Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 653: Chỉ Có Chàng

Từ sau khi sư muội tỉnh lại đến giờ, bọn hắn vẫn luôn sợ chạm vào chuyện buồn lòng của muội ấy nên không dám xuất hiện trước mặt tiểu sư muội nhiều. Ai lấy đều ẩn trong chỗ tối, Lão Tam thì ngược lại, chạy thẳng đến lôi kéo làm quen với Sơn Chủ Nhiễm Mặc.
Hừ, tà tâm không dứt!
“Tiểu sư muội, huynh giúp muội rửa quả nha.” Hách Liên Chẩn ngồi xuống, cười hì hì kéo ống tay áo gấm rực rỡ ánh vàng lên: “Trễ chút huynh còn phải quay về, Cửu Châu Thịnh Yến năm nay tổ chức ở Trung Châu nhà huynh, cha huynh bắt huynh về giúp.”
“Cửu Châu Thịnh Yến?” Khương Tự hơi ngơ ngác, nàng nhớ rõ đã gần trăm năm không tổ chức lại.
“Không sai, gần trăm năm nay có rất nhiều tu sĩ phi thăng, nguyên khí của tiên môn thế gia đều khôi phục được chút. Cho nên tiên môn Cửu Châu hợp tác tiếp tục tổ chức Cửu Châu Thịnh Yến. Năm nay vừa lúc đến phiên Trung Châu nhà huynh.” Vẻ mặt Hách Liên Chẩn kiêu ngạo: “Nói đến cũng kỳ, không chỉ có tu sĩ phi thăng từ hạ giới nhiều lên mà ngay cả linh khí ở Cửu Châu dường như cùng dày đặc hơn trước kia. Vạn Giảo Vô Nhai Tông còn phá vỡ vào cửu cảnh cơ mà, so với huynh chỉ chậm hơn một năm.”
Khương Tự thấy biểu tình nhỏ ý muốn được người khen của hắn chỉ có thể hơi bật cười.
Nàng chưa chết, Kính Hoa Giới cũng trưởng thành, thế giới mới sinh ra đã rót khí hỗn độn vào cho các giới của Cửu Châu, linh khí trong trời đất dĩ nhiên cũng nồng đậm hơn, chẳng qua bây giờ vẫn xa xa kém hơn nhiều so với thời đại chư thần thượng cổ. Kia mới thực sự là thời đại hoàng kim nơi nơi đều có Bán Thần.
“Cốc cốc cốc!” Cửa viện bị gõ vang.
Cô Xạ đi vào thấy sân này tuy không lớn nhưng lại mang nét cổ kính lịch sự tao nhã vô cùng. Mỗi một góc dù chẳng đáng chú ý cũng cất giấu tiên hoa thần thảo bát phẩm, thậm chí cửu phẩm. Nhóc thú Kỳ Lân trắng như tuyết đang ghé vào dưới mái hiên giống như thần thú trấn trạch.
Mỗi một cánh cửa sổ, một cánh cửa phòng đều dùng gỗ tử đàn vạn năm, mỗi một hòn đá một khối đất cũng ẩn chứa khí hỗn độn nồng đậm. Tu sĩ tầm thường nhìn không ra chứ nàng ấy liếc mắt một cái có thể cảm nhận được nơi này không tầm thường.
Người ta đều nói tu vi Khương Tự đã mất hết nhưng nàng lại sống ở nơi linh khí vờn quanh, có thể thấy được khí vận và ánh sáng vàng công đức vẫn còn.
Cô Xạ hướng về phía Khương Tự trong viện chắp tay bái một bái thi lễ: “Không mời tự đến, mong rằng Giới Chủ thứ lỗi.”
Khương Tự thấy là nàng ấy, hơi kinh ngạc, mỉm cười: “Mời Sơn Chủ ngồi.”
“Sơn… Sơn Chủ?” Hách Liên Chẩn trố mắt, kêu lên: “Cô trở thành Sơn Chủ khi nào?”
Vả mặt tới quá nhanh, khóc thút thít.
Hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui phá vỡ vào cửu cảnh, thế mà Cô Xạ lại đã trở thành Sơn Chủ?
“May mắn phá cảnh, chưa tuyên bố ra bên ngoài, không ngờ vẫn bị cô liếc mắt một cái nhìn thấu.” Cô Xạ nhìn về phía Khương Tự, thấy bên cạnh nàng có đặt một chiếc thùng gỗ, bên trong đang ngâm linh quả.
Nàng mặc bộ váy cực kỳ mộc mạc, mái tóc dài đen nhánh cũng chỉ dùng một chiếc trâm khắc hoa hạnh đơn giản búi lên, quanh thân lại ngập tràn hơi thở tiên hoa thần thảo độc đáo, vẻ đẹp trong xương cốt so với năm đó thế mà còn hơn ba phần. Có được một thế giới hoa cỏ, nàng dĩ nhiên mỗi ngày sẽ càng xinh đẹp hơn.
Cô Xạ nháy mắt hiểu ra, hơi mỉm cười, dù so ra kém với Khương Tự nhưng bây giờ nàng ấy cũng đã bước qua được tâm ma kia, trở thành nữ nhân đứng đầu cửu Châu chỉ sau người trước mắt và Tầm Lộc Sơn Chủ.
“Chúc mừng.” Khương Tự hơi hơi mỉm cười, đá đá Hách Liên Chẩn: “Thất sư huynh, huynh đem linh lộ và quả này đưa cuối phố cho Nhị sư huynh đi.”
“Nhị… Nhị sư huynh? Lão Nhị không ở đây á?” Hách Liên Chẩn cố nặn ra một nụ cười, sao tiểu sư muội lại biết Mặc Khí ở cuối phố? Chẳng lẽ đồ cún Lão Nhị kia đã lén tới gặp tiểu sư muội?
Khương Tự bĩu môi, chỉ chỉ về phía nhóc thú Kỳ Lân. Nàng biết Nhị sư huynh vẫn luôn ở đây, yên lặng bảo vệ sự an toàn cho nàng, cũng biết mỗi năm mấy người Bát sư huynh, Cửu sư huynh đều sẽ tới thành Yên Vũ tìm Nhị sư huynh uống rượu. Các huynh ấy chỉ không dám tới tìm nàng mà thôi.
Bản thân nàng cũng nghĩ đến tìm các huynh ấy nhưng cứ kéo dài một ngày rồi lại qua một ngày, còn cảm thấy có thể chờ thêm một chút, có lẽ ngày mai Đại sư huynh sẽ tỉnh, sau đó lại gặp nhau không phải càng tốt hơn sao?
Một năm rồi lại tiếp một năm nữa, nàng cuối cùng cũng hiểu ra người mình muốn gặp nhất chỉ có chàng.
Cún con 'uông' thêm một tiếng, giơ giơ móng vuốt nhỏ về phía Hách Liên Chẩn, hừ, chuyện trong thành Yên Vũ còn có thể giấu được nó với tiểu Nguyệt Quang ca ca chắc?
Hách Liên Chẩn cười ngượng ngùng, vơ vội linh lộ và linh quả lên, chạy biến nhanh như chớp: “Vậy huynh đi một chút sẽ về ngay.” Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận