Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 193 nhặt chỗ tốt một bầy heo rừng

Chương 193: Nhặt được món hời một đàn lợn rừng.
Vừa thấy Cẩu Tử chui vào gò núi dưới rừng dẻ, Núi Lớn và Đá định lao xuống phía dưới, đã bị Lưu Hồng Quân kéo lại.
"Đừng nóng vội, nghe động tĩnh đã!" Tiền Thắng Lợi ở bên cạnh nói.
Nghe thấy phía dưới có tiếng chó sủa, còn có tiếng lợn rừng kêu ủn ỉn, ngoài ra còn có tiếng lợn rừng chạy rầm rập, nghe động tĩnh có vẻ như là một đàn lợn rừng, số lượng không ít.
Từ xa, còn có liên tiếp tiếng súng, tiếng chó sủa, cùng với tiếng lợn rừng kêu gào.
"Bây giờ lợn rừng đã bị kinh động, Hắc Long bọn nó xuống sau, lợn rừng sẽ không cùng Cẩu Tử đánh nhau nữa mà sẽ tiếp tục bỏ chạy." Tiền Thắng Lợi tiếp tục giải thích.
Lưu Hồng Quân đã tháo súng xuống, mở khóa an toàn.
Ngay lúc này, một con lợn rừng cực lớn từ chân núi, kêu ngao ngao, lao ra từ rừng dẻ, đây là một con đại pháo trứng, đầu hằm hằm, lao về phía gò núi.
Phía sau còn có mấy con lợn rừng cái nhỏ hơn, ở phía sau còn thấy mấy con lợn con lông vàng, theo rất sát ở phía sau.
Nếu như vừa rồi Núi Lớn và Đá lao xuống đi, rất có thể sẽ đụng mặt với đàn lợn rừng. Lợn rừng có thể không thèm đánh nhau với Cẩu Tử mà bỏ chạy toán loạn, nhưng trong quá trình bỏ chạy, mọi sinh vật xuất hiện trước mặt đều là kẻ địch của lợn rừng.
Lợn rừng hung hãn sẽ chẳng nể nang gì mà húc thẳng, trực tiếp đâm nát những sinh vật cản đường, để tiếp tục bỏ chạy.
Cho nên, lúc này đối mặt với lợn rừng, tương đối nguy hiểm.
"Đoàng!"
Lưu Hồng Quân quả quyết nổ súng.
Con đại pháo trứng dẫn đầu ngã gục ngay tức khắc.
Mấy con lợn rừng cái nhỏ hơn phía sau giật mình, lập tức đổi hướng, rẽ ngang, chạy dọc gò núi.
Vốn là từ chân núi xông về phía Lưu Hồng Quân, giờ đàn lợn rừng lại chuyển hướng, coi như là để lộ toàn bộ sườn bên cho Lưu Hồng Quân bọn họ.
Lưu Hồng Quân đương nhiên sẽ không khách khí.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Tiền Thắng Lợi, Núi Lớn, Đá cũng đều nổ súng theo.
"Dừng!" Lưu Hồng Quân hét lớn một tiếng.
Một loạt đạn xả ra, để lại năm con lợn rừng.
Phía sau, Hắc Long đã dẫn Vô Tình, Đại Hắc và ba con Cẩu Tử khác đuổi theo.
Hắc Long trực tiếp húc ngã một con lợn con lông vàng, cắn ngay vào cổ nó, đè lợn con xuống đất.
Vô Tình và Đại Hắc thì kẻ trước người sau, mỗi con cắn một lợn con lông vàng, một con cắn chân trước, một con cắn chân sau, kéo lợn con lên không trung.
Nhị Hắc và Tam Hắc thì ghìm chặt, hai con chó chặn một con lợn rừng cái nặng chừng hai trăm cân.
Mấy con lợn con khác, hoảng loạn, một con chui vào một hố tuyết, vùng vẫy giãy dụa ở trong, nhất thời không chạy ra được.
Cái gọi là hố tuyết, vốn dĩ chỗ này là một cái hố hoặc chỗ trũng, khi tuyết rơi, những chỗ này trước tiên sẽ bị tuyết dày lấp đầy, biến thành cái hố tuyết như một cái bẫy.
Lúc này tuyết đọng vẫn chưa cứng lắm, chỉ là có một lớp băng mỏng ở trên, bên dưới thì vẫn chưa đóng băng, rơi vào hố tuyết thì đừng nói lợn rừng, ngay cả người cũng phải tốn sức mới bò ra được.
"Bắt sống!" Lưu Hồng Quân hô to một tiếng, đóng khóa an toàn của khẩu súng trong tay, đeo lên lưng.
Anh nhanh chân chạy tới chỗ lợn rừng cái bị Nhị Hắc và Tam Hắc chặn lại, tóm lấy chân lợn, lật nó lên, nhanh chóng dùng dây thừng trói bốn chân lại.
Bên kia, Tiền Thắng Lợi cùng Đá hợp sức cũng trói một con lợn rừng lại.
Núi Lớn một mình đè một con lợn con lông vàng xuống đất, định trói nhưng lợn rừng giãy giụa dữ quá, nhất thời luống cuống chân tay, không sao trói được, còn lợn rừng thì giãy giụa mãi không thoát.
Một người một lợn đang ở đó so sức.
"Núi Lớn, dùng đầu gối chặn cổ nó lại, chỉ cần chặn được cổ, nó sẽ nhanh chóng hết sức mà thôi." Lưu Hồng Quân không đến giúp, mà đứng một bên chỉ điểm cho Núi Lớn.
Dưới sự chỉ điểm của Lưu Hồng Quân, Núi Lớn rất nhanh đã trói được con lợn con.
"Anh Hồng Quân, cách của anh thật sự hữu hiệu."
"Đây là mẹo nhỏ thôi, không chỉ có lợn rừng, mà cổ của bất cứ sinh vật nào cũng là chỗ hiểm, chỉ cần chặn cổ thì chúng sẽ khó mà giãy giụa được.
Anh càng dùng lực, nó sẽ càng khó thở, tất nhiên sẽ càng giãy giụa thì lại càng không còn sức.
Còn nữa, nhắc anh một câu, lần sau muốn đè thú hoang bắt sống thì nên ra tay từ phía sau.
Anh phải đứng phía sau lưng con thú, rồi quỳ xuống, dùng đầu gối chặn cổ nó thì sẽ an toàn hơn.
Nếu không, khi thú hoang giãy giụa dễ làm anh bị thương." Lưu Hồng Quân vừa thị phạm vừa giải thích cho Núi Lớn.
"Dạ, em biết rồi, anh Hồng Quân!" Núi Lớn gãi đầu nói.
"Vậy mấy con lợn con thì sao?" Núi Lớn chỉ vào đám lợn rừng vẫn còn đang giãy giụa trong hố tuyết.
"Cứ kệ chúng, anh đi làm thịt mấy con kia đã." Lưu Hồng Quân nói.
Anh cũng không có cách nào hay với đám lợn rừng ở trong hố tuyết, mấy con lợn rừng vẫn chưa giãy dụa ra được, xem ra hố tuyết này không nhỏ.
Anh mà bước vào cũng sẽ bị lún xuống trong đó thôi.
Anh không muốn đánh nhau với lợn rừng ở trong hố tuyết.
Cả Hắc Long định tiến vào hố tuyết cũng bị anh gọi lại.
"Giờ sao? Hố tuyết này không vào được a!" Tiền Thắng Lợi nhìn đám lợn con đang vùng vẫy trong hố tuyết, lên tiếng hỏi.
"Cứ chờ đi, chờ chúng tự bò ra!" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Vận may của chúng ta tốt thật, mới vào núi đã gặp ngay đàn lợn rừng, bắn chết năm con, bắt sống ba con, trong hố tuyết còn bốn con nữa." Đá vui vẻ nói.
"Đây mới chỉ là khởi đầu thôi! Chúng ta cứ men theo ranh giới đi, cứ nhặt lộc trời, hôm nay là có thể kiếm đầy tay rồi." Tiền Thắng Lợi tiếp lời.
Việc săn bắn tập thể kiểu này, những người thợ săn cũng không làm không công, cứ giết được một cân lợn rừng sẽ được đội sản xuất trả năm hào, tính tiền tươi thóc thật.
Giá có rẻ hơn một chút, nhưng cũng rất tốt rồi, đội sản xuất bỏ người, bỏ sức giúp vây bắt, còn giúp chở chiến lợi phẩm về làng nữa.
Cho nên, dù chỉ được có năm hào một cân thì ai nấy cũng đều vô cùng tích cực.
"Chú Thắng Lợi, chẳng phải dân quân có đi vây bắt sao? Lợn rừng có chạy lung tung được không ạ?" Lần đầu tiên đi săn bắn, Đá tò mò hỏi.
"Dân quân của đội sản xuất nói là vây bắt, nhưng chủ yếu là không để thú hoang chạy vào làng quấy phá người dân, chứ không phải là chặn lại không cho chúng ra khỏi Dã Trư Lĩnh.
Muốn vây lại Dã Trư Lĩnh thật thì đừng nói là dân quân, ngay cả ba người làng chúng ta cộng lại cũng vây không nổi.
Chúng ta vừa mới đánh cái đàn lợn này coi như là nhặt được món hời đấy, chúng nó mới bị người khác đuổi từ Dã Trư Lĩnh ra đấy." Tiền Thắng Lợi giải thích cho Đá.
"Ồ! Thì ra là vậy! Chả trách còn chưa tới Dã Trư Lĩnh mà đã gặp đàn lợn rừng." Đá gãi đầu một cái.
Trong lúc trò chuyện, cuối cùng cũng có một con lợn rừng từ trong hố tuyết vùng vẫy chui ra được.
Nhưng lợn rừng vừa ló đầu ra, Lưu Hồng Quân đã canh sẵn bên hố tuyết, mắt nhanh tay lẹ tóm lấy tai lợn, một tay nhấc một chân trước của nó lên, trực tiếp lôi ra khỏi hố tuyết.
Anh quăng mạnh nó xuống đất, đầu gối trái ghì lên cổ con lợn, đầu gối phải ghì lên bụng nó, nhanh chóng dùng dây thừng trói bốn chân của nó lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận