Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 107 lửng vương tuyệt chiêu, phao rượu thuốc

Chương 107 tuyệt chiêu của lửng vương, ngâm rượu thuốc
Rất nhanh ba người Tiền Thắng Lợi rửa mặt xong, đi vào nhà, Lưu Hồng Quân chào hỏi ba người ngồi xuống ăn cơm.
Tiền Thắng Lợi ngược lại không có khách sáo nhiều, trực tiếp ngồi xuống liền ăn.
Hắn biết, Lưu Hồng Quân không thiếu chút đồ ăn này, với lại Lưu Hồng Quân bây giờ là trưởng thôn.
Đi theo trưởng thôn ăn cơm, ăn đồ của trưởng thôn, đó là lẽ đương nhiên.
Lúc ăn cơm, Tiền Thắng Lợi lại nói đến chuyện móc lửng.
Hắn vẫn còn băn khoăn cái tổ lửng lớn kia.
Trong núi lớn này không thiếu lửng, cũng không vì bọn họ móc một tổ lửng mà hết, tuyệt chủng.
"Tổ lửng kia nếu có lửng vương, chắc chắn không dưới ba mươi cân. Lửng lớn như vậy, ta vẫn là khi đi theo cha ta vào núi móc lửng mới gặp được một lần." Tiền Thắng Lợi tràn đầy ước mơ, hồi tưởng lại kinh nghiệm của mình, kể lại.
"Lửng vương, anh Thắng Lợi, anh nói lửng vương, em lại nhớ tới một biện pháp bắt lửng rất tiện lợi."
"Biện pháp gì?" Tiền Thắng Lợi nhất thời hứng thú.
Thực tế, mỡ lửng cũng rất đáng tiền, bán ở tiệm thuốc chân núi, một cân mỡ lửng cũng có thể bán được ba bốn đồng.
Một con lửng mười lăm mười sáu cân, có thể nấu ra gần một cân rưỡi mỡ lửng, nói cách khác, không tính da thì một con lửng cũng có thể bán được khoảng năm sáu đồng.
Nếu có biện pháp, một ngày móc được mười mấy con, cũng không ít kiếm tiền.
"Chúng ta tìm một cái cốt thép, đầu cốt thép làm một cái móc câu, tìm được hang lửng thì đào ra một đoạn, sau đó đem cốt thép đưa vào. Chỉ cần lửng cắn vào móc thép câu, chúng ta có thể dễ dàng lôi nó ra ngoài." Lưu Hồng Quân kể lại biện pháp của mình.
Thực tế, biện pháp này không phải do hắn nghĩ ra.
Mà là do, đời sau đọc một cuốn ký sự văn học, học được từ trong đó.
Cuốn ký sự văn học đó kể về lửng vương Trường Bạch Sơn.
Bất quá, con lửng vương này không giống với con lửng vương mà Tiền Thắng Lợi nói.
Lửng vương trong ký sự văn học là một người, một lão thợ săn.
Bởi vì giỏi móc hang lửng, hằng năm có thể bắt được mấy chục con lửng, chỉ cần lão thợ săn phát hiện hang lửng, liền không thể thoát khỏi tay hắn.
Cho nên, mới được người quanh vùng tôn xưng là lửng vương.
Trong đó kể về biện pháp bắt lửng của lão thợ săn, liền nhắc tới cái công cụ mà Lưu Hồng Quân vừa mới nói.
Đương nhiên, đến lúc kỷ sự văn học này được đăng lên, thì cả ba tỉnh Đông Bắc đã hoàn toàn cấm săn bắt.
Như vậy, người ta mới đem tuyệt chiêu của mình nói ra.
Thực tế, lửng vương không chỉ có biện pháp này, mà còn một số tuyệt chiêu móc lửng khác, ví như dùng khói sói xông, dùng chuột hỏa lão.
Chính là vào mùa đông, bắt mấy con chuột, buộc bông vải vào đuôi chuột, tẩm dầu hỏa vào bông vải, sau khi đốt bông vải thì bỏ chuột vào trong hang.
Như vậy, toàn bộ lửng bên trong sẽ chạy hết ra ngoài, không còn con nào.
Bởi vì, vào mùa thu, lửng sẽ lót lá cây, cỏ khô vào trong hang để giữ ấm qua mùa đông.
Chuột hỏa lão vừa vào, những lá cây cỏ khô này sẽ bị đốt cháy hết, lửng hoặc là bị đốt chết bên trong, hoặc là liều mạng chạy ra.
Chỉ là, chiêu này có hơi tuyệt hậu.
Theo lời thợ săn thì nếu không phải năm mất mùa đói kém, không sống nổi thì không thể dùng chiêu này.
Bởi vì đây là chiêu tuyệt hậu, sẽ tổn hại âm đức.
Xông khói sói, thực tế cũng tương tự như vậy, cũng rất tuyệt hậu.
Khói sói chính là dùng phân và nước tiểu của sói, sau khi đốt thì tạo thành khói, có độc.
Mùa đông dùng khói sói xông, có thể xông chết toàn bộ lửng bên trong.
······
Lưu Hồng Quân nói xong về công cụ móc hang lửng, Tiền Thắng Lợi suy nghĩ một lúc rồi đập bàn.
"Quả nhiên Hồng Quân huynh đệ đầu óc thông minh! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ! Lửng là loại thú hoang miệng hung ác, cắn vật thì sống chết không nhả, nếu có cái công cụ đó, đưa vào hang lửng thì không phải móc phát nào trúng phát đó sao?" Tiền Thắng Lợi hưng phấn nói.
"Anh Hồng Quân, hay là chúng ta ăn cơm xong, đi móc luôn cái hang lửng đó?"
"Thôi bỏ đi! Chúng ta không thể chỉ bắt một loại thú, phải để cho lửng chút đường sống! Lúc nào cần thì chúng ta lại đi móc. Chút nữa, em pha một ít thuốc ngâm rượu, ngày mai chúng ta vào núi đi bắt gà lôi với gà rừng." Lưu Hồng Quân cười từ chối lời đề nghị.
Có lẽ mỡ lửng trong mắt Tiền Thắng Lợi thì cũng là một nguồn thu nhập khá, nhưng Lưu Hồng Quân thật sự coi thường mấy thứ này.
Có công sức đó, còn không bằng vào núi đi săn vài con mang hoặc con nai lớn, nếu không thì đi móc ổ gấu, móc một ổ gấu, số tiền kiếm được còn nhiều hơn cả trăm con lửng cộng lại.
"Gà lôi à! Gà lôi nấu canh thì ngon phải biết." Tiền Thắng Lợi cũng là một người sành ăn, nhắc đến canh gà lôi, nước miếng cũng suýt chút nữa chảy ra.
"Đúng đó, trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa, cũng không phải nói đùa." Lưu Hồng Quân cũng có chút thèm gà lôi.
Sống lại tới giờ, vẫn chưa uống canh gà lôi lần nào!
Đời sau, gà lôi là động vật cần được bảo vệ cấp quốc gia, săn bắt gà lôi hoang dại hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn cũng chỉ có đôi khi, cháu trai của Dương Thu Nhạn từ nhà mẹ đẻ đến chơi mang theo một hai con, cho họ giải thèm một chút.
Cũng phải lén lút vụng trộm.
Ăn cơm xong, Tiền Thắng Lợi, Núi Lớn và Đá rất có ý tứ xin phép ra về.
Tiền Thắng Lợi còn ôm Tam Hắc đi, giảm bớt gánh nặng cho Lưu Hồng Quân.
"Anh Hồng Quân......" Dương Thu Nhạn đỏ mặt lên tiếng.
Thấy Lưu Hồng Quân quay lại, cô mới nói tiếp: "Trong phòng vẫn còn mùi đấy!"
Đây là nói cho Lưu Hồng Quân, trong phòng còn mùi, không thể cùng anh lên trên giường nghịch trò có ý nghĩa.
"Lát nữa em giúp anh một tay, chúng ta ngâm rượu thuốc trước đã!" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Nhiều rượu như vậy, đều ngâm rượu thuốc hết sao?" Dương Thu Nhạn kinh ngạc nói.
"Thế này mới được tí chứ! Rượu thuốc này, sau này sẽ là tiền vốn nuôi con của chúng ta. Việc vào núi săn bắn không phải là kế lâu dài, tương lai nhà nước chắc chắn sẽ không cho tùy tiện vào núi săn bắn nữa. Đến lúc đó, rượu thuốc này sẽ là cái nghề nuôi sống chúng ta." Lưu Hồng Quân ôm eo thon của Dương Thu Nhạn, ghé miệng vào tai nàng nhẹ nói.
Mặt Dương Thu Nhạn đỏ bừng, tai cũng đỏ, còn Lưu Hồng Quân nói gì thì nàng một chút cũng không nghe được.
Chỉ nghe được Lưu Hồng Quân bảo nàng giúp một tay ngâm rượu thuốc.
Lưu Hồng Quân cũng không tiếp tục trêu đùa Dương Thu Nhạn.
Bây giờ, vẫn chưa thể ăn được Dương Thu Nhạn, quá trêu đùa, cuối cùng người khó chịu vẫn là chính hắn.
Anh mang Dương Thu Nhạn bắt đầu ngâm rượu thuốc.
Lưu Hồng Quân cân thuốc, Dương Thu Nhạn rửa sạch thuốc, đặt lên trên giường hong khô.
Đợi hong khô xong thì bỏ dược liệu vào chum rượu, dùng vải đậy kín miệng chum lại lần nữa, sau đó dùng nến parafin bịt kín, bên ngoài bọc một lớp ni lông, bọc đi bọc lại mấy vòng rồi dùng dây thừng buộc chặt lại.
Sau đó tìm vài tờ giấy đỏ đã cắt sẵn, viết lên tên rượu thuốc, thời gian ngâm dược liệu.
"Anh Hồng Quân, như vậy được chưa ạ?" Dương Thu Nhạn hưng phấn hỏi.
"Sao có thể được chứ! Làm gì có dễ như vậy, đợi một thời gian thì phải lấy dược liệu ra. Sau đó lại làm mới bao gói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận