Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 664: Khoảng Thời Gian Ấm Áp Nhất Trong Sinh Mệnh

“Cảm ơn các vị đã cổ động. Hôm nay chúng ta kể tiếp về hồi thứ 19 chuyện trên núi Thanh Vụ, sau khi tiểu Sơn Chủ vừa cưng cưng vừa mềm mại được nhặt về Kiếm Tông, cuối cùng bước từng bước chân ngắn nhỏ muốn đi lên Đệ Nhất Phong." Lý Trường Hỉ vừa cười tủm tỉm vừa phất tay mở một bức họa cuộn tròn tinh xảo đẹp tuyệt luân.
Bức họa cuộn tròn kia sinh động như thật, giống với ảo cảnh vô cùng. Trên đó có núi xanh đứng sừng sững, một tiểu cô nương mở đôi mắt to đen nhánh, vui sướng hân hoan đi lên Đệ Nhất Phong. Trên ngọn núi có một gốc cây nguyệt quế thật lớn sinh trưởng. Tất cả phảng phất như tiên cảnh.
Các tu sĩ vây xem đều ngưng thở nhìn chằm chằm vào ảo thuật tinh diệu này. Chỉ nhìn thôi cũng đã quá đủ!
Trường Hỉ đạo quân thật tài giỏi, tiểu Sơn Chủ đáng yêu vô cùng, nghe nói sau này tiểu Sơn Chủ đã ở cùng với Nguyệt đại nhân của Đệ Nhất Phong. Đây chắc hẳn là lần gặp đầu tiên nhỉ?
Người tí hon trong nội tâm của các tu sĩ đang hét chói tai, chuyện này cũng quá hấp dẫn, chỉ một màn mà bọn họ cũng có trăm lời muốn nói.
Cô Xạ nhìn Lý Trường Hỉ thi triển ảo thuật thì hơi kinh ngạc, ảo thuật thật tinh diệu, khó trách vị Trường Hỉ đạo quân này vừa nói kể chuyện đã có muôn người đổ xô ra đường. Có điều tiểu Sơn Chủ trên bức họa cuộn tròn kia là Khương Tự?
Cô Xạ nhìn về phía bóng dáng được biến ảo từ tướng mạo của Khương Tự. Tiểu Sơn Chủ này tuy có đáng yêu nhưng hình như đã bị chỉnh sửa khuôn mặt, nhất định không dễ thương như Khương Tự khi còn nhỏ.
“Đây là cô và Nguyệt Li lúc mới gặp?” Cô Xạ nhướng mày, chuyện thế này chỉ có đương sự mới biết, vậy sao Lý Trường Hỉ lại biết?
Xem ra có người đã đoán ra các nàng đang ở đây, cả bày ra để muốn dẫn các nàng xuất hiện.
Cô Xạ bật cười, quả nhiên một kích trúng đích.
Bút vẽ nhỏ và nhóc thú Kỳ Lân ngoan ngoãn ngồi xổm ngay ngắn, hai mắt như có ngôi sao phát sáng, A Tứ (mẹ) khi còn nhỏ thật dễ thương.
Ánh mắt Khương Tự mang theo chút hồi ức, nàng hơi mỉm cười nói: “Là chuyện xưa về núi Thanh Vụ.”
Cũng là khoảng thời gian ấm áp nhất trong sinh mệnh nàng.
*
Trên bục cao trong quán trà, Lý Trường Hỉ vừa dùng ảo thuật kể lại thoại bản vừa giả giọng nói của nhân vật bên trong bức họa cuộn tròn.
Cô Xạ nhìn tiểu Khương Tự vừa cưng cưng vừa mềm mại trên thoại bản cùng với Hạo Nguyệt đạo chủ lạnh nhạt năm đó bỗng nhiên hiểu rõ, gặp gỡ của người với người từ khi bắt đầu đã được chú định trước.
Cả đời này nàng ấy xuôi chèo mát mái, không phải trải qua cảnh nhà tan cửa nát, cũng chẳng gặp phải cảnh ngộ bơ vơ không nơi nương tựa, vậy dĩ nhiên cũng không thể đột phá rào cản cao nhất của cuộc đời. Tình cảm khắc sâu nhất trên thế gian này chính là những gì trải qua trong lúc hoạn nạn.
Vậy nên nàng ấy không có cách nào đả động được trái tim lạnh băng của Hạo Nguyệt đạo chủ kia. Tuy là cửu cảnh Sơn Chủ lại không thể giống Tầm Lộc Sơn Chủ, có được một người yêu đến tận xương tủy cùng với câu chuyện cũ đầy tang thương.
Cuộc đời này của nàng ấy nhạt nhẽo đến cỡ nào!
Cô Xạ ngồi trong Quán trà nhỏ núi Thanh Vụ, nhìn sườn mặt xinh đẹp đầy nghiêm túc của Khương Tự, thấy ánh mắt nàng mang theo sự mềm mại, trong mắt như có ánh sáng nhỏ vụn thì đột nhiên hiểu rõ vì sao nàng kia lại tới Vân Mộng Thập Bát Châu.
Nơi này là nơi bắt đầu câu chuyện của hai người họ nên nàng kia mới quay lại.
Nguyệt Li tới là một cuộc đời, không tới sẽ là một cuộc đời khác. Không bắt buộc cũng chẳng cưỡng cầu, nhìn có vẻ như một lựa chọn nho nhỏ lại ẩn chứa quy luật thuận theo đạo.
Tận đến giờ phút này Cô Xạ mới bừng tỉnh, có vài người không phải sinh ra đã là ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, họ chỉ đi theo đạo của chính mình.
Nàng ấy nhìn tuyết lớn bay bay như lông ngỗng bên ngoài quán trà nhỏ, các tu sĩ phủ Thanh Châu đang hưng phấn khởi động lá chắn, người phàm cũng mở dù ra, tất cả đều tập trung tinh thần nghe Trường Hỉ đạo quân kể chuyện. Một người chống dù giấy bước đến từ trong bầu trời đầy tuyết, chàng đi rất gấp, trên người mang theo gió lạnh và băng tuyết bao phủ.
Nguyệt Li xuyên qua đám đông đông đúc, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Khương Tự ngồi trong quán trà nhỏ. Năm tháng lạnh nhạt trôi qua nhưng khóe môi nàng lại hơi mỉm cười, hết thảy trước mắt bỗng trở nên sinh động sáng bừng lên.
Hô hấp của Hạo Nguyệt đạo chủ cứng lại, cách bao năm tháng chàng như thấy được A Tứ khi còn nhỏ, nàng kéo lấy ống tay áo của chàng, mỉm cười gọi: “Đại sư huynh.”
Còn có cả A Tứ biến thành thỏ con, nàng mềm mại cọ vào lòng bàn tay của chàng muốn uống rượu ngọt nguyệt quế, nếu không cho uống sẽ không ngủ được.
Khi chàng bị đóng băng trên núi băng, cách một lớp băng thật dày, thông qua một vết nứt nhỏ nhỏ mà trăm năm ngủ say vẫn như có một mùi hương thảo dược quanh quẩn nơi chóp mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận