Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 67 cây gà nấm, thật nhiều ngày ma

Chương 67: Nấm gà, rất nhiều thiên ma
Lưu Hồng Quân bên này vừa mới đào được hai gùi lớn thiên ma con, thì ở bên kia, Núi Lớn cùng Đá cũng đã đào được bảy, tám cái thiên ma con.
Lưu Hồng Quân ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm thiên ma.
Đột nhiên, trước mặt không xa, ở gốc một cây sồi, có một đám màu vỏ quýt, màu sắc tươi rói, từng lớp xếp chồng lên nhau, nhìn giống như mào gà trống, thu hút sự chú ý của Lưu Hồng Quân.
Đây là một đám nấm gà, một đám nấm gà rất lớn.
Nấm gà coi như là đặc sản của núi Trường Bạch, một loại sơn hào hải vị rất trân quý.
Bởi vì nó rất giống "Mào gà" của gà trống, ăn lại rất giống thịt ức gà, cho nên người dân ở Trường Bạch Sơn gọi nó là nấm gà.
Ngay sau đó, Lưu Hồng Quân lại cười khổ.
Thời điểm tốt nhất để hái nấm gà là tháng tư, tháng năm, bây giờ đã hơi muộn, Trường Bạch Sơn đã vào cuối thu.
Nấm gà lúc này đã rất xơ xác, không thể nào ăn được nữa.
Cuối cùng, Lưu Hồng Quân vẫn bỏ qua gốc nấm gà này, bởi vì ở bên cạnh gốc cây, Lưu Hồng Quân lại phát hiện ra hai gốc thiên ma.
Thiên ma vào mùa này đã bắt đầu khô héo, lẫn vào trong bụi cây rậm rạp, không cẩn thận tìm sẽ rất khó phát hiện.
Tìm được hai gốc thiên ma xong, Lưu Hồng Quân quỳ xuống đất, bắt đầu chuyên tâm cào đất, đào thiên ma.
"Hồng Quân ca, ta bên này lại phát hiện năm cây thiên ma rồi!" Núi Lớn hưng phấn hô với Lưu Hồng Quân.
"Ta bên này cũng phát hiện ba cây!" Giọng của Đá lập tức truyền tới.
"Nhanh tay đào đi! Cái này đều là tiền cả đấy!" Lưu Hồng Quân trả lời.
Sau đó lại dặn thêm một câu, "Các ngươi cẩn thận tìm một chút nhé, có khi gần đây còn có nữa đấy."
"Vâng!" Núi Lớn và Đá đáp lời, cắm đầu vào đào thiên ma.
Mỗi một gốc thiên ma dưới đáy đều là một ổ thiên ma con lớn, ít nhất cũng có bốn, năm con lớn, còn lại là mấy con nhỏ.
Lưu Hồng Quân đào xong hai gốc thiên ma, lại lấy hai gốc thiên ma này làm trung tâm, từ từ tìm kiếm xung quanh, cào cỏ cẩn thận tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, lại tìm được năm cây thiên ma nữa.
"Hồng Quân ca, thiên ma nhiều quá, không chứa hết thì phải làm sao bây giờ?" Núi Lớn tìm đến Lưu Hồng Quân, mặt mày nhăn nhó hỏi.
Vừa đào cát cánh đã dùng hết ba gùi, giờ mỗi người lại đào thêm hơn hai mươi cái thiên ma con, căn bản không còn chỗ nào mà chứa.
Bảo Núi Lớn và Đá đi đổ cát cánh, thì bọn họ lại không nỡ.
Mặc dù cát cánh không quá quan trọng, nhưng cũng là do bọn họ khổ cực đào được.
Lưu Hồng Quân từ trong túi đeo lưng của mình, lấy ra hai cái bao bố, ném cho Núi Lớn, dặn dò: "Đem cát cánh bỏ vào trong bao bố, sau đó nhét thiên ma con vào gùi."
"Được rồi!" Núi Lớn đáp một tiếng, cầm bao bố đi, đổ cát cánh vào trong bao, ba cái gùi cát cánh, vừa đủ hai bao.
Sau đó lại bỏ thiên ma con vào trong gùi.
Lưu Hồng Quân đào xong năm cây thiên ma, lại phát hiện hai bụi nấm gà, đáng tiếc không đúng mùa, nấm gà đã già rồi, sẽ trở nên xơ như gỗ, rất khó ăn.
Cho nên, Lưu Hồng Quân chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua, sau đó ghi nhớ vị trí này, chờ đến mùa xuân sang năm sẽ quay lại.
Mấy bụi nấm gà này năm nay, sang năm nhất định sẽ có rất nhiều bụi nấm gà con.
Không ăn hết nấm gà mẹ, vậy thì chờ ăn con của nó vậy.
Lại đào thêm hai gốc thiên ma nữa, Lưu Hồng Quân chuẩn bị tạm thời kết thúc công việc đào thiên ma, giơ cổ tay lên nhìn, đã hơn một giờ rồi, ăn cơm trước, ăn cơm xong sẽ làm tiếp.
"Núi Lớn, Đá, ăn cơm trước, ăn xong rồi lại tiếp tục!" Lưu Hồng Quân lớn tiếng gọi.
Sườn núi này, tuy rừng cây có hơi thưa thớt, nhưng bụi cây thì rất rậm rạp, ba người đều đào thiên ma ở trong bụi cây rậm rạp này, căn bản không nhìn thấy đối phương.
Chỉ có thể lớn tiếng gọi nhau.
"Đến rồi!" Núi Lớn và Đá đáp lời trong bụi cây rậm rạp.
Cõng gùi đi đến bên cạnh hồ nước, lúc này đống lửa đã tắt, chỉ còn một ít tàn lửa, vẫn đang bốc khói.
Lưu Hồng Quân gỡ đống lửa ra, sau đó moi gà ăn mày ra.
Gỡ lớp bùn, để lộ ra thịt gà rừng tươi ngon bên trong, thịt gà nóng hổi bốc lên một mùi thơm nồng nàn.
Gỡ bùn xong, Lưu Hồng Quân xoay người ra bên hồ rửa tay, lại lấy rau dại vừa mới tiện tay hái ra, rửa sạch.
Hồ nước này là nước chảy, nước suối từ núi chảy vào hồ, sau đó từ hồ chảy xuống chân núi, cuối cùng đổ vào Dương Mộc Câu.
Lúc này, Núi Lớn và Đá cũng cõng gùi đi tới.
"Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm!" Lưu Hồng Quân cười chào hỏi.
Lưu Hồng Quân từ trong túi xách của mình lấy ra bánh ngô đã chuẩn bị sẵn.
Cuộn bánh ngô với rau dại, sau đó xé một cánh gà xuống, cắn một miếng bánh ngô, ăn liền với cánh gà, rất thích thú.
Núi Lớn và Đá rửa tay xong, cũng ngồi qua, mỗi người từ trong túi đeo lưng của mình lấy lương khô ra.
Lưu Hồng Quân nhìn, là bánh bột mỳ tạp.
Không phải nhà ai cũng như hắn, chịu ăn bánh ngô làm bằng bột mì trắng.
Lưu Hồng Quân cũng không nói gì thêm, trực tiếp xé hai cái đùi gà, đưa cho Núi Lớn và Đá, "Này, cho hai người! Coi như phần thưởng!"
"Sao lại thưởng cho bọn ta?" Núi Lớn và Đá hơi ngơ ngác.
Đá đeo ná bắn trúng bốn con vịt trời, được thưởng một cái đùi gà.
Núi Lớn tìm thấy thiên ma, cũng được thưởng một cái đùi gà.
"Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Không cần đâu, không cần đâu, bọn ta đi theo Hồng Quân ca vào núi, đã là chiếm lợi rồi, anh ăn đùi gà, bọn ta ăn chút thịt khác là được!" Núi Lớn và Đá liên tục xua tay.
"Được rồi, đừng từ chối nữa, cho hai người thì hai người cầm lấy! Ăn nhanh lên, ta cảm giác ở chỗ này thiên ma cũng không ít đâu, ăn xong chúng ta còn làm việc tiếp!" Lưu Hồng Quân nhét đùi gà vào tay hai người.
"Vâng ạ!" Núi Lớn và Đá lúc này mới nhận lấy đùi gà, sung sướng ăn.
"Hồng Quân ca, thịt gà rừng này ngon thật đấy!" Núi Lớn ăn mà miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ nói.
"Ha ha! Sau này cứ đi theo ca, đùi gà cho các ngươi ăn đến chán thì thôi!" Lưu Hồng Quân nói.
Ba người cùng nhau ăn hết một con gà rừng, sau đó lại mỗi người uống chút nước, cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp đứng dậy làm việc.
Thiên ma sau khi phơi khô, một cân khoảng ba đồng, nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng một công thợ bảy tám năm trước mới có bao nhiêu tiền?
Ngay cả công nhân ở thành phố, tiền lương bình quân cũng chỉ hơn năm mươi đồng một chút thôi. (đừng ép, chuyện này cũng giống như sau này, phần lớn đều là bị tính trung bình cái đó.)
Bọn họ mới đào một chút thôi, cả ba người cộng lại, đã đào được gần một trăm cân thiên ma, phơi khô xong sẽ còn khoảng hai ba mươi cân, đây đã là bốn, năm mươi đồng tiền rồi.
Đã gần bằng với mức lương trung bình của người thành phố.
Ba người quay lại nơi phát hiện thiên ma, tiếp tục tìm.
Rất nhanh, Lưu Hồng Quân lại phát hiện một bụi thiên ma.
Ghê thật, bụi thiên ma này, thực sự không bình thường chút nào, cao đến hơn hai mét.
Phải biết rằng, thiên ma bình thường cũng chỉ cao bảy mươi, tám mươi xen-ti-mét, người nuôi trồng cũng chỉ cao khoảng một mét.
Gốc thiên ma này, có thể xem là người khổng lồ trong loài thiên ma.
Nếu không phải Lưu Hồng Quân vô tình dẫm trúng khiến nó ngã xuống, thì thiếu chút nữa là bỏ qua mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận