Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 485: Mong Sơn Chủ Đông Li Chăm Sóc Nhiều Hơn
Khương Tự bước đi trong sương mù tương lai, đi mãi, đi mãi, đi đến một chỗ vực sâu bóng tối, những nơi nhìn thấy chỉ có một màu đen, ngay cả trời đất cũng tối sầm như vạn năm không thấy ánh mặt trời. Trong vực sâu bóng tối có một người nhìn thẳng lên trời, bối cảnh xung quanh hiu quạnh, sau đó người ấy từ trong vực sâu bóng tối rút ra một thanh kiếm lớn có ngọn lửa màu đen cháy hừng hực chém về không trung.
Trời đất ngay lập tức bị chém mở ra, trời sụp, sức mạnh khủng bố thổi quét cả Cửu Châu, Cửu Châu chia năm xẻ bảy, vạn linh bi ai.
Khương Tự hoảng hốt, sau đó nàng nhìn về phía tu sĩ áo đen vừa chém ra một kiếm kia đang xoay người lại. Gã ta để lộ gương mặt tươi cười nàng không thể quen thuộc hơn được nữa, kèm theo đó là ánh mắt tà ác, phóng túng vô cùng.
Khương Tự bỗng nhiên mở to mắt, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm người.
Cố Kỳ Châu, gương mặt kia rõ ràng là Cố Kỳ Châu, sao có thể?
Sức mạnh của tu sĩ kia tuyệt đối không phải tu vi cửu cảnh bình thường mà còn gần với sức mạnh của thần.
Kẻ kia sao có thể là Cố Kỳ Châu được? Lại còn có ánh mắt tà tứ bễ nghễ thiên hạ, đó không phải ánh mắt của Cố Kỳ Châu.
“A Tứ, muội nhìn thấy gì không? Sao cả người muội phát lại run?” Lan Tấn giúp nàng xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi.
Mấy người Hách Liên Chẩn cũng vây quanh.
Khương Tự hoảng hốt đến mức chưa ổn định tâm thần nhìn qua các sư huynh, lại thấy mấy người Hoa Liễm Diễm cũng đi qua, nàng tức khắc hỏi: “Mọi người đều đã kết thúc?”
Hách Liên Chẩn gật đầu: “Bọn huynh đã sớm tỉnh từ lâu, đang ở chỗ này chờ muội.”
Thu Tác Trần phe phẩy cây quạt nói: “Khi bọn huynh tỉnh lại, Thiên Trắc Nghi đã bị phong ấn một lần nữa, các vị cửu cảnh Thánh Hiền đều rời khỏi đây, có điều có để lại cho chúng ta một cánh cửa quay về Cửu Châu.”
Mọi người chỉ chỉ cánh cửa lớn đang phát ra ánh sáng trắng trên không trung phía sau.
Tiêu Tích U nhàn nhạt nói: “A Tứ, muội đã bế quan ba tháng.”
Ba tháng? Khương Tự kinh sợ, thế mà đã qua ba tháng?
“Lần này tính được Cửu Châu hung hay cát ạ?” Khương Tự nghĩ đến hình ảnh khủng bố mình nhìn thấy, quay sang hỏi Lan Tấn.
Lan Tấn híp mắt lắc đầu: “Mấy người ông cố vội vàng rời đi, chẳng để lại lời nào, phải về Cửu Châu mới biết được.”
Hoa Liễm Diễm tò mò hỏi: “Khương Tự, rốt cuộc cô đã nhìn thấy gì? Mặt cũng bị dọa trắng bệnh, cô không phải thấy được tương lai chứ? Chuyện này không có khả năng nhỉ?”
Ai có thể nhìn thấy tương lai? Kể cả có mở Thiên Trắc Nghi ra cũng chỉ đoán được hung cát, chứ không nhìn được chuyện còn chưa xảy ra.
Khương Tự duỗi tay huyễn hóa ra một phần cảnh tượng đã chứng kiến, hỏi: “Thấy được một chút hình ảnh không tốt, đây là chỗ nào?”
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, đồng thanh nói: “Vĩnh Ám Địa!”
Chỉ có Vĩnh Ám Địa mới có sát khí dày đặc đến mức che được cả trời đất, mặt trời như thế. Ở nơi đó hằng năm thậm chí còn chẳng nhìn thấy ánh mặt trời. A Tứ chưa bao giờ đi đến đó vậy mà lại có thể thấy được Vĩnh Ám Địa?
Trong lòng Khương Tự chợt lạnh, thật là Vĩnh Ám Địa sao?
Vậy kiếm kia hẳn chính là kiếm Phần Thiên của Nhị sư huynh.
Vốn dĩ là định sau khi xong hết chuyện rời khỏi đây sẽ tới tiên châu hải ngoại thăm Đại sư huynh. Thế nhưng người kia và Cố Kỳ Châu có vẻ ngoài giống nhau như đúc lại tay cầm kiếm Phần Thiên của Nhị sư huynh, dùng một kiếm chém Cửu Châu, bây giờ xem ra chuyện Vĩnh Ám Địa còn gấp hơn.
Hách Liên Chẩn chua lè: “Tiểu sư muội, có phải trong lòng muội nghĩ đến Lão Nhị nên mới thấy được Vĩnh Ám Địa không?”
Khương Tự: “……”
Mọi người cũng cạn lời.
Lan Tấn thấy mọi người đều tỉnh, Thiên Trắc Nghi đã một lần nữa phong ấn lại, ở lại nơi đây chẳng có ích gì, tức khắc nói: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây đã.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, lần lượt bước vào cánh cửa lớn màu trắng trong không trung rời khỏi, quay về Cửu Châu.
Khương Tự vừa bước qua cánh cửa lớn màu trắng trên không trung đã phát hiện bản thân xuất hiện ở hải vực Đông Châu, phía trước chính là núi Đông Li.
Bây giờ núi Đông Li đã hoàn toàn xuất thế, toàn bộ lá chắn tiên phong đều biến mất, hai tòa núi chứa linh khí và sát khí tồn tại song song với núi tiên, cả ba xuất hiện trên hải vực Đông Châu, từ xa xa nhìn lại quả thực giống hệt với thế ngoại tiên đảo.
“Khương Tự, ta muốn về Bách Hoa Tông bế quan, sau này có duyên sẽ gặp lại.” Đám người Hoa Liễm Diễm bước qua cáo biệt.
Khương Tự gật đầu, rất nhanh mọi người đều rời đi, chỉ còn lại bốn người Lan Tấn.
“Tiểu sư muội, chúng ta cùng qua nhà muội đi, núi Đông Li rất gần với thành Kim Hồng, khi nào quay lại sẽ để Lan Tấn xây một chiếc cầu tiên trên biển, như vậy sẽ có thể nối thẳng với núi Đông Li rồi.” Kim Ô của Hách Liên Chẩn bị cha già thu mất rồi, hắn chỉ có thể dẫm lên mây lành di chuyển, cảm thấy quá tiêu hao linh lực.
Lan Tấn cười nói: “Đề nghị này không tồi, đầu về huynh sẽ để người xây một cây cầu tiên bắc qua biển.”
Khương Tự gật đầu, cười đáp: “Như thế thì sau này có thể làm hàng xóm với Lục sư huynh rồi, xin huynh chăm sóc nhiều hơn.”
Lan Tấn cười nói: “Còn mong Sơn Chủ Đông Li chăm sóc nhiều hơn.”
Mọi người cười rộ ha ha ha. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Khương Tự lấy núi Đông Li từ trong động phủ ra, một lần nữa thả núi Đông Li lại vị trí cũ. Chỉ trong chớp mắt một tòa núi tiên xinh xắn như món đồ bỏ túi đã xuất hiện phía trên đảo tiên hải vực, linh khí dày đặc tràn ra, nhờ vậy mà xung quanh hải vực cũng bắt đầu tự sản sinh ra linh vụ, từ xa nhìn lại đẹp không sao tả xiết.
Khương Tự một lần nữa mở lại đại trận hộ sơn của núi Đông Li, tạo ra bốn chiếc ngọc bài màu xanh lá, lần lượt đưa cho mấy người Lan Tấn.
“Bốn vị sư huynh, đây là ngọc bài ra vào núi Đông Li, các sư huynh nếu muốn vào núi Đông Li cứ mang theo ngọc bài này là được.”
Đám người Hách Liên Chẩn lần lượt nhận lấy, hưng phấn nói: “Tiểu sư muội, bây giờ địa vị của muội quả thật nghiền ép Thất sư huynh rồi, cũng may muội không quên tình nghĩa của đôi ta khi còn ở núi Thanh Vụ, ngoài qua lại gần gũi với bọn huynh, không cho phép muội chơi với những người khác nhá.”
Thấy bộ dạng lòng dạ hẹp hòi này của Hách Liên Chẩn, mấy người Tiêu Tích U khịt mũi coi thường, sau đó lại tự cảm thấy hưởng thụ vô cùng, không sai, tiểu A Tứ do một tay bọn hắn chăm sóc trưởng thành, ngoài bốn người bọn hắn ra ai cũng không cho phép qua lại với tiểu A Tứ hết.
Khương Tự cong mắt cười nói: “Biết, biết rồi ạ, các sư huynh tốt nhất.”
Khi nói chuyện, đám người Lan Tấn bỗng nhận được tin gia tộc đưa, tươi cười trên mặt dần dần biến mất.
“A Tứ, bọn huynh về trước một chuyến, Lão Thất, huynh đi cùng A Tứ, có chuyện nhớ đưa tin cho bọn ta.”
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Các huynh đi nhanh đi, không cần quấy rầy ta qua nhà tiểu sư muội ăn linh quả.”
Ba người Lan Tấn liếc nhau một cái rồi cùng quay về thành Kim Hồng.
Sau khi tách ra với mấy người Lục sư huynh, Khương Tự cùng Hách Liên Chẩn một lần nữa đi đến phía trước núi Đông Li.
Mặt trước của núi Đông Li được chia thành Linh Sơn và Sát Sơn, một bên đầy linh khí, một bên chứa toàn sát khí, kỳ dị vô cùng. Khương Tự cũng không biết vì sao linh khí và sát khí có thể cùng tồn tại, xem ra chỉ có thể chờ đến khi sư phụ tỉnh mới có thể giải mã những bí mật trên núi Đông Li.
Hách Liên Chẩn tản bộ trong núi sung sướng vô cùng, mắt nhìn vòng quanh một lượt linh hoa linh quả đầy núi, chẳng có ý muốn quay về Trung Châu chút nào.
“Tiểu sư muội, núi Đông Li của muội còn thiếu người tuần núi không? Huynh có thể đấy!”
Khương Tự bật cười, còn chưa nói gì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vội vàng truyền đến: “Tiểu nương tử, cuối cùng cũng tìm được muội rồi.”
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngự kiếm vội vàng tới, vừa hạ xuống đã phấn khởi khoe: “Bọn ta nghe ngóng được nơi có Phượng cốt rồi.”
Khương Tự vui vẻ, hỏi: “Ở đâu?”
Lý Trường Hỉ xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói chi tiết: “Bọn huynh nghe ngóng được từ một tán tu đến từ phương bắc, người đó bảo rằng ở Bắc Châu có một nơi gọi là sườn núi Phượng Cốt. Nghe phong thanh, mấy vạn năm trước là nơi chôn cất của Phượng Hoàng. Chỉ có điều tu sĩ kia chỉ nghe qua ông cố cố nhà hắn nói sơ về chuyện này nên cũng chẳng biết sườn núi Phượng Cốt ở đâu. Huynh căn cứ theo miêu tả của ông cố cố nhà hắn mà vẽ ra một bản đồ đại khái đây.”
Lý Trường Hỉ lấy bản đồ da dê tự chế ra, ở nơi cực bắc có một điểm đánh dấu màu đỏ tươi—— sườn núi Phượng Cốt.
Hách Liên Chẩn không hiểu ra sao: “Cái gì mà sườn núi Phượng Cốt? Sao ta nghe cũng chưa nghe qua? Tiểu sư muội, bọn muội tìm xương cốt Lão Tam làm gì?”
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu dở khóc dở cười.
Khương Tự cũng dở khóc dở cười, thấy sườn núi Phượng Cốt kia nằm ở cực bắc chỗ Cửu Châu, hướng về phía bắc chính là Vĩnh Ám Địa, vừa lúc tạo thành một đường thẳng, tức khắc híp mắt nói: “Hôm nay xuất phát luôn đi.”
Đi sườn núi Phượng Cốt trước rồi qua Vĩnh Ám Địa tìm Nhị sư huynh, sau đó đi tiên châu hải ngoại thăm Đại sư huynh.
Hách Liên Chẩn nghe được còn đang bận trợn mắt há hốc mồm thì đã thấy Khương Tự đã ngồi lên Bút vẽ nhỏ, đến núi Đông Li cũng không buồn về mà mang theo Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu thẳng đến phương bắc, tức khắc vội vàng đuổi theo.
“Tiểu sư muội, chúng ta đi đâu thế?”
Khương Tự hướng về phía hắn nở nụ cười xán lạn: “Vĩnh Ám Địa.”
Hách Liên Chẩn lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã từ trên mây xuống bên dưới.
Ra khỏi địa phận Đông Châu tiếp tục đi về hướng bắc lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Châu phủ phồn hoa dần dần trở nên hoang vắng phóng khoáng.
Bắc Châu chính là nơi Bách Hoa Tông cư ngụ, đi tiếp về hướng bắc nữa chính là Vĩnh Ám Địa, hướng Đông thuộc về địa phận của tiên châu hải ngoại.
Mấy người Khương Tự cứ màn trời chiếu đất, cả quãng đường không dám chậm trễ, thậm chí khi đi ngang qua thành Bách Hoa đệ nhất Bắc Châu cũng không vào mà hướng thẳng về phía thành nhỏ nơi biên thùy Bắc Châu - Thành Lương.
Vừa mới bước vào thành Lương, Khương Tự đã cảm nhận được sự hoang vắng của vùng đất phía Bắc. Thành Lương cũng giống như tên, thật lạnh lẽo, linh khí loãng vô cùng, lại còn ẩn ẩn mang theo sát khí hỗn loạn.
Bốn người vào thành tìm được một Động Thiên Phúc Địa duy nhất, đặt phòng.
Khương Tự lúc này mới có thời gian tắm gội nghỉ ngơi trong Động Thiên Phúc Địa, loại bỏ đi mệt mỏi suốt cả một quãng đường dài.
Đám người Lý Trường Hỉ thì vội vàng ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Khương Tự tắm gội xong, ngồi phía trước cửa sổ trong Động Thiên Phúc Địa, mắt nhìn ra đường phố thành cổ phương bắc cùng các quán trà xung quanh. Nàng lấy một túi gấm ánh trăng đưa tin cho Nguyệt Li.
Dọc theo đường đi, cứ cách hai ba ngày nàng lại đưa tin cho Đại sư huynh một lần, nói những gì thấy được trên đường, Tuy nhiên phần lớn đều là một số chuyện hằng ngày, cũng không biết vì sao trước kia nàng cứ luôn cảm thấy Đại sư huynh lạnh nhạt, không dễ làm thân, sau này nàng chỉ mới nói chuyện tìm Phượng cốt với Đại sư huynh thôi mà bây giờ thành ra lại đưa tin qua lại thường xuyên cùng Đại sư huynh hơn.
“Hôm nay bọn muội đã đến thành Lương, đi tiếp về phương bắc nữa sẽ tới giao giới của Cửu Châu và Vĩnh Ám Địa. Sườn núi Phượng cốt rất có thể nằm ở phía núi sâu trong rừng già. Đại sư huynh, hôm nay huynh làm gì thế? Huynh có ngoan ngoãn ăn linh khuẩn với linh quả không ạ?”
Khương Tự bóp hồn lực, phong kín túi gấm ánh trăng lại, chỉ chớp mắt trước túi gấm nhỏ đã biến mất trong không trung.
Tiên châu hải ngoại.
Chiếc túi gấm ánh trăng nho nhỏ phá không xuất hiện dưới cây nguyệt quế. Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng ngồi dưới tàng cây nguyệt quế duỗi tay ấn mở túi gấm, trên khuôn mặt tái nhợt không chút màu máu lộ ra tươi cười yếu ớt.
Nguyệt Li ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt đáp: “Lương Châu với Vạn Yêu Địa, Vĩnh Ám Địa giáp nhau, đều là địa giới Cửu Châu không ai quản lí, muội cẩn thận một chút, đưa tin cho Mặc Khí và Trọng Hoa, hai người họ có thể bảo vệ muội chu toàn.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng hơi dừng lại một chút, sau đó lại nhớ tới, có vạn linh núi Đông Li hộ thể, trên người còn có bí mật chưa nói ra, ngoại trừ việc rơi vào trong hiểm cảnh thượng cổ hoặc bị cửu cảnh đuổi giết thì liệu có mấy ai tổn thương được nàng?
Chẳng qua chàng vẫn luôn không yên tâm, tuổi A Tứ vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm sống còn ít, thứ đáng sợ nhất trên đời này trước này vẫn luôn là lòng người.
Nguyệt Li nhìn túi gấm ánh trăng trong tay, muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng ánh mắt dần dần ảm đạm, phất nhẹ tay một cái khiến chiếc túi gấm biến mất.
Tu vi của chàng đã rơi xuống thất cảnh, vẫn nên từ từ giảm bớt số lần đưa tin thì hơn, nếu không sau này chàng không có cách nào gửi tin được nữa thì A Tứ chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nguyệt Li đứng dậy nhìn hoa nguyệt quế đầy cành đã nở rộ, chàng bấm quyết khiến hoa nguyệt quế rơi đầy đất, bắt đầu thu thập ủ rượu ngọt hoa nguyệt quế.
Khương Tự chống cằm nhìn cảnh tượng thành Lương bên ngoài cửa sổ, chờ, chờ mãi, chờ đến khi Lý Trường Hỉ và ba người Hách Liên Chẩn quay về vẫn không thấy Đại sư huynh gửi tin lại.
Gần đây nàng gửi cho Đại sư huynh mười chiếc túi gấm đưa tin thì chỉ có một hai chiếc nhắn lại. Tiểu đế cơ hơi hơi buồn bực, sao Đại sư huynh lại không để ý tới nàng nhỉ? Hay huynh ấy chê nàng phiền?
“Tiểu nương tử, muội nhất định không đoán được bọn ta đụng phải ai đâu.” Lý Trường Hỉ khi quay lại hưng phấn khoe.
Hách Liên Chẩn lắc lắc đầu, vẻ mặt không tình nguyện đi vào.
Một giọng nói lười biếng phóng khoáng vang lên: “Lão Thất, cún ngoan không cản đường.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Khương Tự nghe vậy kinh ngạc lại mừng rỡ đứng lên, chỉ thấy áo choàng màu đen bao phủ toàn thân Trọng Hoa, hắn đi vào, gỡ xuống mũ để lộ khuôn mặt tuấn tú đẹp đến vô cùng, cười phóng khoáng: “Tiểu A Tứ, nhớ huynh không?”
Khương Tự vừa mừng vừa sợ: “Tam sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Trọng Hoa thấy nàng cười tủm tỉm nhưng lại không bước lên kéo tay áo hắn như bình thường, hắn buồn bực đạp cho Hách Liên Chẩn một phát, nhất định trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, thứ đồ rùa đen đáng ghét này đã nói xấu hắn sau lưng khiến tiểu sư muội không còn gần gũi với hắn nữa.
Hách Liên Chẩn giận mà không dám nói gì. Cứ chờ đó, chờ đến khi hắn phá vỡ để vào cửu cảnh, hắn nhất định sẽ phải cho con chim chết tiệt Lão Tam kìa biết thế nào là lễ độ!!!
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm tiến lên nói: “Bọn huynh gặp được Trọng đại nhân ở thành Lương, Trọng đại nhân cố ý đến đây chờ chúng ta đó.”
Khương Tự buồn bực: “Vì sao lại chờ ở đây?”
Trọng Hoa vào Động Thiên Phúc Địa, phất tay áo đóng cửa sổ lại, quay sang muốn véo khuôn mặt nhỏ của nàng, lại thấy bây giờ nàng đã lớn, vẻ ngoài xinh đẹp đến như vậy, cũng không thể nào véo khuôn mặt kia như lúc còn bé được nữa, hắn bèn thu tay về, tiện thể trả lời: “Còn không phải vì Minh ước Cửu Châu.” Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Minh ước Cửu Châu? Mọi người kinh ngạc.
Khương Tự vội vàng lấy ra một quả thủy linh và linh lộ chiêu đãi, cười tủm tỉm hỏi: “Tam sư huynh ăn linh quả đi, Minh ước Cửu Châu là gì ạ?”
Trọng Hoa lúc này mới phấn khởi cầm một trái linh quả, cắn một ngụm, lười biếng đáp: “Việc này còn phải nói từ họa lớn mấy ngàn năm trước của tiên môn.”
“Huynh nói chính là chuyện Chủ Phần Thiên tàn sát tiên môn? Này thì ta biết, khi ta còn nhỏ đã nhìn lén bút ký gia tộc nhà của chúng ta, bên trong có nhắc đến việc này.” Hách Liên Chẩn lên tinh thần, ngoan ngoãn chờ nghe.
Trọng Hoa gật đầu: “Mấy ngàn năm trước, Cửu Châu có hai vị tu sĩ tài cao hơn người, một là Ám chủ Phần Thiên, một là Tầm Lộc Sơn Chủ. Ám chủ Phần Thiên năm đó còn chưa rút được kiếm Phần Thiên, chỉ là một thiếu niên bước ra từ Vĩnh Ám Địa đã nổi bật kinh người trên Cửu Châu Thịnh Yến, chẳng khác gì tiểu A Tứ bây giờ vậy.”
Trọng Hoa nói trong trạng thái phấn khởi vô cùng, còn quay sang liếc mắt nhìn Khương Tự một cái, tiếp tục kể: “Ám chủ Phần Thiên và tu sĩ có thiên phú nhất của tiên môn Cửu Châu, Tầm Lộc Sơn Chủ trở thành bạn bè có quan hệ thân thiết vô cùng. Hai người cùng nhau đi khắp Cửu Châu, uống loại tiên tửu ngon nhất, đâm đầu vào những bí cảnh hung hiểm nhất, cưỡi thú phi hành hung dữ nhất, để lại vô số truyền thuyết ở Cửu Châu. Mãi đến khi Ám chủ Phần Thiên thổ lộ, muốn cùng Tầm Lộc Sơn Chủ kết thành đạo lữ thì mới…”
“Thổ lộ?” Mọi người đồng thanh kinh ngạc hỏi: “Nam nam kết làm đạo lữ? Kinh thế hãi tục như vậy?”
Khương Tự cũng trợn mắt há hốc mồm, dân phong Cửu Châu cởi mở thật, quá cởi mở ý chứ.
“A phi, ai nói cho bọn mi Tầm Lộc Sơn Chủ là nam tu, là nữ tu, hơn nữa còn là nữ tu có dung mạo như hoa như trăng nữa kìa.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Kết làm đạo lữ?”
“Dĩ nhiên không phải, nếu kết làm đạo lữ thì cũng sẽ không có chuyện tàn sát tiên môn sau này.” Trọng Hoa nheo mắt phượng lại, nhàn nhạt kể tiếp: “Tẩm Lộc Sơn Chủ xuất thân từ tiên môn thế gia Lộc gia của Bắc Châu. Lộc gia dĩ nhiên không đồng ý, tuyên bố kể cả bà ấy có phá vỡ để vào cửu cảnh thì họ cũng quyết không liên hôn cùng một tội nhân. Sau này Tầm Lộc Sơn Chủ cự tuyệt Ám chủ Phần Thiên, tự bước vào núi tuyết mười vạn dặm để bế quan. Năm mươi năm sau, Ám chủ Phần Thiên rút được một thanh kiếm Phần Thiên từ trong Vực sâu Vĩnh Ám, phá vỡ bước vào cửu cảnh, đồng thời dẫn người xâm chiếm Cửu Châu, suýt nữa còn tàn sát sạch sẽ tiên môn, cuối cùng vẫn do Tầm Lộc Sơn Chủ ra tay giết chết ông ta. Sau việc này tiên môn Cửu Châu bèn lập ra Minh ước Cửu Châu, Trong đó có một điều khoản ghi rõ rằng cửu cảnh Thánh Hiền của Vạn Yêu Địa và Vĩnh Ám Địa chỉ cần đi vào địa phận Cửu Châu sẽ lập tức giết chết không cần hỏi.”
Bản thân hắn và Mặc Khí mãi đến sau khi phá vỡ vào được cửu cảnh mới biết có thứ Minh ước chết tiệt này tồn tại, vì vậy nên chậm chạp mãi không có cách nào để vào Đông Châu, chỉ đành phải ở lại thành Lương không ai quản lý này chờ tiểu A Tứ đến.
“Bởi vì Tầm Lộc Sơn Chủ cự tuyệt ông ta nên Ám chủ Phần Thiên mới phải tàn sát tiên môn? Đây là Ám chủ điên rồ gì thế?” Hách Liên Chẩn trợn mắt há hốc mồm: “Lão Nhị sau này cũng sẽ không trở nên điên khùng như vậy chứ?”
Khương Tự nghe vậy nội tâm rùng mình một cái, không khỏi nhớ đến một màn đã thấy trên núi Thiên Trắc, có điều người cầm kiếm Phần Thiên lại không phải Nhị sư huynh.
“Tam sư huynh, sau khi Ám chủ Phần Thiên thân chết đạo tiêu, chuôi kiếm Phần Thiên này đi đâu?”
Trọng Hoa lười biếng cười trả lời: “Có lẽ là trở về Vực sâu Vĩnh Ám rồi, thanh kiếm nát kia phá cực tà dị, không có vỏ kiếm, sau khi Lão Nhị có được nó, ngày ngày phải dùng thân thể nuôi kiếm, điên không ai điên bằng.”
Ngay sau đó Trọng Hoa híp mắt cười nói: “Cái loại người mệnh Thiên sát cô tinh này như Lão Nhị, người bên cạnh có chết sạch thì hắn cũng không chết được, lo cho hắn làm gì? A Tứ, vẫn để huynh mang bọn muội đi tìm Phượng cốt đi?”
Khương Tự nhìn về phía đám người Lý Trường Hỉ, Lý Trường Hỉ len lén lắc lắc đầu, không phải bọn hắn nói đâu.
“Đừng hỏi, chuyện sườn núi Phượng Cốt vẫn nên để huynh tìm người nói cho bọn muội.” Trọng Hoa tà tứ cười: “Muốn nói Phượng cốt, trừ bỏ tộc Phượng Hoàng nhà huynh, người ngoài căn bản nghe cũng chưa nghe qua.”
Khương Tự kinh ngạc lại vui mừng hỏi: “Tam sư huynh, Phượng Hoàng các huynh là chim bất tử, thật sự có Phượng cốt tồn tại ạ?”
Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến: “Đã nói là chim bất tử thì dĩ nhiên không có khả năng tồn tại Phượng cốt. Thế nhưng nghe đồn mấy ngàn năm trước linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ chính là một con Phượng Hoàng. Nếu chúng ta có thể quay trở lại trận chiến mấy ngàn năm trước ấy, thừa dịp linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ chết trận thì dĩ nhiên việc lấy được một đoạn Phượng cốt nhỏ cũng không phải không có khả năng.”
Trở lại mấy ngàn năm trước?
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Khương Tự trầm ngâm mấy giây mới hỏi: “Tam sư huynh, mấy ngàn năm trước Phượng Hoàng kia là huynh ạ?”
Trọng Hoa bị một ngụm linh quả trực tiếp làm nghẹn lại, bỗng nhiên ho khan trả lời: “Dĩ nhiên không phải huynh, làm gì có đạo lý để cho muội đi đào xương cốt của huynh chứ? Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến huynh của mấy ngàn năm sau đâu. A Tứ, muội có thể quay trở lại mấy ngàn năm trước không?”
Mọi người động tác nhất trí mà nhìn về phía Khương Tự, trong bọn hắn chỉ có Khương Tự nắm giữ pháp tắc thời gian.
Khương Tự lắc đầu: “Tuy rằng muội nắm giữ pháp tắc thời gian nhưng chỉ có thể ảnh hưởng đến thời gian của chính muội. Trừ phi mấy ngàn năm trước người và chuyện ở đó với muội của hiện tại có nhân quả liên quan với nhau, nếu không muội cũng không có cách nào xây dựng nhịp cầu thời gian để quay trở lại quá khứ.”
Trọng Hoa thu Mỹ Nhân Phiến về, mắt phượng sáng quắc lên tiếng: “Xem ra chúng ta cần phải đi gặp một người.”
“Ai?”
“Tầm Lộc Sơn Chủ.”
Mọi người dại ra, Tầm Lộc Sơn Chủ?
Mấy ngàn năm trước khi họa tiên môn xảy ra, vị Tầm Lộc Sơn Chủ giết chết Ám chủ Phần Thiên kia?
Hách Liên Chẩn hít hà một hơi: “Tầm Lộc Sơn Chủ chính là nhân vật trong truyền thuyết, thế mà còn chưa ngã xuống?”
Trọng Hoa ăn xong toàn bộ linh quả, cười đáp: “Không chỉ còn chưa ngã xuống mà bà ấy bây giờ đang ở sườn núi Phượng Cốt, bên ngoài thành Lương 30 dặm. Hôm nay muộn quá rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp Tầm Lộc Sơn Chủ sau.”
Đám người Hách Liên Chẩn mơ màng hồ đồ đứng dậy, cứ cảm thấy bản thân vừa nghe thấy những chuyện chẳng khác gì sách trời cả.
Khương Tự quay trở về phòng, nghĩ nghĩ, việc này vấn đề hỏi Đại sư huynh một chút xem sao. Vì thế nàng lấy ra một chiếc túi gấm ánh trăng đưa tin tới tiên châu hải ngoại, nói hết những chuyện trải qua một lượt.
Nguyệt Li thu thập hết hoa nguyệt quế màu vàng kim rơi xuống đầy cây, lại lấy tia nắng ban mai cùng với sương sớm đầu tiên trong ngày ra để ủ rượu ngọt nguyệt quế.
Thú Nguyệt Quang Nhất Giác cắn chiếc túi gấm ánh trăng lộc cộc lộc cộc đi tới, nó nhả chiếc túi gấm ra, giọng nói ngọt thanh của Khương Tự ngay lập tức truyền tới.
Nghe được nàng nói rõ ràng có trật tự toàn bộ những chuyện đã xảy ra, Nguyệt Li rửa tay, lau khô từng ngón tay thon dài như ngọc, lấy chiếc túi gấm ánh trăng qua, trả lời lại: “Tầm Lộc Sơn Chủ xác thật vẫn chưa ngã xuống, chuyện tàn sát tiên môn năm đó vẫn còn nhiều bí ẩn, A Tứ, việc này hung hiểm quá mức, muội chờ huynh đến đã.”
Nguyệt Li gửi lại chiếc túi gấm ánh trăng đưa tin, đang muốn cưỡi thú một sừng rời khỏi đỉnh núi thì thấy chiếc túi gấm ánh trăng kia đã bị người ngăn lại.
Chủ nhân Nguyệt phủ xuất hiện, đau thương nói: “A Li, nếu con rời khỏi Nguyệt phủ, không có nguyệt quế tẩm bổ linh căn, sẽ thân chết đạo tiêu.”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Phụ thân, sống vạn năm cũng không phải chuyện sung sướng gì, sống như người phàm thọ mệnh ngắn ngủi cũng chưa chắc đã đáng buồn. Đây là con tự chọn.”
Không rời khỏi Nguyệt phủ cũng sẽ rơi vào tình trạng thân chết đạo tiêu, hà tất phải lừa mình dối người?
Nguyệt Li hướng về phía ông bái một bái thật sâu, sau đó gửi túi gấm ánh trăng đi, ngồi lên lưng thú Nguyệt Quang Nhất Giác nhẹ nhàng bay qua biển, đi về phía thành Lương.
Khương Tự thấy chiếc túi gấm ánh trăng nho nhỏ cuối cùng cũng phá không truyền tới, nàng vội vàng mở ra, giọng nói trong mắt như châu ngọc của Đại sư huynh vang lên: “Việc này hung hiểm quá mức, muội chờ huynh đến đã.”
Khương Tự kinh ngạc trực tiếp nhảy dựng lên, Đại sư huynh muốn tới thành Lương? Đại sư huynh muốn tới?
“A Tứ, Tam sư huynh của cô đã sớm phá vỡ vào cửu cảnh, muốn cùng cô đi gặp Tầm Lộc Sơn Chủ cũng không thấy cô vui mừng như thế.” Đôi mắt Bút vẽ nhỏ hơi sáng lên, nó bay tới bay lui vòng quanh nàng.
A Tứ cứ kỳ kỳ quái quái.
“Cái kia không giống.” Khương Tự cười tủm tỉm vuốt đầu bút lông xù xù của nó, Đại sư huynh đem đến cảm giác an toàn nhiều hơn so với Tam sư huynh.
Cho dù huynh ấy chỉ có tu vi bát cảnh đỉnh cũng là Đại sư huynh cực cực đáng tin cậy. Hơn nữa Đại sư huynh còn có thể ra hải ngoại tiên châu, như vậy vết thương chắc hẳn đã chuyển biến tốt đẹp. Nàng muốn nhìn tận mắt mới yên tâm được.
Bút vẽ nhỏ gật đầu, A Tứ nói gì cũng đúng.
Biết Nguyệt Li sắp tới, buổi tối Khương Tự ngủ cực kỳ yên ổn. Trong mộng nàng còn mơ thấy bé thú một sừng, thú một sừng cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng khiến nàng ngứa vô cùng, ngứa đến mức cười cười rồi cười tỉnh.
Nhìn qua mới thấy cửa sổ đã mở rộng, Tam sư huynh ngồi trước cửa sổ, tóc dài đen nhánh thả xuống như thác nước, cằm chống Mỹ Nhân Phiến, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Bút vẽ nhỏ bị giữ chặt một bên đang nằm giả chết.
Khương Tự kinh sợ: “Tam… Tam sư huynh, buổi tối huynh không ngủ được sao?”
“Phượng Hoàng ngủ cái gì mà ngủ, hơn nữa, tu sĩ buổi tối đều đả tọa thanh tu.” Trọng Hoa lười biếng híp mắt: “Tiểu A Tứ, buổi tối muội đều đắp chăn đi ngủ à?”
Đã qua nhiều năm như vậy mà thói quen ở phàm giới vẫn chưa sửa lại, thật đáng yêu!
Một năm ở Vân Mộng Thập Bát Châu kia, Lan Tấn lúc nào cũng mang theo nhà hoa chính là để chuyên môn cho tiểu A Tứ dùng lúc ngủ. Sau này mỗi người bọn hắn đều sẽ nhét một pháp bảo kiến trúc nho nhỏ đơn giản vào trong vòng tay trữ vật, chẳng qua chưa có cơ hội lấy ra dùng mà thôi.
Khương Tự thấy mới sáng sớm tinh mơ mà hắn đã ngồi trước cửa sổ phòng mình, biểu tình còn cao thâm khó đoán, trông có vẻ nguy hiểm vô cùng, nàng chỉ có thể đỡ trán, đạo Tiêu Dao đáng chết!
“Lão Tam, sáng sớm tinh mơ sao huynh đứng trước cửa sổ phòng tiểu sư muội thế?” Giọng Hách Liên Chẩn nghiến răng nghiến lợi từ đình viện truyền đến.
Trọng Hoa tiêu sái xoay người vào đình viện, cười mắng: “Lão Thất, với cái tính cảnh giác này của nhà mi, tiểu sư muội bị người ta bắt đi cũng không biết.”
“Ai… ai dám bắt Tiểu Bát nhà Hách Liên ta, ta sẽ liều mạng với tên đó.”
Khương Tự âm thầm lắc đầu, sờ sờ gọi cún con dậy, sau đó mới đứng lên rửa mặt chải đầu.
Sườn núi Phượng Cốt nằm bên ngoài thành Lương ba mươi dặm.
Thân phận của Trọng Hoa đặc thù lại bị Minh ước Cửu Châu ước thúc nên mới sáng sớm đã rời khỏi thành Lương, đi tới vùng đất ngoài thành không có ai quản lý để chờ bốn người Khương Tự.
Đoàn người Khương Tự ra khỏi thành Lương, bay về hướng bắc mới thấy ngoài thành chỉ có đất đen khô cằn, không có lấy một ngọn cỏ.
“Đất đai ở đây đều đã bị sát hỏa thiêu đốt, mấy ngàn năm qua sát khí vẫn chưa tiêu tan hết nên linh hoa linh thảo không có cách nào mọc rễ sinh trưởng được. Chúng ta đi dọc theo mảnh đất có sát khí này chắc chắn có thể tìm được Tầm Lộc Sơn Chủ.” Trọng Hoa ngồi trên bảo tọa hoa sen, vô cùng tiêu sái phe phẩy Mỹ Nhân Phiến.
“Trọng đại nhân, Tầm Lộc Sơn Chủ sao lại ẩn cư ở vùng đất hoang vắng thế này?” Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm hỏi: “Không biết vị Sơn Chủ đại nhân này tính nết như thế nào, chúng ta có cần chú ý gì không?”
“Gặp rồi chẳng phải sẽ biết sao.”
Sau một canh giờ, mọi người ngự kiếm bay mãi đến mức chẳng còn chờ mong gì nữa, khắp nơi chỉ có đất đai chứa đầy sát khí, muốn hỏi thăm một người qua đường cũng không có chứ đừng nói gì đến nhà cửa.
“Phía trước hình như có người, chúng ta đi qua hỏi đường thử xem.” Hách Liên Chẩn mắt tinh chỉ vào một bóng dáng phía trước, chỗ giữa núi đằng kia có một chiếc giếng cổ, không biết đã xây dựng bao nhiêu năm, ở đó có một nữ tử mặc quần áo mộc mạc đang đứng bên giếng cổ múc nước.
Mọi người bóp pháp quyết hạ xuống.
Hách Liên Chẩn hưng phấn tiến lên, hỏi: “Vị đạo hữu này, xin hỏi sườn núi Phượng Cốt đi như thế nào?”
Nàng nọ dường như không nghe thấy gì, vẫn gian nan cố gắng kéo chiếc thùng nước lên rồi xách về hướng trên núi.
Hách Liên Chẩn nhìn mà choáng váng.
Trọng Hoa mang vẻ mặt mỡn cợt cười chế giễu.
Khương Tự thấy nàng nọ mặc trang phục mộc mạc, cả một đầu tóc đen chỉ dùng một khối khăn sạch sẽ bao lấy, quanh thân chẳng có chút linh khí nào dao động, thế nhưng trên người lại mang theo khí chất và cảm giác không nói rõ thành lời, đó là một vẻ đẹp tĩnh lặng năm tháng không có cách nào che đậy được.
Nàng tức khắc người đề nghị: “Sơn Chủ đại nhân, để bọn ta giúp ngài xách nước nhé.”
Hách Liên Chẩn trố mắt nhìn qua.
Nàng nọ nhìn thoáng qua Khương Tự, thấy nàng đứng trên mảnh đất chứa đầy sát khí màu đen, quanh thân đầy ánh sáng vàng công đức, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời thì bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt. Đã từng… bà cũng đã từng tươi cười phóng khoáng thoải mái giống như nữ tu trước mắt này, cảm thấy toàn bộ Cửu Châu chỉ dưới lòng bàn chân, khi đó phóng túng sung sướng biết chừng nào.
Sau này hết thảy tựa như bị mai táng trong cát vàng thời gian.
“Ừ.” Nữ tử mặc bộ y phục mộc mạc kia lạnh nhạt gật đầu rồi bỏ lại thùng nước bên cạnh đường, cứ thế đi thẳng lên núi.
Lý Trường Hỉ vội vàng cười tủm tỉm đi qua nâng thùng nước kia lên, ai ngờ được gã đã dùng hết sức bú sữa mà thùng nước kia vẫn chẳng mảy may động đậy, gương mặt ngay lập tức căng chặt đến đỏ bừng.
“Có nặng như vậy sao? Lão Hỉ, huynh nên giảm béo đi! Đến một thùng nước cũng xách không nổi.” Mộc Tiêu khinh bỉ một câu rồi cũng bước qua thử xách nước, một cái nâng này suýt nữa đã đứt luôn tay cậu.
Trọng Hoa đá cho Hách Liên Chẩn một cái.
Hách Liên Chẩn chỉ có thể buồn bực đi qua xách nước, không ngờ quả thực thùng nước kia nặng chẳng khác gì bị núi đè, ép cho hắn mồ hôi chảy như mưa.
“Thất sư huynh, muội tới giúp huynh xách.” Khương Tự cười khanh khách tiến lên tới, kéo bằng một tay, nháy mắt đã hơi kinh ngạc.
“Tiểu sư muội, huynh có thể.” Hách Liên Chẩn cố nặn ra một nụ cười khổ.
“Trên núi còn có thùng nước, mỗi người đều có xách.” Nàng nọ nói xong thì ném liền một lúc bốn năm chiếc thùng nước qua.
Mọi người ngơ ngác. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Cuối cùng Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đành phải tay đỡ tay nâng chung một thùng nước, Trọng Hoa và Hách Liên Chẩn mỗi người một thùng, Khương Tự cũng xách một thùng, chẳng qua thùng nước kia của nàng có cảm giác tương đối nhẹ, thật kỳ quái vô cùng.
Mọi người xách thùng nước đi theo nàng nọ lên núi, đi đến sườn núi vào một sân viện có hàng rào tre. Bên trong hàng rào tre lại có một con nai trắng già đang nằm bò nghỉ ngơi, chiếc sừng nai kia xinh đẹp vô cùng, đã dài đến hai ba mét lại trắng như ngọc thạch, phía trên còn điểm hoa văn gì đó.
Đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm, linh thú như thế này có thể thọ ngang trời đất. Chiếc sừng nai kia không tốn mấy ngàn năm sẽ không dài đến mức cực hạn như vậy. Xem ra nàng nọ quả thực là Tầm Lộc Sơn chủ.
Trong sân viện sau hàng rào tre có một căn phòng đá, vài mảnh vườn nhỏ nhưng trước phòng sau phòng lại chẳng có một ngọn cỏ. Hơn nữa vùng này chỉ có đất đai chứa đầy sát khí, linh khí loãng vô cùng nên trông nơi đây có vẻ hoang vắng tiêu điều cực kỳ.
Hách Liên Chẩn len lén kéo Trọng Hoa lại thì thầm hỏi: “Tam ca, nữ tu này thật là Tầm Lộc Sơn Chủ?”
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc, hắn híp mắt nói: “Ta không nhìn thấu được tu vi người kia, chắc hẳn tối thiểu cũng tới cửu cảnh hậu kỳ, thậm chí còn có thể tiếp cận gần với tu vi của thần, tương tự với chư thần thượng cổ.”
Hách Liên Chẩn kinh hãi: “Huynh không phải nói linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ là Phượng Hoàng sao? Sao lại biến thành một con nai trắng rồi?”
Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra, lười biếng đáp: “Sao ta biết được, truyền thuyết và sự thật luôn có sự sai lệch đó thôi.”
Hách Liên Chẩn cạn lời, thế này mà cũng sai lệch được?
Cả đám đang đi tìm Phượng cốt đấy!
Tầm Lộc Sơn Chủ vào phòng, sau khi sai phái cả đám đổ đầy nước vào các vại sành bên trong viện thì chẳng hề bước ra nữa.
Mấy người Khương Tự chỉ đành đi lên đi xuống núi liên tục, cứ thế chạy qua chạy lại khoảng bảy tám lần xách nước mà chiếc vại sành kia vẫn chẳng khác gì chiếc động không đáy, dùng cách nào cũng không thể đổ đầy nổi.
Mọi người nếu đã tìm được Tầm Lộc Sơn chủ thì cũng chẳng hoang mang nữa, cứ thế đơn giản ngồi bên ngoài hàng rào tre nghỉ ngơi.
Liên tiếp mấy ngày, Tầm Lộc Sơn Chủ tựa như một nữ tử nhà nông bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, chăm chút xử lý mảnh đất trồng rau trong sân viện sau hàng rào tre. Mảnh đất trồng rau kia chứa đầy sát khí căn bản chẳng có cách nào trồng được linh hoa linh thảo. Sơn Chủ lại dường như không biết, vẫn cứ ngày ngày đi tưới nước.
“Sơn Chủ, trong đất này trồng gì thế ạ?” Khương Tự nhiều ngày qua chăm sóc nai trắng già cả, lại giúp đỡ người kia lấy nước nơi giếng cổ tưới trong sân vườn sau hàng rào tre. Thế nhưng nước lấy lên từ giếng cổ chứa đầy sát khí, tưới vào mảnh đất cũng ngập tràn sát khí thì sao có thể mọc ra được thứ gì?
“Đáp án.” Tầm Lộc Sơn Chủ nhàn nhạt đáp, tầm mắt lại lơ đã nhìn về phương xa.
Đằng kia có một con thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng như tuyết đang đạp không mà tới, trên lưng thú một sừng tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng nổi bật như vầng trăng sáng giữa trời quang, người nọ bước vào vùng đất chứa đầy sát khí cũng chói lòa như vậy.
Người nên tới cuối cùng cũng tới.
“Đại sư huynh.” Khương Tự kinh ngạc lại vui mừng hô lên.
Nguyệt Li bấm quyết hạ xuống, tay áo như mây bay mở rộng trong không trung, giọng trong trẻo: “Vãn bối Nguyệt Li bái kiến Tầm Lộc Sơn Chủ.”
Đám người Hách Liên Chẩn xách nước lên núi thấy Nguyệt Li đều rất vui, chỉ có Trọng Hoa nhướng mày, tươi cười hơi lạnh nhạt.
Tầm Lộc Sơn Chủ gật đầu, nhìn nước còn chưa chứa đầy lu, nhàn nhạt lắc đầu: “Thời cơ chưa tới.”
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong liền xoay người vào phòng.
Trọng Hoa hừ lạnh: “Nguyệt Li, huynh tới nơi đây làm gì? Minh ước Cửu Châu ước thúc bọn ta không được Cửu Châu, đồng thời cũng ước thúc mấy huynh không thể tới phương bắc.”
Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng: “Ta không vào cửu cảnh.”
Trọng Hoa híp mắt, thế mà còn chưa vào cửu cảnh? Có gì lại muốn dùng đạo thuật che giấu tu vi của mình? Không nên mới đúng, lấy thiên phú của tên này hẳn đã sớm phá vỡ để vào cửu cảnh rồi mới phải.
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng nâng mắt nhìn về phía Khương Tự, thấy nàng cách mình rất xa, không ngay lập tức chạy tới như trong tưởng tượng rồi giữ chặt ống tay áo của mình, vui sướng hô lên mấy tiếng Đại sư huynh, đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi ảm đạm.
Chàng nâng tay áo lên ho nhẹ một tiếng.
Chàng cũng không phải không muốn trả lời tin của nàng, chẳng qua một người sống nội tâm một khi đã nảy sinh khát vọng thì chấp niệm sẽ nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, dục niệm tựa như hồng thủy ngập trời sẽ bao phủ cả cơ thể chàng.
Chàng không muốn A Tứ nhìn thấy một mặt không lý trí như vậy của mình.
Ánh mắt Nguyệt Li càng ngày càng ảm đạm vô cùng, ống tay áo to rộng bỗng bị người giữ lấy, giây tiếp theo đã thấy Khương Tự cong mắt cười: “Đại sư huynh sau này cũng không nên không từ mà việc như vậy, muội còn tưởng rằng vết thương của sư huynh nặng thêm, suýt nữa còn chạy tới tiên châu hải ngoại đấy.”
Đầu ngón tay Nguyệt Li khẽ run, giọng chàng mơ hồ không rõ: “Chuyện xảy ra đột ngột nên mới về nhà một chuyến, hiện giờ đã xử lý ổn thỏa.”
Khương Tự kéo tay áo chàng, mỉm cười nói: “Vậy thì không thể tốt hơn, muội còn có chuyện muốn nói với các huynh.”
Trọng Hoa thấy nàng túm tay áo Nguyệt Li, đi tới kéo hai người cách xa ra, chua lè, quát lớn: “Nói chuyện tử tế xem nào, lôi lôi kéo kéo giống cái gì?”
Hách Liên Chẩn hừ lạnh một tiếng: “Vậy buổi sáng huynh còn ngồi xổm trước cửa sổ phòng tiểu sư muội thì làm sao?”
Đáy mắt Nguyệt Li hiện lên ánh sáng u ám, lạnh lùng nhìn về phía Trọng Hoa.
Trọng Hoa: “……”
Hắn chỉ muốn cẩn thận nhìn tiểu A Tứ chút thôi!
“Được rồi, nói chuyện chính.” Khương Tự giảng hòa: “Muội ở núi Thiên Trắc thấy được một màn không biết là tương lai hay quá khứ.”
Sắc mặt đám người Nguyệt Li khẽ thay đổi.
Khương Tự nói hết một màn mình chứng kiến ở núi Thiên Trắc ra.
“Cố Kỳ Châu rút kiếm Phần Thiên ra, bổ về phía Cửu Châu, sao có thể?” Hách Liên Chẩn ha ha cười rộ lên: “Đồ chó kia đã sớm bị Lão Nhị giam cầm, đè chặt trong Vực sâu Vĩnh Ám rồi.”
Hách Liên Chẩn vừa nói xong liền thấy mọi người đồng thời nhìn về phía hắn, ngượng ngùng cười hỏi lại: “Các huynh không biết sao? Mé, chuyện này không có khả năng chứ?”
Cố Kỳ Châu hiện tại đã bị trấn áp ở Vực sâu Vĩnh Ám, mà kiếm Phần Thiên cũng xuất thế từ Vực sâu Vĩnh Ám.
Sắc mặt Trọng Hoa nặng nề: “Ta không tin Lão Nhị sẽ thua trên tay gã đó, cũng không tin tất cả chúng ta chết hết, Lão Nhị cũng không chết được.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li híp lại, thanh lãnh nói: “Bản thân gã chẳng có bất cứ khí vận gì cả, có điều khí vận của A Tứ quá mức nghịch thiên nên vẫn phải nhanh nhanh chặt đứt cấm thuật cộng sinh.”
Hách Liên Chẩn vội vàng gật đầu: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tới Vĩnh Ám Địa giết chết đồ chó kia đi.”
Khi mọi người đang nói chuyện thì phía chân trời bỗng xuất hiện một mảng mây đen, một cỗ sát khí nảy sinh trong lòng người, một bóng dáng quỷ mị xuất hiện trước hàng rào tre.
Thiếu niên mặc đồ đen mang gương mặt tái nhợt lạnh băng mở miệng hỏi: “Giết ai?”
“Nhị sư huynh!” Khương Tự kinh ngạc vui mừng đan xen, nhìn Nhị sư huynh đã hơn một năm không gặp giờ đã phá vỡ để vào cửu cảnh.
Mặc Khí vẫn giữ bộ dạng thiếu niên như cũ, chẳng qua sát khí trên người càng đậm, cả người càng thêm lạnh băng.
Mặc Khí nhìn về phía Khương Tự, tròng mắt màu trà hình như có ánh sáng lưu chuyển, ngàn lời vạn ý cuối cùng chỉ hóa thành một câu, trầm thấp nói: “Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”
Biểu cảm của Hách Liên Chẩn giống như gặp quỷ, hắn sờ sờ sau cổ mình: “Lão Nhị, sao huynh xuất quỷ nhập thần thế? Huynh có biết dọa người cũng có thể dọa đến chết người không?”
Trọng Hoa híp mắt: “Sao huynh lại tới đây?”
Hắn rõ ràng đã cố ý che giấu hơi thở của tiểu sư muội rồi mà!
Mặc Khí lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, mọi người tuy rằng đều là cửu cảnh nhưng Trọng Hoa dựa vào thiên phú truyền thừa còn y lại bằng thực lực đánh thật để phá vỡ vào cửu cảnh, chút kỹ xảo này của hắn mà cũng đòi giấu được y?
A Tứ vừa mới bước vào địa giới phương Bắc, y đã cảm ứng được ngay lập tức.
Sân viện sau hàng rào tre đột nhiên mở ra, Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn mọi người tụ tập phía trước, nhàn nhạt nói: “Người ta chờ đều tới rồi, các vị, mời vào đi.”
Mọi người nhìn thấy Tầm Lộc Sơn Chủ đột nhiên mở cửa đều sửng sốt.
Khương Tự nâng mắt nhìn nữ tử mặc y phục mộc mạc đứng dưới ánh mặt trời đằng kia, ánh mắt người nọ bình tĩnh không thể hiện vui buồn cứ như thể đã sớm biết được ý đồ đến đây của bọn nàng.
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi dưới mái hiên, tay nhẹ nhàng vuốt ve con nai trắng già đến không thể già hơn được nữa, tầm mắt nhìn lướt qua tu sĩ thiếu niên phong hoa khẳng khái nổi bật Cửu Châu, lại lướt qua mấy người Khương Tự nhìn về trong hư không như thấy được Cửu Châu 8.000 năm trước cùng với bản thân trẻ tuổi thích cười khi đó.
Khi ấy bà không phải Sơn Chủ mà chỉ là Tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc - Bắc Châu. Bây giờ Lộc gia đã sớm bị xóa tên sau trận đại họa năm đó, những người quen ở Cửu Châu năm xưa cũng lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại một mình bà.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía Nguyệt Li, nhàn nhạt nói: “Ngươi là người thừa kế Nguyệt phủ ở thế hệ này?”
Nguyệt Li ưu nhã gật đầu: “Vãn bối Nguyệt Li.”
Tầm Lộc Sơn Chủ gật đầu, đạo căn đã đứt mà vẫn giữ được phong thái bình thản, biết rõ lần này đi không khác gì bước vào đường chết nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, truyền thừa của Nguyệt phủ ngàn vạn năm qua vẫn luôn khó nhất, những người đạt được đều là thánh nhân tu đạo Hạo Nguyệt. Nếu đứa trẻ này có thể vượt qua kiếp nạn, tiền đồ sau này không thể đong đếm nổi.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía Khương Tự, trong đoàn người này người duy nhất mà bà nhìn không thấu chỉ có Khương Tự. Cô bé này với bà khi còn trẻ đều thích cười, cũng đều mang theo một tầng sương mù dày đặc bao phủ toàn thân, chẳng khác gì đang đeo trên lưng vô số bí mật. Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô bé, Tầm Lộc Sơn Chủ đã biết cơ hội mình đang chờ đợi cuối cùng cũng đến.
“Tiểu Sơn Chủ đến có chuyện gì?”
Khương Tự hướng về phía bà chắp tay thi lễ bái một bái, nói: “Nghe nói Sơn Chủ đại nhân năm đó có một con linh thú Phượng Hoàng, hi vọng Sơn Chủ có thể thay ta gieo một đoạn nhân quả để ta quay trở về 8000 năm trước, vào đêm trước khi đại họa tiên môn xảy ra, lấy được một khối xương Phượng Hoàng. Khương Tự nguyện dâng lên thần quả thời đại chư thần thượng cổ.”
Khương Tự nói xong liền lấy ra một quả thần quả cuối cùng của mình.
Thần quả nàng có được trong bí cảnh Thủy Nguyệt đều đã đưa cho Đại sư huynh ăn, cũng may trước đó nàng lấy hạt quả Kim Diễm trồng trong động phủ, chờ thêm nhiều năm nữa chắc chắn có thể nở hoa kết quả.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía nàng, nhàn nhạt lắc đầu: “Thần quả này với ta vô dụng, có điều ta có thể giúp ngươi quay trở lại 8.000 năm trước, dĩ nhiên ta cũng cần ngươi giúp ta là một việc.”
Khương Tự gật đầu: “Sơn Chủ mời nói.”
“Ngươi theo ta vào đây.” Tầm Lộc Sơn Chủ đứng dậy đi vào bên trong nhà đá.
Khương Tự nhìn về phía các sư huynh, thấy mấy người Nguyệt Li gật đầu mới đi theo Tầm Lộc Sơn Chủ vào nhà.
Nàng vừa vào phòng đã ngay lập tức sửng sốt, bên trong nhà đá có một không gian thật lớn dán đầy bùa chú. Trong không gian khắc toàn phù chú màu máu, vô số mảnh đồng thau đón gió phát ra tiếng vang thanh thúy, ở giữa rõ ràng có một ngôi mộ màu đen.
Bên trên ngôi mộ kia có khắc mấy chữ: Mộ Thời Phong Khởi.
Khương Tự khiếp sợ, nơi này rõ ràng được dùng để trấn áp, các bùa chú ở đây không ngờ chỉ dùng để trấn áp chủ của một bia mộ đã chết không biết bao nhiêu năm.
Chẳng lẽ mấy năm nay Tầm Lộc Sơn Chủ đều trấn áp người này sao?
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía bia mộ màu đen kia, lại liếc mắt nhìn những bùa chú đồng thau khắp cả phòng, nhàn nhạt nói: “Ta tên thật là Lộc Lăng, sau khi người tiến vào thông đạo thời gian sẽ có thể nhìn thấy cả cuộc đời của ta. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn một màn 8000 năm trước kia rồi nói cho ta biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía nàng, lời nói bình tĩnh lại mang áp lực khiến lòng người như trải qua sóng to gió lớn.
Đồng tử Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, bà ấy không nhớ chuyện năm đó!
“Được, ta đồng ý với ngài.” Khương Tự gật đầu.
Nàng thấy người kia đứng trong căn phòng chứa đầy bùa chú, bóng dáng cô đơn im lặng không nói gì, lại nhớ đến chuyện Tam sư huynh đã nói, không biết vì sao trong lòng nàng nảy lên một cảm xúc đau thương nhàn nhạt, hóa ra một người bước lên con đường trường sinh rộng lớn cũng có thể bi thương đến thế.
“Đây là đá Lưu Quang, có thể phục chế chuyện đã xảy ra, ngươi mang trên người, ta sẽ tự có thể nhìn được những gì ngươi đã thấy.”
Khương Tự đón lấy viên đá Lưu Quang màu trắng nho nhỏ kia, xâu nó vào một chiếc vòng rồi đeo trên cổ tay.
Tầm Lộc Sơn Chủ duỗi tay xóa đi một màn trước mắt, ngay lập tức phòng đá đã biến thành một không gian trống rỗng, toàn bộ nơi đây chỉ tản ra hơi thở âm lãnh, giữa vùng đất phương bắc hoang vắng này nói không hết sự âm trầm đáng sợ.
Khương Tự theo Tầm Lộc Sơn Chủ ra ngoài đã thấy các sư huynh quan tâm đồng loạt nhìn qua. Nàng khẽ gật đầu.
Bên kia Tầm Lộc Sơn Chủ đã đi về hướng con nai trắng già đang ở chỗ rào tre ngoài sân viện. Bà lưu luyến không rời vuốt ve đầu nai trắng.
Trong mắt con nai trắng kia có sự luyến tiếc lại cũng có chút gì đó như được giải thoát. Nó nhẹ nhàng dỡ xuống chiếc sừng nai xinh đẹp đã phát triển mấy ngàn năm trên đầu mình, ngay lập tức nó già đi nhanh chóng, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Tầm Lộc Sơn Chủ vuốt nhẹ đôi mắt nó, giọng nói tang thương lại mang ý dỗ dành: “Ngủ đi, tỉnh ngủ, hoa xuân cũng nở.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm khiếp sợ vô cùng.
Trên người Tầm Lộc Sơn Chủ đằng kia bỗng phát ra một lực lượng mạnh mẽ khiến lòng người phải hoảng sợ. Lực lượng kia như thể xé trời mà ra. Đối phương lấy sừng nai ngàn năm làm vật tế, mấy đạo ký hiệu được vẽ ra quay chung quanh sừng nai.
Những ký hiệu kia với những ký hiệu mà trước đó mấy người Khương Tự đã từng gặp không giống nhau, mỗi một ký hiệu đều có sự huyền diệu riêng, chỉ trong chớp mắt chúng đã hợp lại thành một trận pháp. Ánh sáng của trận pháp bùng lên, một cánh cửa không gian lớn từ trong không trung mở ra. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Cửa sừng nai tế đã mở, Khương Tự, trước khi sừng hươu cháy hết phải cố hết sức quay về, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại thời điểm đó.” Giọng Tầm Lộc Sơn Chủ rành rọt từng chữ truyền đến: “Nhớ lấy, không nên thay đổi chuyện đã xảy ra, nếu không hôm nay cũng sẽ không tồn tại nữa.”
Bên trong cánh cửa được tế bằng sừng nai màu trắng xuất hiện một con sông dài thời gian vô cùng xinh đẹp. Khương Tự nhanh chóng tìm được tiếp điểm 8000 năm trước, bước chân đi vào khoảng không thời gian.
Mấy cột sáng màu trắng hiện lên.
Hách Liên Chẩn nhìn sừng nai 8000 năm trước mắt đang phát ra ánh sáng lộng lẫy đã dần thiếu hụt đi một đoạn, lại nhìn sang bên cạnh thì phát hiện ra mấy người Nguyệt Li đều đã biến mất. Ở đây chỉ còn lại ba người hắn, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu.
Hách Liên Chẩn hơi hơi hé miệng, trợn mắt há miệng: “Không phải một mình tiểu sư muội đi sao? Vì sao Lão Đại, Lão Nhị và Lão Tam cũng không thấy đâu rồi?”
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi bên cạnh trận pháp, nhắm mắt nhàn nhạt trả lời: “Nhân quả liên lụy quá sâu, tất nhiên đều đã vào trong thời gian luân hồi.”
Một người cùng nàng có nhân quả sinh tử, một người thân mang kiếm Phần Thiên, bản thân có quan hệ với người tại thời điểm đó, một người khác là thân Phượng Hoàng, huyết mạch tương liên, dĩ nhiên tất cả đều tiến vào thời gian luân hồi.
“Vậy… Sơn Chủ đại nhân sao lại chưa vào?” Hách Liên Chẩn mang vẻ mặt buồn bực, theo lý thuyết người đáng ra phải bước vào vòng thời gian luân hồi hẳn phải là Tầm Lộc Sơn Chủ mới đúng chứ, chuyện 8000 năm trước rõ ràng bà ấy mới là người trải qua cơ mà.
Lý Trường Hỉ vội vàng kéo áo Hách Liên Chẩn lại, gã gấp như kiến bò trên chảo nóng, Thất đại nhân của ta ơi, đừng tranh cãi nữa, vị kia chính là Sơn Chủ đại nhân đã sống 8000 năm đấy, toàn Cửu Châu có mấy người biết vị này còn sống đâu.
Tầm Lộc Sơn Chủ không nói gì, rũ mắt nhìn hoa văn đã bị mất đi một khoảng trên cánh tay phải, quá khứ của bà đã sớm bị người ta che mất một đoạn nên dù đã tu luyện 8000 năm vẫn không có cách nào quay trở về. Bà chỉ có thể mượn đôi mắt của Khương Tự nhìn những ký ức đã bị xóa mờ đó.
Mấy năm nay thứ duy nhất bà có thể nhớ lại chỉ là năm 20 tuổi kia cùng với thiếu niên thần thái sáng láng đứng giữa Bắc Châu phong cảnh tú lệ hô: “Ta tên Thời Phong Khởi, rồi sẽ có một ngày Cửu Châu đều nghe đến tên ta.”
Sau nữa… lại vô số năm qua đi, Cửu Châu ngoài bà, chẳng còn ai nhớ đến tên thật, chỉ biết tôn hào của người đó —— Ám chủ Phần Thiên.
*
8000 năm trước, thành Tửu - Bắc Châu.
Khương Tự trợn tròn mắt khi phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường người đi người tới tấp nập. Linh khí trong trời đất nồng đậm vô cùng. Sau một cơn mưa, con đường đá xanh vẫn còn ẩm ướt, từ sâu trong ngõ nhỏ nơi thành cổ truyền đến mùi thơm của rượu ngon từng đợt từng đợt.
“Nghe nói Lộc gia lần này chế ra một loại tiên tửu hồ lô, uống vào có thể tăng đến trăm năm tu vi.”
“Bây giờ tiên tửu hồ lô này đã được bán ra với mức giá trên trời, hơn nữa do nguyên liệu dùng để sản xuất từ dây hồ lô bát phẩm vốn đã vô cùng quý hiếm nên kể cả đặt mua ngay lúc này cũng phải chờ đến 10 năm sau mới lấy được hàng.”
“Không ngờ bán chạy như thế?”
“Không sai, hiện giờ tiên tửu hồ lô đều bán tại phòng đấu giá ở Tụ Tiên Lâu, một hồ đã có giá tới hàng vạn đại linh châu.”
“Tin tức mới nhất đây, vừa rồi có người tiêu mười vạn đại linh châu thu được hai hồ tiên tửu hồ lô cuối cùng rồi.”
Thành Tửu?
Lộc gia?
Khương Tự nhạy bén bắt được vài tin tức mấu chốt. Mục đích chuyến đi này của nàng chính là theo chân tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc chứng kiến toàn bộ một năm họa tiên môn kia xảy ra, sau đó lấy được Phượng cốt.
Khương Tự đi theo đám đông hướng về phía hội trường đấu giá.
Đằng trước có một Tụ Tiên Lâu huy hoàng tráng lệ, trước cửa tu sĩ đông đúc vô cùng, người đến người đi náo nhiệt khó tin. Một tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi ngược hướng với đám tu sĩ còn lại, quanh thân đối phương như thể không nhiễm bụi trần thế tục, khuôn mặt tuấn tiểu lạnh nhạt, cách đám đông nhẹ mỉm cười với nàng.
“Đại sư huynh?” Khương Tự suýt nữa hoài nghi hai mắt của mình, nàng bị đám đông đẩy đi phía trước, hai mắt hơi sáng lên nhìn chàng: “Đại sư huynh sao lại ở chỗ này?”
Nguyệt Li lấy tiên tửu hồ lô từ vòng tay trữ vật ra đưa cho nàng, giọng trong trẻo mang chút dịu dàng: “Ở chỗ này chờ muội, thuận tiện mua hai bầu rượu.”
Mười năm ở thành Thiên Đế ấy, chàng không thể cùng nàng nhập phàm giới, hiện giờ dĩ nhiên sẽ không nỡ để nàng một mình lưu lạc Bắc Châu 8000 năm trước.
“Tiên tửu hồ lô? Hóa ra vị tiêu mười vạn đại linh châu mua rượu, coi tiền như rác kia là Đại sư huynh nha.” Khương Tự cong mắt cười trêu.
“Linh châu là vật ngoài thân, không bằng đổi rượu uống.” Nguyệt Li nhàn nhạt nói, ý bảo nàng nắm lấy chàng: “Nơi này người nhiều, dễ dàng đi lạc. Phía trước chính là Lộc gia, chúng ta đi xem thử.”
Khương Tự gật đầu, một tay ôm hồ lô rượu, một tay kéo ống tay áo của chàng thoải mái đi về phía trước, vừa đi vừa tủm tỉm cười.
Trời đất ngay lập tức bị chém mở ra, trời sụp, sức mạnh khủng bố thổi quét cả Cửu Châu, Cửu Châu chia năm xẻ bảy, vạn linh bi ai.
Khương Tự hoảng hốt, sau đó nàng nhìn về phía tu sĩ áo đen vừa chém ra một kiếm kia đang xoay người lại. Gã ta để lộ gương mặt tươi cười nàng không thể quen thuộc hơn được nữa, kèm theo đó là ánh mắt tà ác, phóng túng vô cùng.
Khương Tự bỗng nhiên mở to mắt, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm người.
Cố Kỳ Châu, gương mặt kia rõ ràng là Cố Kỳ Châu, sao có thể?
Sức mạnh của tu sĩ kia tuyệt đối không phải tu vi cửu cảnh bình thường mà còn gần với sức mạnh của thần.
Kẻ kia sao có thể là Cố Kỳ Châu được? Lại còn có ánh mắt tà tứ bễ nghễ thiên hạ, đó không phải ánh mắt của Cố Kỳ Châu.
“A Tứ, muội nhìn thấy gì không? Sao cả người muội phát lại run?” Lan Tấn giúp nàng xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi.
Mấy người Hách Liên Chẩn cũng vây quanh.
Khương Tự hoảng hốt đến mức chưa ổn định tâm thần nhìn qua các sư huynh, lại thấy mấy người Hoa Liễm Diễm cũng đi qua, nàng tức khắc hỏi: “Mọi người đều đã kết thúc?”
Hách Liên Chẩn gật đầu: “Bọn huynh đã sớm tỉnh từ lâu, đang ở chỗ này chờ muội.”
Thu Tác Trần phe phẩy cây quạt nói: “Khi bọn huynh tỉnh lại, Thiên Trắc Nghi đã bị phong ấn một lần nữa, các vị cửu cảnh Thánh Hiền đều rời khỏi đây, có điều có để lại cho chúng ta một cánh cửa quay về Cửu Châu.”
Mọi người chỉ chỉ cánh cửa lớn đang phát ra ánh sáng trắng trên không trung phía sau.
Tiêu Tích U nhàn nhạt nói: “A Tứ, muội đã bế quan ba tháng.”
Ba tháng? Khương Tự kinh sợ, thế mà đã qua ba tháng?
“Lần này tính được Cửu Châu hung hay cát ạ?” Khương Tự nghĩ đến hình ảnh khủng bố mình nhìn thấy, quay sang hỏi Lan Tấn.
Lan Tấn híp mắt lắc đầu: “Mấy người ông cố vội vàng rời đi, chẳng để lại lời nào, phải về Cửu Châu mới biết được.”
Hoa Liễm Diễm tò mò hỏi: “Khương Tự, rốt cuộc cô đã nhìn thấy gì? Mặt cũng bị dọa trắng bệnh, cô không phải thấy được tương lai chứ? Chuyện này không có khả năng nhỉ?”
Ai có thể nhìn thấy tương lai? Kể cả có mở Thiên Trắc Nghi ra cũng chỉ đoán được hung cát, chứ không nhìn được chuyện còn chưa xảy ra.
Khương Tự duỗi tay huyễn hóa ra một phần cảnh tượng đã chứng kiến, hỏi: “Thấy được một chút hình ảnh không tốt, đây là chỗ nào?”
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, đồng thanh nói: “Vĩnh Ám Địa!”
Chỉ có Vĩnh Ám Địa mới có sát khí dày đặc đến mức che được cả trời đất, mặt trời như thế. Ở nơi đó hằng năm thậm chí còn chẳng nhìn thấy ánh mặt trời. A Tứ chưa bao giờ đi đến đó vậy mà lại có thể thấy được Vĩnh Ám Địa?
Trong lòng Khương Tự chợt lạnh, thật là Vĩnh Ám Địa sao?
Vậy kiếm kia hẳn chính là kiếm Phần Thiên của Nhị sư huynh.
Vốn dĩ là định sau khi xong hết chuyện rời khỏi đây sẽ tới tiên châu hải ngoại thăm Đại sư huynh. Thế nhưng người kia và Cố Kỳ Châu có vẻ ngoài giống nhau như đúc lại tay cầm kiếm Phần Thiên của Nhị sư huynh, dùng một kiếm chém Cửu Châu, bây giờ xem ra chuyện Vĩnh Ám Địa còn gấp hơn.
Hách Liên Chẩn chua lè: “Tiểu sư muội, có phải trong lòng muội nghĩ đến Lão Nhị nên mới thấy được Vĩnh Ám Địa không?”
Khương Tự: “……”
Mọi người cũng cạn lời.
Lan Tấn thấy mọi người đều tỉnh, Thiên Trắc Nghi đã một lần nữa phong ấn lại, ở lại nơi đây chẳng có ích gì, tức khắc nói: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây đã.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, lần lượt bước vào cánh cửa lớn màu trắng trong không trung rời khỏi, quay về Cửu Châu.
Khương Tự vừa bước qua cánh cửa lớn màu trắng trên không trung đã phát hiện bản thân xuất hiện ở hải vực Đông Châu, phía trước chính là núi Đông Li.
Bây giờ núi Đông Li đã hoàn toàn xuất thế, toàn bộ lá chắn tiên phong đều biến mất, hai tòa núi chứa linh khí và sát khí tồn tại song song với núi tiên, cả ba xuất hiện trên hải vực Đông Châu, từ xa xa nhìn lại quả thực giống hệt với thế ngoại tiên đảo.
“Khương Tự, ta muốn về Bách Hoa Tông bế quan, sau này có duyên sẽ gặp lại.” Đám người Hoa Liễm Diễm bước qua cáo biệt.
Khương Tự gật đầu, rất nhanh mọi người đều rời đi, chỉ còn lại bốn người Lan Tấn.
“Tiểu sư muội, chúng ta cùng qua nhà muội đi, núi Đông Li rất gần với thành Kim Hồng, khi nào quay lại sẽ để Lan Tấn xây một chiếc cầu tiên trên biển, như vậy sẽ có thể nối thẳng với núi Đông Li rồi.” Kim Ô của Hách Liên Chẩn bị cha già thu mất rồi, hắn chỉ có thể dẫm lên mây lành di chuyển, cảm thấy quá tiêu hao linh lực.
Lan Tấn cười nói: “Đề nghị này không tồi, đầu về huynh sẽ để người xây một cây cầu tiên bắc qua biển.”
Khương Tự gật đầu, cười đáp: “Như thế thì sau này có thể làm hàng xóm với Lục sư huynh rồi, xin huynh chăm sóc nhiều hơn.”
Lan Tấn cười nói: “Còn mong Sơn Chủ Đông Li chăm sóc nhiều hơn.”
Mọi người cười rộ ha ha ha. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Khương Tự lấy núi Đông Li từ trong động phủ ra, một lần nữa thả núi Đông Li lại vị trí cũ. Chỉ trong chớp mắt một tòa núi tiên xinh xắn như món đồ bỏ túi đã xuất hiện phía trên đảo tiên hải vực, linh khí dày đặc tràn ra, nhờ vậy mà xung quanh hải vực cũng bắt đầu tự sản sinh ra linh vụ, từ xa nhìn lại đẹp không sao tả xiết.
Khương Tự một lần nữa mở lại đại trận hộ sơn của núi Đông Li, tạo ra bốn chiếc ngọc bài màu xanh lá, lần lượt đưa cho mấy người Lan Tấn.
“Bốn vị sư huynh, đây là ngọc bài ra vào núi Đông Li, các sư huynh nếu muốn vào núi Đông Li cứ mang theo ngọc bài này là được.”
Đám người Hách Liên Chẩn lần lượt nhận lấy, hưng phấn nói: “Tiểu sư muội, bây giờ địa vị của muội quả thật nghiền ép Thất sư huynh rồi, cũng may muội không quên tình nghĩa của đôi ta khi còn ở núi Thanh Vụ, ngoài qua lại gần gũi với bọn huynh, không cho phép muội chơi với những người khác nhá.”
Thấy bộ dạng lòng dạ hẹp hòi này của Hách Liên Chẩn, mấy người Tiêu Tích U khịt mũi coi thường, sau đó lại tự cảm thấy hưởng thụ vô cùng, không sai, tiểu A Tứ do một tay bọn hắn chăm sóc trưởng thành, ngoài bốn người bọn hắn ra ai cũng không cho phép qua lại với tiểu A Tứ hết.
Khương Tự cong mắt cười nói: “Biết, biết rồi ạ, các sư huynh tốt nhất.”
Khi nói chuyện, đám người Lan Tấn bỗng nhận được tin gia tộc đưa, tươi cười trên mặt dần dần biến mất.
“A Tứ, bọn huynh về trước một chuyến, Lão Thất, huynh đi cùng A Tứ, có chuyện nhớ đưa tin cho bọn ta.”
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Các huynh đi nhanh đi, không cần quấy rầy ta qua nhà tiểu sư muội ăn linh quả.”
Ba người Lan Tấn liếc nhau một cái rồi cùng quay về thành Kim Hồng.
Sau khi tách ra với mấy người Lục sư huynh, Khương Tự cùng Hách Liên Chẩn một lần nữa đi đến phía trước núi Đông Li.
Mặt trước của núi Đông Li được chia thành Linh Sơn và Sát Sơn, một bên đầy linh khí, một bên chứa toàn sát khí, kỳ dị vô cùng. Khương Tự cũng không biết vì sao linh khí và sát khí có thể cùng tồn tại, xem ra chỉ có thể chờ đến khi sư phụ tỉnh mới có thể giải mã những bí mật trên núi Đông Li.
Hách Liên Chẩn tản bộ trong núi sung sướng vô cùng, mắt nhìn vòng quanh một lượt linh hoa linh quả đầy núi, chẳng có ý muốn quay về Trung Châu chút nào.
“Tiểu sư muội, núi Đông Li của muội còn thiếu người tuần núi không? Huynh có thể đấy!”
Khương Tự bật cười, còn chưa nói gì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vội vàng truyền đến: “Tiểu nương tử, cuối cùng cũng tìm được muội rồi.”
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngự kiếm vội vàng tới, vừa hạ xuống đã phấn khởi khoe: “Bọn ta nghe ngóng được nơi có Phượng cốt rồi.”
Khương Tự vui vẻ, hỏi: “Ở đâu?”
Lý Trường Hỉ xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói chi tiết: “Bọn huynh nghe ngóng được từ một tán tu đến từ phương bắc, người đó bảo rằng ở Bắc Châu có một nơi gọi là sườn núi Phượng Cốt. Nghe phong thanh, mấy vạn năm trước là nơi chôn cất của Phượng Hoàng. Chỉ có điều tu sĩ kia chỉ nghe qua ông cố cố nhà hắn nói sơ về chuyện này nên cũng chẳng biết sườn núi Phượng Cốt ở đâu. Huynh căn cứ theo miêu tả của ông cố cố nhà hắn mà vẽ ra một bản đồ đại khái đây.”
Lý Trường Hỉ lấy bản đồ da dê tự chế ra, ở nơi cực bắc có một điểm đánh dấu màu đỏ tươi—— sườn núi Phượng Cốt.
Hách Liên Chẩn không hiểu ra sao: “Cái gì mà sườn núi Phượng Cốt? Sao ta nghe cũng chưa nghe qua? Tiểu sư muội, bọn muội tìm xương cốt Lão Tam làm gì?”
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu dở khóc dở cười.
Khương Tự cũng dở khóc dở cười, thấy sườn núi Phượng Cốt kia nằm ở cực bắc chỗ Cửu Châu, hướng về phía bắc chính là Vĩnh Ám Địa, vừa lúc tạo thành một đường thẳng, tức khắc híp mắt nói: “Hôm nay xuất phát luôn đi.”
Đi sườn núi Phượng Cốt trước rồi qua Vĩnh Ám Địa tìm Nhị sư huynh, sau đó đi tiên châu hải ngoại thăm Đại sư huynh.
Hách Liên Chẩn nghe được còn đang bận trợn mắt há hốc mồm thì đã thấy Khương Tự đã ngồi lên Bút vẽ nhỏ, đến núi Đông Li cũng không buồn về mà mang theo Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu thẳng đến phương bắc, tức khắc vội vàng đuổi theo.
“Tiểu sư muội, chúng ta đi đâu thế?”
Khương Tự hướng về phía hắn nở nụ cười xán lạn: “Vĩnh Ám Địa.”
Hách Liên Chẩn lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã từ trên mây xuống bên dưới.
Ra khỏi địa phận Đông Châu tiếp tục đi về hướng bắc lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Châu phủ phồn hoa dần dần trở nên hoang vắng phóng khoáng.
Bắc Châu chính là nơi Bách Hoa Tông cư ngụ, đi tiếp về hướng bắc nữa chính là Vĩnh Ám Địa, hướng Đông thuộc về địa phận của tiên châu hải ngoại.
Mấy người Khương Tự cứ màn trời chiếu đất, cả quãng đường không dám chậm trễ, thậm chí khi đi ngang qua thành Bách Hoa đệ nhất Bắc Châu cũng không vào mà hướng thẳng về phía thành nhỏ nơi biên thùy Bắc Châu - Thành Lương.
Vừa mới bước vào thành Lương, Khương Tự đã cảm nhận được sự hoang vắng của vùng đất phía Bắc. Thành Lương cũng giống như tên, thật lạnh lẽo, linh khí loãng vô cùng, lại còn ẩn ẩn mang theo sát khí hỗn loạn.
Bốn người vào thành tìm được một Động Thiên Phúc Địa duy nhất, đặt phòng.
Khương Tự lúc này mới có thời gian tắm gội nghỉ ngơi trong Động Thiên Phúc Địa, loại bỏ đi mệt mỏi suốt cả một quãng đường dài.
Đám người Lý Trường Hỉ thì vội vàng ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Khương Tự tắm gội xong, ngồi phía trước cửa sổ trong Động Thiên Phúc Địa, mắt nhìn ra đường phố thành cổ phương bắc cùng các quán trà xung quanh. Nàng lấy một túi gấm ánh trăng đưa tin cho Nguyệt Li.
Dọc theo đường đi, cứ cách hai ba ngày nàng lại đưa tin cho Đại sư huynh một lần, nói những gì thấy được trên đường, Tuy nhiên phần lớn đều là một số chuyện hằng ngày, cũng không biết vì sao trước kia nàng cứ luôn cảm thấy Đại sư huynh lạnh nhạt, không dễ làm thân, sau này nàng chỉ mới nói chuyện tìm Phượng cốt với Đại sư huynh thôi mà bây giờ thành ra lại đưa tin qua lại thường xuyên cùng Đại sư huynh hơn.
“Hôm nay bọn muội đã đến thành Lương, đi tiếp về phương bắc nữa sẽ tới giao giới của Cửu Châu và Vĩnh Ám Địa. Sườn núi Phượng cốt rất có thể nằm ở phía núi sâu trong rừng già. Đại sư huynh, hôm nay huynh làm gì thế? Huynh có ngoan ngoãn ăn linh khuẩn với linh quả không ạ?”
Khương Tự bóp hồn lực, phong kín túi gấm ánh trăng lại, chỉ chớp mắt trước túi gấm nhỏ đã biến mất trong không trung.
Tiên châu hải ngoại.
Chiếc túi gấm ánh trăng nho nhỏ phá không xuất hiện dưới cây nguyệt quế. Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng ngồi dưới tàng cây nguyệt quế duỗi tay ấn mở túi gấm, trên khuôn mặt tái nhợt không chút màu máu lộ ra tươi cười yếu ớt.
Nguyệt Li ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt đáp: “Lương Châu với Vạn Yêu Địa, Vĩnh Ám Địa giáp nhau, đều là địa giới Cửu Châu không ai quản lí, muội cẩn thận một chút, đưa tin cho Mặc Khí và Trọng Hoa, hai người họ có thể bảo vệ muội chu toàn.”
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng hơi dừng lại một chút, sau đó lại nhớ tới, có vạn linh núi Đông Li hộ thể, trên người còn có bí mật chưa nói ra, ngoại trừ việc rơi vào trong hiểm cảnh thượng cổ hoặc bị cửu cảnh đuổi giết thì liệu có mấy ai tổn thương được nàng?
Chẳng qua chàng vẫn luôn không yên tâm, tuổi A Tứ vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm sống còn ít, thứ đáng sợ nhất trên đời này trước này vẫn luôn là lòng người.
Nguyệt Li nhìn túi gấm ánh trăng trong tay, muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng ánh mắt dần dần ảm đạm, phất nhẹ tay một cái khiến chiếc túi gấm biến mất.
Tu vi của chàng đã rơi xuống thất cảnh, vẫn nên từ từ giảm bớt số lần đưa tin thì hơn, nếu không sau này chàng không có cách nào gửi tin được nữa thì A Tứ chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nguyệt Li đứng dậy nhìn hoa nguyệt quế đầy cành đã nở rộ, chàng bấm quyết khiến hoa nguyệt quế rơi đầy đất, bắt đầu thu thập ủ rượu ngọt hoa nguyệt quế.
Khương Tự chống cằm nhìn cảnh tượng thành Lương bên ngoài cửa sổ, chờ, chờ mãi, chờ đến khi Lý Trường Hỉ và ba người Hách Liên Chẩn quay về vẫn không thấy Đại sư huynh gửi tin lại.
Gần đây nàng gửi cho Đại sư huynh mười chiếc túi gấm đưa tin thì chỉ có một hai chiếc nhắn lại. Tiểu đế cơ hơi hơi buồn bực, sao Đại sư huynh lại không để ý tới nàng nhỉ? Hay huynh ấy chê nàng phiền?
“Tiểu nương tử, muội nhất định không đoán được bọn ta đụng phải ai đâu.” Lý Trường Hỉ khi quay lại hưng phấn khoe.
Hách Liên Chẩn lắc lắc đầu, vẻ mặt không tình nguyện đi vào.
Một giọng nói lười biếng phóng khoáng vang lên: “Lão Thất, cún ngoan không cản đường.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Khương Tự nghe vậy kinh ngạc lại mừng rỡ đứng lên, chỉ thấy áo choàng màu đen bao phủ toàn thân Trọng Hoa, hắn đi vào, gỡ xuống mũ để lộ khuôn mặt tuấn tú đẹp đến vô cùng, cười phóng khoáng: “Tiểu A Tứ, nhớ huynh không?”
Khương Tự vừa mừng vừa sợ: “Tam sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Trọng Hoa thấy nàng cười tủm tỉm nhưng lại không bước lên kéo tay áo hắn như bình thường, hắn buồn bực đạp cho Hách Liên Chẩn một phát, nhất định trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, thứ đồ rùa đen đáng ghét này đã nói xấu hắn sau lưng khiến tiểu sư muội không còn gần gũi với hắn nữa.
Hách Liên Chẩn giận mà không dám nói gì. Cứ chờ đó, chờ đến khi hắn phá vỡ để vào cửu cảnh, hắn nhất định sẽ phải cho con chim chết tiệt Lão Tam kìa biết thế nào là lễ độ!!!
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm tiến lên nói: “Bọn huynh gặp được Trọng đại nhân ở thành Lương, Trọng đại nhân cố ý đến đây chờ chúng ta đó.”
Khương Tự buồn bực: “Vì sao lại chờ ở đây?”
Trọng Hoa vào Động Thiên Phúc Địa, phất tay áo đóng cửa sổ lại, quay sang muốn véo khuôn mặt nhỏ của nàng, lại thấy bây giờ nàng đã lớn, vẻ ngoài xinh đẹp đến như vậy, cũng không thể nào véo khuôn mặt kia như lúc còn bé được nữa, hắn bèn thu tay về, tiện thể trả lời: “Còn không phải vì Minh ước Cửu Châu.” Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Minh ước Cửu Châu? Mọi người kinh ngạc.
Khương Tự vội vàng lấy ra một quả thủy linh và linh lộ chiêu đãi, cười tủm tỉm hỏi: “Tam sư huynh ăn linh quả đi, Minh ước Cửu Châu là gì ạ?”
Trọng Hoa lúc này mới phấn khởi cầm một trái linh quả, cắn một ngụm, lười biếng đáp: “Việc này còn phải nói từ họa lớn mấy ngàn năm trước của tiên môn.”
“Huynh nói chính là chuyện Chủ Phần Thiên tàn sát tiên môn? Này thì ta biết, khi ta còn nhỏ đã nhìn lén bút ký gia tộc nhà của chúng ta, bên trong có nhắc đến việc này.” Hách Liên Chẩn lên tinh thần, ngoan ngoãn chờ nghe.
Trọng Hoa gật đầu: “Mấy ngàn năm trước, Cửu Châu có hai vị tu sĩ tài cao hơn người, một là Ám chủ Phần Thiên, một là Tầm Lộc Sơn Chủ. Ám chủ Phần Thiên năm đó còn chưa rút được kiếm Phần Thiên, chỉ là một thiếu niên bước ra từ Vĩnh Ám Địa đã nổi bật kinh người trên Cửu Châu Thịnh Yến, chẳng khác gì tiểu A Tứ bây giờ vậy.”
Trọng Hoa nói trong trạng thái phấn khởi vô cùng, còn quay sang liếc mắt nhìn Khương Tự một cái, tiếp tục kể: “Ám chủ Phần Thiên và tu sĩ có thiên phú nhất của tiên môn Cửu Châu, Tầm Lộc Sơn Chủ trở thành bạn bè có quan hệ thân thiết vô cùng. Hai người cùng nhau đi khắp Cửu Châu, uống loại tiên tửu ngon nhất, đâm đầu vào những bí cảnh hung hiểm nhất, cưỡi thú phi hành hung dữ nhất, để lại vô số truyền thuyết ở Cửu Châu. Mãi đến khi Ám chủ Phần Thiên thổ lộ, muốn cùng Tầm Lộc Sơn Chủ kết thành đạo lữ thì mới…”
“Thổ lộ?” Mọi người đồng thanh kinh ngạc hỏi: “Nam nam kết làm đạo lữ? Kinh thế hãi tục như vậy?”
Khương Tự cũng trợn mắt há hốc mồm, dân phong Cửu Châu cởi mở thật, quá cởi mở ý chứ.
“A phi, ai nói cho bọn mi Tầm Lộc Sơn Chủ là nam tu, là nữ tu, hơn nữa còn là nữ tu có dung mạo như hoa như trăng nữa kìa.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Kết làm đạo lữ?”
“Dĩ nhiên không phải, nếu kết làm đạo lữ thì cũng sẽ không có chuyện tàn sát tiên môn sau này.” Trọng Hoa nheo mắt phượng lại, nhàn nhạt kể tiếp: “Tẩm Lộc Sơn Chủ xuất thân từ tiên môn thế gia Lộc gia của Bắc Châu. Lộc gia dĩ nhiên không đồng ý, tuyên bố kể cả bà ấy có phá vỡ để vào cửu cảnh thì họ cũng quyết không liên hôn cùng một tội nhân. Sau này Tầm Lộc Sơn Chủ cự tuyệt Ám chủ Phần Thiên, tự bước vào núi tuyết mười vạn dặm để bế quan. Năm mươi năm sau, Ám chủ Phần Thiên rút được một thanh kiếm Phần Thiên từ trong Vực sâu Vĩnh Ám, phá vỡ bước vào cửu cảnh, đồng thời dẫn người xâm chiếm Cửu Châu, suýt nữa còn tàn sát sạch sẽ tiên môn, cuối cùng vẫn do Tầm Lộc Sơn Chủ ra tay giết chết ông ta. Sau việc này tiên môn Cửu Châu bèn lập ra Minh ước Cửu Châu, Trong đó có một điều khoản ghi rõ rằng cửu cảnh Thánh Hiền của Vạn Yêu Địa và Vĩnh Ám Địa chỉ cần đi vào địa phận Cửu Châu sẽ lập tức giết chết không cần hỏi.”
Bản thân hắn và Mặc Khí mãi đến sau khi phá vỡ vào được cửu cảnh mới biết có thứ Minh ước chết tiệt này tồn tại, vì vậy nên chậm chạp mãi không có cách nào để vào Đông Châu, chỉ đành phải ở lại thành Lương không ai quản lý này chờ tiểu A Tứ đến.
“Bởi vì Tầm Lộc Sơn Chủ cự tuyệt ông ta nên Ám chủ Phần Thiên mới phải tàn sát tiên môn? Đây là Ám chủ điên rồ gì thế?” Hách Liên Chẩn trợn mắt há hốc mồm: “Lão Nhị sau này cũng sẽ không trở nên điên khùng như vậy chứ?”
Khương Tự nghe vậy nội tâm rùng mình một cái, không khỏi nhớ đến một màn đã thấy trên núi Thiên Trắc, có điều người cầm kiếm Phần Thiên lại không phải Nhị sư huynh.
“Tam sư huynh, sau khi Ám chủ Phần Thiên thân chết đạo tiêu, chuôi kiếm Phần Thiên này đi đâu?”
Trọng Hoa lười biếng cười trả lời: “Có lẽ là trở về Vực sâu Vĩnh Ám rồi, thanh kiếm nát kia phá cực tà dị, không có vỏ kiếm, sau khi Lão Nhị có được nó, ngày ngày phải dùng thân thể nuôi kiếm, điên không ai điên bằng.”
Ngay sau đó Trọng Hoa híp mắt cười nói: “Cái loại người mệnh Thiên sát cô tinh này như Lão Nhị, người bên cạnh có chết sạch thì hắn cũng không chết được, lo cho hắn làm gì? A Tứ, vẫn để huynh mang bọn muội đi tìm Phượng cốt đi?”
Khương Tự nhìn về phía đám người Lý Trường Hỉ, Lý Trường Hỉ len lén lắc lắc đầu, không phải bọn hắn nói đâu.
“Đừng hỏi, chuyện sườn núi Phượng Cốt vẫn nên để huynh tìm người nói cho bọn muội.” Trọng Hoa tà tứ cười: “Muốn nói Phượng cốt, trừ bỏ tộc Phượng Hoàng nhà huynh, người ngoài căn bản nghe cũng chưa nghe qua.”
Khương Tự kinh ngạc lại vui mừng hỏi: “Tam sư huynh, Phượng Hoàng các huynh là chim bất tử, thật sự có Phượng cốt tồn tại ạ?”
Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến: “Đã nói là chim bất tử thì dĩ nhiên không có khả năng tồn tại Phượng cốt. Thế nhưng nghe đồn mấy ngàn năm trước linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ chính là một con Phượng Hoàng. Nếu chúng ta có thể quay trở lại trận chiến mấy ngàn năm trước ấy, thừa dịp linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ chết trận thì dĩ nhiên việc lấy được một đoạn Phượng cốt nhỏ cũng không phải không có khả năng.”
Trở lại mấy ngàn năm trước?
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Khương Tự trầm ngâm mấy giây mới hỏi: “Tam sư huynh, mấy ngàn năm trước Phượng Hoàng kia là huynh ạ?”
Trọng Hoa bị một ngụm linh quả trực tiếp làm nghẹn lại, bỗng nhiên ho khan trả lời: “Dĩ nhiên không phải huynh, làm gì có đạo lý để cho muội đi đào xương cốt của huynh chứ? Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến huynh của mấy ngàn năm sau đâu. A Tứ, muội có thể quay trở lại mấy ngàn năm trước không?”
Mọi người động tác nhất trí mà nhìn về phía Khương Tự, trong bọn hắn chỉ có Khương Tự nắm giữ pháp tắc thời gian.
Khương Tự lắc đầu: “Tuy rằng muội nắm giữ pháp tắc thời gian nhưng chỉ có thể ảnh hưởng đến thời gian của chính muội. Trừ phi mấy ngàn năm trước người và chuyện ở đó với muội của hiện tại có nhân quả liên quan với nhau, nếu không muội cũng không có cách nào xây dựng nhịp cầu thời gian để quay trở lại quá khứ.”
Trọng Hoa thu Mỹ Nhân Phiến về, mắt phượng sáng quắc lên tiếng: “Xem ra chúng ta cần phải đi gặp một người.”
“Ai?”
“Tầm Lộc Sơn Chủ.”
Mọi người dại ra, Tầm Lộc Sơn Chủ?
Mấy ngàn năm trước khi họa tiên môn xảy ra, vị Tầm Lộc Sơn Chủ giết chết Ám chủ Phần Thiên kia?
Hách Liên Chẩn hít hà một hơi: “Tầm Lộc Sơn Chủ chính là nhân vật trong truyền thuyết, thế mà còn chưa ngã xuống?”
Trọng Hoa ăn xong toàn bộ linh quả, cười đáp: “Không chỉ còn chưa ngã xuống mà bà ấy bây giờ đang ở sườn núi Phượng Cốt, bên ngoài thành Lương 30 dặm. Hôm nay muộn quá rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp Tầm Lộc Sơn Chủ sau.”
Đám người Hách Liên Chẩn mơ màng hồ đồ đứng dậy, cứ cảm thấy bản thân vừa nghe thấy những chuyện chẳng khác gì sách trời cả.
Khương Tự quay trở về phòng, nghĩ nghĩ, việc này vấn đề hỏi Đại sư huynh một chút xem sao. Vì thế nàng lấy ra một chiếc túi gấm ánh trăng đưa tin tới tiên châu hải ngoại, nói hết những chuyện trải qua một lượt.
Nguyệt Li thu thập hết hoa nguyệt quế màu vàng kim rơi xuống đầy cây, lại lấy tia nắng ban mai cùng với sương sớm đầu tiên trong ngày ra để ủ rượu ngọt nguyệt quế.
Thú Nguyệt Quang Nhất Giác cắn chiếc túi gấm ánh trăng lộc cộc lộc cộc đi tới, nó nhả chiếc túi gấm ra, giọng nói ngọt thanh của Khương Tự ngay lập tức truyền tới.
Nghe được nàng nói rõ ràng có trật tự toàn bộ những chuyện đã xảy ra, Nguyệt Li rửa tay, lau khô từng ngón tay thon dài như ngọc, lấy chiếc túi gấm ánh trăng qua, trả lời lại: “Tầm Lộc Sơn Chủ xác thật vẫn chưa ngã xuống, chuyện tàn sát tiên môn năm đó vẫn còn nhiều bí ẩn, A Tứ, việc này hung hiểm quá mức, muội chờ huynh đến đã.”
Nguyệt Li gửi lại chiếc túi gấm ánh trăng đưa tin, đang muốn cưỡi thú một sừng rời khỏi đỉnh núi thì thấy chiếc túi gấm ánh trăng kia đã bị người ngăn lại.
Chủ nhân Nguyệt phủ xuất hiện, đau thương nói: “A Li, nếu con rời khỏi Nguyệt phủ, không có nguyệt quế tẩm bổ linh căn, sẽ thân chết đạo tiêu.”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Phụ thân, sống vạn năm cũng không phải chuyện sung sướng gì, sống như người phàm thọ mệnh ngắn ngủi cũng chưa chắc đã đáng buồn. Đây là con tự chọn.”
Không rời khỏi Nguyệt phủ cũng sẽ rơi vào tình trạng thân chết đạo tiêu, hà tất phải lừa mình dối người?
Nguyệt Li hướng về phía ông bái một bái thật sâu, sau đó gửi túi gấm ánh trăng đi, ngồi lên lưng thú Nguyệt Quang Nhất Giác nhẹ nhàng bay qua biển, đi về phía thành Lương.
Khương Tự thấy chiếc túi gấm ánh trăng nho nhỏ cuối cùng cũng phá không truyền tới, nàng vội vàng mở ra, giọng nói trong mắt như châu ngọc của Đại sư huynh vang lên: “Việc này hung hiểm quá mức, muội chờ huynh đến đã.”
Khương Tự kinh ngạc trực tiếp nhảy dựng lên, Đại sư huynh muốn tới thành Lương? Đại sư huynh muốn tới?
“A Tứ, Tam sư huynh của cô đã sớm phá vỡ vào cửu cảnh, muốn cùng cô đi gặp Tầm Lộc Sơn Chủ cũng không thấy cô vui mừng như thế.” Đôi mắt Bút vẽ nhỏ hơi sáng lên, nó bay tới bay lui vòng quanh nàng.
A Tứ cứ kỳ kỳ quái quái.
“Cái kia không giống.” Khương Tự cười tủm tỉm vuốt đầu bút lông xù xù của nó, Đại sư huynh đem đến cảm giác an toàn nhiều hơn so với Tam sư huynh.
Cho dù huynh ấy chỉ có tu vi bát cảnh đỉnh cũng là Đại sư huynh cực cực đáng tin cậy. Hơn nữa Đại sư huynh còn có thể ra hải ngoại tiên châu, như vậy vết thương chắc hẳn đã chuyển biến tốt đẹp. Nàng muốn nhìn tận mắt mới yên tâm được.
Bút vẽ nhỏ gật đầu, A Tứ nói gì cũng đúng.
Biết Nguyệt Li sắp tới, buổi tối Khương Tự ngủ cực kỳ yên ổn. Trong mộng nàng còn mơ thấy bé thú một sừng, thú một sừng cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng khiến nàng ngứa vô cùng, ngứa đến mức cười cười rồi cười tỉnh.
Nhìn qua mới thấy cửa sổ đã mở rộng, Tam sư huynh ngồi trước cửa sổ, tóc dài đen nhánh thả xuống như thác nước, cằm chống Mỹ Nhân Phiến, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Bút vẽ nhỏ bị giữ chặt một bên đang nằm giả chết.
Khương Tự kinh sợ: “Tam… Tam sư huynh, buổi tối huynh không ngủ được sao?”
“Phượng Hoàng ngủ cái gì mà ngủ, hơn nữa, tu sĩ buổi tối đều đả tọa thanh tu.” Trọng Hoa lười biếng híp mắt: “Tiểu A Tứ, buổi tối muội đều đắp chăn đi ngủ à?”
Đã qua nhiều năm như vậy mà thói quen ở phàm giới vẫn chưa sửa lại, thật đáng yêu!
Một năm ở Vân Mộng Thập Bát Châu kia, Lan Tấn lúc nào cũng mang theo nhà hoa chính là để chuyên môn cho tiểu A Tứ dùng lúc ngủ. Sau này mỗi người bọn hắn đều sẽ nhét một pháp bảo kiến trúc nho nhỏ đơn giản vào trong vòng tay trữ vật, chẳng qua chưa có cơ hội lấy ra dùng mà thôi.
Khương Tự thấy mới sáng sớm tinh mơ mà hắn đã ngồi trước cửa sổ phòng mình, biểu tình còn cao thâm khó đoán, trông có vẻ nguy hiểm vô cùng, nàng chỉ có thể đỡ trán, đạo Tiêu Dao đáng chết!
“Lão Tam, sáng sớm tinh mơ sao huynh đứng trước cửa sổ phòng tiểu sư muội thế?” Giọng Hách Liên Chẩn nghiến răng nghiến lợi từ đình viện truyền đến.
Trọng Hoa tiêu sái xoay người vào đình viện, cười mắng: “Lão Thất, với cái tính cảnh giác này của nhà mi, tiểu sư muội bị người ta bắt đi cũng không biết.”
“Ai… ai dám bắt Tiểu Bát nhà Hách Liên ta, ta sẽ liều mạng với tên đó.”
Khương Tự âm thầm lắc đầu, sờ sờ gọi cún con dậy, sau đó mới đứng lên rửa mặt chải đầu.
Sườn núi Phượng Cốt nằm bên ngoài thành Lương ba mươi dặm.
Thân phận của Trọng Hoa đặc thù lại bị Minh ước Cửu Châu ước thúc nên mới sáng sớm đã rời khỏi thành Lương, đi tới vùng đất ngoài thành không có ai quản lý để chờ bốn người Khương Tự.
Đoàn người Khương Tự ra khỏi thành Lương, bay về hướng bắc mới thấy ngoài thành chỉ có đất đen khô cằn, không có lấy một ngọn cỏ.
“Đất đai ở đây đều đã bị sát hỏa thiêu đốt, mấy ngàn năm qua sát khí vẫn chưa tiêu tan hết nên linh hoa linh thảo không có cách nào mọc rễ sinh trưởng được. Chúng ta đi dọc theo mảnh đất có sát khí này chắc chắn có thể tìm được Tầm Lộc Sơn Chủ.” Trọng Hoa ngồi trên bảo tọa hoa sen, vô cùng tiêu sái phe phẩy Mỹ Nhân Phiến.
“Trọng đại nhân, Tầm Lộc Sơn Chủ sao lại ẩn cư ở vùng đất hoang vắng thế này?” Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm hỏi: “Không biết vị Sơn Chủ đại nhân này tính nết như thế nào, chúng ta có cần chú ý gì không?”
“Gặp rồi chẳng phải sẽ biết sao.”
Sau một canh giờ, mọi người ngự kiếm bay mãi đến mức chẳng còn chờ mong gì nữa, khắp nơi chỉ có đất đai chứa đầy sát khí, muốn hỏi thăm một người qua đường cũng không có chứ đừng nói gì đến nhà cửa.
“Phía trước hình như có người, chúng ta đi qua hỏi đường thử xem.” Hách Liên Chẩn mắt tinh chỉ vào một bóng dáng phía trước, chỗ giữa núi đằng kia có một chiếc giếng cổ, không biết đã xây dựng bao nhiêu năm, ở đó có một nữ tử mặc quần áo mộc mạc đang đứng bên giếng cổ múc nước.
Mọi người bóp pháp quyết hạ xuống.
Hách Liên Chẩn hưng phấn tiến lên, hỏi: “Vị đạo hữu này, xin hỏi sườn núi Phượng Cốt đi như thế nào?”
Nàng nọ dường như không nghe thấy gì, vẫn gian nan cố gắng kéo chiếc thùng nước lên rồi xách về hướng trên núi.
Hách Liên Chẩn nhìn mà choáng váng.
Trọng Hoa mang vẻ mặt mỡn cợt cười chế giễu.
Khương Tự thấy nàng nọ mặc trang phục mộc mạc, cả một đầu tóc đen chỉ dùng một khối khăn sạch sẽ bao lấy, quanh thân chẳng có chút linh khí nào dao động, thế nhưng trên người lại mang theo khí chất và cảm giác không nói rõ thành lời, đó là một vẻ đẹp tĩnh lặng năm tháng không có cách nào che đậy được.
Nàng tức khắc người đề nghị: “Sơn Chủ đại nhân, để bọn ta giúp ngài xách nước nhé.”
Hách Liên Chẩn trố mắt nhìn qua.
Nàng nọ nhìn thoáng qua Khương Tự, thấy nàng đứng trên mảnh đất chứa đầy sát khí màu đen, quanh thân đầy ánh sáng vàng công đức, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời thì bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt. Đã từng… bà cũng đã từng tươi cười phóng khoáng thoải mái giống như nữ tu trước mắt này, cảm thấy toàn bộ Cửu Châu chỉ dưới lòng bàn chân, khi đó phóng túng sung sướng biết chừng nào.
Sau này hết thảy tựa như bị mai táng trong cát vàng thời gian.
“Ừ.” Nữ tử mặc bộ y phục mộc mạc kia lạnh nhạt gật đầu rồi bỏ lại thùng nước bên cạnh đường, cứ thế đi thẳng lên núi.
Lý Trường Hỉ vội vàng cười tủm tỉm đi qua nâng thùng nước kia lên, ai ngờ được gã đã dùng hết sức bú sữa mà thùng nước kia vẫn chẳng mảy may động đậy, gương mặt ngay lập tức căng chặt đến đỏ bừng.
“Có nặng như vậy sao? Lão Hỉ, huynh nên giảm béo đi! Đến một thùng nước cũng xách không nổi.” Mộc Tiêu khinh bỉ một câu rồi cũng bước qua thử xách nước, một cái nâng này suýt nữa đã đứt luôn tay cậu.
Trọng Hoa đá cho Hách Liên Chẩn một cái.
Hách Liên Chẩn chỉ có thể buồn bực đi qua xách nước, không ngờ quả thực thùng nước kia nặng chẳng khác gì bị núi đè, ép cho hắn mồ hôi chảy như mưa.
“Thất sư huynh, muội tới giúp huynh xách.” Khương Tự cười khanh khách tiến lên tới, kéo bằng một tay, nháy mắt đã hơi kinh ngạc.
“Tiểu sư muội, huynh có thể.” Hách Liên Chẩn cố nặn ra một nụ cười khổ.
“Trên núi còn có thùng nước, mỗi người đều có xách.” Nàng nọ nói xong thì ném liền một lúc bốn năm chiếc thùng nước qua.
Mọi người ngơ ngác. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Cuối cùng Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đành phải tay đỡ tay nâng chung một thùng nước, Trọng Hoa và Hách Liên Chẩn mỗi người một thùng, Khương Tự cũng xách một thùng, chẳng qua thùng nước kia của nàng có cảm giác tương đối nhẹ, thật kỳ quái vô cùng.
Mọi người xách thùng nước đi theo nàng nọ lên núi, đi đến sườn núi vào một sân viện có hàng rào tre. Bên trong hàng rào tre lại có một con nai trắng già đang nằm bò nghỉ ngơi, chiếc sừng nai kia xinh đẹp vô cùng, đã dài đến hai ba mét lại trắng như ngọc thạch, phía trên còn điểm hoa văn gì đó.
Đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm, linh thú như thế này có thể thọ ngang trời đất. Chiếc sừng nai kia không tốn mấy ngàn năm sẽ không dài đến mức cực hạn như vậy. Xem ra nàng nọ quả thực là Tầm Lộc Sơn chủ.
Trong sân viện sau hàng rào tre có một căn phòng đá, vài mảnh vườn nhỏ nhưng trước phòng sau phòng lại chẳng có một ngọn cỏ. Hơn nữa vùng này chỉ có đất đai chứa đầy sát khí, linh khí loãng vô cùng nên trông nơi đây có vẻ hoang vắng tiêu điều cực kỳ.
Hách Liên Chẩn len lén kéo Trọng Hoa lại thì thầm hỏi: “Tam ca, nữ tu này thật là Tầm Lộc Sơn Chủ?”
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc, hắn híp mắt nói: “Ta không nhìn thấu được tu vi người kia, chắc hẳn tối thiểu cũng tới cửu cảnh hậu kỳ, thậm chí còn có thể tiếp cận gần với tu vi của thần, tương tự với chư thần thượng cổ.”
Hách Liên Chẩn kinh hãi: “Huynh không phải nói linh thú của Tầm Lộc Sơn Chủ là Phượng Hoàng sao? Sao lại biến thành một con nai trắng rồi?”
Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra, lười biếng đáp: “Sao ta biết được, truyền thuyết và sự thật luôn có sự sai lệch đó thôi.”
Hách Liên Chẩn cạn lời, thế này mà cũng sai lệch được?
Cả đám đang đi tìm Phượng cốt đấy!
Tầm Lộc Sơn Chủ vào phòng, sau khi sai phái cả đám đổ đầy nước vào các vại sành bên trong viện thì chẳng hề bước ra nữa.
Mấy người Khương Tự chỉ đành đi lên đi xuống núi liên tục, cứ thế chạy qua chạy lại khoảng bảy tám lần xách nước mà chiếc vại sành kia vẫn chẳng khác gì chiếc động không đáy, dùng cách nào cũng không thể đổ đầy nổi.
Mọi người nếu đã tìm được Tầm Lộc Sơn chủ thì cũng chẳng hoang mang nữa, cứ thế đơn giản ngồi bên ngoài hàng rào tre nghỉ ngơi.
Liên tiếp mấy ngày, Tầm Lộc Sơn Chủ tựa như một nữ tử nhà nông bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, chăm chút xử lý mảnh đất trồng rau trong sân viện sau hàng rào tre. Mảnh đất trồng rau kia chứa đầy sát khí căn bản chẳng có cách nào trồng được linh hoa linh thảo. Sơn Chủ lại dường như không biết, vẫn cứ ngày ngày đi tưới nước.
“Sơn Chủ, trong đất này trồng gì thế ạ?” Khương Tự nhiều ngày qua chăm sóc nai trắng già cả, lại giúp đỡ người kia lấy nước nơi giếng cổ tưới trong sân vườn sau hàng rào tre. Thế nhưng nước lấy lên từ giếng cổ chứa đầy sát khí, tưới vào mảnh đất cũng ngập tràn sát khí thì sao có thể mọc ra được thứ gì?
“Đáp án.” Tầm Lộc Sơn Chủ nhàn nhạt đáp, tầm mắt lại lơ đã nhìn về phương xa.
Đằng kia có một con thú Nguyệt Quang Nhất Giác trắng như tuyết đang đạp không mà tới, trên lưng thú một sừng tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng nổi bật như vầng trăng sáng giữa trời quang, người nọ bước vào vùng đất chứa đầy sát khí cũng chói lòa như vậy.
Người nên tới cuối cùng cũng tới.
“Đại sư huynh.” Khương Tự kinh ngạc lại vui mừng hô lên.
Nguyệt Li bấm quyết hạ xuống, tay áo như mây bay mở rộng trong không trung, giọng trong trẻo: “Vãn bối Nguyệt Li bái kiến Tầm Lộc Sơn Chủ.”
Đám người Hách Liên Chẩn xách nước lên núi thấy Nguyệt Li đều rất vui, chỉ có Trọng Hoa nhướng mày, tươi cười hơi lạnh nhạt.
Tầm Lộc Sơn Chủ gật đầu, nhìn nước còn chưa chứa đầy lu, nhàn nhạt lắc đầu: “Thời cơ chưa tới.”
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong liền xoay người vào phòng.
Trọng Hoa hừ lạnh: “Nguyệt Li, huynh tới nơi đây làm gì? Minh ước Cửu Châu ước thúc bọn ta không được Cửu Châu, đồng thời cũng ước thúc mấy huynh không thể tới phương bắc.”
Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng: “Ta không vào cửu cảnh.”
Trọng Hoa híp mắt, thế mà còn chưa vào cửu cảnh? Có gì lại muốn dùng đạo thuật che giấu tu vi của mình? Không nên mới đúng, lấy thiên phú của tên này hẳn đã sớm phá vỡ để vào cửu cảnh rồi mới phải.
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng nâng mắt nhìn về phía Khương Tự, thấy nàng cách mình rất xa, không ngay lập tức chạy tới như trong tưởng tượng rồi giữ chặt ống tay áo của mình, vui sướng hô lên mấy tiếng Đại sư huynh, đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi ảm đạm.
Chàng nâng tay áo lên ho nhẹ một tiếng.
Chàng cũng không phải không muốn trả lời tin của nàng, chẳng qua một người sống nội tâm một khi đã nảy sinh khát vọng thì chấp niệm sẽ nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, dục niệm tựa như hồng thủy ngập trời sẽ bao phủ cả cơ thể chàng.
Chàng không muốn A Tứ nhìn thấy một mặt không lý trí như vậy của mình.
Ánh mắt Nguyệt Li càng ngày càng ảm đạm vô cùng, ống tay áo to rộng bỗng bị người giữ lấy, giây tiếp theo đã thấy Khương Tự cong mắt cười: “Đại sư huynh sau này cũng không nên không từ mà việc như vậy, muội còn tưởng rằng vết thương của sư huynh nặng thêm, suýt nữa còn chạy tới tiên châu hải ngoại đấy.”
Đầu ngón tay Nguyệt Li khẽ run, giọng chàng mơ hồ không rõ: “Chuyện xảy ra đột ngột nên mới về nhà một chuyến, hiện giờ đã xử lý ổn thỏa.”
Khương Tự kéo tay áo chàng, mỉm cười nói: “Vậy thì không thể tốt hơn, muội còn có chuyện muốn nói với các huynh.”
Trọng Hoa thấy nàng túm tay áo Nguyệt Li, đi tới kéo hai người cách xa ra, chua lè, quát lớn: “Nói chuyện tử tế xem nào, lôi lôi kéo kéo giống cái gì?”
Hách Liên Chẩn hừ lạnh một tiếng: “Vậy buổi sáng huynh còn ngồi xổm trước cửa sổ phòng tiểu sư muội thì làm sao?”
Đáy mắt Nguyệt Li hiện lên ánh sáng u ám, lạnh lùng nhìn về phía Trọng Hoa.
Trọng Hoa: “……”
Hắn chỉ muốn cẩn thận nhìn tiểu A Tứ chút thôi!
“Được rồi, nói chuyện chính.” Khương Tự giảng hòa: “Muội ở núi Thiên Trắc thấy được một màn không biết là tương lai hay quá khứ.”
Sắc mặt đám người Nguyệt Li khẽ thay đổi.
Khương Tự nói hết một màn mình chứng kiến ở núi Thiên Trắc ra.
“Cố Kỳ Châu rút kiếm Phần Thiên ra, bổ về phía Cửu Châu, sao có thể?” Hách Liên Chẩn ha ha cười rộ lên: “Đồ chó kia đã sớm bị Lão Nhị giam cầm, đè chặt trong Vực sâu Vĩnh Ám rồi.”
Hách Liên Chẩn vừa nói xong liền thấy mọi người đồng thời nhìn về phía hắn, ngượng ngùng cười hỏi lại: “Các huynh không biết sao? Mé, chuyện này không có khả năng chứ?”
Cố Kỳ Châu hiện tại đã bị trấn áp ở Vực sâu Vĩnh Ám, mà kiếm Phần Thiên cũng xuất thế từ Vực sâu Vĩnh Ám.
Sắc mặt Trọng Hoa nặng nề: “Ta không tin Lão Nhị sẽ thua trên tay gã đó, cũng không tin tất cả chúng ta chết hết, Lão Nhị cũng không chết được.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li híp lại, thanh lãnh nói: “Bản thân gã chẳng có bất cứ khí vận gì cả, có điều khí vận của A Tứ quá mức nghịch thiên nên vẫn phải nhanh nhanh chặt đứt cấm thuật cộng sinh.”
Hách Liên Chẩn vội vàng gật đầu: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tới Vĩnh Ám Địa giết chết đồ chó kia đi.”
Khi mọi người đang nói chuyện thì phía chân trời bỗng xuất hiện một mảng mây đen, một cỗ sát khí nảy sinh trong lòng người, một bóng dáng quỷ mị xuất hiện trước hàng rào tre.
Thiếu niên mặc đồ đen mang gương mặt tái nhợt lạnh băng mở miệng hỏi: “Giết ai?”
“Nhị sư huynh!” Khương Tự kinh ngạc vui mừng đan xen, nhìn Nhị sư huynh đã hơn một năm không gặp giờ đã phá vỡ để vào cửu cảnh.
Mặc Khí vẫn giữ bộ dạng thiếu niên như cũ, chẳng qua sát khí trên người càng đậm, cả người càng thêm lạnh băng.
Mặc Khí nhìn về phía Khương Tự, tròng mắt màu trà hình như có ánh sáng lưu chuyển, ngàn lời vạn ý cuối cùng chỉ hóa thành một câu, trầm thấp nói: “Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”
Biểu cảm của Hách Liên Chẩn giống như gặp quỷ, hắn sờ sờ sau cổ mình: “Lão Nhị, sao huynh xuất quỷ nhập thần thế? Huynh có biết dọa người cũng có thể dọa đến chết người không?”
Trọng Hoa híp mắt: “Sao huynh lại tới đây?”
Hắn rõ ràng đã cố ý che giấu hơi thở của tiểu sư muội rồi mà!
Mặc Khí lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, mọi người tuy rằng đều là cửu cảnh nhưng Trọng Hoa dựa vào thiên phú truyền thừa còn y lại bằng thực lực đánh thật để phá vỡ vào cửu cảnh, chút kỹ xảo này của hắn mà cũng đòi giấu được y?
A Tứ vừa mới bước vào địa giới phương Bắc, y đã cảm ứng được ngay lập tức.
Sân viện sau hàng rào tre đột nhiên mở ra, Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn mọi người tụ tập phía trước, nhàn nhạt nói: “Người ta chờ đều tới rồi, các vị, mời vào đi.”
Mọi người nhìn thấy Tầm Lộc Sơn Chủ đột nhiên mở cửa đều sửng sốt.
Khương Tự nâng mắt nhìn nữ tử mặc y phục mộc mạc đứng dưới ánh mặt trời đằng kia, ánh mắt người nọ bình tĩnh không thể hiện vui buồn cứ như thể đã sớm biết được ý đồ đến đây của bọn nàng.
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi dưới mái hiên, tay nhẹ nhàng vuốt ve con nai trắng già đến không thể già hơn được nữa, tầm mắt nhìn lướt qua tu sĩ thiếu niên phong hoa khẳng khái nổi bật Cửu Châu, lại lướt qua mấy người Khương Tự nhìn về trong hư không như thấy được Cửu Châu 8.000 năm trước cùng với bản thân trẻ tuổi thích cười khi đó.
Khi ấy bà không phải Sơn Chủ mà chỉ là Tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc - Bắc Châu. Bây giờ Lộc gia đã sớm bị xóa tên sau trận đại họa năm đó, những người quen ở Cửu Châu năm xưa cũng lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại một mình bà.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía Nguyệt Li, nhàn nhạt nói: “Ngươi là người thừa kế Nguyệt phủ ở thế hệ này?”
Nguyệt Li ưu nhã gật đầu: “Vãn bối Nguyệt Li.”
Tầm Lộc Sơn Chủ gật đầu, đạo căn đã đứt mà vẫn giữ được phong thái bình thản, biết rõ lần này đi không khác gì bước vào đường chết nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, truyền thừa của Nguyệt phủ ngàn vạn năm qua vẫn luôn khó nhất, những người đạt được đều là thánh nhân tu đạo Hạo Nguyệt. Nếu đứa trẻ này có thể vượt qua kiếp nạn, tiền đồ sau này không thể đong đếm nổi.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía Khương Tự, trong đoàn người này người duy nhất mà bà nhìn không thấu chỉ có Khương Tự. Cô bé này với bà khi còn trẻ đều thích cười, cũng đều mang theo một tầng sương mù dày đặc bao phủ toàn thân, chẳng khác gì đang đeo trên lưng vô số bí mật. Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô bé, Tầm Lộc Sơn Chủ đã biết cơ hội mình đang chờ đợi cuối cùng cũng đến.
“Tiểu Sơn Chủ đến có chuyện gì?”
Khương Tự hướng về phía bà chắp tay thi lễ bái một bái, nói: “Nghe nói Sơn Chủ đại nhân năm đó có một con linh thú Phượng Hoàng, hi vọng Sơn Chủ có thể thay ta gieo một đoạn nhân quả để ta quay trở về 8000 năm trước, vào đêm trước khi đại họa tiên môn xảy ra, lấy được một khối xương Phượng Hoàng. Khương Tự nguyện dâng lên thần quả thời đại chư thần thượng cổ.”
Khương Tự nói xong liền lấy ra một quả thần quả cuối cùng của mình.
Thần quả nàng có được trong bí cảnh Thủy Nguyệt đều đã đưa cho Đại sư huynh ăn, cũng may trước đó nàng lấy hạt quả Kim Diễm trồng trong động phủ, chờ thêm nhiều năm nữa chắc chắn có thể nở hoa kết quả.
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía nàng, nhàn nhạt lắc đầu: “Thần quả này với ta vô dụng, có điều ta có thể giúp ngươi quay trở lại 8.000 năm trước, dĩ nhiên ta cũng cần ngươi giúp ta là một việc.”
Khương Tự gật đầu: “Sơn Chủ mời nói.”
“Ngươi theo ta vào đây.” Tầm Lộc Sơn Chủ đứng dậy đi vào bên trong nhà đá.
Khương Tự nhìn về phía các sư huynh, thấy mấy người Nguyệt Li gật đầu mới đi theo Tầm Lộc Sơn Chủ vào nhà.
Nàng vừa vào phòng đã ngay lập tức sửng sốt, bên trong nhà đá có một không gian thật lớn dán đầy bùa chú. Trong không gian khắc toàn phù chú màu máu, vô số mảnh đồng thau đón gió phát ra tiếng vang thanh thúy, ở giữa rõ ràng có một ngôi mộ màu đen.
Bên trên ngôi mộ kia có khắc mấy chữ: Mộ Thời Phong Khởi.
Khương Tự khiếp sợ, nơi này rõ ràng được dùng để trấn áp, các bùa chú ở đây không ngờ chỉ dùng để trấn áp chủ của một bia mộ đã chết không biết bao nhiêu năm.
Chẳng lẽ mấy năm nay Tầm Lộc Sơn Chủ đều trấn áp người này sao?
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía bia mộ màu đen kia, lại liếc mắt nhìn những bùa chú đồng thau khắp cả phòng, nhàn nhạt nói: “Ta tên thật là Lộc Lăng, sau khi người tiến vào thông đạo thời gian sẽ có thể nhìn thấy cả cuộc đời của ta. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn một màn 8000 năm trước kia rồi nói cho ta biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tầm Lộc Sơn Chủ nhìn về phía nàng, lời nói bình tĩnh lại mang áp lực khiến lòng người như trải qua sóng to gió lớn.
Đồng tử Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, bà ấy không nhớ chuyện năm đó!
“Được, ta đồng ý với ngài.” Khương Tự gật đầu.
Nàng thấy người kia đứng trong căn phòng chứa đầy bùa chú, bóng dáng cô đơn im lặng không nói gì, lại nhớ đến chuyện Tam sư huynh đã nói, không biết vì sao trong lòng nàng nảy lên một cảm xúc đau thương nhàn nhạt, hóa ra một người bước lên con đường trường sinh rộng lớn cũng có thể bi thương đến thế.
“Đây là đá Lưu Quang, có thể phục chế chuyện đã xảy ra, ngươi mang trên người, ta sẽ tự có thể nhìn được những gì ngươi đã thấy.”
Khương Tự đón lấy viên đá Lưu Quang màu trắng nho nhỏ kia, xâu nó vào một chiếc vòng rồi đeo trên cổ tay.
Tầm Lộc Sơn Chủ duỗi tay xóa đi một màn trước mắt, ngay lập tức phòng đá đã biến thành một không gian trống rỗng, toàn bộ nơi đây chỉ tản ra hơi thở âm lãnh, giữa vùng đất phương bắc hoang vắng này nói không hết sự âm trầm đáng sợ.
Khương Tự theo Tầm Lộc Sơn Chủ ra ngoài đã thấy các sư huynh quan tâm đồng loạt nhìn qua. Nàng khẽ gật đầu.
Bên kia Tầm Lộc Sơn Chủ đã đi về hướng con nai trắng già đang ở chỗ rào tre ngoài sân viện. Bà lưu luyến không rời vuốt ve đầu nai trắng.
Trong mắt con nai trắng kia có sự luyến tiếc lại cũng có chút gì đó như được giải thoát. Nó nhẹ nhàng dỡ xuống chiếc sừng nai xinh đẹp đã phát triển mấy ngàn năm trên đầu mình, ngay lập tức nó già đi nhanh chóng, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Tầm Lộc Sơn Chủ vuốt nhẹ đôi mắt nó, giọng nói tang thương lại mang ý dỗ dành: “Ngủ đi, tỉnh ngủ, hoa xuân cũng nở.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm khiếp sợ vô cùng.
Trên người Tầm Lộc Sơn Chủ đằng kia bỗng phát ra một lực lượng mạnh mẽ khiến lòng người phải hoảng sợ. Lực lượng kia như thể xé trời mà ra. Đối phương lấy sừng nai ngàn năm làm vật tế, mấy đạo ký hiệu được vẽ ra quay chung quanh sừng nai.
Những ký hiệu kia với những ký hiệu mà trước đó mấy người Khương Tự đã từng gặp không giống nhau, mỗi một ký hiệu đều có sự huyền diệu riêng, chỉ trong chớp mắt chúng đã hợp lại thành một trận pháp. Ánh sáng của trận pháp bùng lên, một cánh cửa không gian lớn từ trong không trung mở ra. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Cửa sừng nai tế đã mở, Khương Tự, trước khi sừng hươu cháy hết phải cố hết sức quay về, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại thời điểm đó.” Giọng Tầm Lộc Sơn Chủ rành rọt từng chữ truyền đến: “Nhớ lấy, không nên thay đổi chuyện đã xảy ra, nếu không hôm nay cũng sẽ không tồn tại nữa.”
Bên trong cánh cửa được tế bằng sừng nai màu trắng xuất hiện một con sông dài thời gian vô cùng xinh đẹp. Khương Tự nhanh chóng tìm được tiếp điểm 8000 năm trước, bước chân đi vào khoảng không thời gian.
Mấy cột sáng màu trắng hiện lên.
Hách Liên Chẩn nhìn sừng nai 8000 năm trước mắt đang phát ra ánh sáng lộng lẫy đã dần thiếu hụt đi một đoạn, lại nhìn sang bên cạnh thì phát hiện ra mấy người Nguyệt Li đều đã biến mất. Ở đây chỉ còn lại ba người hắn, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu.
Hách Liên Chẩn hơi hơi hé miệng, trợn mắt há miệng: “Không phải một mình tiểu sư muội đi sao? Vì sao Lão Đại, Lão Nhị và Lão Tam cũng không thấy đâu rồi?”
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi bên cạnh trận pháp, nhắm mắt nhàn nhạt trả lời: “Nhân quả liên lụy quá sâu, tất nhiên đều đã vào trong thời gian luân hồi.”
Một người cùng nàng có nhân quả sinh tử, một người thân mang kiếm Phần Thiên, bản thân có quan hệ với người tại thời điểm đó, một người khác là thân Phượng Hoàng, huyết mạch tương liên, dĩ nhiên tất cả đều tiến vào thời gian luân hồi.
“Vậy… Sơn Chủ đại nhân sao lại chưa vào?” Hách Liên Chẩn mang vẻ mặt buồn bực, theo lý thuyết người đáng ra phải bước vào vòng thời gian luân hồi hẳn phải là Tầm Lộc Sơn Chủ mới đúng chứ, chuyện 8000 năm trước rõ ràng bà ấy mới là người trải qua cơ mà.
Lý Trường Hỉ vội vàng kéo áo Hách Liên Chẩn lại, gã gấp như kiến bò trên chảo nóng, Thất đại nhân của ta ơi, đừng tranh cãi nữa, vị kia chính là Sơn Chủ đại nhân đã sống 8000 năm đấy, toàn Cửu Châu có mấy người biết vị này còn sống đâu.
Tầm Lộc Sơn Chủ không nói gì, rũ mắt nhìn hoa văn đã bị mất đi một khoảng trên cánh tay phải, quá khứ của bà đã sớm bị người ta che mất một đoạn nên dù đã tu luyện 8000 năm vẫn không có cách nào quay trở về. Bà chỉ có thể mượn đôi mắt của Khương Tự nhìn những ký ức đã bị xóa mờ đó.
Mấy năm nay thứ duy nhất bà có thể nhớ lại chỉ là năm 20 tuổi kia cùng với thiếu niên thần thái sáng láng đứng giữa Bắc Châu phong cảnh tú lệ hô: “Ta tên Thời Phong Khởi, rồi sẽ có một ngày Cửu Châu đều nghe đến tên ta.”
Sau nữa… lại vô số năm qua đi, Cửu Châu ngoài bà, chẳng còn ai nhớ đến tên thật, chỉ biết tôn hào của người đó —— Ám chủ Phần Thiên.
*
8000 năm trước, thành Tửu - Bắc Châu.
Khương Tự trợn tròn mắt khi phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường người đi người tới tấp nập. Linh khí trong trời đất nồng đậm vô cùng. Sau một cơn mưa, con đường đá xanh vẫn còn ẩm ướt, từ sâu trong ngõ nhỏ nơi thành cổ truyền đến mùi thơm của rượu ngon từng đợt từng đợt.
“Nghe nói Lộc gia lần này chế ra một loại tiên tửu hồ lô, uống vào có thể tăng đến trăm năm tu vi.”
“Bây giờ tiên tửu hồ lô này đã được bán ra với mức giá trên trời, hơn nữa do nguyên liệu dùng để sản xuất từ dây hồ lô bát phẩm vốn đã vô cùng quý hiếm nên kể cả đặt mua ngay lúc này cũng phải chờ đến 10 năm sau mới lấy được hàng.”
“Không ngờ bán chạy như thế?”
“Không sai, hiện giờ tiên tửu hồ lô đều bán tại phòng đấu giá ở Tụ Tiên Lâu, một hồ đã có giá tới hàng vạn đại linh châu.”
“Tin tức mới nhất đây, vừa rồi có người tiêu mười vạn đại linh châu thu được hai hồ tiên tửu hồ lô cuối cùng rồi.”
Thành Tửu?
Lộc gia?
Khương Tự nhạy bén bắt được vài tin tức mấu chốt. Mục đích chuyến đi này của nàng chính là theo chân tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc chứng kiến toàn bộ một năm họa tiên môn kia xảy ra, sau đó lấy được Phượng cốt.
Khương Tự đi theo đám đông hướng về phía hội trường đấu giá.
Đằng trước có một Tụ Tiên Lâu huy hoàng tráng lệ, trước cửa tu sĩ đông đúc vô cùng, người đến người đi náo nhiệt khó tin. Một tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi ngược hướng với đám tu sĩ còn lại, quanh thân đối phương như thể không nhiễm bụi trần thế tục, khuôn mặt tuấn tiểu lạnh nhạt, cách đám đông nhẹ mỉm cười với nàng.
“Đại sư huynh?” Khương Tự suýt nữa hoài nghi hai mắt của mình, nàng bị đám đông đẩy đi phía trước, hai mắt hơi sáng lên nhìn chàng: “Đại sư huynh sao lại ở chỗ này?”
Nguyệt Li lấy tiên tửu hồ lô từ vòng tay trữ vật ra đưa cho nàng, giọng trong trẻo mang chút dịu dàng: “Ở chỗ này chờ muội, thuận tiện mua hai bầu rượu.”
Mười năm ở thành Thiên Đế ấy, chàng không thể cùng nàng nhập phàm giới, hiện giờ dĩ nhiên sẽ không nỡ để nàng một mình lưu lạc Bắc Châu 8000 năm trước.
“Tiên tửu hồ lô? Hóa ra vị tiêu mười vạn đại linh châu mua rượu, coi tiền như rác kia là Đại sư huynh nha.” Khương Tự cong mắt cười trêu.
“Linh châu là vật ngoài thân, không bằng đổi rượu uống.” Nguyệt Li nhàn nhạt nói, ý bảo nàng nắm lấy chàng: “Nơi này người nhiều, dễ dàng đi lạc. Phía trước chính là Lộc gia, chúng ta đi xem thử.”
Khương Tự gật đầu, một tay ôm hồ lô rượu, một tay kéo ống tay áo của chàng thoải mái đi về phía trước, vừa đi vừa tủm tỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận