Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 10 huynh đệ đối luyện, Hình Ý Ngũ Hành Quyền

Chương 10: Huynh đệ đối luyện, Hình Ý Ngũ Hành Quyền
Ngày thứ hai, Lưu Hồng Quân dậy từ rất sớm.
Sau khi thu dọn xong, Lưu Hồng Quân ra sân bắt đầu luyện công.
Sau khi đứng tấn xong, bắt đầu đấm quyền.
Quyền không rời tay, khúc không rời miệng, kiếp trước, Lưu Hồng Quân kiên trì luyện Hình Ý Quyền mấy mươi năm.
"Huynh đệ, ta với ngươi so tài chút!" Lưu Hồng Ba cũng đi theo vận động gân cốt một chút, ngoắc tay gọi Lưu Hồng Quân.
"Được thôi! Để ta xem xem đại ca mấy năm nay có bỏ bê công phu không!" Lưu Hồng Quân cười bày ra tư thế thỉnh giáo.
"Ha ha, quyền cước của ta chưa hề bỏ bê, để ta xem thử hai năm qua ngươi tiến bộ thế nào!" Lưu Hồng Ba vừa nói cũng bày ra bộ dáng, để Lưu Hồng Quân ra chiêu trước.
"Đại ca, coi chừng!" Lưu Hồng Quân quát một tiếng, một cước cung bộ đấm thẳng tới.
Đây là chiêu hỏi đường, cũng là để thăm dò.
Lưu Hồng Ba giơ tay lên chính là một chiêu phách quyền, một chưởng vỗ về quả đấm của Lưu Hồng Quân, theo sát một cái nửa bước băng quyền đánh về phía ngực Lưu Hồng Quân.
Lưu Hồng Quân tay quyền hóa chưởng, ép xuống nửa bước băng quyền của Lưu Hồng Ba, rồi dùng băng quyền đối băng quyền, ảo bộ băng quyền đánh thẳng trung lộ.
Hình Ý Quyền được thai nghén từ thương pháp, khí đang tương hợp, lấy quyền thay thương, đánh thẳng trung lộ, dựa sát đánh.
Hình Ý Quyền chú trọng trung lộ là vua, chém giết cự ly gần.
Mỗi một chiêu mỗi một thức đều vô cùng hiểm hóc.
Hai anh em kẻ qua người lại đánh thành một đoàn.
Đều dùng Hình Ý Quyền, đều quen thuộc chiêu thức của đối phương, liền xem ai chiêu thức biến hóa nhanh, dùng linh hoạt hơn.
Hình Ý Quyền Lưu gia truyền lại không phải Hình Ý mười hai hình mà đời sau nhiều người biết đến, mà là Hình Ý Ngũ Hành Quyền tàn nhẫn và sát thực chiến hơn.
Hình Ý Ngũ Hành Quyền chia làm: Phách Quyền, Toản Quyền, Băng Quyền, Pháo Quyền, Hoành Quyền.
Trong đó Băng Quyền chính là nửa bước băng quyền nổi danh thiên hạ.
Đánh nhau nửa tiếng, người này cũng không làm gì được người kia, cuối cùng Lưu Hồng Ba là người kêu dừng trước.
Lùi lại phía sau một bước, né tránh pháo quyền của Lưu Hồng Quân, "Thôi! Tiểu tử ngươi, tiến bộ thật lớn! Thêm hai năm nữa, ta thật sự đánh không lại ngươi!"
"Đều là do đại ca nhường, giữ tay cả đấy!" Lưu Hồng Quân khiêm nhường đáp.
Thực tế, Lưu Hồng Quân nào có giữ sức, nếu không Lưu Hồng Ba thật không chịu nổi một quyền của hắn.
Thông qua lần so tài này, Lưu Hồng Quân cũng có chút hiểu rõ thực lực của mình lúc này.
Không biết có phải là phúc lợi của xuyên không không, mà thể lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Chỉ có điều, Lưu Hồng Ba luôn giữ tay, hắn cũng giữ lại, Lưu Hồng Quân vẫn chưa rõ cụ thể tăng bao nhiêu.
Vừa rồi đánh nhau xong, cả người đổ mồ hôi, Lưu Hồng Quân cầm khăn bông vào phòng xoa xoa, rồi lại thay bộ quần áo mới đi ra ngoài.
Lưu Hồng Quân đi cho Lê Hoa và Đại Hoàng ăn trước, sau đó mới rửa tay nấu cơm.
Ăn cơm xong, Lưu Hồng Ba phải đi, muộn thì không kịp chuyến tàu hỏa nhỏ.
Thái Bình Câu có mười tám thôn, phương tiện di chuyển chủ yếu nhất chính là xe lửa nhỏ của lâm trường, mỗi sáng sớm và chiều tối đều có hai chuyến xe qua lại.
Những thời gian khác, phải dựa vào đôi chân hoặc xe ngựa, xe lừa.
Lưu Hồng Quân xuống hầm lấy ra một vò rượu thuốc.
"Đại ca, vò rượu thuốc này anh mang về đi! Sắp đến tết Trung thu rồi, rượu thuốc này biếu một ít cũng là lễ vật cực tốt đấy."
"Đây là rượu hổ cốt sao?" Lưu Hồng Ba nhìn niêm phong rồi cười hỏi.
"Ừ!" Lưu Hồng Quân gật đầu.
"Đồ tốt đấy, vậy đại ca không khách khí với chú! Đang lo ăn tết không biết nên tặng gì đây!" Lưu Hồng Ba vỗ vai Lưu Hồng Quân, cũng không khách sáo với hắn.
Cũng giống như khi Lưu Hồng Ba nhận khẩu súng trường năm sáu bán tự động khi đó cũng không khách khí gì.
Hắn đâu phải là cậu thanh niên mười tám tuổi, không hiểu nhân tình thế thái.
Đừng thấy năm sáu bán tự động có thể mua được ở cửa hàng hợp tác xã, nhưng thời đó tuyệt đối không thể mua được.
Việc Lưu Hồng Ba mang khẩu năm sáu bán tự động về cho hắn cũng là mạo hiểm, phải tốn mối quan hệ mới lấy được khẩu súng cùng một trăm viên đạn kia.
Lưu Hồng Quân biết vì sao đại ca đưa cho hắn khẩu năm sáu bán tự động.
Vì Lưu Hồng Ba nghe nói hắn muốn ở lại làm thú y, và cũng biết những chuyện Lưu Hồng Quân đã quyết định thì trừ cha ra chẳng ai khuyên được.
Còn cha lại bảo, con cái lớn rồi, tự mình chọn đường đi.
Thật ra trong lòng lại phản đối Lưu Hồng Quân ở lại, bằng không đã chẳng tìm cho Lưu Hồng Quân con chó để đưa đến rồi.
Lưu Hồng Ba thấy không còn cách nào mới kiếm cho hắn khẩu năm sáu bán tự động.
Có súng trong tay, vào núi cũng thêm một phương thức tự vệ.
Tình huống trong núi phức tạp, súng năm sáu bán tự động nhiều khi còn có ích hơn.
"Thôn mình sắp chia đất, chia nhà, sau này cần gì, em vào núi đánh về cho anh." Lưu Hồng Quân tự tin cười nói.
"Thôn các chú cũng sắp chia đất rồi à?" Lưu Hồng Ba không ngạc nhiên, cười hỏi.
"Ừm! Nghe Dương thúc nói là ngoài đó chia ruộng cho từng hộ rồi, mình cũng phải chia!" Lưu Hồng Quân gật đầu.
Đông Bắc không hề lạc hậu, Du Thụ Truân dù ở trong núi sâu, nhưng cũng không hề cách biệt với thế giới bên ngoài, loa phóng thanh mỗi ngày đều mang đến tin tức khắp cả nước.
Nhiều gia đình cũng có máy thu thanh, cũng có thể nghe tin tức.
Công điểm của Du Thụ Truân vẫn rất có giá trị, một công điểm đổi được 1 hào 5 xu.
Hơn nữa vào mùa thu, hái thêm ít lâm sản cũng có thể đổi được ít tiền.
Đến mùa đông và mùa xuân, trai tráng còn có thể đi lâm trường làm thuê, kéo xe hoặc đập lăng trụ băng cũng có thể kiếm được chút tiền.
Cho nên so với những nơi khác trong nước, người dân Du Thụ Truân có cuộc sống khá giả hơn.
Cũng giống như những năm 90 trở về trước, cuộc sống của người dân Đông Bắc luôn tốt hơn trong kia, trừ cái lạnh thì không có gì xấu cả.
Mãi cho đến những năm 90 trở về sau, chênh lệch giữa miền trong với Đông Bắc mới từ từ gia tăng, người từ từ đổ về miền trong kiếm sống.
Những điều này cũng chẳng liên quan gì tới Lưu Hồng Quân.
"Sau khi chia ruộng đến hộ rồi, ai đi săn về được đều là của cá nhân cả, sau này muốn gì thì nhắn em là được." Lưu Hồng Quân lại nói.
"Được! Chú cẩn thận đấy, súng mang theo bên người!" Lưu Hồng Ba vỗ vai Lưu Hồng Quân dặn dò.
"Yên tâm, ban ngày em luôn mang theo bên người!" Lưu Hồng Quân vỗ vỗ eo.
Khẩu năm sáu bán tự động được hắn giắt ở ngang hông.
Đợi qua vài hôm hắn sẽ đi săn hươu, tìm người làm đai da hươu, cái súng trường năm sáu bán tự động của Lưu Hồng Ba có bao, dễ dàng đeo ở đai lưng.
Đừng hỏi vì sao phải làm đai lưng, hỏi là do cái thời này làm gì có thắt lưng chứ!
Mọi người thường dùng dây thừng mà buộc thôi.
Lưu Hồng Quân tìm một cái bao bố, bỏ rượu thuốc vào rồi lại cho cả dầu gấu hôm qua vừa nấu vào.
Một mạch tiễn đại ca ra tới trạm xe lửa ngoài thôn.
"Về đi! Chờ tới tết Trung thu, xuống núi, anh em mình lại uống chút cho ra trò!" Lưu Hồng Ba phất tay, vác bao bố, nhanh chân lên xe lửa nhỏ.
"Vâng! Anh nói với cha là con rất khỏe! Không cần nhớ con!" Lưu Hồng Quân cũng vẫy tay hô.
Nhìn chuyến xe lửa nhỏ chậm rãi chuyển bánh, Lưu Hồng Quân mới quay người trở về thôn.
Về tới nhà, Lưu Hồng Quân đi tới chuồng chó trước, ôm cổ Lê Hoa, nhẹ nhàng vuốt lông trên lưng nó, cùng nó chơi đùa một lát, bồi dưỡng tình cảm.
Không phải thế, hắn thật không dám mang đi vào rừng, chó lạ mang vào rừng có thể sẽ bị bỏ ở đó.
Về phần bốn chó con và hai sói con, Lưu Hồng Quân cũng không ôm, không quá thân thiết với chúng.
Chó con lúc nhỏ, không được ôm, rất dễ nuôi không lớn.
Chỉ cần cho chúng ăn uống đầy đủ, tốt nhất là để chúng tự nuôi, để bọn chúng quen mùi của mình là được.
Người ta thường nói cha mẹ là người thầy tốt nhất, điều này với loài chó cũng không ngoại lệ.
Có một con chó ngoan đi cùng, chó con chẳng cần phải huấn luyện gì đặc biệt.
Sau khi bồi dưỡng tình cảm với Lê Hoa xong, thực chất là cho nó cắt tỉa lông một chút.
Lưu Hồng Quân mới ra khỏi chuồng chó, đóng cổng rào cẩn thận.
Lại đi tới chỗ Đại Hoàng đang đợi một mình, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với nó, giúp nó tỉa lông.
Dù Tiền Thắng Lợi nói Lê Hoa là chó săn đầu đàn, chạy nhanh như gió, cắn được lợn rừng, gấu chó, hươu nai các kiểu.
Nhưng Lưu Hồng Quân vẫn muốn mang vào núi thử một chút cho biết.
Có điều, bây giờ vẫn chưa thân quen với Lê Hoa, chưa xây dựng được sự tin tưởng ban đầu nên chưa thích hợp để vào núi, Lưu Hồng Quân dự định đợi một hai tuần sau mới mang Lê Hoa và Đại Hoàng vào rừng.
Hôm nay nhiệt độ có hơi thấp, Lưu Hồng Quân không ngồi đọc sách ngoài sân mà đi vào trong phòng phía tây, lấy ra một quyển sách thuốc để đọc.
Lưu Hồng Quân phát hiện không chỉ cơ thể trở nên khỏe mạnh mà đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều.
Quyển sách thuốc này, chỉ cần đọc qua một lần là có thể nhớ, như là được in vào trong đầu vậy.
Cái này còn trâu bò hơn cả hack.
Lúc này Lưu Hồng Quân hoàn toàn là thân xác của thanh niên mười tám tuổi nhưng mang linh hồn của ông già sáu mươi, nên việc ở nhà đọc sách không làm hắn thấy chán ghét chút nào.
Ngược lại còn rất hưởng thụ cái cảm giác này.
"Một động không bằng một tĩnh", người ta phải lắng lòng xuống mới tốt được.
Lắng lòng xuống, là một hành vi vô cùng triết lý.
Lắng lòng thân thể, có thể dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ.
Lắng lòng cuộc sống, có thể suy nghĩ cuộc sống tốt hơn, để mỗi bước đi đều thật chắc chắn.
Sự nghiệp cần phải lắng xuống mới có thể thấy rõ con đường phía trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đến giờ cơm trưa.
Lưu Hồng Quân thu sách lại, cho Lê Hoa và Đại Hoàng ăn trước, sau đó mới bắt đầu nấu cơm trưa.
Bốn chó con và hai sói con thì không cần Lưu Hồng Quân lo, lượng sữa của Lê Hoa rất nhiều.
Nhất là từ khi đến nhà Lưu Hồng Quân, ăn uống đầy đủ nên sữa cũng dồi dào, sáu con chó con ăn đủ.
Mấy ngày nay, Lưu Hồng Quân không có ý định vào rừng, không có chó săn thì vào rừng rất nguy hiểm.
Mặt khác, đồ ăn ở nhà vẫn còn rất đầy đủ, dược liệu gì cũng không thiếu.
Hôm nay là ngày 4 tháng 9, đợi mươi ngày nửa tháng nữa, quen với Lê Hoa hoàn toàn thì mới mang nó vào núi thư giãn gân cốt.
Chó săn không thể nhốt mãi ở nhà, nếu không kỹ năng săn mồi sẽ bị thui chột.
Dù có là chó săn giỏi thế nào đi nữa mà cứ nhốt ở nhà một năm thì cũng thành phế bỏ.
Rạng sáng hôm sau, Lưu Hồng Quân đang luyện quyền ở trong sân.
"Gâu gâu!" Lê Hoa và Đại Hoàng đồng thời kêu hai tiếng.
"Hồng Quân ca!" Dương Thu Nhạn đứng ở cửa viện gọi.
Đây là lễ tiết hỏi thăm của nông thôn, không thể trực tiếp xông vào sân nhà người ta, thân quen thế nào cũng không được.
Đều phải đứng ngoài cửa gọi một tiếng để nhắc chủ nhà coi chừng chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận