của Thanh Long với Kỳ Lân kia còn mạnh hơn Cùng Kỳ nhiều.
Mấy người Lan Tấn cười mà không nói, mắt hướng về chiến trường duy nhất còn lại.
Trong hư không, Mặc Khí đã chém đứt chân Thao Thiết, Nguyệt Li chỉ cần động miệng đã có thể chặt đúng đường lui của hung thú thượng cổ. Thao Thiết kêu thảm một tiếng rồi bị thuật Hạo Nguyệt của Nguyệt Li tinh lọc, quanh thân hóa thành sát khí màu đen, cuối cùng bị lửa đen trên kiếm Phần Thiên của Mặc Khí đốt sạch.
Tàn thức của Lang Hoàn hóa thành một sợi khó nhẹ đi hoàn toàn vào phía trên đàn tế.
Trên đàn tế, Cố Kỳ Châu - người đã thu được bốn sợi tàn thức của Lang Hoàn bỗng nhiên mở to mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi. Trong thức hải, ba sợi tản thức vốn dĩ được cho rằng đã luyện hóa hoàn toàn giờ đột nhiên xuất hiện cùng sợi tàn thức thứ tư, tất cả giao hỏa với nhau, một bóng hình xuất hiện bên trong thức hải của gã ta.
Lang Hoàn?
Cố Kỳ Châu kinh hãi.
Trong thức hải, Kim Tiên thượng cổ Lang Hoàn mở to mắt, lạnh băng lên tiếng: “Ta chờ ngươi đã hơn vạn năm, thể xác của ta.”
Lấy thân quỷ tu trở về nhân gian nào có nhanh bằng đoạt xá? Lại còn phải chờ những linh hoa linh thảo trong bí cảnh lớn lên thành cửu phẩm rồi tiêu phí mất 10 vạn năm, không bằng chọn con trai Thiên Đạo sắp phi thăng.
Vân Mộng Thập Bát Châu là thế giới mà lão ta ngàn chọn vạn tuyển mới được. Linh của giới này đã biến mất, Thiên Đạo tàn khuyết yếu đuối dễ bắt nạt, chờ tới khi lão ta đoạt xá xong, lại nuốt Thiên Đạo giới này bồi bổ, chắc chắn có thể phi thăng thượng giới.
Tâm trí Cố Kỳ Châu hơn người nên đã sớm từ trong truyền thừa của Lang Hoàn đoán ra kẻ này âm hiểm xảo trá, giờ thấy lão ta xuất hiện trong thức hải của mình, gã ta nháy mắt đã nhận ra nguy cơ, đây là muốn đoạt xá?
Vô Tình đạo quân cười lạnh một tiếng, may mà gã ta đã để lại hậu chiêu, Lang Hoàn muốn đoạt xá, gã ta lại muốn phản lại chiêu này để được toàn bộ sức mạnh và truyền thừa từ Kim Tiên thượng cổ!
Cố Kỳ Châu bấm quyết, trong thức hải nháy mắt đã xuất hiện một nhà giam màu vàng vây chặt chẽ Lang Hoàn lại.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ Châu tế loan đao Viên Nguyệt ra chém đứt bốn sợi xiềng xích nối với đàn tế, đàn tế cũng bắt đầu rơi xuống, toàn bộ không gian nội điện cũng bắt đầu sụp đổ.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li lập tức thay đổi.
“Thứ đồ ngu ngốc kia đang làm gì vậy?” Hách Liên Chẩn táo bạo nhảy dựng lên.
Bọn hắn đã phải ngây người ở Vân Mộng Thập Bát Châu 20 năm chính vì tìm nơi di tích chư thần hạ xuống, đồ ngu ngốc này lại tìm chết!
“Giữ vững đàn tế.” Sắc mặt Trọng Hoa xanh mét, cánh chim Phượng Hoàng hoa lệ bay lên giữ chặt xiềng xích bị chém đứt.
Mấy người Lan Tấn cũng cắn răng giữ chặt ba sợi xích còn lại. Tuy nhiên toàn bộ không gian nội địa vẫn không ngừng sụp đổ như cũ, vô số không gian gấp khúc bắt đầu vỡ nát, các mảnh nhỏ từ những thế giới này tựa như mặt kính văng ra khắp nơi.
Sắc mặt Nguyệt Li khẽ thay đổi, nếu không gian ở đây sụp đổ thì tất cả mọi người sẽ phải chết trong khe hở không gian, bọn chàng không sợ, nhiều nhất chỉ có phân thân chết đi, tổn thất một nửa tu vi, thế nhưng tiểu A Tứ cùng với đám người Lý Trường Hỉ chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Không gian cứ thế không ngừng sụp đổ.
Ánh sáng trong mắt Nguyệt Li bùng cháy đến mức cao nhất, linh lực bàng bạc trong cơ thể không ngừng trào ra đem không gian sụp đổ giữ chặt lại.
Mấy người Úy Hành, Già Nam đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này cũng không rảnh lo lắng thân phận lập trường của từng người nữa mà lần lượt ra tay ổn định lại không gian nơi đây. Nơi này thật quỷ dị, nếu đàn tế rơi vào vực sâu không gian thì bí mật về di tích chư thần sẽ vĩnh viễn không có ai biết đến nữa.
“Lão Thất, đệ mang mấy người A Tứ rời khỏi Điện đồng đi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, giọng nói uy nghiêm, câu này đã dùng tới thuật Ngôn Linh.
Sắc mặt Hách Liên Chẩn thay đổi, đáng chết, hắn căn bản không muốn rời đi, kể cả phân thân của hắn có chết thì hắn vẫn muốn nhìn thử xem chìa khóa di tích chư thần rốt cuộc là thứ gì. Bằng không 20 năm này không phải tốn công vô ích ngây người ở đây sao?
“Lý Trường Hỉ, Mộc Tiêu, các người mang A Tứ ra ngoài mau.” Hách Liên Chẩn chống cự lại thuật Ngôn Linh của Nguyệt Li, bấm tay đánh thức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ đang hôn mê.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu nhìn tình hình hỗn loạn này, sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi muốn ôm Khương Tự chạy ra ngoài.
Khương Tự lắc đầu, nắm chặt bút vẽ trong tay, nói: “Thất sư huynh, huynh trước bắt lấy Cố Kỳ Châu đã, miễn cho gã ta lại làm chuyện ác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận