Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 722 trở về Du Thụ Truân 2

"Hồng Quân này, xe của ngươi quả thật là oai phong, vừa nhìn liền biết đáng tiền." Lão Dương mắt lóe lên ánh sáng hâm mộ, đi quanh chiếc xe Jeep một vòng, lại sờ vào thân xe, ra vẻ thèm thuồng.
"Xe đẹp thì cũng chỉ là phương tiện đi lại thôi mà." Lưu Hồng Quân mỉm cười đáp lại.
"Chiếc xe Jeep cũ của hợp tác xã chúng ta so với xe này đúng là một trời một vực." Lão Lý tán thưởng, giọng đầy thán phục.
"Đúng vậy đó, xe kia động tí là chết máy, có lần ta xuống núi họp chợ, còn phải đẩy nó một đoạn." Lão Điền thêm vào.
"Hồng Quân, xe này ngươi mua hết bao nhiêu tiền?" Một lão đầu khác hỏi.
"Xe của ta đây là bạn bè tặng! Mấy hôm trước không phải ta dẫn bọn họ vào núi săn thú sao, bọn họ đều là người có tiền. Bắn được mười mấy con lợn rừng, còn có cả nhím nữa, người ta cao hứng mới tặng ta chiếc xe. Đừng không nhận, không nhận người ta lại không vui." Lưu Hồng Quân cười giải thích với đám lão đầu.
Cũng đúng, giải thích cho người trong thôn biết lai lịch chiếc xe này. Chỉ cần đám lão đầu này biết, không cần đến mai, cả làng sẽ biết ngay.
"Đấy là do ngươi có bản lĩnh, mới bắn được nhiều lợn rừng lớn như thế! Ta thấy, mấy con lợn rừng phải năm sáu trăm cân, trách sao người ta không vui."
"Chẳng phải sao, ở mười mấy làng quanh đây, nói về săn bắn thì ai bì kịp Hồng Quân. Hồng Quân không phải đi săn, mà là vào núi nhập hàng ấy chứ." Đám người lại nhao nhao khen ngợi tài nghệ của Lưu Hồng Quân.
"Hồng Quân, chuyện vay tiền lần trước, thế nào rồi? Ngươi không có ở trong làng, chẳng nghe được tin tức gì." Lão Dương lại lên tiếng hỏi.
"Chuyện vay tiền, mọi người không cần phải gấp! Lần này làng ta muốn vay tiền quá nhiều người, ai cũng muốn mua máy cày. Bên người ta cũng không có nhiều máy cày như vậy!"
"Vậy phải làm sao đây? Hồng Quân, ngươi đã hứa với ta, chuyện này ngươi phải giúp ta đó! Ta nóng ruột lắm!" Lão Dương vừa nghe sốt cả ruột.
Lão Dương biết rõ hơn người khác, bây giờ muốn mua máy cày phải có phiếu, phải do thôn ủy xin phép ở hợp tác xã mới được. Mà người muốn mua máy cày quá nhiều, phải xếp hàng. Nghe nói riêng việc xếp hàng, cũng phải chờ đến hai năm sau. Hai chiếc máy cày trước của làng, đều tốn rất nhiều công sức, phải nhờ không ít ân tình, mới mua được về.
"Bác Dương, bác đừng nóng! Cháu đã hứa thì nhất định sẽ làm được! Chẳng phải là cả làng đều muốn mua máy cày sao, lần này cháu vào thành, chính là để lo chuyện này đây."
"Vậy người kia nói sao?" Lão Tôn sốt ruột hỏi.
"Đã nói xong rồi, qua năm mới tiền vay sẽ có, máy cày cũng có thể mang đến! Đến lúc đó, ngân hàng với bên bán máy cày sẽ trực tiếp xuống thôn ủy làm việc. Vừa giải quyết cho mọi người vay tiền, vừa bán máy cày cho mọi người." Lưu Hồng Quân cười nói.
Sau một hồi giải thích, cuối cùng cũng trấn an được đám lão đầu, Lưu Hồng Quân lúc này mới mở cổng sân, lái xe Jeep vào trong. Đóng cổng lại, chiếc xe Jeep bị ngăn cách với đám lão đầu bên ngoài.
Vừa nãy đám lão đầu, tuy nói chuyện với Lưu Hồng Quân, nhưng tay không hề nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại sờ mó vào chiếc xe. Sờ soạng thì không có gì, mấu chốt là, có mấy lão đầu vừa sờ vừa cười có chút bỉ ổi.
Lưu Hồng Quân dỡ đồ trong xe xuống, chuyển cá chép đuôi đỏ, ngao hoa, tôm chì Alaska vào hầm. Rồi mang hành lý vào phòng ngủ. Đợi Lưu Hồng Quân bận rộn xong xuôi, Dương Thu Nhạn mới dẫn ba đứa nhỏ tới. Mấy bà cháu hiếm cháu xong lại vào nhà vệ sinh ngồi xổm. Giao việc thu xếp hành lý cho Dương Thu Nhạn, Lưu Hồng Quân đi vào bếp nấu cơm trưa. Cũng đã hơn mười hai giờ, Lưu Hồng Quân không muốn làm cầu kì như vậy. Trực tiếp nhào bột mì, làm một bát mì chay, cùng rán mấy quả trứng gà. Lại gắp một ít dưa kiệu muối, rửa sạch sẽ, cắt ra để vào đĩa. Một nhà năm miệng ăn trưa đơn giản xong.
Dặn Dương Thu Nhạn và ba đứa nhỏ ở nhà chờ, Lưu Hồng Quân cầm báo lên, đi đến thôn ủy.
"Ồ! Hồng Quân về rồi à?" Thấy Lưu Hồng Quân đi vào, chị phụ nữ chủ nhiệm nhiệt tình chào hỏi.
"Vừa về ạ!" Lưu Hồng Quân cười đáp.
"Hồng Quân này, sao đột nhiên con về vậy?" Bí thư Đổng nhìn Lưu Hồng Quân, có chút bất ngờ hỏi.
"Dạ, nhiệm vụ của con cũng hoàn thành rồi, nên con về báo tin mừng với các cụ." Lưu Hồng Quân cười hề hề, từ trong túi móc ra một tờ báo, đưa cho Bí thư Đổng.
"Làng chúng ta được đăng báo à?" Bí thư Đổng nghi hoặc nhận lấy tờ báo, vừa nhìn liền thấy ngay trang đầu bài viết về Du Thụ Truân, mắt lập tức nheo lại.
"Viết cái gì?"
"Trên báo viết gì vậy?" Tô kế toán cùng chị phụ nữ chủ nhiệm cũng tò mò xúm lại hỏi.
Điền Tiểu Quân mấy người cũng tò mò không kém.
"Mọi người cứ tự xem đi!" Lưu Hồng Quân cười đầy ẩn ý.
Vừa nói, hắn vừa cầm cốc trà, từ trong hộp trà của Bí thư Đổng lấy một ít trà, rót cho mình một cốc.
Bí thư Đổng thấy vậy, cười mắng: "Cái thằng này, lại dám dùng trà của ta!"
Mắng xong, ông đưa tờ báo trong tay cho Tô kế toán.
"Ông đừng nhỏ nhen như vậy, ông có thiếu mấy lá trà này đâu, coi như con giúp ông tiêu hóa trà vậy." Lưu Hồng Quân cười ha hả một tiếng, từ từ thưởng trà.
"Đây là đang khen ngợi làng mình!""Viết hay quá!""Lần này làng mình được nổi danh rồi!""Chắc chắn rồi, đây là báo ở thành phố đó!" Mọi người hưng phấn bàn tán, chỉ có Bí thư Đổng và Tô kế toán là không tham gia.
"Bí thư, bác Tô, sao hai người mặt mày thế kia? Làng ta được lên báo, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Bài báo viết cũng không sai, khen làng mình như hoa ấy. Nhưng mà nếu làng ta mà nổi tiếng thật, sau này sẽ có rất nhiều người đến đây tham quan học tập." Bí thư Đổng lên tiếng nói.
"Đến tham quan học tập thì không tốt sao? Như vậy chẳng phải làng mình sẽ nổi tiếng hơn sao!" Điền Tiểu Quân rất ngạc nhiên hỏi.
"Tiểu Quân, con không phải người quán xuyến việc nhà nên không biết củi gạo đắt đỏ! Những người kia tới làng mình tham quan học tập, chúng ta có phải tiếp đãi không? Đến lúc người ta ra về, có phải tặng quà lưu niệm không? Không tiếp đãi, không tặng, còn ra thể thống gì là người Đông Bắc nữa?" Tô kế toán thở dài phản bác.
"Vậy có gì đâu! Giờ con cũng không thiếu chút đó!"
"Mười tám người thì mình còn lo nổi! Nhưng mà mấy trăm người thì sao?" Tô kế toán nói tiếp.
Lời của Tô kế toán, khiến mọi người rơi vào trầm tư.
"Làng mình được lên báo là chuyện tốt, nhưng chuyện phải đối mặt cũng nan giải! Tuy vậy, đoán chừng đợt đầu những người tới tham quan học tập phải đợi một thời gian. Nhóm đầu tiên đến chắc là lãnh đạo hợp tác xã, nhóm thứ hai là lãnh đạo huyện, nhóm thứ ba là lãnh đạo thành phố. Chỉ khi lãnh đạo thành phố xác định phương hướng thì phía sau mới có các đơn vị khác đến làng ta tham quan học tập." Lưu Hồng Quân vừa nói xong, điện thoại liền vang lên. Bí thư Đổng bắt máy, nói vài câu rồi cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận