Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 670 buồn bực Chu Đại Hải

Chương 670: Chu Đại Hải bực mình "Các ngươi làm việc chung với Hải ca? Đến, nói thử xem, là vị Hải ca nào vậy? Ghê gớm vậy sao?" Chu Đại Hải đứng bên cạnh thanh niên tóc dài, vỗ vỗ mặt hắn, lạnh giọng hỏi.
"Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi tiêu đời rồi, anh trai ta là Chu Đại Hải, Hải thiếu! Các ngươi dám ra tay làm loạn, cứ chờ đấy cho ta, quay đầu liền cho người đến đóng cửa tiệm của các ngươi!" Thanh niên tóc dài tưởng mình có thể trấn áp đám người, tiếp tục lớn tiếng uy hiếp.
"Ngươi là người của Hải thiếu?"
"Đúng đấy! Các ngươi mau thả ta ra, nếu không đợi anh trai ta tới rồi, sẽ ném từng người các ngươi xuống sông Mẫu Đơn cho cá ăn!" Thanh niên tóc dài giãy giụa, muốn đứng lên.
"Ha ha, biển rộng, không ngờ, ngươi còn có cả dịch vụ thu phí bảo kê đấy à! Hay là mấy anh em bọn ta quay đầu cũng phải nộp cho cậu chút phí bảo kê? Cậu là Hải thiếu, cũng phải nương tay một chút chứ, trời đang lạnh lắm, đừng có ném bọn ta xuống sông Mẫu Đơn nha." Giản Hoành Kiệt cười ha hả, trêu chọc Chu Đại Hải.
"Mẹ kiếp, xui xẻo!" Chu Đại Hải đá một cước khiến thanh niên tóc dài ngã nhào, chửi một câu.
Đến lúc này, Chu Đại Hải sao còn không rõ, đây là mấy tên côn đồ, mượn danh nghĩa của hắn để lừa tiền khắp nơi.
Vốn dĩ còn tưởng là đại ca nào đó, ngông cuồng như vậy, dám ngược gió gây án, nghĩ sẽ trổ chút oai phong.
Giờ đối mặt tình huống như này, Chu Đại Hải còn có thể thế nào, chỉ có thể chửi một tiếng xui, rồi quay đầu giao cho đồn công an.
Còn về có bị bắt đi nhận chỉ tiêu, lôi ra bắn bia không thì phải xem số phận của bọn chúng.
"Thắng Lợi đại ca, Hồng Quân huynh đệ, bây giờ nhà nước đang làm gắt, có chút máu mặt thì cũng nên chạy cả rồi, còn ai mà không chạy được thì đi ăn cơm tù.
Quán của anh cứ yên tâm mở đi, đừng nói bây giờ, lúc trước cũng chả ai dám tới đây gây sự." Chu Đại Hải nói với Tiền Thắng Lợi và Lưu Hồng Quân.
"Cảm ơn Hải ca! Bọn em đến Mẫu Đơn Giang mở tiệm, còn lạ nước lạ cái, còn phải trông cậy vào mấy vị ca ca giúp đỡ nhiều!" Lưu Hồng Quân cười, chắp tay nói.
Mấy loại địa bĩ lưu manh này, Lưu Hồng Quân bọn họ thật không sợ.
Nếu như hôm nay không có Giản Hoành Kiệt và mọi người ở trong quán, Tiền Thắng Lợi cũng không nhẫn nhịn như vậy, không cần ai ra tay, một mình anh ấy cũng có thể đập cho bốn tên ma cà bông kia chạy mất dép.
Điều mà Lưu Hồng Quân lo lắng thật sự là những người có liên quan đến các ban ngành.
Mời Giản Hoành Kiệt mấy vị quan nhị đại này về để phòng những người liên quan đến các ban ngành.
Nếu không thì hôm nay có người đến kiểm tra vệ sinh, ngày mai lại kiểm tra PCCC, rồi ngày kia kiểm tra an ninh, mấy ngày sau nữa lại tới kiểm tra kế hoạch hóa gia đình, có mà mở tiệm nổi.
Thời đại này các ban ngành làm việc vẫn còn rất thô bạo, thậm chí rất trắng trợn, phí vệ sinh, phí PCCC, phí an ninh, phí kế hoạch hóa gia đình,...
Rất nhanh, người của đồn công an đã tới, đích thân sở trưởng dẫn người đến.
"Ối, Hồ, cái này là tình huống gì đây?"
"Lão Vương, tiệm của bạn thân ta, hôm nay khai trương, bọn ta qua đó chúc mừng.
Ai ngờ gặp phải mấy tên côn đồ, còn nói là người của ta, ông xem chuyện này có tức không!" Chu Đại Hải tiến lên bắt tay sở trưởng, nói rất tùy ý.
"Ha ha, là người của Hải thiếu, vậy đây không phải là hồng thủy dâng lên miếu Long Vương sao?" Sở trưởng Vương cười lớn, trêu chọc.
"Mẹ nó chứ! Lão tử lần này đúng là xui xẻo, chắc không quá vài ngày, cả Mẫu Đơn Giang này đều biết, tiểu đệ của Hồ ta đi thu phí bảo kê." Chu Đại Hải bực mình, lại đá thêm một cước vào người thanh niên tóc dài.
"Được rồi, ngay trước mặt ta còn gì! Bắt mấy người bọn nó về, thẩm vấn cho cẩn thận!" Sở trưởng Vương kéo Chu Đại Hải, phất tay với cấp dưới nói.
"Đại ca, tụi em sai rồi, tụi em sai rồi, tụi em không dám nữa đâu ạ!" Thanh niên tóc dài lúc này mới hoàn hồn, vị này chính là Hải thiếu nổi tiếng, vội vàng lớn tiếng xin tha.
Đúng là vừa khéo, Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ.
Không ai để ý tới bọn họ, vừa định giãy giụa liền bị đấm vào bụng, dùi cui cao su đập vào lưng, lập tức bị đập cho một trận tả tơi.
Bốn người này số phận coi như đã định.
Chỉ với việc bọn chúng giả mạo tiểu đệ của Chu Đại Hải, thì dù không chết cũng phải bóc lịch dài cổ.
Còn về chuyện oan uổng không? Người bị oan còn nhiều, bọn chúng là cái thá gì.
Hơn nữa bọn chúng cũng đâu có oan, cùng lắm chỉ bị xử nặng hơn thôi.
"Hồng Quân huynh đệ, ta giới thiệu cho cậu, đây là sở trưởng Vương đồn công an đường Bình An, tiệm của cậu nằm trong khu vực quản lý của ông ấy.
Sở trưởng Vương, đây là anh em của tôi, Lưu Hồng Quân! Mở tiệm trên địa bàn của ông, ông nhớ chiếu cố nhiều cho chút!" Chu Đại Hải kéo Lưu Hồng Quân, giới thiệu Lưu Hồng Quân với sở trưởng Vương.
"Sở trưởng Vương! Sau này còn nhờ sở trưởng quan tâm!" Lưu Hồng Quân vội vàng móc thuốc lá ra, đưa cho sở trưởng Vương.
"Hồng Quân huynh đệ, khách khí quá! Anh em của Hồ huynh đệ, chính là anh em của lão Vương này, sau này ở khu Đông Bình An này, tuyệt đối không ai dám tìm Hồng Quân huynh đệ gây sự đâu." Sở trưởng Vương nhận lấy điếu thuốc, nói rất nhiệt tình.
Sau khi nói chuyện thêm mấy câu, Lưu Hồng Quân mời mọi người đi ăn cơm.
Quán ăn đương nhiên là do Chu Đại Hải tìm, tuy tiệm không lớn nhưng món ăn rất ngon.
"Ông chủ quán này, trước kia là đầu bếp của nhà ăn xưởng cao su số một, tay nghề thuộc hàng tuyệt đỉnh.
Sau khi cải cách mở cửa, ông ấy liền ra ngoài làm riêng, mở quán cơm này." Chu Đại Hải kể cho mọi người nghe về câu chuyện của quán ăn, chủ yếu là nói với Lưu Hồng Quân.
"Ở Mẫu Đơn Giang mà nhắc tới chuyện ăn uống, đúng là không ai sánh được với Hải thiếu! Tiệm nào dù có khuất, chỉ cần đồ ăn ngon, cũng có thể tìm được." Sở trưởng Vương vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy, cả đời tôi cũng chỉ có mỗi cái thú vui này!" Chu Đại Hải cười xuề xòa.
Rồi lại giới thiệu với Lưu Hồng Quân: "Hồng Quân huynh đệ, cậu cứ nếm thử đi, tiệm cơm này chính tông món ăn Sơn Đông đấy, nhất là món đại tràng chín khúc do ông chủ tự tay làm, cực kỳ chuẩn vị."
Biết là Chu Đại Hải tới dùng cơm, ông chủ kiêm đầu bếp tự mình qua mời mọi người mỗi người một điếu thuốc, giữ thể diện cho mọi người.
Chu Đại Hải cũng không khách khí, gọi một bàn toàn món tủ của ông chủ.
Bữa tiệc linh đình, rất nhanh mọi người liền quen thân nhau, qua trò chuyện, Lưu Hồng Quân cũng biết, vị sở trưởng Vương này không phải nhân vật tầm thường, là bạn nối khố của Chu Đại Hải.
Đừng xem bây giờ chỉ là một sở trưởng nhỏ, nhưng bố người ta ghê gớm, là người đứng đầu của cục thành phố.
Quả đúng là nồi nào úp vung nấy, có thể chơi cùng với đám quan nhị đại này, đều không phải dạng người đơn giản.
Chỉ có Lưu Hồng Quân là một ngoại lệ.
Bất quá, trong mắt của Giản Hoành Kiệt thì Lưu Hồng Quân cũng không phải một người đơn giản.
Ăn uống xong, Lưu Hồng Quân từ chối lời mời đi tắm mát của Chu Đại Hải, buổi chiều anh còn phải lái xe về Du Thụ Truân.
Chỉ có thể hẹn khi khác, đợi sau khi đồ đệ của anh ấy học xong, sẽ cùng Chu Đại Hải đi tắm mát.
Sau khi tiễn Giản Hoành Kiệt và Chu Đại Hải đi, Lưu Hồng Quân lái xe, kéo theo Tiền Thắng Lợi, Tô kế toán rời khỏi Mẫu Đơn Giang, một đường phi nhanh, tới trong huyện, rồi lại đón bí thư Đổng và chủ nhiệm phụ nữ.
"Cửa hàng ở thành phố bán thế nào?" Sau khi lên xe, bí thư Đổng hỏi Tiền Thắng Lợi.
"Cũng tạm, lúc chúng ta về, bốn con lợn đều bán hết rồi, trứng gà cũng bán gần một nửa." Tiền Thắng Lợi vừa cười vừa nói, vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận