Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 857 cùng Chu thúc tán gẫu

"Chương 857: Cùng Chu thúc tán gẫu
“Vậy hắn cũng là mượn hoa hiến Phật, đem đồ của ngươi đưa cho chúng ta!” Chu mẫu vừa cười vừa nói.
“Đó cũng là chút tấm lòng thành của bọn ta. Hồng Quân cho đồ, hai vợ chồng ta nhịn ăn nhịn tiêu, lấy ra biếu các ngươi, không được sao?” Chu Phượng Hà nũng nịu nói.
Tuy rằng Chu Phượng Hà ở nhà họ Trương là chị dâu cả, là bà chủ, nhưng khi trở về nhà họ Chu, vẫn là cô con gái út được cưng chiều nhất.
“Được, được mà! Sao lại không được chứ!” Chu mẫu cười rất vui vẻ.
Mọi người cười ha hả, khung cảnh rất là vui vẻ.
“Hồng Quân, trưa nay đừng về, ở lại nhà ăn cơm, nếm thử tay nghề của thím Chu.” Chu thúc cười giữ lại nói.
“Chu thúc, ngài thật lòng muốn giữ ta lại, hay là chỉ nói xã giao vậy thôi?” Lưu Hồng Quân cười đùa hỏi.
“Tất nhiên là thật lòng muốn giữ, giữa trưa ta sẽ cho con xem tài nghệ của ta, ta nói cho con biết, ngón này ta tùy tiện cũng không lấy ra đâu. Chỉ là mỗi năm sau Tết, mới biểu diễn một lần.” Chu thúc cố ý làm ra vẻ thần bí nói.
“Được, vậy ta không khách khí, thật ở lại đấy nhé?” Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
“Ở lại, nhất định phải ở lại, hai ta phải uống hai chén cho đã!” Chu thúc vỗ tay Lưu Hồng Quân nói.
“Được, nghe theo ngài!” Lưu Hồng Quân sảng khoái đáp ứng.
“Nghe Tiểu Hà nói, hai năm nay con làm ăn khá tốt đấy chứ?” Chu thúc bắt đầu nói chuyện nhà thường ngày, cười hỏi.
“Cũng tàm tạm thôi, được hai chữ “khá” là mừng rồi. Con người của con không có chí lớn, không có hoài bão gì cả. Vợ con vui vẻ, các con khỏe mạnh lớn lên, đó chính là thành tựu lớn nhất của con.” Lưu Hồng Quân cười ha hả đáp lại câu hỏi của Chu thúc.
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, lớn đầu thế này rồi, cả ngày ru rú ở trong thôn, bảo ngươi đi ra ngoài làm ăn gì đó, như thể hại chết ngươi vậy.” Lưu Hồng Ba chen vào nói, trách Lưu Hồng Quân một câu. Cũng cảm thấy em trai mình trước mặt bố vợ quá tùy ý, không có chí tiến thủ, sợ bố vợ mất hứng, nên mới nói đỡ cho em.
“Hồng Ba, con nói thế là sai rồi! Hồng Quân đâu phải không có chí tiến thủ, nó có tài lớn, lại là người có đại trí tuệ. Nó giống như những bậc hiền sĩ ẩn dật thời xưa vậy. Hiểu thấu chân lý cuộc sống nên mới ẩn cư núi rừng, hưởng thụ cuộc sống. Nếu là một người không có chí tiến thủ, làm sao lại có thể nỗ lực vun vén cho cuộc sống của mình như thế? Các con cứ thử nghĩ xem, cuộc sống hàng ngày của Hồng Quân, có kém gì các con đâu. Nói đến hưởng thụ cuộc sống, các con cũng không bì kịp nó đâu!” Chu thúc lắc đầu, không đồng ý với quan điểm của con trai mình, nghiêm nghị nói.
“Bố nói phải đấy, nếu bàn về hưởng thụ cuộc sống, Hồng Quân quả thật còn biết hưởng thụ hơn chúng ta, những thứ nó làm ở nhà, không thua gì chúng ta ở thành phố đâu. Còn về nghiên cứu đồ ăn, mấy đầu bếp ở khách sạn lớn kia, chưa chắc đã theo kịp tay nghề của Hồng Quân.” Chu Phượng Hà rất công nhận, vừa cười vừa nói.
“Thực ra, những người chúng ta đây, nỗ lực làm việc, liều mạng trèo lên cao, muốn làm lãnh đạo lớn, chẳng phải cũng là để có một cuộc sống tốt hơn hay sao? Mục đích cuối cùng của mọi người, đều là muốn hưởng thụ cuộc sống. Nhưng chúng ta cả đời chỉ luôn chạy theo cái mục tiêu hưởng thụ cuộc sống ấy, còn Hồng Quân thì lại đi tắt đón đầu, trực tiếp bắt đầu hưởng thụ cuộc sống luôn. Không phải là chúng ta không thể dừng lại để hưởng thụ cuộc sống, nhưng mà, khi chúng ta đang theo đuổi mục tiêu căn bản, lại bị những việc khác vụn vặt làm cho lạc mất bản tâm. Quên đi mất mục tiêu căn bản. Trên con đường sai lầm, càng đi càng xa, dù cho có tỉnh ngộ lại, cũng không muốn buông tay, tiếp tục trầm mê trong vũng bùn quyền lực.” Chu thúc cảm khái nói.
“Chu thúc, lời này của ngài cháu không đồng ý. Mục tiêu căn bản của chúng ta đều là có một cuộc sống thoải mái, điều này đúng là không sai. Nhưng, cuộc sống thoải mái cũng không dễ dàng mà có được! Ngài và cả anh con, chị dâu con, mọi người đều đang nỗ lực làm việc, vì cuộc sống thoải mái hơn của nhiều người. Mọi người không phải là quên đi mục tiêu căn bản, cũng không bị lạc trong vũng bùn quyền lực. Mà là đang vì một mục tiêu lớn hơn nữa, đang cố gắng phấn đấu. Nếu tất cả mọi người đều giống như con, đóng cửa sống riêng qua ngày, trông có vẻ chẳng có gì, rất hoàn mỹ. Nhưng nếu tất cả mọi người đều đóng cửa sống riêng, ai sẽ bảo vệ đất nước? Ai sẽ xây dựng quốc gia? Cho nên, cuộc sống của con có thể đáng để ao ước, nhưng không đáng để sùng bái. Mà trái lại, chính thái độ làm việc, tinh thần hăng hái tiến lên của mọi người mới đáng để sùng bái, đáng để tất cả mọi người học tập.” Lưu Hồng Quân rất nghiêm túc chỉnh lại lời nói của Chu thúc, bày tỏ ý kiến của mình.
“Ha ha, ngươi cái thằng Hồng Quân này!” Chu thúc ngẩn người một lát, mới cười ha hả, “Quả nhiên, ta đã nói mà, con là người có đại trí tuệ. Nhìn sự việc thấu đáo. Ta tin con, sở dĩ con ẩn cư trong núi, sống cuộc sống của mình, là vì đất nước hòa bình, an ninh. Nếu như, quốc gia gặp nguy nan, nhất định con sẽ đứng ra.” “Chu thúc ngài quá khen con rồi, khen nữa là con bay lên mất.” Lưu Hồng Quân hài hước nói.
Lưu Hồng Quân trong lòng vẫn rất công nhận cách nhìn nhận của Chu thúc về mình. Nếu như quốc gia lâm nguy, hắn chắc chắn sẽ đứng ra, vì quốc gia dân tộc mà cống hiến sức mình. Đời này, hắn chọn ở lại thôn quê, hưởng thụ cuộc sống vợ đẹp con ngoan, chăn ấm nệm êm. Bởi vì, hắn biết, đất nước trong vài chục năm tới sẽ tương đối hòa bình. Mặc dù ở những nơi mà phần lớn dân chúng không nhìn thấy, vẫn có người đổ máu hy sinh để bảo vệ đất nước. Nhưng mức độ chấn động không lớn, có hắn hay không cũng vậy. Cho nên Lưu Hồng Quân chọn sống ích kỷ, hưởng thụ cuộc sống vợ đẹp con ngoan chăn ấm nệm êm.
“Ta không phải là đang tâng bốc con, chỉ là nói thật thôi.” Chu thúc cười nói.
“Hồng Quân này, bây giờ đất nước, đâu đâu cũng cải cách mở cửa, ngay cả cục lâm nghiệp của chúng ta cũng phải cải cách. Bước tiếp theo, có thể sẽ có rất nhiều công việc phải thầu khoán ra ngoài. Như việc khai thác gỗ rừng cạnh tranh, có thể sẽ cho người ngoài thầu khoán. Các đội thầu sẽ tổ chức người khai thác gỗ ở khu rừng đó. Bên lâm trường thì đối với các cây rừng trong khu khai thác gỗ, sẽ dựa theo một mức giá nhất định để thu mua lại. Còn các vườn ươm cây giống này nọ, cũng sẽ cho thầu hết, sau này khi lâm trường cần cây giống để trồng sẽ theo giá thị trường mà mua ở các vườn ươm.” Chu thúc đột nhiên nói với Lưu Hồng Quân những chuyện có vẻ không liên quan. Nghe ra, có vẻ chỉ là chuyện Bát Quái ở lâm trường thôi. Nhưng Lưu Hồng Quân biết, Chu thúc không phải là tùy tiện nói vậy, mà là đang chỉ điểm cho Lưu Hồng Quân. Lưu Hồng Quân hiểu rất rõ, những chính sách mà Chu thúc nói đều là những chính sách sắp được thi hành trong tương lai. Nếu hắn muốn, Lưu Hồng Quân hoàn toàn có thể dùng lợi thế là thông tin biết trước để thu được nhiều lợi ích. Lưu Hồng Quân biết, đời sau có những người đã kiếm bộn tiền nhờ thầu khoán các khu rừng khai thác, khu khai thác gỗ và các vườn ươm. Sau này không chỉ có chừng đó hạng mục được thầu khoán, mà gần như tất cả những khâu có thể thầu khoán của lâm trường, cũng đều được cho thầu hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận