Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 294 ấm nồi yến

Chương 294: Tiệc tân gia
Tôn Lỵ Lỵ và Chu Phượng Hà lại có thể nói chuyện rất hợp nhau, hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm. Lưu Chiêu Đễ cùng Tú Chi thì ở cửa phòng bếp nhặt rau. Thấy Lưu Hồng Quân tới, cũng cười chào hỏi hắn.
"Có việc gì cần ta làm không?" Lưu Hồng Quân cười hỏi.
"Không cần, anh đừng động tay vào, chuyện nấu cơm cứ giao cho mấy chị em phụ nữ bọn em là được, anh mau vào nhà nói chuyện với mọi người đi!" Chị dâu Chu Phượng Hà nói.
"Hồng Quân, anh cái đồ vừa nghĩ là làm!" Không đợi Lưu Hồng Quân trả lời, Lưu Hồng Ba đã đuổi theo tới.
"Thế nào?"
"Thế nào cái gì? Cha em nói cái cửa hoa tường gì đó, căn bản không đáng tin cậy! Anh tự nhìn xem, coi như xây bên trên cái cửa hoa tường đó, cái cửa sau của anh, cửa hoa tường vẫn ở trên một đường thẳng. Chẳng phải như cũ không chống đỡ được gì sao?" Lưu Hồng Ba chỉ cái sân nói với Lưu Hồng Quân.
"Thật đúng là!" Lưu Hồng Quân ngẫm nghĩ, đúng là như vậy. Không ngờ, ban đầu thiếu suy nghĩ một chút, kết quả lại thành ra như bây giờ, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng gì, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên. Đứng ở trong sân suy nghĩ một hồi, vẫn là nên chặn cửa sau cho kín thì tương đối đáng tin. Như vậy thì phòng ngồi không thể gọi là phòng ngồi nữa, mà phải gọi là nhà nam, nhưng ít nhất có thể đảm bảo sự riêng tư trong sân. Nghĩ một hồi, dứt khoát trước mặc kệ, hôm nay mới chuyển nhà, không phải lúc xử lý chuyện này.
Ngay sau đó, hắn cùng đại ca Lưu Hồng Ba cùng đi vào nhà chính.
Nhà bắc của Lưu Hồng Quân có năm gian, ba gian phía đông là một gian chính và hai gian phụ, hai gian phía tây là một gian sáng và một gian tối. Ba gian phía đông, gian ở giữa là gian chính, hai bên là hai gian phụ. Gian chính ở giữa và gian tối phía tây dính liền nhau, coi như là một gian lớn. Gian chính là phòng khách, phía tây nối với gian tối là phòng ăn. Vừa vào gian chính, dựa vào tường phía bắc là một cái án thư dài, phía dưới án thư là một bàn tròn bát tiên, hai bên bàn là hai ghế bành, phía dưới còn có bốn ghế tựa, cùng hai khay trà, mỗi bên đặt một cái. Đây là cách bài trí xa xỉ nhất thời này. Lưu Hồng Quân tuy không thích, nhưng mọi người đều cho là bày như vậy, sẽ có khí thế, thoải mái, hắn cũng cứ theo lời khuyên của thợ mộc Vương, làm như vậy. Bất quá, thời này, ở Đông Bắc dù là nhà chính có bày trí như vậy, trừ khi có việc rất chính thức, cũng rất ít khi ở nhà chính tiếp khách. Mà đều trực tiếp vào trong gian phòng ngồi lên trên giường, lên trên phản để nói chuyện.
Lúc này, ông bô cùng cha vợ một trái một phải ngồi hai bên bàn bát tiên, nhả khói nghi ngút. Phía dưới trên ghế thái sư ngồi Tiền Thắng Lợi, Tô Thụ Vượng cùng những người trong thôn, cũng đều đang nhả khói. Nhìn những người trong phòng cũng có thể biết được địa vị của họ trong thôn. Người được ngồi trên ghế bành dĩ nhiên địa vị cao hơn một chút, đám tiểu bối trẻ tuổi không có địa vị thì ngồi trên băng dài ở dưới, hoặc là dứt khoát dựa vào tường đứng.
"Chú Dương, anh Thắng Lợi, anh cả, anh hai... Hôm nay làm phiền mọi người!" Lưu Hồng Quân vừa nói, vừa móc thuốc ra, mời một lượt. Hắn tuy không hút thuốc, nhưng người xưa nay luôn mang thuốc lá bên người, gặp người trong làng, cũng sẽ móc thuốc lá ra mời một điếu. Một điếu thuốc không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại có thể lấy lòng được mọi người.
"Làm phiền gì chứ! Chỉ là phụ một tay thôi mà! Ngươi cái thằng nhóc này, còn khách khí với ta làm gì?" Dương Quảng Phúc ngồi trên ghế thái sư, cười tươi nói. Lúc này Dương Quảng Phúc rất vui vẻ, nhìn căn nhà ngói lớn rộng rãi này, là nhà của con rể mình. Ngồi trong nhà chính thoải mái, Dương Quảng Phúc cảm thấy tâm tình mình cũng dễ chịu hơn nhiều.
"Anh Hồng Quân, hay là phòng anh xây đẹp hơn cả." Núi Lớn có chút hâm mộ nói.
"Nhà cậu cũng không kém, nhà gạch đỏ năm gian, đặt trong mười tám cái làng Thái Bình Câu cũng thuộc hàng hiếm đó. Sao rồi, quyết định cưới vợ chưa?" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Quyết định rồi! Đợi đến tuổi là đi đăng ký kết hôn." Núi Lớn gãi đầu cười hắc hắc.
"Còn chờ tuổi gì, để người làm mai đi hỏi xem, làm đám cưới trước rồi đi đăng ký sau, ở làng mình không phải ai cũng làm thế à?" Lưu Hồng Quân nói.
"Thế được à?"
"Sao lại không được? Cậu mới mười tám, đợi đến tuổi kết hôn đăng ký còn phải bốn năm nữa đấy! Cậu định đợi bốn năm sau rồi mới cưới vợ à? Cậu cứ nói với người làm mai, nếu nhà gái không đồng ý, anh sẽ tìm mối khác. Ngược lại, điều kiện của cậu thế này, con gái Thái Bình Câu mười tám làng, chẳng phải tha hồ mà chọn à?" Lưu Hồng Quân gạt Núi Lớn.
"Thế có được không?" Núi Lớn có chút động lòng, nhưng vẫn hơi do dự hỏi.
"Cha anh đang ngồi ở đây này, còn có chú Dương nữa, cậu hỏi thử xem có được hay không. Anh còn có thể lừa cậu chắc? Cưới sớm, có con sớm, vợ đẹp con ngoan nhà ấm, không tốt sao?" Lưu Hồng Quân nói.
Lưu Hồng Quân nói vậy không hề lừa gạt Núi Lớn, mà thật lòng muốn tốt cho Núi Lớn. Nếu Núi Lớn thật sự đợi bốn năm sau mới cưới, khi đó, quốc gia đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, cho dù nơi bọn họ ở là vùng núi, nhiều nhất cũng chỉ được sinh hai đứa. Còn muốn sinh nhiều hơn thì sẽ rất phiền phức. Lưu Hồng Quân là một người sống lại ở tuổi ngoài sáu mươi, hắn vẫn thích có nhiều con cháu cho vui.
"Núi Lớn, thằng Hồng Quân nhà ngươi nói đúng đấy, cưới sớm, có con sớm, đàn ông chỉ khi cưới vợ mới tính là trưởng thành." Dương Quảng Phúc phụ họa theo.
"Núi Lớn, Đá, nếu các cậu muốn cưới sớm, quay đầu tôi sẽ nhờ mấy thím đến nhà gái hỏi một tiếng, đầu năm sau là có thể cưới." Tiền Thắng Lợi trực tiếp lên tiếng.
Vợ của Núi Lớn và Đá đều là do vợ của Tiền Thắng Lợi làm mối. Lưu Hồng Quân cũng đã gặp qua, tướng mạo không tệ, rất hợp với thị hiếu của thời này.
Mọi người tán gẫu trong nhà chính khoảng một giờ thì chị dâu Chu Phượng Hà đi tới, bảo mọi người vào ăn cơm. Đám người cùng nhau khiêng bàn ghế trong nhà chính dạt sang một bên, sau đó bày một bàn tròn ở chính giữa nhà chính. Bên cạnh, trong phòng ăn cũng có một cái bàn tròn. Hôm nay có hơn hai mươi người tới, nam giới thì ngồi hai bàn ở nhà chính và phòng ăn, còn phụ nữ thì bày một bàn trong phòng.
Mùa này đang là mùa nguyên liệu nấu ăn ở Đông Bắc phong phú nhất, các món ăn trên bàn rất thịnh soạn, mười món ăn một canh. Rượu để chiêu đãi khách cũng là do chị dâu Chu Phượng Hà mang đến, ba chai rượu ngon "ngày mùng một tháng năm".
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, Lưu Hồng Quân rót rượu cho từng người, "Mọi người ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi, cứ thoải mái uống rượu, ăn cơm no say!"
"Yên tâm đi! Bọn tôi chắc chắn không khách khí với cậu!"
"Hồng Quân, cậu cũng thật là hào phóng, không ngờ lại dùng rượu Mẫu Đơn Giang để chiêu đãi chúng tôi."
"Ha ha, không phải tôi hào phóng, mà là anh cả và chị dâu hào phóng, rượu này là do họ mang tới!" Lưu Hồng Quân cười nịnh nọt anh cả và chị dâu mình một câu.
"Thật ghen tị với hai anh em các cậu, đều là người có bản lĩnh, mà lại còn đoàn kết thế này!"
"Tôi có một thằng em trai thế này, tôi mà không chiếu cố nó, cha tôi cũng không đồng ý!" Lưu Hồng Ba cười nói.
Bữa tiệc tân gia buổi tối kéo dài đến hơn mười giờ đêm, mọi người mới say khướt rời đi. Chỉ còn lại ông bô, và gia đình ba người của anh cả Lưu Hồng Ba.
Tác dụng của căn nhà lớn lập tức được thể hiện rõ, ông bô tự mình ở căn phòng sáng tối phía tây, còn nhà anh cả thì ở phòng phía đông. Trong phòng sáng tối phía tây đều có bếp lò, buổi tối trải một chiếc chiếu, một cái chăn mỏng là có thể ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận