Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 358 qua tết thả xỉ hoa

Chương 358: Qua tết thả pháo hoa Rốt cuộc tiểu cô nương Tuyết Lớn cũng đã ăn no, Lưu Hồng Quân bồi con gái chơi một hồi trò chơi trên giường, để cho cô bé tiêu bớt năng lượng sau khi ăn uống, Tuyết Lớn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Con gái ngủ say rồi, cuối cùng cũng tới lượt hắn, có thể yên tâm hưởng thụ bữa tối còn thừa lại của con gái.
Dương Thu Nhạn sau hai lần mở rộng, căn tin đã lớn hơn rất nhiều so với ban đầu, một tay không thể nào ôm hết được.
“Thật là có dạng cha nào thì có dạng con gái nấy, ta thấy con bé nhà ngươi là học theo ngươi đó, ăn cơm cũng không ngay ngắn, không phải cầm bát mới chịu ăn cơm à?” Dương Thu Nhạn mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói.
“Ha ha!” Lưu Hồng Quân cười ha ha một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong cơm, còn có việc khác cần phải làm nữa đó!
· · · · · · · · · · · · · · · · · · · · Chớp mắt một cái đã tới ngày thứ hai, giao thừa.
Buổi sáng, sau khi dán xong câu đối Tết, trước sau cổng, Lưu Hồng Quân hai anh em còn có Lưu lão cha đi tảo mộ cho mẹ Lưu Hồng Quân.
Sau khi trở về, ông bô ở nhà ôm cháu gái, để bù đắp lại những tiếc nuối vì trước đây không được ôm cháu gái.
Chu Phượng Hà cùng Dương Thu Nhạn ở trong phòng bếp bận rộn, chuẩn bị tiệc tối gia đình, còn có băm nhân, chuẩn bị nhân để gói sủi cảo cho bữa tối.
Lưu Hồng Quân thì dẫn theo cháu trai lớn, ra ngoài sân đốt pháo.
Cháu trai lớn hơn một tuổi, rất gan dạ, mặc dù không dám tự mình đốt pháo, nhưng lại để cho Lưu Hồng Quân ôm và nhìn Lưu Hồng Quân đốt pháo.
Mỗi lần nghe thấy tiếng pháo nổ xong, lại vui vẻ vỗ tay nhỏ, cười khanh khách không ngớt.
Chỉ đến buổi trưa, cháu trai lớn đã học được gọi lão thúc, gọi rất lưu loát.
Nghe vậy, anh trai Lưu Hồng Ba cũng thấy ghen tị, thằng bé này, gọi ba ba cũng không có lưu loát như vậy.
Nhà Lưu Hồng Quân rất náo nhiệt, không chỉ có đám trẻ con tinh nghịch, mà rất nhiều những cô bé cậu bé chưa kết hôn cũng đến trước nhà ao cá nhà Lưu Hồng Quân để chơi trượt băng.
Những chiếc giày trượt băng, ván trượt tự chế các kiểu, lướt trên mặt băng trông rất vui vẻ.
Lưu Hồng Quân áng chừng, chỉ riêng trên mặt băng đã có khoảng hơn hai trăm người, có thể thấy không chỉ người Du Thụ Truân mà còn có không ít người làng khác đến chơi.
Nếu mà thu phí, một hào một người chơi một ngày, là có thể thu hơn hai mươi đồng rồi.
Nếu như lại đi mua hơn mười đôi giày trượt băng về cho thuê, mỗi lần một giờ, thu phí hai hào, chắc cũng có thể kiếm được mấy chục đồng.
Việc làm ăn này có vẻ khả thi.
Một khi hắn có tin cho thuê giày trượt băng, có khi, người đến sẽ càng đông, thậm chí còn có khả năng thu hút cả người đến mua đồ ăn vặt.
Bất quá, những việc này, Lưu Hồng Quân chỉ nghĩ qua mà thôi, sẽ không thật sự làm.
Hắn không thiếu chút tiền đó, hơn nữa toàn là bà con lối xóm, ai ai cũng gọi chú Hồng Quân, sao có thể đi đòi tiền của bọn họ chứ?
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến buổi tối.
Chưa kịp ăn cơm, cháu trai lớn đã quấn lấy Lưu Hồng Quân đòi dẫn đi thả pháo hoa.
Tên nhóc này, người không lớn mà trí nhớ lại rất tốt.
Buổi sáng Lưu Hồng Quân thuận miệng nói một câu, pháo hoa phải buổi tối thả mới đẹp, cậu nhóc liền nhớ kỹ, sau khi ngủ trưa dậy, đã mong nhanh trời tối.
Cuối cùng khi thấy trời tối, liền quấn lấy Lưu Hồng Quân đòi dẫn đi thả pháo hoa.
Năm nay, Lưu Hồng Quân thấy có bán pháo hoa, nghĩ đây là năm đầu tiên chuyển nhà mới, ông bô, anh cả, chị dâu và cháu trai lớn cũng đã trở về, nên đã mua rất nhiều về.
Để anh cả ôm cháu trai, Lưu Hồng Quân ôm pháo hoa, đi ra phía ngoài sân.
Thả pháo hoa, một mình vui không bằng mọi người cùng vui, một mình thả ở nhà cũng không có gì thú vị, phải ở bên ngoài, có nhiều người xem mới vui.
Lúc này, trên đường phố Du Thụ Truân, có rất nhiều đám trẻ con cũng đang ở bên ngoài đốt pháo hoặc là pháo hoa nhỏ.
Lưu Hồng Quân đi tới ao cá, thả một quả pháo hoa lớn lên mặt băng, sau khi đốt, nhanh chóng tránh sang một bên.
Quả pháo hoa lớn này, tuy hình dạng không đẹp mắt, nhìn như cục đất chứa thuốc nổ bên trong.
Nhưng khi đốt lên, lại rất đẹp mắt.
Pháo hoa phụt cao chừng bốn, năm mét, có chút giống như đèn hoa rực rỡ.
Cháu trai lớn nhìn quả pháo hoa phụt cao trên mặt băng, vui vẻ vỗ tay nhỏ, lớn tiếng gọi lão thúc.
Cháu trai vẫn chưa biết khen đẹp hay xinh, cho nên khi hưng phấn, chỉ biết kêu lão thúc.
Lưu Hồng Quân đốt pháo hoa, rất nhanh bị đám trẻ con trong làng thấy, từng đứa không kịp ăn cơm, liền chạy tới.
Người càng lúc càng đông, Lưu Hồng Quân lại đốt một quả pháo nữa trên mặt băng.
“Chú Hồng Quân, cho cháu đốt lửa thả một quả với!” Tiền Khánh Khuê tiến đến bên cạnh Lưu Hồng Quân, năn nỉ nói.
“Được, lần sau chú cho cháu đốt.” Lưu Hồng Quân sảng khoái đáp ứng.
Lần này, coi như là đụng tới ổ ong vò vẽ, một đám trẻ con nhao nhao vây quanh, gọi chú Hồng Quân, chú Hồng Quân đòi tự tay thả pháo hoa.
May mắn là Lưu Hồng Quân mua nhiều pháo hoa, hắn vốn tính tình hào phóng, trực tiếp vung tay lên, “Thả đi, mỗi người một quả!” Niềm vui thả pháo hoa chính là như vậy mà.
Chính là khi mọi người cùng nhau thả, cùng nhau chia sẻ niềm vui.
Mỗi người một quả, thả gần một giờ mới xong.
Sau đó, đám trẻ con mới bị người lớn gọi về ăn cơm, lưu luyến rời đi.
Pháo hoa mà Lưu Hồng Quân mang ra vẫn chưa đốt hết đâu, mới đốt được không tới một nửa, chúng nó đương nhiên là không nỡ đi.
Bất quá, cho dù chúng có ở lại, Lưu Hồng Quân cũng sẽ không để bọn chúng thả nữa.
Hắn cũng nên về nhà ăn cơm, còn những pháo hoa còn lại, hắn chuẩn bị để lại đến rằm tháng giêng thì đốt.
Ở chỗ bọn họ, ngày rằm tháng giêng náo nhiệt không kém gì đêm giao thừa.
Về đến nhà, Dương Thu Nhạn cùng Chu Phượng Hà đã chuẩn bị xong mười món ăn, sủi cảo cũng đã nấu, chỉ chờ Lưu Hồng Quân bọn họ về là có thể ăn cơm.
“Mau ăn cơm thôi! Con xem con kìa, mặt mũi dính bẩn hết cả, có chịu nổi không?” Chu Phượng Hà tiến lên nhận lấy con trai, cười vỗ vào mông con trai một cái.
Thằng bé không hề sợ hãi, ngược lại cười khanh khách vô cùng vui vẻ.
Lưu Hồng Quân cùng Lưu Hồng Ba cũng đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
“Cha, con mời cha một ly, năm mới vui vẻ, chúc cha thân thể khỏe mạnh…” Lưu Hồng Quân, Lưu Hồng Ba, Dương Thu Nhạn, Chu Phượng Hà bốn người nâng ly rượu lên mời Lưu lão cha.
“Ha ha, tốt, tốt! Các con đều là những đứa con ngoan! Cha cả đời này số m.ạ.n.g long đong, khi còn trẻ thì cha mẹ mất hết, sau khi lập nước thì gia đạo sa sút, sau đó lại chạy nạn tới Du Thụ Truân, chớp mắt hai mươi năm đã trôi qua…” “Đời cha cũng không có thành tựu gì nhiều, vui nhất là có hai đứa con trai ưu tú, còn có hai cô con dâu hiếu thuận, hiền lành, biết lẽ phải.” Lưu lão cha cười lớn, vì quá hưng phấn, giọng nói cũng có chút run run.
“Cha, cha chính là Lưu pháo thủ đệ nhất Thái Bình Câu, còn là thần y Thái Bình Câu cứu người vô số mà.” Lưu Hồng Quân cười nịnh nọt nói.
“Thần y gì chứ, Lưu pháo thủ gì chứ, toàn là ba hoa chích choè.” Lưu lão cha vuốt râu cười rất vui vẻ.
Mặc dù ngoài miệng nói là ba hoa chích choè, nhưng nhìn ra được, Lưu lão cha đối với hai cái ngoại hiệu này, vẫn rất đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận