Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 368 Tô kế toán ý tưởng, Dương Quảng Phúc quả quyết

Chương 368 Kế toán Tô nảy ý, Dương Quảng Phúc quả quyết "Lão Tô nói không sai, ta cũng suy tính như vậy, trước mắt mười ngàn con coi như là nhóm đầu tiên, sau đó tiếp tục thu mua coi như nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, chỉ có như vậy, trại nuôi gà mới có nguồn năng lượng không dứt cung cấp trứng gà và gà thịt." Dương Quảng Phúc trong lòng căng thẳng, liền vội mở miệng nói. Kế toán Tô nhìn như đang nghĩ kế, nhưng Dương Quảng Phúc lại cảm thấy ý đồ sau lưng của kế toán Tô. Lão Tô này, chỉ sợ là để ý vị trí hội trưởng hợp tác xã nuôi gà. Nếu lão Tô để ý vị trí hội trưởng hợp tác xã nuôi gà, con trai lớn nhà hắn thật đúng là không tranh lại được, trừ khi hắn và bí thư Đổng, hoặc là Lưu Hồng Quân đứng ra đảm nhiệm vị trí hội trưởng này. Người khác, cũng không có thực lực đó mà cạnh tranh với lão Tô. "Đúng vậy, nuôi gà và nuôi heo, thực tế đều là một đạo lý, phải nuôi theo từng nhóm, như vậy mới có thể liên tục không ngừng." Kế toán Tô mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu bày tỏ tán thành. Rồi lại hỏi tiếp: "Lão Đổng, lão Dương, về vị trí hội trưởng hợp tác xã nuôi gà này, các ông tính thế nào?" "Nuôi gà và nuôi heo cũng không giống nhau mấy, ý nghĩ ban đầu của tôi là để Hồng Quân làm hội trưởng, đừng thấy nó còn trẻ, nhưng làm việc rất chu đáo. Tôi không phải vì nó là con rể tôi mà khen nó như vậy." "Ha ha, lão Dương, chúng tôi biết, nếu như Hồng Quân làm hội trưởng được thì tốt nhất, dù sao, ý tưởng chính là do nó nghĩ ra." Bí thư Đổng cười gật đầu. Còn kế toán Tô thì có chút cảm giác không ổn. "Đáng tiếc, lần trước tôi nói chuyện với nó, thằng nhóc này quá lười, sống chết không chịu đảm nhiệm chức hội trưởng. Cho nên, tôi đã suy nghĩ rất lâu, dứt khoát tôi sẽ làm hội trưởng. Bà con giao nhiều tiền như vậy cho chúng ta, là tín nhiệm đối với chúng ta, vạn nhất trại nuôi gà xảy ra vấn đề, vậy thì chúng ta trở thành tội đồ của Du Thụ Truân. Lão Đổng, lão Tô, lão Lý, dứt khoát mấy người chúng ta tự mình thống soái đi! Bí thư Đổng đảm nhiệm bí thư trại nuôi gà, lão Tô tiếp tục làm kế toán, lão Lý đảm nhiệm phó hội trưởng. Sau đó tìm thêm mấy người trẻ tuổi, làm người nối nghiệp để bồi dưỡng. Chờ thêm vài năm, những người trẻ tuổi được bồi dưỡng ra, chúng ta lại nhường vị trí cho họ." Dương Quảng Phúc nghĩa khí ngút trời nói. Kế toán Tô trong lòng thầm chửi một câu, cáo già. Nếu như Lưu Hồng Quân ở đây, tuyệt đối sẽ bội phục sự quyết đoán của cha vợ, không trách ông ấy có thể làm đội trưởng đội sản xuất nhiều năm như vậy, gắt gao đè kế toán Tô xuống dưới. Kế toán Tô, chẳng lẽ lại không muốn làm đội trưởng? Sở dĩ kế toán Tô chỉ là kế toán Tô, cũng bởi vì hắn không đấu lại Dương Quảng Phúc. Một người vừa nhìn ra kế toán Tô có ý làm hội trưởng, liền quả quyết tự mình làm hội trưởng, đoạn mất ý định của kế toán Tô. Sau đó, lại nhắc đến bồi dưỡng người trẻ tuổi, đưa con trai mình vào hàng ngũ bồi dưỡng, qua vài năm, trực tiếp kéo kế toán Tô rút khỏi hợp tác xã nuôi gà, đến lúc đó, ai còn có thể ngăn cản con trai lớn của ông ta lên nắm quyền? Lưu Hồng Quân về đến nhà, Chu Vệ Quốc cùng đám tri thức thanh niên khác đã ở nhà anh chờ. Thấy Lưu Hồng Quân trở về, vội vàng chào đón hỏi: "Hồng Quân, chuyện chúng tôi góp vốn, nói xong rồi sao?" "Nói xong rồi, các cậu cứ trực tiếp đến đăng ký giao tiền là được. Đến lúc đó, mấy cậu sẽ phải bận rộn đấy, đoán chừng sau này cũng không có thời gian mà về thăm người thân đâu." Lưu Hồng Quân cười nói. "Bọn tôi mới từ nhà trở lại, sao có thể ngày ngày về thăm người thân chứ!" Chu Vệ Quốc không để ý, vừa cười vừa nói. Có thể góp vốn vào hợp tác xã nuôi gà, có thể đến hợp tác xã nuôi gà làm việc, mỗi tháng thế nào cũng có ba mươi đồng đúng không? Tiền lương này, nuôi sống bản thân bọn họ, rất nhẹ nhàng. Nghe được Lưu Hồng Quân khẳng định trả lời, mọi người bắt đầu thảo luận về chuyện góp vốn bao nhiêu thì hợp lý. Lưu Hồng Quân ở bên cạnh nghe, đám tri thức thanh niên bàn tán xôn xao, lúc này mới phát hiện, đám tri thức thanh niên này còn có nhiều tiền ghê. Người có nhiều tiền nhất dĩ nhiên là Vương Dược Tiến, bất quá, Vương Dược Tiến rất trầm lặng, không có tham gia vào cuộc thảo luận. Còn những người khác, Tôn Lệ Lệ là tiểu phú bà, lại có thể lấy ra một ngàn đồng để góp vốn, không thể không khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Những người khác, ít nhất cũng có thể lấy ra năm trăm đồng. Sau khi thảo luận xong, đám tri thức thanh niên bàn bạc một hồi, dứt khoát hôm nay đi đăng ký giao tiền luôn. Sau khi đám tri thức thanh niên rời đi, Vương Dược Tiến cũng không đi. Thân phận của hắn bây giờ có chút lúng túng, đám tri thức thanh niên đã không coi hắn là tri thức thanh niên nữa, dù sao hắn đã kết hôn, hơn nữa cũng chuyển ra khỏi đại viện tri thức thanh niên. "Lão Vương, cậu không có ý định đi góp vốn à?" "Tôi cứ từ từ đã, lát nữa tôi sẽ đi." Vương Dược Tiến ngượng ngùng cười nói. "Cái đó, Hồng Quân, tôi cái này...." Vương Dược Tiến có chút xoắn xuýt nói. "Được rồi, lão Vương, bất kể làm chuyện gì, quan trọng nhất là tự nguyện. Tôi muốn thành lập hợp tác xã mua bán, để anh dẫn thôn dân cùng nhau đi chuyển lâm sản, đi bên Nga chuyển vật liệu, đây cũng chỉ là một ý tưởng của tôi thôi. Có thành hay không, còn phải xem ý của anh, ép dưa thì không ngọt được. Anh không cần vì chuyện này mà cảm thấy ngại ngùng." Lưu Hồng Quân tự nhiên hiểu Vương Dược Tiến muốn nói gì, cười an ủi Vương Dược Tiến một câu. Mỗi người đều có suy nghĩ của mỗi người. Tỉ như, ý tưởng muốn cùng toàn thôn làm giàu của Lưu Hồng Quân, trong mắt một số người, lại là cách làm của "Thánh Mẫu". Ngược lại, cách làm của Vương Dược Tiến, lại rất phù hợp với ý nghĩ của đa số người. Tiền của tôi thì tôi tự kiếm, dựa vào cái gì phải lôi các anh theo cùng? Dựa vào cái gì phải cùng các anh chia tiền? Đây chính là tầm nhìn, theo Lưu Hồng Quân, Vương Dược Tiến có thể chịu được khổ cực, cũng có đầu óc, nhưng tầm nhìn lại quá nhỏ bé. Cũng không trách kiếp trước, dù nhờ vào việc chuyển lâm sản kiếm được một chút tiền, rồi cũng đón vợ con lên thành phố, nhưng cuối cùng thành tựu cũng chỉ có vậy. Tài sản cũng chỉ có hàng chục triệu, toàn bộ giá trị cộng lại cũng không vượt quá một trăm triệu. Phải biết, Vương Dược Tiến bắt đầu làm ăn từ những năm 80, đã từng trải qua thời kỳ "heo cũng có thể bay lên", cuối cùng tài sản cũng chỉ có vài chục triệu. Đây là vì giá bất động sản ở thành Tứ Cửu tăng giá, do ông mua tứ hợp viện trước kia, đến đời sau, chỉ riêng một cái tứ hợp viện cũng đã đáng giá vài chục triệu rồi. Bất quá, Lưu Hồng Quân sẽ không nói với Vương Dược Tiến chuyện này. Trước kia những lời cần nói, anh cũng đều đã nói với Vương Dược Tiến cả rồi, cũng đã phân tích rõ ưu và nhược điểm giữa việc một mình làm với việc dẫn thôn dân cùng làm. Cuối cùng lựa chọn thế nào, đó là chuyện của bản thân Vương Dược Tiến. Giống như lời Lưu Hồng Quân đã nói, ép dưa thì không ngọt được. Anh có thể nghĩ kế, dẫn dân làng kiếm tiền, nhưng cũng không thể vì để dân làng kiếm tiền mà đi đắc tội với người khác. Ép buộc Vương Dược Tiến nhất định phải dẫn dân làng cùng nhau kiếm tiền. Làm vậy thì không phải tầm nhìn gì nữa, mà là Đạo Đức thiên tôn. Giống như mấy vị "Đạo Đức thiên tôn" trong tứ hợp viện vậy, của người phúc ta. Lưu Hồng Quân tự nhiên không làm chuyện như vậy. Đề nghị của anh đưa ra, tuyệt đối là cả hai bên cùng có lợi, Vương Dược Tiến dẫn dân làng cùng nhau thành lập hợp tác xã mua bán, có kiến thức hơn người đến từ bốn mươi năm sau của anh, tương lai Vương Dược Tiến trở thành đại phú hào mấy tỷ đô, vậy cũng chỉ là bình thường mà thôi. Dĩ nhiên, Lưu Hồng Quân cũng có thể đứng phía sau màn trở thành đại lão có giá trị hàng chục tỷ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận