Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 276: Lập Sát Địa Mở Ra
Đàn tế kia từ trong không trung chỉ nháy mắt đã rơi xuống mấy trượng, gần tới mức có cảm giác như giơ tay là chạm tới, đồng thời trong chính giữa đàn tế xuất hiện một quan tài bằng đồng.
Trên quan tài bằng đồng có một người đang ngồi. khuôn mặt người nọ ẩn trong bóng tối trước lóe nên không nhìn rõ. Thế nhưng chỉ chớp loé như vậy cũng đủ để Khương Tự liếc mắt nhận ra kẻ đó là ai, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, Cố Kỳ Châu.
Sao gã ta lại xuất hiện trên đàn tế?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ tới mức không nói ra lời.
Yêu thú kéo quan, siêu thú đã chết mấy vạn năm vậy mà có thể cử động được?
Trong quan tài kia liệu có phải là thi thể của Lang Hoàn không?
“Ta đi xem.” Mặc Khí dẫn đầu bay lên, tay cầm kiếm Phần Thiên, một kiếm phá vỡ hư không trước mặt, tiến vào không gian gấp khúc, bóng dáng nháy mắt biến mất khỏi không trung.
Trọng Hoa thu hồi Mỹ Nhân Phiến, phía sau lộ ra một đôi cánh chim Phượng Hoàng xinh đẹp đến cực điểm, cười như không cười nói: “Thứ đồ chỉ biết giả thần giả quỷ, chờ bản tôn tới từ từ thu thập các ngươi.”
Cánh chim Phượng Hoàng chợt lóe, trực tiếp phá vỡ bay vào hư không, tiến vào trong không gian gấp khúc.
“Đánh nhau sao có thể thiếu ta được, ta lên trước.” Hách Liên Chẩn vội vội vàng vàng vọt vào.
“Đại sư huynh, phiền huynh chăm sóc tiểu A Tứ, ta đi xem thử thế nào.” Nhiệm vụ chính của chuyến đi lần này Lan Tấn được giao là giúp đỡ Nguyệt Li tìm ra chìa khóa di tích chư thần, thấy mấy người Trọng Hoa, Hách Liên Chẩn, Mặc Khí đều đã tiến vào không gian gấp khúc, hắn lập tức ngự kiếm đi theo.
Trái tim nhỏ của Khương Tự như bị bóp chặt, bé gắt gao giữ chặt tay Nguyệt Li, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ cực lớn bên trong không gian gấp khúc.
Nguyệt Li rũ mắt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, chầm chậm an ủi: “Chớ sợ.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng thấy từ trong hư không truyền đến tiếng rống giận cực lớn của yêu thú, một cũng hơi thở khủng bố lan tỏa. Hách Liên Chẩn từ trong không gian bay ra, miệng phun ra một búng máu, giọng nói mơ hồ lại kêu lên: “Móa nó, trong không gian cất giấu một con hung thú thượng cổ Thao Thiết. Đồ chó đó lại còn dám đá ông đây.”
(*) Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng Thao Thiết thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn. Thao Thiết có tuổi thọ đến 10 vạn năm. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô, vì thế nó đại diện cho sự tham lam vô độ. Đại đa số thuyết đều cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh cửu tử). Cũng có truyền thuyết khác thì cho rằng năm xưa Xi Vưu vị Hiên Viên chặt đầu, từ cái đầu đó hóa thành Thao Thiết.
Hách Liên Chẩn nói xong lại phun ra một búng máu.
Khương Tự vội vàng chạy tới, đưa cho hắn một viên Bách Hoa ngưng châu.
Hách Liên Chẩn ôm chặt tiểu sư muội vừa mềm vừa cưng, cảm động đến rối tinh rối mù: “Tiểu sư muội, chỉ có muội đối với huynh tốt nhất, về sau cùng Thất sư huynh về nhà đi, Thất sư huynh có phải cạp đất cũng muốn nuôi muội.”
Lời cảm động của Hách Liên Chẩn còn chưa nói xong thì đã thấy từ trong không gian gấp khúc thào ra một cánh tay người, sau đó là một con hung thủ thượng cổ thân dê mặt người, răng hổ tay người xé rách không gian từ trong vô số không gian gấp khúc bước ra. Đôi mắt thị huyết của nó cứ nhìn thẳng chằm chằm vào Khương Tự, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Khương Tự, duỗi tay tóm lấy bé.
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, bút vẽ trong tay vung lên nhanh chóng vẽ ra một không gian khác.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li cũng nặng nề dần, cách không kéo Khương Tự, đạo thuật trên đầu ngón tay nhất trí hướng thẳng về phía yêu thú thượng cổ Thao Thiết phía trước.
Năm người đồng thời ra tay, lại sử dụng đạo thuật lớn khiến sắc mặt Thao Thiết cũng phải thay đổi đột ngột, chỉ trong nháy mắt đã quay trở về bên trong không gian gấp khúc.
Hách Liên Chẩn bị đạo thuật của mấy người không may lan tới cũng ngã một cái rơi vào trong không gian gấp khúc.
“Ta #¥%……”
Tiếng kêu quỷ khóc sói gào của Hách Liên Chẩn chỉ trong chớp mắt đã bị không gian gấp khúc nuốt sạch.
Khương Tự ngơ ngác nhìn Thất sư huynh đáng thương, thế nhưng còn chưa kịp đồng tình với hắn đã thấy đàn tế không ngừng di động trong hư không rốt cuộc cũng dừng lại, nó phát ra một tiếng vang lớn đầy nặng nề.
Bên trong quan tài bằng đồng phát ra một đạo pháp thuật dao động. Sự dao động kia như sóng cuộn hướng thẳng ra bên ngoài, bắt đầu từ Điện đồng dưới đáy hồ truyền tới bốn phương tám hướng của bí cảnh.
Cùng lúc đó, Thanh Long, Cùng Kỳ và thú Kỳ Lân đã chết mấy vạn năm đồng loạt mở mắt, uy áp khủng bố từ chính giữa thổi quét bốn phía làm chấn vỡ vô số không gian gấp khúc.
Đám người Lan Tấn đồng thời bị va chạm mạnh mà phun ra một búng máu. Uy áp khủng bố từ yêu thú tràn ngập toàn bộ bên trong chủ điện.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu trực tiếp bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Vô Tự Thiên Thư bên hông Khương Tự không gió tự mở, nó bao phủ Khương Tự bằng một vầng ánh sáng vàng, cứ thế không tiếng động hóa giải uy áp của yêu thú.
Chiếc quan tài bằng đồng trên đàn tế phát ra một luồng ánh sáng tím kỳ dị, kết hợp với Thiên Đạo còn sót lại trong bí cảnh đã giữ chặt mọi người tại chỗ.
Sắc mặt mọi người đều khẽ thay đổi, tàn thức thứ tư của Lang Hoàn vậy mà lại ẩn thân bên trong quan tài bằng đồng, Lập Sát Địa mở ra.
Trong quan tài bằng đồng, tàn niệm của Lang Hoàn đi vào cơ thể Thao Thiết hoàn toàn, bốn con yêu thú đồng thời đánh về phía mọi người.
“A di đà phật, bần tăng không thích sát sinh nhất, có điều không bao gồm thứ đồ quỷ đã chết mấy vạn năm giờ lại sống dậy.” Già Nam gảy nhanh Phật châu trong tay, tươi cười thêm lạnh lùng: “Hai người một con, tự mình chọn đi, còn lại một người thì bảo vệ tiểu sư muội.”
Già Nam dẫn đầu tế Phật châu trên tay ra, tức khắc phật quang ẩn hiện, trực tiếp đánh vào Cùng Kỳ có vẻ ngoài xấu nhất.
Tầm mắt Nguyệt Li nhìn về phía Thao Thiết có được tàn niệm của Lang Hoàn. Mặc Khí không nói một lời đã rút kiếm liền bổ về phía Thao Thiết.
Tức khắc tất cả mọi người gia nhập chiến cuộc, duy chỉ có Hách Liên Chẩn hộc máu không tham gia.
“Tiểu sư muội, huynh không sao, để huynh bảo vệ muội.” Hách Liên Chẩn nhìn tiểu Khương Tự cầm Bút vẽ nhỏ chắn trước người mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, nghĩ vậy nhưng do Thao Thiết ám toán đấy chứ, hắn vẫn còn có thể chiến đấu!
“Không sao, muội có thể bảo vệ các sư huynh.” Khương Tự vỗ ngực nhỏ, vừa an ủi Thất sư huynh đáng thương vừa khẩn trương nhìn cuộc chiến, Vô Tự Thiên Thư và Mỹ Nhân Phiến mở thật mạnh ra, ngăn cách uy áp khủng bố bên ngoài.
Nguyệt Li và Mặc Khí dẫn Thao Thiết vào bên trong hư không, Trọng Hoa cũng cười lạnh mở ra không gian hồng liên nhốt Cùng Kỳ dẫn trong đó, cùng Già Nam liên thủ chém giết.
Bên kia Lan Tấn cùng Thu Tác Trần đối đầu thú Kỳ Lân.
“Ngao ô.” Thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mở to đôi mắt to đen nhánh ra, thấp giọng kêu lên, tiếng nó tràn ngập sự bi thương.
Khương Tự vội vàng ôm lấy nó, đem lực chú ý đều đặt trên người lão thú Kỳ Lân, lúc này mới phát hiện có chút gì đó không đúng lắm. Kỳ Lân chính là thụy thú, vì sao lão Kỳ Lân này toàn thân đều ngập tràn khí đen?
“A Tứ, chúng nó đã không còn là thụy thú nữa, thụy thú đã chết mấy vạn năm một lần nữa bị đánh thức ra chiến đấu, chỉ có thể coi như yêu thú từ trong địa ngục luân hồi trở về thôi.” Bút vẽ nhỏ lắc đầu thở dài nói: “Đạo thuật này thật tàn nhẫn, đem thi thể Thanh Long và Kỳ Lân luyện hóa, lợi dụng truyền thừa của chúng nó để chiến đấu, chủ nhân bí cảnh này nếu thật sự có thể lấy thân quỷ tu trở về nhân gian, chỉ sợ trời đất đều phải chịu một kiếp.”
Nhóc thú Kỳ Lân vươn móng vuốt nhỏ đặt lên mặt trên Mỹ Nhân Phiến, đáng thương buồn tủi nhìn Khương Tự.
Trong lòng Khương Tự tức khắc xuất hiện giọng nói non nớt đậm hơi sữa: “Tiểu chủ nhân, cầu xin người hãy giúp ông một tay đi.”
Bé hơi ngây người, nhìn nhóc thú Kỳ Lân trong lòng, nó… nó có thể mở miệng nói chuyện?
Bút vẽ nhỏ cũng hơi kinh ngạc, suýt nữa rơi trên mặt đất, lúc này nhóc thú Kỳ Lân mới được mấy tháng tuổi mà đã có thể cùng tiểu A Tứ tâm ý câu thông?
Khương Tự thấy móng vuốt nhỏ của nó vẫn luôn đặt lên Mỹ Nhân Phiến của mình, đây là muốn bé đàn khúc Trấn Ma sao?
“Được.” Khương Tự không nói hai lời đã rút huyền cầm ra, thả cún con xuống, mười đầu ngón tay nhấn lên trên huyền cầm, bắn ra Phật âm đầu tiên, tức khắc Phật âm linh hoạt kỳ ảo giáng thế, vô số âm phù mang ánh sáng vàng đáp xuống những không gian gấp khúc ở chủ điện, trên đàn tế cũng như trên người bốn con yêu thú.
Lão thú Kỳ Lân vừa mới cào một móng vào người Lan Tấn thì đã bị vô số Phật âm rơi xuống người, Phật âm tinh lọc khí đen trên người nó. Thanh Long đang dùng đuôi ngăn cản chiêu thức của Tiêu tích U cũng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe Phật âm.
Duy chỉ có Thao Thiết và Cùng Kỳ đã rơi vào trong hoàn cảnh xấu phát ra tiếng rống giận rung trời, trong tiếng kêu ẩn ẩn mang theo sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ trong xương cốt của hung thú với khúc Trấn Ma.
Đầu ngón tay Khương Tự không dừng lại, Phật âm kỳ ảo cứ thế phát ra không ngừng, ngay cả Phật châu bên trong vòng tay trăng non cũng hiện ra, tựa như nó có cảm ứng với khúc Trấn Ma nên phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Bút vẽ nhỏ vừa nhìn đã thấy vui vẻ, Phật châu của Khổ Huyền quả nhiên có cảm ứng với khúc Trấn Ma, xem ra sau này A Tứ có hi vọng tìm được nửa bộ tàn khúc còn lại rồi.
Mấy người Lan Tấn và Tiêu Tích U cũng nhận ra phản ứng của thú Kỳ Lân và Thanh Long, tất cả dừng tay lại, từ xa xa đứng trong không trung nhìn hai đại thần thú bị xiềng xích màu đen cực lớn khóa chặt đang lẳng lặng lắng nghe tiểu sư muội đàn khúc Trấn Ma.
Nửa khúc đầu đã đàn xong, Khương Tự không dừng lại mà tiếp tục đàn thêm một lần nữa.
“Ông bạn già, không nghĩ tới sau khi chết chúng ta cũng không được an bình.” Sau hai lần đàn, đôi mắt vẩn đục của lão thú Kỳ Lân hiện lên một tia tỉnh táo, ngay sau đó một sợi tản thức mỏng manh bay ra khỏi thân thể thú, từ ái nhìn nhóc thú Kỳ Lân bên cạnh Khương Tự.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô một tiếng bay qua rồi bổ nhào vào lòng lão thú Kỳ Lân, thế nhưng nó chỉ có thể chạm vào hư không, bé cún con nhìn lão thú Kỳ Lân chỉ còn tàn niệm, mắt hiện lên sự bi thương. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tàn niệm của Thanh Long từ trong cơ thể rồng thật lớn tràn ra, vô cùng không vui nói: “Sớm đã nói nhân tu không có phải thứ gì tốt, thế mà lại luyện hóa chúng ta, muốn đoạt truyền thừa chúng ta để lại cho hậu đại. Nhân tu hèn mọn, dám mơ ước truyền thừa của thần thú!”
Đáng tiếc, trước khi tàn thức của lão thú Kỳ Lân tiêu tán chung quy vẫn chờ được hậu đại, mà rồng trên thế gian chắc đều đã sớm diệt vong.
Đáy mắt Thanh Long hiện lên một tia bi ai, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía tiểu Khương Tự, vảy rồng? Vảy rồng của Chúc Long? Đáng giận, không phải hậu đại Thanh Long của lão.
“Trên người tiểu nương tử có hơi thở của rồng, còn có hơi thở thượng cổ.” Lão thú Kỳ Lân hiền từ nhìn nhóc thú Kỳ Lân, nó vươn móng vuốt ra chạm vào móng vuốt nho nhỏ mềm mại của bé cún con, con đường truyền thừa bắt đầu mở ra.
Thấy trước khi lão thú Kỳ Lân hồn phi phách tán vẫn còn có thể truyền thừa, Thanh Long chỉ có thể thấp giọng thở dài, tàn thức xuất hiện trước mặt Khương Tự. Mấy người Lan Tấn hô hấp hơi ngừng lại, động tác nhất trí đứng bên cạnh tiểu A Tứ.
Thanh Long khinh miệt nhìn thoáng qua mấy nhân tu trước mặt, thần thú vĩ đại sẽ không bắt nạt một nhân tu nho nhỏ, mắt rồng quét qua hơi thở trên đám người Lan Tấn, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Mấy nhân tu này xác thực rất mạnh, nếu không phải bé con kia đàn khúc Trấn Ma đưa tàn thức của hai người lão giải cứu từ bóng đêm thì lão với lão thú Kỳ Lân chắc hẳn sẽ phải trở thành công cụ giết chóc đáng sợ. Thôi thì do lão thua thiệt bé con này.
Thanh Long vươn vuốt rồng nhẹ nhàng khẩy một cái, vảy rồng của tiểu Chúc Long nháy mắt đã xuất hiện. Có thể được Chúc Long vốn mang tiếng âm hiểm xảo trá nhất tán thành lại sở hữu khúc Trấn Ma, nhân tu này đáng để phó thác.
Khương Tự lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy thần thú Thanh Long trong truyền thuyết như vậy, bé khẩn trương đến mức hô hấp như ngừng lại.
Bút vẽ nhỏ cũng kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên, thần thú Thanh Long! Đây chắc hẳn là con Thanh Long cuối cùng trên đời.
“Ngô là tộc trưởng tộc Thanh Long, đây là lời chúc phúc của rồng, sau này các loài thú trên thế gian gặp nhóc như thấy ngô. Vật quý ngàn vạn năm trong tộc ta đành giao cho nhóc, truyền thừa không ngừng, nếu bị ngừng……” Thanh Long thấp giọng thở dài, nếu bị ngừng cũng là mệnh.
(*) Ngô: Theo Lưu Cảnh Nông trong Hán ngữ văn ngôn ngữ pháp:吾ngô là thay thế tự xưng cùng với 我ngã, 余dư, 予dư, hiểu là ta.
Tàn thức Thanh Long tiêu tán khỏi thiên địa, mà thi thể thật lớn cũng tiêu tán thành tro bụi, chỉ dư lại một khối long tinh màu xanh lơ rơi xuống tay Khương Tự.
“Tiểu sư muội, trán muội.” Hách Liên Chẩn ngơ ngác nhìn giữa trán Khương Tự xuất hiện một tia ánh sáng vàng huyền diệu, ánh sáng vàng kia chợt lóe rồi biến mất, hơi thở trên người tiểu A Tứ tựa tựa như thêm chút gì đó thần bí.
Khương Tự nắm lấy long tinh trong tay, chỉ cảm thấy giữa trán hơi nóng lên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Là lời chúc phúc của rồng, chỉ người có khí vận cực lớn mới có thể được rồng chúc phúc.”
Sau này thế gian vô luận yêu thú hay thần thú, nhìn thấy tiểu A Tứ đều sẽ sợ hãi lời chúc phúc của rồng trên người bé.
“Tiểu A Tứ, muội thật là một bảo bối nhỏ mà.” Thu Tác Trần thân mật xoa xoa bé đầu, vui vẻ cười ha hả.
Tiêu tích U đứng một bên cũng như suy tư gì đó, lời chúc phúc của rồng, phải là người có phúc khí lớn đến chừng nào mới có thể nhận được lời chúc phúc từ Long tộc mang tiếng kiệt ngạo khó thuần nhất? Hơn nữa rồng ở trong các giới đã sớm tuyệt tích. Là do hắn sai rồi, hắn chưa từng thử xem quỹ đạo vận mệnh.
Một người phàm có thể đi đến được trước mặt bọn hắn thì khí vận đã nghịch thiên.
“Lục sư huynh, long tinh này làm sao bây giờ?”
Khương Tự thấy Thanh Long có thể giải thoát, không phải tiếp tục trở thành công cụ giết chóc trong tay Lang Hoàn nữa, bé vừa vui mừng vừa ưu thương.
“Đây là truyền thừa của Long tộc, sau này gặp được con rồng khác, giao cho chúng thôi. Nếu không gặp được thì cứ giao cho tiểu Chúc Long đi.” Khương Tự gật đầu, thu long tinh về.
Mà bên kia lão thú Kỳ Lân truyền thừa xong, hướng Khương Tự cách không gật đầu, tàn thức cùng thi thể đều tiêu tán khỏi trời đất.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô khóc lên vài tiếng rồi bay trở về chui đầu vào lòng Khương Tự. Sau khi có được truyền thừa, chiếc sừng nho nhỏ trên đầu nhóc thú Kỳ Lân đã dài hơn một chút, toàn thân lộ ra hơi thở huyền diệu.
Thanh Long và Kỳ Lân lần lượt tiêu tán, mà trong hư không, Trọng Hoa đem Cùng Kỳ thi thể đã bị chém nát ném khỏi không gian Hồng Liên, cười lạnh nói: “Một con thú thối tha đã chết mà cũng dám tới làm ô uế mắt bản tôn?”
Vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa bốc cháy trực tiếp đem thi thể Cùng Kỳ thiêu sạch sẽ, ngay cả tàn thức cũng đốt không còn một mảnh.
Già Nam xoa xoa vết máu trên tay, cười tủm tỉm đeo lại Phật châu, thấy bọn người Lan Tấn vây quanh Khương Tự, tức khắc hơi sửng sốt: “Các huynh kết thúc nhanh như vậy?”
Còn không bị thương, hử?
Hòa thượng tuấn mỹ híp mắt. Này không khoa học chút nào, sức chiến đấu của Thanh Long với Kỳ Lân kia còn mạnh hơn Cùng Kỳ nhiều.
Mấy người Lan Tấn cười mà không nói, mắt hướng về chiến trường duy nhất còn lại.
Trong hư không, Mặc Khí đã chém đứt chân Thao Thiết, Nguyệt Li chỉ cần động miệng đã có thể chặt đúng đường lui của hung thú thượng cổ. Thao Thiết kêu thảm một tiếng rồi bị thuật Hạo Nguyệt của Nguyệt Li tinh lọc, quanh thân hóa thành sát khí màu đen, cuối cùng bị lửa đen trên kiếm Phần Thiên của Mặc Khí đốt sạch.
Tàn thức của Lang Hoàn hóa thành một sợi khó nhẹ đi hoàn toàn vào phía trên đàn tế.
Trên đàn tế, Cố Kỳ Châu - người đã thu được bốn sợi tàn thức của Lang Hoàn bỗng nhiên mở to mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi. Trong thức hải, ba sợi tản thức vốn dĩ được cho rằng đã luyện hóa hoàn toàn giờ đột nhiên xuất hiện cùng sợi tàn thức thứ tư, tất cả giao hỏa với nhau, một bóng hình xuất hiện bên trong thức hải của gã ta.
Lang Hoàn?
Cố Kỳ Châu kinh hãi.
Trong thức hải, Kim Tiên thượng cổ Lang Hoàn mở to mắt, lạnh băng lên tiếng: “Ta chờ ngươi đã hơn vạn năm, thể xác của ta.”
Lấy thân quỷ tu trở về nhân gian nào có nhanh bằng đoạt xá? Lại còn phải chờ những linh hoa linh thảo trong bí cảnh lớn lên thành cửu phẩm rồi tiêu phí mất 10 vạn năm, không bằng chọn con trai Thiên Đạo sắp phi thăng.
Vân Mộng Thập Bát Châu là thế giới mà lão ta ngàn chọn vạn tuyển mới được. Linh của giới này đã biến mất, Thiên Đạo tàn khuyết yếu đuối dễ bắt nạt, chờ tới khi lão ta đoạt xá xong, lại nuốt Thiên Đạo giới này bồi bổ, chắc chắn có thể phi thăng thượng giới.
Tâm trí Cố Kỳ Châu hơn người nên đã sớm từ trong truyền thừa của Lang Hoàn đoán ra kẻ này âm hiểm xảo trá, giờ thấy lão ta xuất hiện trong thức hải của mình, gã ta nháy mắt đã nhận ra nguy cơ, đây là muốn đoạt xá?
Vô Tình đạo quân cười lạnh một tiếng, may mà gã ta đã để lại hậu chiêu, Lang Hoàn muốn đoạt xá, gã ta lại muốn phản lại chiêu này để được toàn bộ sức mạnh và truyền thừa từ Kim Tiên thượng cổ!
Cố Kỳ Châu bấm quyết, trong thức hải nháy mắt đã xuất hiện một nhà giam màu vàng vây chặt chẽ Lang Hoàn lại.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ Châu tế loan đao Viên Nguyệt ra chém đứt bốn sợi xiềng xích nối với đàn tế, đàn tế cũng bắt đầu rơi xuống, toàn bộ không gian nội điện cũng bắt đầu sụp đổ.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li lập tức thay đổi.
“Thứ đồ ngu ngốc kia đang làm gì vậy?” Hách Liên Chẩn táo bạo nhảy dựng lên.
Bọn hắn đã phải ngây người ở Vân Mộng Thập Bát Châu 20 năm chính vì tìm nơi di tích chư thần hạ xuống, đồ ngu ngốc này lại tìm chết!
“Giữ vững đàn tế.” Sắc mặt Trọng Hoa xanh mét, cánh chim Phượng Hoàng hoa lệ bay lên giữ chặt xiềng xích bị chém đứt.
Mấy người Lan Tấn cũng cắn răng giữ chặt ba sợi xích còn lại. Tuy nhiên toàn bộ không gian nội địa vẫn không ngừng sụp đổ như cũ, vô số không gian gấp khúc bắt đầu vỡ nát, các mảnh nhỏ từ những thế giới này tựa như mặt kính văng ra khắp nơi.
Sắc mặt Nguyệt Li khẽ thay đổi, nếu không gian ở đây sụp đổ thì tất cả mọi người sẽ phải chết trong khe hở không gian, bọn chàng không sợ, nhiều nhất chỉ có phân thân chết đi, tổn thất một nửa tu vi, thế nhưng tiểu A Tứ cùng với đám người Lý Trường Hỉ chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Không gian cứ thế không ngừng sụp đổ.
Ánh sáng trong mắt Nguyệt Li bùng cháy đến mức cao nhất, linh lực bàng bạc trong cơ thể không ngừng trào ra đem không gian sụp đổ giữ chặt lại.
Mấy người Úy Hành, Già Nam đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này cũng không rảnh lo lắng thân phận lập trường của từng người nữa mà lần lượt ra tay ổn định lại không gian nơi đây. Nơi này thật quỷ dị, nếu đàn tế rơi vào vực sâu không gian thì bí mật về di tích chư thần sẽ vĩnh viễn không có ai biết đến nữa.
“Lão Thất, đệ mang mấy người A Tứ rời khỏi Điện đồng đi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, giọng nói uy nghiêm, câu này đã dùng tới thuật Ngôn Linh.
Sắc mặt Hách Liên Chẩn thay đổi, đáng chết, hắn căn bản không muốn rời đi, kể cả phân thân của hắn có chết thì hắn vẫn muốn nhìn thử xem chìa khóa di tích chư thần rốt cuộc là thứ gì. Bằng không 20 năm này không phải tốn công vô ích ngây người ở đây sao?
“Lý Trường Hỉ, Mộc Tiêu, các người mang A Tứ ra ngoài mau.” Hách Liên Chẩn chống cự lại thuật Ngôn Linh của Nguyệt Li, bấm tay đánh thức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ đang hôn mê.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu nhìn tình hình hỗn loạn này, sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi muốn ôm Khương Tự chạy ra ngoài.
Khương Tự lắc đầu, nắm chặt bút vẽ trong tay, nói: “Thất sư huynh, huynh trước bắt lấy Cố Kỳ Châu đã, miễn cho gã ta lại làm chuyện ác.”
Trên quan tài bằng đồng có một người đang ngồi. khuôn mặt người nọ ẩn trong bóng tối trước lóe nên không nhìn rõ. Thế nhưng chỉ chớp loé như vậy cũng đủ để Khương Tự liếc mắt nhận ra kẻ đó là ai, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, Cố Kỳ Châu.
Sao gã ta lại xuất hiện trên đàn tế?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ tới mức không nói ra lời.
Yêu thú kéo quan, siêu thú đã chết mấy vạn năm vậy mà có thể cử động được?
Trong quan tài kia liệu có phải là thi thể của Lang Hoàn không?
“Ta đi xem.” Mặc Khí dẫn đầu bay lên, tay cầm kiếm Phần Thiên, một kiếm phá vỡ hư không trước mặt, tiến vào không gian gấp khúc, bóng dáng nháy mắt biến mất khỏi không trung.
Trọng Hoa thu hồi Mỹ Nhân Phiến, phía sau lộ ra một đôi cánh chim Phượng Hoàng xinh đẹp đến cực điểm, cười như không cười nói: “Thứ đồ chỉ biết giả thần giả quỷ, chờ bản tôn tới từ từ thu thập các ngươi.”
Cánh chim Phượng Hoàng chợt lóe, trực tiếp phá vỡ bay vào hư không, tiến vào trong không gian gấp khúc.
“Đánh nhau sao có thể thiếu ta được, ta lên trước.” Hách Liên Chẩn vội vội vàng vàng vọt vào.
“Đại sư huynh, phiền huynh chăm sóc tiểu A Tứ, ta đi xem thử thế nào.” Nhiệm vụ chính của chuyến đi lần này Lan Tấn được giao là giúp đỡ Nguyệt Li tìm ra chìa khóa di tích chư thần, thấy mấy người Trọng Hoa, Hách Liên Chẩn, Mặc Khí đều đã tiến vào không gian gấp khúc, hắn lập tức ngự kiếm đi theo.
Trái tim nhỏ của Khương Tự như bị bóp chặt, bé gắt gao giữ chặt tay Nguyệt Li, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ cực lớn bên trong không gian gấp khúc.
Nguyệt Li rũ mắt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, chầm chậm an ủi: “Chớ sợ.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng thấy từ trong hư không truyền đến tiếng rống giận cực lớn của yêu thú, một cũng hơi thở khủng bố lan tỏa. Hách Liên Chẩn từ trong không gian bay ra, miệng phun ra một búng máu, giọng nói mơ hồ lại kêu lên: “Móa nó, trong không gian cất giấu một con hung thú thượng cổ Thao Thiết. Đồ chó đó lại còn dám đá ông đây.”
(*) Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng Thao Thiết thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn. Thao Thiết có tuổi thọ đến 10 vạn năm. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô, vì thế nó đại diện cho sự tham lam vô độ. Đại đa số thuyết đều cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh cửu tử). Cũng có truyền thuyết khác thì cho rằng năm xưa Xi Vưu vị Hiên Viên chặt đầu, từ cái đầu đó hóa thành Thao Thiết.
Hách Liên Chẩn nói xong lại phun ra một búng máu.
Khương Tự vội vàng chạy tới, đưa cho hắn một viên Bách Hoa ngưng châu.
Hách Liên Chẩn ôm chặt tiểu sư muội vừa mềm vừa cưng, cảm động đến rối tinh rối mù: “Tiểu sư muội, chỉ có muội đối với huynh tốt nhất, về sau cùng Thất sư huynh về nhà đi, Thất sư huynh có phải cạp đất cũng muốn nuôi muội.”
Lời cảm động của Hách Liên Chẩn còn chưa nói xong thì đã thấy từ trong không gian gấp khúc thào ra một cánh tay người, sau đó là một con hung thủ thượng cổ thân dê mặt người, răng hổ tay người xé rách không gian từ trong vô số không gian gấp khúc bước ra. Đôi mắt thị huyết của nó cứ nhìn thẳng chằm chằm vào Khương Tự, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Khương Tự, duỗi tay tóm lấy bé.
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, bút vẽ trong tay vung lên nhanh chóng vẽ ra một không gian khác.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li cũng nặng nề dần, cách không kéo Khương Tự, đạo thuật trên đầu ngón tay nhất trí hướng thẳng về phía yêu thú thượng cổ Thao Thiết phía trước.
Năm người đồng thời ra tay, lại sử dụng đạo thuật lớn khiến sắc mặt Thao Thiết cũng phải thay đổi đột ngột, chỉ trong nháy mắt đã quay trở về bên trong không gian gấp khúc.
Hách Liên Chẩn bị đạo thuật của mấy người không may lan tới cũng ngã một cái rơi vào trong không gian gấp khúc.
“Ta #¥%……”
Tiếng kêu quỷ khóc sói gào của Hách Liên Chẩn chỉ trong chớp mắt đã bị không gian gấp khúc nuốt sạch.
Khương Tự ngơ ngác nhìn Thất sư huynh đáng thương, thế nhưng còn chưa kịp đồng tình với hắn đã thấy đàn tế không ngừng di động trong hư không rốt cuộc cũng dừng lại, nó phát ra một tiếng vang lớn đầy nặng nề.
Bên trong quan tài bằng đồng phát ra một đạo pháp thuật dao động. Sự dao động kia như sóng cuộn hướng thẳng ra bên ngoài, bắt đầu từ Điện đồng dưới đáy hồ truyền tới bốn phương tám hướng của bí cảnh.
Cùng lúc đó, Thanh Long, Cùng Kỳ và thú Kỳ Lân đã chết mấy vạn năm đồng loạt mở mắt, uy áp khủng bố từ chính giữa thổi quét bốn phía làm chấn vỡ vô số không gian gấp khúc.
Đám người Lan Tấn đồng thời bị va chạm mạnh mà phun ra một búng máu. Uy áp khủng bố từ yêu thú tràn ngập toàn bộ bên trong chủ điện.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu trực tiếp bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Vô Tự Thiên Thư bên hông Khương Tự không gió tự mở, nó bao phủ Khương Tự bằng một vầng ánh sáng vàng, cứ thế không tiếng động hóa giải uy áp của yêu thú.
Chiếc quan tài bằng đồng trên đàn tế phát ra một luồng ánh sáng tím kỳ dị, kết hợp với Thiên Đạo còn sót lại trong bí cảnh đã giữ chặt mọi người tại chỗ.
Sắc mặt mọi người đều khẽ thay đổi, tàn thức thứ tư của Lang Hoàn vậy mà lại ẩn thân bên trong quan tài bằng đồng, Lập Sát Địa mở ra.
Trong quan tài bằng đồng, tàn niệm của Lang Hoàn đi vào cơ thể Thao Thiết hoàn toàn, bốn con yêu thú đồng thời đánh về phía mọi người.
“A di đà phật, bần tăng không thích sát sinh nhất, có điều không bao gồm thứ đồ quỷ đã chết mấy vạn năm giờ lại sống dậy.” Già Nam gảy nhanh Phật châu trong tay, tươi cười thêm lạnh lùng: “Hai người một con, tự mình chọn đi, còn lại một người thì bảo vệ tiểu sư muội.”
Già Nam dẫn đầu tế Phật châu trên tay ra, tức khắc phật quang ẩn hiện, trực tiếp đánh vào Cùng Kỳ có vẻ ngoài xấu nhất.
Tầm mắt Nguyệt Li nhìn về phía Thao Thiết có được tàn niệm của Lang Hoàn. Mặc Khí không nói một lời đã rút kiếm liền bổ về phía Thao Thiết.
Tức khắc tất cả mọi người gia nhập chiến cuộc, duy chỉ có Hách Liên Chẩn hộc máu không tham gia.
“Tiểu sư muội, huynh không sao, để huynh bảo vệ muội.” Hách Liên Chẩn nhìn tiểu Khương Tự cầm Bút vẽ nhỏ chắn trước người mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, nghĩ vậy nhưng do Thao Thiết ám toán đấy chứ, hắn vẫn còn có thể chiến đấu!
“Không sao, muội có thể bảo vệ các sư huynh.” Khương Tự vỗ ngực nhỏ, vừa an ủi Thất sư huynh đáng thương vừa khẩn trương nhìn cuộc chiến, Vô Tự Thiên Thư và Mỹ Nhân Phiến mở thật mạnh ra, ngăn cách uy áp khủng bố bên ngoài.
Nguyệt Li và Mặc Khí dẫn Thao Thiết vào bên trong hư không, Trọng Hoa cũng cười lạnh mở ra không gian hồng liên nhốt Cùng Kỳ dẫn trong đó, cùng Già Nam liên thủ chém giết.
Bên kia Lan Tấn cùng Thu Tác Trần đối đầu thú Kỳ Lân.
“Ngao ô.” Thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mở to đôi mắt to đen nhánh ra, thấp giọng kêu lên, tiếng nó tràn ngập sự bi thương.
Khương Tự vội vàng ôm lấy nó, đem lực chú ý đều đặt trên người lão thú Kỳ Lân, lúc này mới phát hiện có chút gì đó không đúng lắm. Kỳ Lân chính là thụy thú, vì sao lão Kỳ Lân này toàn thân đều ngập tràn khí đen?
“A Tứ, chúng nó đã không còn là thụy thú nữa, thụy thú đã chết mấy vạn năm một lần nữa bị đánh thức ra chiến đấu, chỉ có thể coi như yêu thú từ trong địa ngục luân hồi trở về thôi.” Bút vẽ nhỏ lắc đầu thở dài nói: “Đạo thuật này thật tàn nhẫn, đem thi thể Thanh Long và Kỳ Lân luyện hóa, lợi dụng truyền thừa của chúng nó để chiến đấu, chủ nhân bí cảnh này nếu thật sự có thể lấy thân quỷ tu trở về nhân gian, chỉ sợ trời đất đều phải chịu một kiếp.”
Nhóc thú Kỳ Lân vươn móng vuốt nhỏ đặt lên mặt trên Mỹ Nhân Phiến, đáng thương buồn tủi nhìn Khương Tự.
Trong lòng Khương Tự tức khắc xuất hiện giọng nói non nớt đậm hơi sữa: “Tiểu chủ nhân, cầu xin người hãy giúp ông một tay đi.”
Bé hơi ngây người, nhìn nhóc thú Kỳ Lân trong lòng, nó… nó có thể mở miệng nói chuyện?
Bút vẽ nhỏ cũng hơi kinh ngạc, suýt nữa rơi trên mặt đất, lúc này nhóc thú Kỳ Lân mới được mấy tháng tuổi mà đã có thể cùng tiểu A Tứ tâm ý câu thông?
Khương Tự thấy móng vuốt nhỏ của nó vẫn luôn đặt lên Mỹ Nhân Phiến của mình, đây là muốn bé đàn khúc Trấn Ma sao?
“Được.” Khương Tự không nói hai lời đã rút huyền cầm ra, thả cún con xuống, mười đầu ngón tay nhấn lên trên huyền cầm, bắn ra Phật âm đầu tiên, tức khắc Phật âm linh hoạt kỳ ảo giáng thế, vô số âm phù mang ánh sáng vàng đáp xuống những không gian gấp khúc ở chủ điện, trên đàn tế cũng như trên người bốn con yêu thú.
Lão thú Kỳ Lân vừa mới cào một móng vào người Lan Tấn thì đã bị vô số Phật âm rơi xuống người, Phật âm tinh lọc khí đen trên người nó. Thanh Long đang dùng đuôi ngăn cản chiêu thức của Tiêu tích U cũng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe Phật âm.
Duy chỉ có Thao Thiết và Cùng Kỳ đã rơi vào trong hoàn cảnh xấu phát ra tiếng rống giận rung trời, trong tiếng kêu ẩn ẩn mang theo sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ trong xương cốt của hung thú với khúc Trấn Ma.
Đầu ngón tay Khương Tự không dừng lại, Phật âm kỳ ảo cứ thế phát ra không ngừng, ngay cả Phật châu bên trong vòng tay trăng non cũng hiện ra, tựa như nó có cảm ứng với khúc Trấn Ma nên phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Bút vẽ nhỏ vừa nhìn đã thấy vui vẻ, Phật châu của Khổ Huyền quả nhiên có cảm ứng với khúc Trấn Ma, xem ra sau này A Tứ có hi vọng tìm được nửa bộ tàn khúc còn lại rồi.
Mấy người Lan Tấn và Tiêu Tích U cũng nhận ra phản ứng của thú Kỳ Lân và Thanh Long, tất cả dừng tay lại, từ xa xa đứng trong không trung nhìn hai đại thần thú bị xiềng xích màu đen cực lớn khóa chặt đang lẳng lặng lắng nghe tiểu sư muội đàn khúc Trấn Ma.
Nửa khúc đầu đã đàn xong, Khương Tự không dừng lại mà tiếp tục đàn thêm một lần nữa.
“Ông bạn già, không nghĩ tới sau khi chết chúng ta cũng không được an bình.” Sau hai lần đàn, đôi mắt vẩn đục của lão thú Kỳ Lân hiện lên một tia tỉnh táo, ngay sau đó một sợi tản thức mỏng manh bay ra khỏi thân thể thú, từ ái nhìn nhóc thú Kỳ Lân bên cạnh Khương Tự.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô một tiếng bay qua rồi bổ nhào vào lòng lão thú Kỳ Lân, thế nhưng nó chỉ có thể chạm vào hư không, bé cún con nhìn lão thú Kỳ Lân chỉ còn tàn niệm, mắt hiện lên sự bi thương. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tàn niệm của Thanh Long từ trong cơ thể rồng thật lớn tràn ra, vô cùng không vui nói: “Sớm đã nói nhân tu không có phải thứ gì tốt, thế mà lại luyện hóa chúng ta, muốn đoạt truyền thừa chúng ta để lại cho hậu đại. Nhân tu hèn mọn, dám mơ ước truyền thừa của thần thú!”
Đáng tiếc, trước khi tàn thức của lão thú Kỳ Lân tiêu tán chung quy vẫn chờ được hậu đại, mà rồng trên thế gian chắc đều đã sớm diệt vong.
Đáy mắt Thanh Long hiện lên một tia bi ai, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía tiểu Khương Tự, vảy rồng? Vảy rồng của Chúc Long? Đáng giận, không phải hậu đại Thanh Long của lão.
“Trên người tiểu nương tử có hơi thở của rồng, còn có hơi thở thượng cổ.” Lão thú Kỳ Lân hiền từ nhìn nhóc thú Kỳ Lân, nó vươn móng vuốt ra chạm vào móng vuốt nho nhỏ mềm mại của bé cún con, con đường truyền thừa bắt đầu mở ra.
Thấy trước khi lão thú Kỳ Lân hồn phi phách tán vẫn còn có thể truyền thừa, Thanh Long chỉ có thể thấp giọng thở dài, tàn thức xuất hiện trước mặt Khương Tự. Mấy người Lan Tấn hô hấp hơi ngừng lại, động tác nhất trí đứng bên cạnh tiểu A Tứ.
Thanh Long khinh miệt nhìn thoáng qua mấy nhân tu trước mặt, thần thú vĩ đại sẽ không bắt nạt một nhân tu nho nhỏ, mắt rồng quét qua hơi thở trên đám người Lan Tấn, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Mấy nhân tu này xác thực rất mạnh, nếu không phải bé con kia đàn khúc Trấn Ma đưa tàn thức của hai người lão giải cứu từ bóng đêm thì lão với lão thú Kỳ Lân chắc hẳn sẽ phải trở thành công cụ giết chóc đáng sợ. Thôi thì do lão thua thiệt bé con này.
Thanh Long vươn vuốt rồng nhẹ nhàng khẩy một cái, vảy rồng của tiểu Chúc Long nháy mắt đã xuất hiện. Có thể được Chúc Long vốn mang tiếng âm hiểm xảo trá nhất tán thành lại sở hữu khúc Trấn Ma, nhân tu này đáng để phó thác.
Khương Tự lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy thần thú Thanh Long trong truyền thuyết như vậy, bé khẩn trương đến mức hô hấp như ngừng lại.
Bút vẽ nhỏ cũng kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên, thần thú Thanh Long! Đây chắc hẳn là con Thanh Long cuối cùng trên đời.
“Ngô là tộc trưởng tộc Thanh Long, đây là lời chúc phúc của rồng, sau này các loài thú trên thế gian gặp nhóc như thấy ngô. Vật quý ngàn vạn năm trong tộc ta đành giao cho nhóc, truyền thừa không ngừng, nếu bị ngừng……” Thanh Long thấp giọng thở dài, nếu bị ngừng cũng là mệnh.
(*) Ngô: Theo Lưu Cảnh Nông trong Hán ngữ văn ngôn ngữ pháp:吾ngô là thay thế tự xưng cùng với 我ngã, 余dư, 予dư, hiểu là ta.
Tàn thức Thanh Long tiêu tán khỏi thiên địa, mà thi thể thật lớn cũng tiêu tán thành tro bụi, chỉ dư lại một khối long tinh màu xanh lơ rơi xuống tay Khương Tự.
“Tiểu sư muội, trán muội.” Hách Liên Chẩn ngơ ngác nhìn giữa trán Khương Tự xuất hiện một tia ánh sáng vàng huyền diệu, ánh sáng vàng kia chợt lóe rồi biến mất, hơi thở trên người tiểu A Tứ tựa tựa như thêm chút gì đó thần bí.
Khương Tự nắm lấy long tinh trong tay, chỉ cảm thấy giữa trán hơi nóng lên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Là lời chúc phúc của rồng, chỉ người có khí vận cực lớn mới có thể được rồng chúc phúc.”
Sau này thế gian vô luận yêu thú hay thần thú, nhìn thấy tiểu A Tứ đều sẽ sợ hãi lời chúc phúc của rồng trên người bé.
“Tiểu A Tứ, muội thật là một bảo bối nhỏ mà.” Thu Tác Trần thân mật xoa xoa bé đầu, vui vẻ cười ha hả.
Tiêu tích U đứng một bên cũng như suy tư gì đó, lời chúc phúc của rồng, phải là người có phúc khí lớn đến chừng nào mới có thể nhận được lời chúc phúc từ Long tộc mang tiếng kiệt ngạo khó thuần nhất? Hơn nữa rồng ở trong các giới đã sớm tuyệt tích. Là do hắn sai rồi, hắn chưa từng thử xem quỹ đạo vận mệnh.
Một người phàm có thể đi đến được trước mặt bọn hắn thì khí vận đã nghịch thiên.
“Lục sư huynh, long tinh này làm sao bây giờ?”
Khương Tự thấy Thanh Long có thể giải thoát, không phải tiếp tục trở thành công cụ giết chóc trong tay Lang Hoàn nữa, bé vừa vui mừng vừa ưu thương.
“Đây là truyền thừa của Long tộc, sau này gặp được con rồng khác, giao cho chúng thôi. Nếu không gặp được thì cứ giao cho tiểu Chúc Long đi.” Khương Tự gật đầu, thu long tinh về.
Mà bên kia lão thú Kỳ Lân truyền thừa xong, hướng Khương Tự cách không gật đầu, tàn thức cùng thi thể đều tiêu tán khỏi trời đất.
Nhóc thú Kỳ Lân ngao ô khóc lên vài tiếng rồi bay trở về chui đầu vào lòng Khương Tự. Sau khi có được truyền thừa, chiếc sừng nho nhỏ trên đầu nhóc thú Kỳ Lân đã dài hơn một chút, toàn thân lộ ra hơi thở huyền diệu.
Thanh Long và Kỳ Lân lần lượt tiêu tán, mà trong hư không, Trọng Hoa đem Cùng Kỳ thi thể đã bị chém nát ném khỏi không gian Hồng Liên, cười lạnh nói: “Một con thú thối tha đã chết mà cũng dám tới làm ô uế mắt bản tôn?”
Vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa bốc cháy trực tiếp đem thi thể Cùng Kỳ thiêu sạch sẽ, ngay cả tàn thức cũng đốt không còn một mảnh.
Già Nam xoa xoa vết máu trên tay, cười tủm tỉm đeo lại Phật châu, thấy bọn người Lan Tấn vây quanh Khương Tự, tức khắc hơi sửng sốt: “Các huynh kết thúc nhanh như vậy?”
Còn không bị thương, hử?
Hòa thượng tuấn mỹ híp mắt. Này không khoa học chút nào, sức chiến đấu của Thanh Long với Kỳ Lân kia còn mạnh hơn Cùng Kỳ nhiều.
Mấy người Lan Tấn cười mà không nói, mắt hướng về chiến trường duy nhất còn lại.
Trong hư không, Mặc Khí đã chém đứt chân Thao Thiết, Nguyệt Li chỉ cần động miệng đã có thể chặt đúng đường lui của hung thú thượng cổ. Thao Thiết kêu thảm một tiếng rồi bị thuật Hạo Nguyệt của Nguyệt Li tinh lọc, quanh thân hóa thành sát khí màu đen, cuối cùng bị lửa đen trên kiếm Phần Thiên của Mặc Khí đốt sạch.
Tàn thức của Lang Hoàn hóa thành một sợi khó nhẹ đi hoàn toàn vào phía trên đàn tế.
Trên đàn tế, Cố Kỳ Châu - người đã thu được bốn sợi tàn thức của Lang Hoàn bỗng nhiên mở to mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi. Trong thức hải, ba sợi tản thức vốn dĩ được cho rằng đã luyện hóa hoàn toàn giờ đột nhiên xuất hiện cùng sợi tàn thức thứ tư, tất cả giao hỏa với nhau, một bóng hình xuất hiện bên trong thức hải của gã ta.
Lang Hoàn?
Cố Kỳ Châu kinh hãi.
Trong thức hải, Kim Tiên thượng cổ Lang Hoàn mở to mắt, lạnh băng lên tiếng: “Ta chờ ngươi đã hơn vạn năm, thể xác của ta.”
Lấy thân quỷ tu trở về nhân gian nào có nhanh bằng đoạt xá? Lại còn phải chờ những linh hoa linh thảo trong bí cảnh lớn lên thành cửu phẩm rồi tiêu phí mất 10 vạn năm, không bằng chọn con trai Thiên Đạo sắp phi thăng.
Vân Mộng Thập Bát Châu là thế giới mà lão ta ngàn chọn vạn tuyển mới được. Linh của giới này đã biến mất, Thiên Đạo tàn khuyết yếu đuối dễ bắt nạt, chờ tới khi lão ta đoạt xá xong, lại nuốt Thiên Đạo giới này bồi bổ, chắc chắn có thể phi thăng thượng giới.
Tâm trí Cố Kỳ Châu hơn người nên đã sớm từ trong truyền thừa của Lang Hoàn đoán ra kẻ này âm hiểm xảo trá, giờ thấy lão ta xuất hiện trong thức hải của mình, gã ta nháy mắt đã nhận ra nguy cơ, đây là muốn đoạt xá?
Vô Tình đạo quân cười lạnh một tiếng, may mà gã ta đã để lại hậu chiêu, Lang Hoàn muốn đoạt xá, gã ta lại muốn phản lại chiêu này để được toàn bộ sức mạnh và truyền thừa từ Kim Tiên thượng cổ!
Cố Kỳ Châu bấm quyết, trong thức hải nháy mắt đã xuất hiện một nhà giam màu vàng vây chặt chẽ Lang Hoàn lại.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ Châu tế loan đao Viên Nguyệt ra chém đứt bốn sợi xiềng xích nối với đàn tế, đàn tế cũng bắt đầu rơi xuống, toàn bộ không gian nội điện cũng bắt đầu sụp đổ.
Sắc mặt đám người Nguyệt Li lập tức thay đổi.
“Thứ đồ ngu ngốc kia đang làm gì vậy?” Hách Liên Chẩn táo bạo nhảy dựng lên.
Bọn hắn đã phải ngây người ở Vân Mộng Thập Bát Châu 20 năm chính vì tìm nơi di tích chư thần hạ xuống, đồ ngu ngốc này lại tìm chết!
“Giữ vững đàn tế.” Sắc mặt Trọng Hoa xanh mét, cánh chim Phượng Hoàng hoa lệ bay lên giữ chặt xiềng xích bị chém đứt.
Mấy người Lan Tấn cũng cắn răng giữ chặt ba sợi xích còn lại. Tuy nhiên toàn bộ không gian nội địa vẫn không ngừng sụp đổ như cũ, vô số không gian gấp khúc bắt đầu vỡ nát, các mảnh nhỏ từ những thế giới này tựa như mặt kính văng ra khắp nơi.
Sắc mặt Nguyệt Li khẽ thay đổi, nếu không gian ở đây sụp đổ thì tất cả mọi người sẽ phải chết trong khe hở không gian, bọn chàng không sợ, nhiều nhất chỉ có phân thân chết đi, tổn thất một nửa tu vi, thế nhưng tiểu A Tứ cùng với đám người Lý Trường Hỉ chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Không gian cứ thế không ngừng sụp đổ.
Ánh sáng trong mắt Nguyệt Li bùng cháy đến mức cao nhất, linh lực bàng bạc trong cơ thể không ngừng trào ra đem không gian sụp đổ giữ chặt lại.
Mấy người Úy Hành, Già Nam đột nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này cũng không rảnh lo lắng thân phận lập trường của từng người nữa mà lần lượt ra tay ổn định lại không gian nơi đây. Nơi này thật quỷ dị, nếu đàn tế rơi vào vực sâu không gian thì bí mật về di tích chư thần sẽ vĩnh viễn không có ai biết đến nữa.
“Lão Thất, đệ mang mấy người A Tứ rời khỏi Điện đồng đi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, giọng nói uy nghiêm, câu này đã dùng tới thuật Ngôn Linh.
Sắc mặt Hách Liên Chẩn thay đổi, đáng chết, hắn căn bản không muốn rời đi, kể cả phân thân của hắn có chết thì hắn vẫn muốn nhìn thử xem chìa khóa di tích chư thần rốt cuộc là thứ gì. Bằng không 20 năm này không phải tốn công vô ích ngây người ở đây sao?
“Lý Trường Hỉ, Mộc Tiêu, các người mang A Tứ ra ngoài mau.” Hách Liên Chẩn chống cự lại thuật Ngôn Linh của Nguyệt Li, bấm tay đánh thức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ đang hôn mê.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu nhìn tình hình hỗn loạn này, sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi muốn ôm Khương Tự chạy ra ngoài.
Khương Tự lắc đầu, nắm chặt bút vẽ trong tay, nói: “Thất sư huynh, huynh trước bắt lấy Cố Kỳ Châu đã, miễn cho gã ta lại làm chuyện ác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận