Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 76 vào núi săn thú, qua lại ba giờ

Lưu Hồng Quân mặc bộ đồ màu xanh lá cây, nằm trong bụi cỏ, bất động như một tảng đá, hòa mình hoàn hảo với môi trường xung quanh. Xuyên qua đám cỏ, Lưu Hồng Quân im lặng quan sát bầy heo rừng bên dưới. Đây có lẽ là một bầy heo rừng nhỏ còn sót lại sau khi bầy lớn trước đó đã tan tác. Ước chừng có bảy tám con, con lớn nhất là một con lợn nọc, nặng khoảng hơn hai trăm cân. Với cân nặng này thì nó đã được xem là rất lớn trong số những con heo rừng. Loại năm sáu trăm cân hay bảy tám trăm cân thì rất hiếm thấy. Còn nói về loại heo rừng một ngàn cân trở lên thì lại càng ít hơn nữa, ngược lại Lưu Hồng Quân chưa từng nhìn thấy, các lão nhân trong núi nói rằng heo rừng một ngàn cân trở lên đã thành tinh. Loại thành tinh này không phải kiểu yêu quái biến thành lợn trong thần thoại tiểu thuyết, mà là có một vài chỗ thần dị. Động vật một khi có điểm thần dị đều có thể gọi là tinh quái. Các câu chuyện về năm nhà tiên lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Bắc, thực chất là những chuyện về các loài tinh quái thần dị. Đây không phải là mê tín dị đoan phong kiến hay truyền thuyết thần thoại mà là thứ có thật. Ở Đông Bắc có câu vè: “Chồn già hóa tinh, cáo già thành tiên”. Hay có câu ngạn ngữ là: “Người già gian, ngựa già trượt, thỏ già rồi ưng khó bắt”. Người cũng là động vật, theo tuổi tác, động vật sẽ càng thêm linh tính, cuối cùng xuất hiện vài điểm thần dị. Người cổ xưa không hiểu điều này nên khi gặp động vật có thần dị, tất nhiên sinh ra sùng bái. Còn năm nhà tiên lại dễ dàng sinh ra thần dị nhất, hơn nữa đây lại là năm loài động vật mà loài người dễ dàng tiếp xúc nhất.
Rút ngắn khoảng cách. Lưu Hồng Quân quan sát một hồi, tìm vị trí bắn. Heo rừng trong bầy, hoặc nằm trên mặt đất phơi nắng, hoặc khịt khịt mũi tìm kiếm thức ăn. Lưu Hồng Quân tiếp tục di chuyển về phía trước, từng chút từng chút một, cuối cùng đến được dưới một cây dẻ lớn. Từ vị trí này, ít nhất có bốn năm con heo rừng đều nằm trong tầm ngắm của hắn. Lưu Hồng Quân lấy khẩu súng trên lưng xuống, mở khóa an toàn, nâng súng lên. Bất chợt, Lưu Hồng Quân nghe thấy sau lưng có tiếng động huyên náo. Quay đầu nhìn lại, á đù! Một con heo con lấm tấm hoa, không biết từ khi nào đã chạy tới sau lưng hắn. Heo con lấm tấm hoa chính là những con heo con hai ba tháng tuổi, vì trên người có những vệt hoa văn nên người Đông Bắc thường gọi heo rừng con là heo lấm tấm hoa. Trong nháy mắt, trán Lưu Hồng Quân túa mồ hôi. Lúc nãy hơi chủ quan, chỉ lo chú ý đàn heo phía trước mà không để ý đến sau lưng. Cũng may sau lưng xuất hiện chỉ là một con heo lấm tấm hoa, nếu đó là một con cáo thì hôm nay hắn nguy hiểm rồi. Bỏ mặc mọi thứ khác, không đoái hoài đến con heo lấm tấm hoa sau lưng, Lưu Hồng Quân quyết đoán nổ súng.
Đùng! Đùng! Đùng! Lưu Hồng Quân một hơi xả hết mười viên đạn trong băng. Con heo lấm tấm hoa phía sau như bị tiếng súng đột ngột làm cho hoảng sợ, ngơ ngác đứng đờ ra đó, bất động. Nó bất động, nhưng không có nghĩa là Lưu Hồng Quân cũng bất động. Sau khi bắn xong mười viên đạn, Lưu Hồng Quân xoay người khom lưng, chộp lấy chân heo của con heo lấm tấm hoa, trực tiếp xách nó lên.
Eng éc! Eng éc! Eng éc… Con heo lấm tấm hoa phát ra những tiếng kêu gào chói tai. Còn lũ heo rừng phía dưới, sớm đã tan tác bỏ chạy, những con may mắn còn sống sót thì bỏ chạy tứ tán. Lưu Hồng Quân một tay giơ cao con heo lấm tấm hoa, dựa vào thân cây dẻ lớn. Súng máy bán tự động 56 thì đã được hắn vác trên lưng. Có lẽ do nghe thấy tiếng heo con kêu, hoặc do hoảng loạn chạy bừa, một con heo rừng cái lao về phía Lưu Hồng Quân. Lúc này, Lưu Hồng Quân không kịp thay băng đạn, trực tiếp rút khẩu súng ngắn 54 ra.
Đùng! Đùng! Hắn bắn hai phát về phía con heo rừng cái. Heo rừng cái không kịp kêu lên tiếng nào, trực tiếp ngã vật xuống đất. Nhìn những con heo rừng khác, đã chạy xa, Lưu Hồng Quân lúc này mới cất súng ngắn. Khẩu súng 54 Lưu Hồng Ba cho hắn, quả thực rất dễ dùng, vào thời khắc mấu chốt, vô cùng có tác dụng. Như vừa nãy. Lưu Hồng Quân nhìn con heo lấm tấm hoa trong tay mình, nó vẫn còn đang kêu eng éc. Tiếng kêu của nó làm lũ heo rừng chạy nhanh hơn. Heo rừng một khi chạy, thì sẽ không dừng lại, có thể một mạch chạy mười mấy dặm đường. Móc ra một sợi dây thừng, trước tiên buộc mõm heo lại, sau đó buộc bốn chân heo. Con heo lấm tấm hoa này cũng được đấy chứ, có thể đem về cho Dương Thu Nhạn. Nhà Dương Thu Nhạn đang nuôi heo, nuôi thêm một con heo rừng nhỏ cũng không tệ. Sau khi trói kỹ, ném con heo lấm tấm hoa qua một bên, sau đó móc dao quắm ra, xử lý mấy con heo rừng vừa bắn chết, rạch ngực lấy máu. Cộng thêm con heo rừng cái bị bắn hạ cuối cùng, tổng cộng Lưu Hồng Quân đã bắn được năm con heo rừng. Ngoài ra còn bắt sống được một con heo lấm tấm hoa. Sau khi treo nội tạng năm con heo rừng lên cây, Lưu Hồng Quân giơ cao con heo lấm tấm hoa lên, đi về. Với năm con heo rừng, ba con hoẵng, cũng đủ cho người trong thôn mỗi nhà chia nhau được hơn chục cân thịt. Một đường nhẹ nhàng trở về Du Thụ Truân. Lần vào núi đi lại này, cộng thêm thời gian săn bắn, vừa hay đến giờ ăn trưa. Lưu Hồng Quân mang con heo lấm tấm hoa đến tìm Dương Quảng Phúc, “Dượng, con ở Dã Trư Lĩnh bắn được năm con heo rừng, dượng cho người đi mang về đi! Ngoài ra, trên đường đến Dã Trư Lĩnh, con còn bắn được ba con hoẵng nữa. À phải rồi, con còn bắt được một con heo lấm tấm hoa, dượng giữ lại mà nuôi đi!”. Nói xong, Lưu Hồng Quân giao con heo lấm tấm hoa cho Dương Quảng Phúc. Dương Quảng Phúc ngơ ngác nhận con heo lấm tấm hoa. Vẫn luôn biết con rể của mình rất trâu bò, nhưng như vậy thì quả là quá trâu bò rồi? Một mình vào núi, đi lại có ba tiếng, liền bắn được năm con heo rừng, lại tiện tay bắn thêm ba con hoẵng? Mọi người đang làm việc nghe được lời Lưu Hồng Quân, nhất thời quên luôn công việc đang làm. Lưu Hồng Quân đi từ chỗ này bao lâu chứ? Vậy mà đã săn thú quay lại rồi? Từ khi nào mà việc săn thú lại nhàn hạ như vậy chứ? Cái này so với bắt heo giết heo trong chuồng còn đơn giản hơn à!"
“Các bác các chú, các anh trai, mọi người qua đây giúp nhà cháu lợp nhà. Bố cháu không có nhà, trong nhà chỉ có một mình cháu, cũng không tiện lo cơm nước cho mọi người. Nên cháu bắn mấy con heo rừng, lát nữa sẽ chia cho mọi người một phần, coi như chút lòng thành của cháu!” Lưu Hồng Quân ôm quyền nói với đám dân làng đang làm việc.
"Ha ha! Hồng Quân làm việc chu đáo đấy!"
"Nhà lão Lưu làm việc có nghĩa khí quá!"
"Hồng Quân, cái này của cháu so với ăn cơm, còn được hoan nghênh hơn đấy!"
"Hồng Quân, tuy bác cũng thích thịt, nhưng cháu làm như vậy, sang năm nhà bác lợp nhà, e là sẽ phiền phức đây! Bác cũng không có tài săn bắn như Hồng Quân cháu đâu!” Có người cười nói.
“Thì bác cứ yên tâm, đến lúc đó sẽ không có nhiều người đến giúp bác như thế này đâu!” Tiếp đó có người trêu ghẹo nói.
Mọi người rối rít mở miệng nói lời dễ nghe. Lúc này Dương Quảng Phúc mới hoàn hồn, “Được rồi, mọi người đừng nhao nhao nữa, lão Tam, con dẫn người vào núi mang thú hoang mà Hồng Quân săn được về đi!” Dương Quảng Phúc phất tay phân phó cho con trai thứ ba của mình.
"Vâng ạ!" Dương Chiếu Anh đáp một tiếng, xoay người gọi những người quen biết cùng thôn, cùng vào núi mang heo rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận