Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 913 núi lớn chi tử vận khí

Chương 913: Con của núi lớn gặp vận may.
Lưu Hồng Quân đuổi theo phía sau hơn mười phút, liền bắt kịp đàn lợn rừng. Nói cho đúng, phải là lũ chó con bắt kịp đàn lợn rừng, nhốt chặt chúng lại. Chờ Lưu Hồng Quân chạy đến nơi thì trận chiến đã gần kết thúc. Con lợn nái lớn nặng hơn năm trăm cân, do xuống núi vội vàng, có lẽ bị trẹo chân ngã hoặc vì nguyên nhân khác, từ sườn núi bên cạnh té xuống. Nó trực tiếp bị gãy chân, hai cái nanh cực lớn cũng gãy mất một cái. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Hạo Thiên và các chó con mới có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến.
"Núi Lớn, ta đoán chừng đây cũng là vận may của thuộc tính ngươi phát huy tác dụng. Con lợn nái lớn này suýt chút nữa là bị ngã chết." Đá cười vỗ vai Núi Lớn nói.
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa! Nhanh chóng kết thúc trận chiến, làm thịt luôn lũ lợn rừng này. Chúng ta còn phải tiếp tục vào núi đấy!" Lưu Hồng Quân vỗ vào mông Đá một cái rồi căn dặn cả hai.
"Biết rồi!" Đá lè lưỡi, rút dao ra, tiến lên, một đao kết liễu một đời bi thảm của con lợn nái lớn. Lưu Hồng Quân và Núi Lớn cũng rút dao, đâm chết những con lợn rừng khác. Sau đó mổ bụng, xả hết máu lợn, ruột lợn thì treo lên cây, làm lễ vật dâng lên thần núi. Tim lợn và nội tạng khác thì chia cho lũ chó con ăn. Không cho chúng ăn nhiều, để tránh làm ảnh hưởng đến tính tích cực săn mồi của chúng. Sau một hồi bận rộn, Lưu Hồng Quân lưu lại dấu hiệu của mình trên người con lợn rừng. Khi mùa săn thu, thợ săn hạ gục con mồi, không cần tự mình vận chuyển xuống núi hay phải canh giữ. Chỉ cần để lại một dấu hiệu là được. Dấu hiệu này là do thôn ủy phát ra, trên mỗi dấu đều có tên thợ săn. Như vậy có thể phân định ai là người đã bắn hạ con mồi. Đội vận chuyển sẽ mang con mồi xuống núi, thôn ủy sẽ tiến hành ghi danh, tách ra cất giữ. Đợi đến tối, khi các thợ săn trở về thôn thì sẽ thống nhất kết toán. Phương thức này đã được thực hiện nhiều năm và gần như không có sai sót xảy ra. Bởi vì đội vận chuyển không phải một người nên không có cách nào gian lận. Sau khi để lại dấu hiệu, ba người Lưu Hồng Quân lại tiếp tục lên đường săn thú.
Lần này, Lưu Hồng Quân trực tiếp thả Hạo Thiên và lũ chó con ra, để chúng dẫn đường ở phía trước cách mình hai ba mươi mét. Đây chính là sự linh tính của Hạo Thiên. Với những con chó săn khác, một khi được tháo xích, chúng đã sớm đuổi theo mùi thú hoang, chạy không còn bóng dáng. Nhưng Hạo Thiên rất thông minh, có thể nghe hiểu những mệnh lệnh đơn giản của Lưu Hồng Quân. Khi Lưu Hồng Quân bảo nó dẫn đường, Hạo Thiên liền biết phải ngoan ngoãn mang theo đàn chó con, đi lại loanh quanh trước mặt Lưu Hồng Quân khoảng ba mươi mét. Vượt qua một gò núi, Lưu Hồng Quân đứng ở sườn núi, nhìn rừng núi rậm rạp phía trước. Rừng núi ở Dã Trư Lĩnh có nhiều loại cây tạp, có cây thông, cây phỉ, cả cây óc chó dại và cây hồng. Cơ bản là cây cối ở Trường Bạch Sơn đều có thể tìm thấy ở Dã Trư Lĩnh. Những loại cây này căn bản không có giá trị để chặt, chính vì thế vùng núi lớn này mới có thể bảo tồn được. Dù sao, từ Dã Trư Lĩnh về phía tây nam, cách một ngọn núi, chính là khu khai thác gỗ của cục lâm nghiệp. Còn bên này thì được bảo tồn nguyên vẹn. Phía đông nam Dã Trư Lĩnh là Bàn Tràng Sơn, tình hình cũng tương tự Dã Trư Lĩnh, có điều môi trường ở đó phức tạp hơn, là một trong những đại bản doanh của lợn rừng, trong đó có cả lợn rừng chúa nặng hơn ngàn cân. Đứng ở sườn núi quan sát một lúc, Lưu Hồng Quân mới vượt qua gò núi, tiếp tục đi dọc theo sườn núi về phía trước. Lưu Hồng Quân chuẩn bị sang Bàn Tràng Sơn xem thế nào. Ở phía Dã Trư Lĩnh này, thú hoang đều bị các thợ săn làm kinh động, chúng đang hốt hoảng chạy loạn khắp nơi. Mới vừa đứng trên sườn núi một lát, đã thấy mấy con lợn rừng chạy điên cuồng trong rừng, cả cầy hương cũng đang vội vã chạy trốn. Có điều, do cây cối che chắn, Lưu Hồng Quân cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được những con lợn rừng đang chạy trốn, chứ không thể nổ súng bắn. Anh cũng lười đi theo làm gì. Cuộc đi săn mùa thu hàng năm, nói là để tiêu diệt thú hoang, nhưng thực tế phần nhiều là để xua đuổi chúng vào sâu trong núi hơn. Khi mà hầu hết thú hoang đều bị dọa chạy tán loạn tứ phía thì có thể săn được bao nhiêu con mồi? Dọc theo sườn núi, Lưu Hồng Quân vừa quan sát tình hình ở Dã Trư Lĩnh, vừa đi về phía Bàn Tràng Sơn. Trước kia anh cũng từng nhiều lần đến Dã Trư Lĩnh và Bàn Tràng Sơn. Nhưng đây là lần đầu tiên, anh đứng trên sườn núi từ từ quan sát môi trường ở Dã Trư Lĩnh như vậy.
"Sau khi chúng ta nhận khoán Dã Trư Lĩnh, có thể trồng thêm ít linh lăng ở trong thung lũng và trên sườn núi để tăng khẩu phần ăn cho thú hoang." Lưu Hồng Quân vừa đi vừa nói với Núi Lớn và Đá.
"Anh Hồng Quân, chỉ trồng linh lăng thôi liệu có đủ cho thú hoang ăn không?" Đá cũng quan sát môi trường xung quanh Dã Trư Lĩnh rồi hỏi theo lời Lưu Hồng Quân vừa nói.
"Rừng tạp ở Dã Trư Lĩnh vốn dĩ đã cung cấp cho thú hoang một lượng lớn thức ăn rồi, nếu không thì đã không có nhiều thú hoang sinh sống ở Dã Trư Lĩnh như vậy. Việc chúng ta trồng linh lăng chỉ là một sự bổ sung thêm thôi. Ngoài ra, sườn dốc bên kia có thể thu dọn một chút rồi trồng thêm ngô." Lưu Hồng Quân chỉ một sườn núi có cây cối thưa thớt nói.
"Thực ra, khi chúng ta nhận khoán khu rừng này, thu nhập từ thú hoang chỉ là một phần nhỏ thôi. Nếu như chúng ta rải nhiều hạt giống nhân sâm hoang dã ở Dã Trư Lĩnh, đợi khoảng mười năm sau, theo các ngươi thì những cây nhân sâm này thuộc về nhân sâm nơi ở ẩn hay là thuộc về nhân sâm hoang dại?" Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói tiếp.
"Anh Hồng Quân, nhân sâm nơi ở ẩn với nhân sâm hoang dại khác nhau gì đâu?" Đá cười hỏi lại. Thực tế, nhân sâm nơi ở ẩn và nhân sâm hoang dại, bỏ qua yếu tố năm sinh trưởng, thì về dược tính không có sự khác biệt. Việc đánh giá giá trị của nhân sâm, vẫn là xem dáng (lô), thể, vân, rễ, da, và số năm. Nhân sâm nơi ở ẩn ba mươi năm và nhân sâm hoang dại, ngay cả các chuyên gia hàng đầu cũng không thể phân biệt được.
"Anh Hồng Quân, anh nhìn bên kia!" Lúc này Núi Lớn kéo áo Lưu Hồng Quân, chỉ về phía sườn núi có bóng râm. Theo hướng tay của Núi Lớn, họ thấy một bụi cây ở sườn núi có bóng râm đang che giấu một đóa hoa nhỏ màu đỏ.
"Thằng nhóc này, quả không hổ danh là con của núi lớn!" Lưu Hồng Quân cười vỗ vai Núi Lớn.
"Hắc hắc!" Núi Lớn thật thà cười. Đá đã chạy xuống dốc theo hướng tay của Núi Lớn. Không bao lâu, đã nghe thấy Đá lớn tiếng gọi: "Sâm Chùy! (tên 1 loại sâm)"
"Mấy lá?" Lưu Hồng Quân hỏi lại.
"Bốn lá!" Đá vui vẻ hô. Vào núi săn thú, phát hiện một bụi sâm bốn lá, vận may này quả thật không tệ. Với vận may của Núi Lớn, Lưu Hồng Quân cũng chịu thua. Cây sâm này núp trong bụi cây rậm rạp, nếu không nhờ Núi Lớn chỉ cho thì Lưu Hồng Quân cũng không phát hiện ra được. Ngay cả khi Núi Lớn đã chỉ rồi, Lưu Hồng Quân tìm khắp một lúc mới tìm thấy. Đây chính là vận may. Đá ở bên kia đã lấy dụng cụ đào sâm ra, kẹp khóa cây chùy bên cạnh rồi hái hết hạt giống nhân sâm bỏ vào túi vải nhỏ. Thấy Đá tích cực chủ động như vậy, Lưu Hồng Quân không can thiệp nữa. Thay vào đó anh quay sang nhìn Núi Lớn rồi vừa cười vừa nói: "Núi Lớn. Hay là ngươi tìm thử xem xung quanh còn cây sâm nào khác không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận