Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 321: Đến Một Nữ Tu Không Chút Tiếng Tăm Cũng Không Bằng

“A Tứ, sao muội đột nhiên đến được thượng giới, mấy năm nay muội ở đâu vậy?” Hách Liên Chẩn vô cùng lo lắng hỏi đáp án mà mọi người đều muốn biết.
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta về thành Yên Vũ lại nói.”
“Đúng đúng đúng, chào sư muội, ta là Tần Bảo Bảo, là huynh đệ của Thất sư huynh muội, muội có thể gọi ta là Tần sư huynh, Bảo Bảo sư huynh đều được.” Tần Bảo Bảo kích động xoa xoa tay, nói năng có chút lộn xộn, sau đó liền thấy Hách Liên Chẩn nghiến răng, ánh mắt chủ Vĩnh Ám Địa tràn ngập sát khí, ngay cả thiếu chủ Nguyệt phủ thanh quý ưu nhã nhất trong truyền thuyết cũng ném qua một ánh nhìn cực kỳ lạnh nhạt.
Tươi cười trên mặt Tần Bảo Bảo cứng đờ. Cậu nói sai rồi sao? Trời, cậu nói sai gì thế? Làm sao bây giờ? Cậu còn đang định để lại một ấn tượng hoàn mỹ không chút khuyết điểm cho tiểu sư muội nữa đấy.
Khương Tự thấy thần thái người này vô cùng tươi sáng, tính cách lại có đôi chút giống với Mộc Tiêu, vừa nhìn đã biết là con cháu thế gia được luôn chiều từ nhỏ, mỉm cười nói: “Chào Tần công tử.”
Nàng có chín sư huynh, không thể lại tùy tiện gọi người khác là sư huynh.
Đám người Nguyệt Li nghe vậy, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Chào tiểu sư muội.” Tần Bảo Bảo ha hả cười rộ lên.
“Tần Tiểu Bảo, tiểu sư muội là để cho mi gọi chắc? Ông đây đánh chết mi!” Hách Liên Chẩn ấn Tần Bảo Bảo cho một trận tơi bời hoa lá, tâm tình bắt đầu bay bổng, đánh đánh thế nào mà lại cùng Tần Bảo Bảo ha ha cười rộ lên. Hắn tìm được tiểu sư muội rồi!!
Về sau hắn sẽ không bị cha mẹ đánh nữa! Sau này các sư huynh cũng không kế trước kế sau ý đồ chỉnh chết hắn! Há há há há!
Nguyệt Li thu lá nguyệt quế về, bấm quyết dẫn bốn con tiên hạc màu trắng tới. Những con tiên hạc kia kéo một chiếc xe liễn bằng gỗ trầm hương dừng ngay khu di tích tháp Phật.
Xe liễn trầm hương được khảm ngọc thạch năm màu, ánh sáng chiếu ra tựa như giao tiêu đang đón gió. Tiên hạc kéo xe cũng đủ để thấy được vẻ tiên khí xa hoa không nói thành lời.
Hách Liên Chẩn Đang định gọi Kim Ô cứng đờ cả tay.
Tần Bảo Bảo đang bấm phát quyết ngự kiếm cũng chỉ mới kịp làm một nửa.
Cả hai ngáo ngơ nhìn theo. Thiếu chủ Nguyệt phủ đây là định dùng xe liễn ra ngoài à? Ô ô, thật xin lỗi, bọn hắn đối với sự xa hoa lãng phí của tiên châu hải ngoại hoàn toàn không biết gì sất!!!
Tần Bảo Bảo cùng Hách Liên Chẩn đáng thương buồn tủi liếc nhau, héo.
Mặc Khí rũ mắt, muốn mang Khương Tự ngự kiếm thì tay rụt trở về.
“A Tứ, đây là xe liễn tiên hạc trầm hương, đám tiên hạc đó thích nhất được chở tu sĩ diện mạo xinh đẹp, tâm tình tốt còn có mưa bay lất phất đấy.” Nguyệt Li duỗi tay, nhàn nhạt nói: “Huynh dắt muội lên xe liễn trầm hương.”
Khương Tự nhìn bốn con tiên hạc xinh đẹp cùng với xe liễn trầm hương được khảm châu ngọc trước mặt, đôi mắt nàng hơi sáng lên, lại quay sang nhìn thoáng qua Đại sư huynh tiên phong đạo cốt. Đại sư huynh không phải có thói ở sạch sao? Giờ huynh ấy lại muốn cùng nàng ngồi chung xe liễn à?
Thân hình Mặc Khí hơi cứng lại, Hách Liên Chẩn hâm mộ nước miếng chảy ròng, yếu ớt nhấc tay: “Ta có thể ngồi không? Ách, thực xin lỗi, ta tự động biến mất ngay đây.”
Khương Tự đang chần chừ do dự hết sức thì Nguyệt Li đã mang nàng bay lên xe liễn trầm hương, phất tay một cái đã phá giải vực của Mặc Khí.
Các tu sĩ ngũ cảnh lục cảnh bị giữ chân xung quanh nhờ vậy có thể hoạt động trở lại, cả đám không hiểu ra sao gãi gãi đầu, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Những tu sĩ thất cảnh giờ đang trong tình trạng kinh ngạc đến mức cằm rơi đầy đất, á đù, tiên hạc kéo xe, xe liễn trầm hương, từ bao giờ mà Cửu Châu lại xuất hiện con cháu thế gia có tiền như vậy? Không phải, vì sao tiểu thiếu gia Hách Liên gia của Trung Châu lại quen biết với chủ Vĩnh Ám Địa? Hở? Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng kia rốt cuộc là ai?
Các tu sĩ muốn nhìn diện mạo nữ tu bên trong xe liễn trầm hương, ai ngờ giao tiêu lưu quang đã rơi xuống che khuất toàn bộ bóng dáng yểu điệu thướt tha bên trong. Người ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng kia, khí chất lạnh nhạt cao quý xa xa không thể với tới.
Tiên tử Liễm Diễm của Bách Hoa Tông xanh cả mặt nhìn Nguyệt Li mang theo nàng kia ngồi chung một xe liễn. Khuôn mặt quyến rũ mang theo ý lạnh. Một nữ tu có tu vi thấp kém như vậy mà dám quyến rũ thiếu chủ Nguyệt phủ?
Ả kia chắc chưa từng biết đến chỗ đáng sợ của các thế gia, gia tộc lớn trên thượng giới này rồi.
Quy tắc tiên môn ngàn vạn năm qua không thể nói phá là phá được.
Một con chim sẻ mà cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, vậy cũng phải xem có cái mệnh kia không đã.
Tiên tử Liễm Diễm bóp pháp quyết, truyền tin cho Cô Xạ ở Bách Hoa Tông xa xa đầu tiên: “Nguyệt Li đặt chân lên đất Cửu Châu lại cùng một nữ tu tu vi thấp ngồi chung xe liễn, Cô Xạ, tỷ đến một nữ tu không chút tiếng tăm gì cũng không bằng.”
Ở Bách Hoa Tông, thần nữ Cô Xạ mang vẻ đẹp như u lan đón được truyền tin, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh từ trước đến nay giờ bất chợt bị đánh vỡ, Thiếu chủ Nguyệt phủ cùng với một nữ tu?
Thần nữ Cô Xạ phất tan truyền tin đi, trên tay cầm một chiếc đèn hoa đăng màu xanh lơ đi ra khỏi nơi thanh tu.
Đây là lần đầu tiên Khương Tự được ngồi xe liễn tiên hạc, lại còn được ngồi chung với Đại sư huynh nữa.
Tư thế của con hạc tiên kia tuyệt đẹp, khi phi hành còn có thể dẫn đến nhiều đóa mây lành, tiền khí lượn lờ. Ngồi trên xe liễn, Khương Tự suýt nữa hoài nghi bản thân đã biến thành nữ tiên trên thượng giới.
Nguyệt Li làm người vốn lạnh nhạt, từ trước đến nay không thích nói nhiều, sau khi lên xe liễn, chàng thấy Khương Tự có chút câu nệ giống hệt như khi còn nhỏ, lúc ấy hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng cũng ngồi vô cùng đoan chính, yên yên lặng lặng đọc sách, sau đó nhàm chán lắm mới lôi kéo ống tay chàng đòi xem sách cổ.
Bây giờ nàng đã lớn, chàng thật ra lại hi vọng nàng có thể kéo ống tay áo mình tựa như khi làm với Mặc Khí vậy, sau đó làm nũng nói: “Đại sư huynh, có sách cổ để xem không ạ?”
Chàng nghe thế tất nhiên sẽ đem sách cổ mình thích nhất mấy năm nay đều tặng cho nàng.
“Đây bản đơn lẻ ghi lại chút thông tin liên quan đến hồn lực mấy năm nay huynh tìm được, muội rảnh rỗi có thể thử nghiên cứu một chút.” Nguyệt Li từ vòng tay Hạo Nguyệt lấy ra bốn năm quyển sách cổ đưa cho Khương Tự.
“Bản đơn lẻ ghi lại về hồn lực?” Bút vẽ nhỏ dẫn đầu kêu lên: “Trời, A Tứ, thứ này đối với việc tu hành của cô cực cực có ích đấy.”
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, nàng nâng mắt nhìn về phía Đại sư huynh, thấy chàng mặt mày như bức tranh cổ, lạnh nhạt tựa ánh trăng, ngũ quan như được tinh tế điêu khắc mà thành, so với khi ở Vân Mộng Thập Bát Châu thậm chí chàng còn anh tuấn hơn nhiều. Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân đã bị vẻ ngoài của Đại sư huynh làm mê muội.
Khương Tự đón lấy mấy quyển sách cổ kia mới nhận ra rằng đây đều là những cuốn sách được làm từ da dê vô cùng tinh tế, chắc hẳn là bản đơn lẻ trân quý cực kỳ, nàng kiềm chế trái tim nhỏ đang kích động của mình, nói: “Cảm ơn Đại sư huynh ạ.”
Khương Tự từ trong đó chọn ra một bản đơn lẻ, mở ra rồi cẩn thận xem.
Nguyệt Li thấy lông mi cong vút dày rậm của nàng như chạm vào làn da tuyết trắng lại tựa như là bóng dáng nhàn nhạt dừng lại trong trái tim mình.
*
Chẳng bao lâu sau đã đến Thành Yên Vũ, Tần Bảo Bảo bao toàn bộ Động Thiên Phúc Địa còn lại duy nhất trong Thành Yên Vũ. Sau đó cậu chàng hưng phấn đuổi hết người xuống, tự mình đi tìm chưởng quầy chuẩn bị các loại linh quả linh lộ nhiều màu, ánh mắt trông mong nhìn vào phía sau bình phong, thật muốn chứng kiến hội đàm bí mật của tiên châu hải ngoại, Vĩnh Ám Địa và Trung Châu quá đi mất!!!
Bí mật thế gia đấy!
Lần trước khi Thiên Trắc Nghi mở ra đã chỉ ra rằng chìa khóa di tích chư thần sắp xuất hiện ở hạ giới. Lúc ấy rất nhiều thế lực ở thượng giới đã cùng ngồi lại với nhau ngay trong Động Thiên Phúc Địa, cãi qua cãi lại mất mấy tháng cuối cùng mới chọn được người xuống hạ giới. Chín người đều là những người thừa kế hoặc người cầm quyền có thực lực mạnh nhất.
Tần gia của cậu không có tư cách này, ai mà ngờ rằng tên nhãi Hách Liên Chẩn chia sau khi xuống hạ giới vậy mà thu được một tiểu sư muội, lại còn cùng Vĩnh Ám Địa, Vạn Yêu Địa cũng như những thế gia vốn nước sông không chạm nước giếng có quan hệ qua lại thế này chứ?
Trời, tin tức này mà truyền ra chắc chắn sẽ tạo quanh động cực lớn đoooó!
Nhưng cậu không thể, mà cậu cũng chẳng dám, còn sống không phải tốt sao?
“Tiểu A Tứ, sao muội lại đột nhiên liền xuất hiện trước mặt bọn huynh?” Hách Liên Chẩn nhe hàm răng trắng của mình cười he he, lại lấy linh quả linh lộ trong Động Thiên Phúc Địa tất cả đều chồng chất trước mặt Khương Tự, hỏi han: “Ngày ấy trong Điện đồng, muội đi đâu? Bọn huynh sau đó đã tìm rất lâu cũng không tìm được muội.”
Khương Tự lấy Vô Tự Thiên Thư ra, mở quyển sách cổ da dê, chỉ vào bia sinh tử màu đen trên đó: “Muội ở chỗ này này.”
Thân mình Nguyệt Li và Mặc Khí chấn động, không tự giác nắm chặt tay, tiểu A Tứ… ở bia sinh tử? Mười ba năm?
“Bia sinh tử? Muội ở trong sách? Không đúng rồi, sao muội có thể ở trong sách được?” Hách Liên Chẩn không hiểu ra sao.
Khương Tự sau khi thu bia sinh tử vào vẫn không để ý đến Vô Tự Thiên Thư, lúc này thấy các sư huynh hỏi, nàng cứ thế phóng xuất hồn lực, lại cùng Vô Tự Thiên Thư tâm ý tương thông nên ngay lập tức một tấm bia sinh tử màu đen bị Vô Tự Thiên Thư đã ra ngoài, đáp thẳng xuống bên trong Động Thiên Phúc Địa.
Đồng thời toàn bộ đất trời trong Động Thiên Phúc Địa cũng xảy ra biến hóa cực lớn, dường như có một loại quy tắc thần bí không biết tên dần dần lặng yên thay đổi đất trời.
Trong phòng tràn ngập một cảm giác tang thương dày nặng đè chặt không gian.
Trong lòng mọi người cũng đều chấn động.
Hách Liên Chẩn nhìn vào chỉ thấy hoa mắt choáng váng, tấm bia đá kia hắn đã từng gặp qua rồi, chẳng có gì đặc biệt cả, sao tiểu sư muội vừa lấy ra mà đã để lộ hơi thở đáng sợ như này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận