Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 466 lên lấy được công binh xưởng bảo tàng

Chương 466 lên lấy được công binh xưởng bảo tàng.
Từ trong sơn động đi ra, Tiền Thắng Lợi ba người đã trở lại rồi, thấy Lưu Hồng Quân liền vội vàng hỏi: "Tình hình bên trong thế nào? Đám hồ ly kia đi chưa?"
"Đi rồi, bên trong là một công binh xưởng cỡ nhỏ, lũ tiểu quỷ lợi dụng cái hang vốn rộng, gần như đào rỗng cả ngọn núi. Các loại máy móc, thiết bị có đến cả trăm bộ, cũng không thiếu thép, gỗ, linh kiện gì cả. Xem ra, nơi này trước kia hẳn là sản xuất súng ống. Không biết vì sao lại đột nhiên bỏ hoang, bên trong cũng không ít người chết." Lưu Hồng Quân giản lược thuật lại những gì mình thấy trong sơn động.
"Vậy bảo tàng đâu? Có bao nhiêu?"
"Cụ thể thì ta không xem kỹ, có hẳn mấy cái rương, còn có mấy bao bố, bao bố thì đã mục nát rồi, chỉ thấy đồ vật lộ ra từ mấy chỗ bao bố bị rách thôi. Mà khoan nói ta, các ngươi sao rồi? Hôm nay thu hoạch thế nào?" Lưu Hồng Quân hỏi.
"Hắc hắc! Hồng Quân ca, ta tìm được một bụi nhân sâm lá ngũ phẩm! Chú Thắng Lợi cùng Núi Lớn cũng tự tìm được một bụi nhân sâm lá tứ phẩm. Hạt giống nhân sâm, chúng ta cũng thu thập lại rồi." Đá có chút đắc ý cười nói.
"Được đấy! Hôm nay ngươi Đá cuối cùng cũng gặp may mắn!" Lưu Hồng Quân cười đập Đá một quyền.
"Hắc hắc! Chỉ là chút vận may nhỏ thôi, không bằng Núi Lớn đâu, Núi Lớn vẫn là có vận khí tốt hơn!" Đá cười hắc hắc nói.
"Đi thôi, chúng ta vào sơn động trước, mang những bảo tàng kia ra, còn máy móc, thiết bị trong sơn động, chúng ta sẽ nghĩ lại sau." Lưu Hồng Quân nói.
"Tốt!" Tiền Thắng Lợi ba người đã sớm nôn nóng muốn vào sơn động xem một chút, bảo tàng trong truyền thuyết kia.
"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!" Lưu Hồng Quân từ trên xe ngựa cầm mấy bao bố, dẫn đầu đi về phía cửa hang.
Lưu Hồng Quân dẫn theo ba người đi vào sơn động.
"Ôi!"
"Thối thật đấy!"
"Má ơi, thối quá!"
Tiền Thắng Lợi ba người không đeo khẩu trang, vừa vào hang, liền không chịu nổi, lập tức xoay người chạy ra.
"Ha ha, các ngươi đó! Bảo các ngươi đeo khẩu trang thì lại ngại bí hơi, bây giờ biết lợi hại chưa?" Lưu Hồng Quân quay đầu cười nói. Trước khi đến, Lưu Hồng Quân đã chuẩn bị khẩu trang cho cả ba người, nhưng kết quả là không ai muốn đeo. Bây giờ thì đã biết mùi vị trong hang ổ hồ ly rồi đấy. Đừng thấy hồ ly trông đẹp vậy, nhưng mà trên người chúng nó lại có mùi khai, cực kỳ nồng nặc, nhất là trong ổ, cái mùi kia đã bị ủ lâu, đến đá cũng trở nên hôi thối. Cái mùi đó, so với hầm cầu trong đá còn nặng hơn. Ba người chạy ra khỏi sơn động, hít hà không khí trong lành một hồi, sau mới thành thành thật thật đeo khẩu trang, đi vào trong hang.
Bốn người không có ý định đi xem hang núi, mà là nhắm thẳng tới mục tiêu, bảo tàng. Tiền Thắng Lợi ba người không thèm quan tâm đến mấy máy móc, thiết bị kia, theo bọn họ nghĩ, máy móc thiết bị vẫn ở đó thôi, không chạy được, không cần gấp. Huống hồ, theo Tiền Thắng Lợi ba người thì mấy thứ máy móc kia đã để mấy chục năm rồi, có còn dùng được không thì ai mà biết. Thôi thì bảo tàng vẫn là hấp dẫn hơn.
"Ta nói mấy người chú ý một chút, tách hoàng kim đại dương với mấy ngọc thạch ra rồi bỏ, đừng khiêng đi va đập hư ngọc thạch." Lưu Hồng Quân nhắc nhở Tiền Thắng Lợi ba người.
"Yên tâm đi! Chúng ta xem kỹ lắm, bảo đảm không để ngọc thạch bị va đập hỏng đâu!"
Bốn người cùng nhau ra tay, chuyển những đồ vật từ trong bao bố đã mục nát, sang bao bố mới, mang ra khỏi sơn động, đặt lên xe ngựa. Mấy cái rương kia cũng được phủ lên bao bố, mang lên xe ngựa. Gọi Háo Thiên chờ cẩu tử trở về, bốn người ngồi lên xe ngựa, lên đường trở về.
"Hồng Quân ca, ta phát hiện một chuỗi dây chuyền trân châu, tiếc là không được đẹp cho lắm!" Ngồi ở trên xe ngựa, Đá vẫn còn chưa hết phấn khích, nghiêng đầu nói với Lưu Hồng Quân.
"Trân châu cũng có tuổi thọ của nó, qua một thời gian, nếu bảo quản không tốt thì sẽ bị ố vàng, xỉn màu." Lưu Hồng Quân biết Đá nói vậy là kiếm chuyện để nói, để giải tỏa tâm trạng, vì vậy mà tiếp lời hắn.
"Vậy có thể làm nó trở lại như cũ không?"
"Có thể, ta nghe nói, trân châu bị ố vàng thì có thể dùng nước xà phòng lau, đợi khi lau sạch sẽ thì cho vào nước muối ngâm mấy phút, là sẽ khôi phục được độ sáng bóng. Sao vậy, muốn dùng chuỗi dây chuyền trân châu này tặng cho vợ à?" Lưu Hồng Quân đơn giản nói một lần biện pháp xử lý trân châu bị ố vàng, sau đó cười hỏi.
"Ừm! Ta có ý nghĩ này, vợ ta từng nói, mẹ của nàng có một chuỗi đông châu dây chuyền, tiếc là, nghe nói nó là bảo vật gia truyền bà nội nàng để lại, chỉ có thể truyền cho con dâu, không thể cho nàng." Đá gãi đầu cười nói.
"Được đấy! Nhưng chỗ bảo tàng này, tạm thời không thể mang ra được, chúng ta sau khi trở về, cứ dựa theo quy củ mà chia, ai nấy tự lấy về phần bảo tàng của mình. Đến lúc đó, mọi người cứ tự chọn đồ mình thích trước. Sau đó mới tính giá trị." Lưu Hồng Quân nói.
"Cám ơn Hồng Quân ca!"
"Cảm tạ gì! Chúng ta là huynh đệ, một đội, tiền tài thì có quan trọng bằng tình cảm anh em của chúng ta sao?" Lưu Hồng Quân cười vỗ vai Đá một cái. Hắn thật lòng hy vọng, tình cảm của mọi người sẽ bền chặt, không bị tiền tài tầm thường làm ảnh hưởng, phá hỏng tình cảm của bọn họ.
"Ừm! Hồng Quân ca, ngươi nói đúng, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chắc chắn không có tình cảm huynh đệ chúng ta quan trọng!" Đá ra sức gật đầu. Về phần nói thật lòng hay không, thời gian sẽ kiểm chứng tất cả.
"Sau này chúng ta có thể nói là thực sự không thiếu tiền, những thứ tiền này đổi ra tiền thì đủ cho chúng ta mấy đời ăn uống không lo. Cho nên, sau này mọi người cứ tận tình mà hưởng thụ cuộc sống. Nếu không có chí tiến thủ thì cứ như ta đây, buông hết, vợ đẹp con ngoan chăn ấm nệm êm, an tâm mà hưởng thụ cuộc sống. Lúc nào rảnh thì lên núi săn vài con, hái ít thuốc." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Đúng đó, chỗ tiền này với lại cả nhân sâm lá thất phẩm kia, chúng ta có mấy đời cũng xài không hết, hoàn toàn có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống." Tiền Thắng Lợi cảm khái một câu. Nói xong lại thay đổi giọng điệu, vừa cười vừa nói: "Chỉ là, ta không làm được như ngươi, ngày qua ngày vợ đẹp con ngoan chăn ấm nệm êm. Ta cứ thấy mình vẫn còn trẻ, vẫn muốn làm chút gì đó."
"Cái này đơn giản thôi, trại heo bây giờ đang có đà phát triển tốt đó, nhưng mà vẫn chưa đủ! Các ngươi có thể tiếp tục mở rộng quy mô trại heo, còn có thể lập thêm xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi. Giai đoạn đầu thì xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi cứ ưu tiên cung cấp đủ cho trại heo là chính. Đến giai đoạn sau, khi sản lượng xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi đã tăng thì có thể bán ra bên ngoài. Đất nước mình nhu cầu về heo rất lớn, cho nên không cần lo thức ăn chăn nuôi cho heo không bán được."
"Hồng Quân, những hộ nuôi heo kia có chịu mua thức ăn chăn nuôi không?" Tiền Thắng Lợi nghe Lưu Hồng Quân nói xong thì trầm tư một chút rồi mới mở miệng nói.
"Nếu như giá thức ăn chăn nuôi của ngươi bán cao hơn giá lương thực thì người ta chắc chắn sẽ không mua. Nếu như giá của ngươi thấp hơn giá lương thực, mà lại còn dinh dưỡng hơn lương thực đơn thuần thì tự nhiên mọi người sẽ chịu chi tiền mua thôi." Lưu Hồng Quân nói.
"Điều này sao có thể? Thấp hơn giá lương thực mà lại còn dinh dưỡng hơn, làm sao mà được?" Tiền Thắng Lợi kinh ngạc thốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận