Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 741 phân biệt lúc nồng nặc thân tình

Chương 741: Phút giây chia ly đầy ắp tình thân
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Lưu Hồng Ba dẫn bọn trẻ ra ngoài đốt pháo, bắn pháo hoa. Lưu Hồng Quân thì cùng Dương Thu Nhạn, chị dâu Chu Phượng Hà ngồi ở trên giường sưởi, gói sủi cảo. Lưu Hồng Quân phụ trách cán bột, Dương Thu Nhạn và chị dâu Chu Phượng Hà phụ trách gói sủi cảo. Mặc dù không có ti vi, không có cách nào xem chương trình chào đón giao thừa, nhưng có radio. Nghe phát thanh viên trên radio nói chuyện, vừa gói sủi cảo, cũng là một sự hưởng thụ không tồi.
Ba người đều là người thạo việc, một mình Lưu Hồng Quân cán bột, cung cấp cho hai người gói sủi cảo, vừa đủ đáp ứng được. Ba người rất nhanh đã gói xong một chậu nhân. Chị dâu lại bưng tới một chậu nhân nữa. Chậu trước là nhân cải thảo thịt heo, chậu này là nhân dưa muối thịt heo, lát nữa còn có một chậu nhân tam tiên, bên trong có thêm tôm bóc vỏ.
Từng mẻ, từng mẻ sủi cảo, gói kỹ càng rồi, mang ra ngoài trời cho đông lại một chút, sau đó xếp từng lớp vào trong vại. Nông thôn Đông Bắc là nơi có nhiều vại. Các loại vại, không chỉ có thể dùng để trữ lương thực, muối dưa, muối dưa chua, làm tương. Đến mùa đông, còn có thể dùng như tủ lạnh, các loại đồ ăn đều có thể cất trong vại.
Bên ngoài tiếng pháo nổ vang vọng khắp thôn. Hơn mười giờ, Lưu Hồng Ba dẫn bọn trẻ trở về, Lưu Hồng Quân ba người cũng cuối cùng gói xong hết sủi cảo. Chỉ để lại ba mẻ sủi cảo, số còn lại đều đã đông cứng trong vại. Ba mẻ sủi cảo này để sáng sớm ngày mai ăn.
Gói xong sủi cảo, cả nhà ngồi trên giường sưởi, cắn hạt dưa, trò chuyện, nghe radio. Vì là ăn tết, đài phát thanh trên radio đến giờ vẫn không ngừng phát. Nói là đón giao thừa, tự nhiên không thể nào thức trắng cả đêm. Dỗ bọn trẻ ngủ xong, lại nói chuyện một lát, đợi đến mười hai giờ, đốt pháo xong thì về phòng của mình ngủ.
Sáng ngày thứ hai, theo một tràng pháo nổ giòn tan, Lưu Hồng Quân dậy từ rất sớm. Ngày mùng một Tết, mọi người trong làng cũng theo phong tục truyền thống, không có thói quen ngủ nướng, mà đều dậy rất sớm bắt đầu một ngày mới. Lưu Hồng Quân sau khi rời giường, đầu tiên lấy dây pháo ra, đốt pháo mở cửa năm mới. Trong tiếng pháo nổ, hàm ý một năm mới đến, trong nhà có thể bình an, thuận lợi. Chờ dây pháo nổ xong, Lưu Hồng Quân bắt đầu công việc hàng ngày của mình. Trước đi nhà vệ sinh, sau đó cho gà, vịt, ngỗng và chó con ăn no, để bọn chúng no bụng trong ngày đầu năm mới.
Ôm chó con, thân thiết với chúng một lát, Lưu Hồng Quân đi ra sân, bắt đầu luyện quyền. Lúc này, anh cả và chị dâu cũng bị tiếng pháo đánh thức, rời giường.
“Hồng Quân, em mùng một đầu năm cũng không nghỉ ngơi à?” Chị dâu đi ra, cười hỏi.
“Ha ha, quyền không rời tay, khúc không rời miệng, em quen rồi, một ngày không luyện, cả người khó chịu.” Lưu Hồng Quân cười đáp lại.
“Hồng Quân, hai anh em mình giao thủ vài chiêu đi!” Lưu Hồng Ba đi vệ sinh xong, cười nói với Lưu Hồng Quân.
“Anh cả, cái này không hay lắm đâu? Ngày mùng một đầu năm, hai chúng ta so tài?” Lưu Hồng Quân bất đắc dĩ cười nói.
“Cậu luyện quyền thì cứ đàng hoàng luyện đi! Mùng một đầu năm mà hai anh em đánh nhau, ra thể thống gì chứ?!” Ông bố cũng từ trong nhà đi ra, nghe thấy Lưu Hồng Ba nói vậy, lập tức nghiêm mặt mắng.
Lưu Hồng Ba không dám cãi, gãi đầu, ở cạnh Lưu Hồng Quân, hoạt động thân thể, duỗi gân cốt, sau đó bắt đầu luyện quyền. Ông bố đi vệ sinh xong, cũng đi theo luyện quyền. Chị dâu thì cùng Dương Thu Nhạn cùng nhau, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Mùi bánh chẻo thơm nức rất nhanh lan tỏa khắp gian bếp.
Chị dâu vừa bận rộn, vừa cười nói với Dương Thu Nhạn: “Ba người nhà này, mùng một đầu năm cũng không ai rảnh rỗi cả.”
Dương Thu Nhạn cũng cười đáp lại: “Đúng đó, bọn họ luyện quyền vẫn luôn như vậy, bất kể gió mưa, đều sẽ kiên trì luyện.”
Ăn xong sủi cảo nóng hổi, không khí cả gia đình trở nên ấm áp và trang trọng. Ông bố ngồi ở cạnh bàn bát tiên ở nhà chính. Lưu Hồng Ba dẫn Lưu Hồng Quân, hai cô con dâu, cùng với năm đứa cháu, hướng về phía ông bố chúc tết.
“Cha/ ông nội, chúc người năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý!” Lưu Hồng Ba cùng Lưu Hồng Quân bốn người lớn, cùng với năm đứa bé đồng thanh nói vang trong phòng. Bọn họ theo phong tục, cung kính quỳ trước mặt ông bố, dập đầu chúc tết. Ông bố tươi cười, vuốt râu, mặt đầy nếp nhăn, từ trong túi lấy ra một xấp bao lì xì, lần lượt đưa cho từng đứa cháu.
“Tốt, tốt! Các cháu cũng đều năm mới vui vẻ! Nào, cầm tiền mừng tuổi, hy vọng một năm mới các cháu đều có thể khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành.” Bọn trẻ nhận lấy tiền mừng tuổi, trên mặt đầy nụ cười vui vẻ, rối rít hướng về ông bố nói lời cảm ơn.
Sau đó, bọn trẻ lại chuyển hướng Lưu Hồng Ba cùng Chu Phượng Hà, Lưu Hồng Quân cùng Dương Thu Nhạn, lần lượt chúc tết, Chu Phượng Hà và Dương Thu Nhạn cũng đều cười híp mắt móc ra bao lì xì, phát cho bọn trẻ.
Lưu Hồng Ba và Lưu Hồng Quân mang theo Đại Bàng và Tuyết Lớn, đi ra ngoài cổng làng thăm hỏi chúc tết. Còn Tinh Tinh nhỏ, Thần Thần nhỏ và Mưa Nhỏ, vì tuổi còn quá nhỏ, chỉ có thể ở nhà, đi cùng chị dâu Chu Phượng Hà và Dương Thu Nhạn.
“Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!”
“Hồng Ba, cậu cũng về ăn tết đấy à!”
“Đúng rồi! Năm nay cậu thế nào?”
“Rất tốt, năm nay kiếm được cả vạn tệ rồi!”
Dọc đường đi, gặp ai cũng chào hỏi chúc năm mới, nói chuyện. Ngày mùng một Tết, mọi người cứ thế vừa chúc Tết nhau, vừa chơi bài lặng lẽ trôi qua. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua Tết. Qua Tết xong, lại đến ngày chia ly. Mùng sáu, Lưu Hồng Ba cùng ông bố và mọi người phải rời đi. Lưu Hồng Quân bắt đầu bận rộn, thu xếp đồ đạc phải mang đi cho anh cả, chị dâu.
“Hồng Quân, những thứ đồ này, không cần cho chúng tôi mang đâu, anh cả của cậu làm việc ở cục kiểm lâm. Mấy thứ thú rừng này, nhà chúng tôi không thiếu đâu!” Thấy Lưu Hồng Quân muốn xếp gà, vịt, thỏ khô vào, chị dâu Chu Phượng Hà chỉ có thể cười khổ ngăn lại nói. Chu Phượng Hà nói cũng không sai, những thứ này nhà bọn họ thật sự không thiếu. Đám đàn em của Lưu Hồng Ba, thường xuyên gửi chiến lợi phẩm về, ăn không hết.
“Vậy thì mang trứng cá muối đi, cháu lớn thích ăn. Còn mấy con cá chép đuôi đỏ, ngao hoa cũng mang đi luôn!” Lưu Hồng Quân nghĩ một chút, cười nói.
“Cậu cũng không thể cho chúng tôi hết được chứ, hai đứa cũng phải để lại một ít chứ.” Chu Phượng Hà nói.
“Để đấy lát nữa em đi mua, có xe cộ cũng tiện.” Lưu Hồng Quân cười nói.
“Hai cây nhân sâm này, các anh cầm đi, cháu lớn muốn trúc cơ, hai cây nhân sâm này, với hai khúc xương hổ này, đều cần dùng đến.” Lưu Hồng Quân vừa nói, vừa lấy ra hai gốc nhân sâm tứ phẩm và hai khúc xương hổ, cho vào túi xách của anh cả.
Lưu Hồng Ba cùng Chu Phượng Hà nhìn nhân sâm và xương hổ trước mặt, trong lòng tràn đầy cảm kích, cười khổ nhận tấm lòng của Lưu Hồng Quân. Cũng cảm nhận được tình thân nồng nàn mà Lưu Hồng Quân không nói ra. Những dược liệu này ở trên thị trường đều vô giá, mà Lưu Hồng Quân lại không chút do dự lấy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận