Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 582 mùa xuân gấu ngựa không tốt đánh

Chương 582: Mùa xuân gấu ngựa không nên đụng vào
Nhìn bộ dạng của đám người, may mà chúng ta chạy nhanh, nếu không đã bị gấu ngựa cào rách mặt rồi, Lưu Hồng Quân không khách khí vạch trần sự thật. Loài người căn bản không chạy lại gấu ngựa, ngàn vạn lần không được mê tín vào chuyện bản thân chạy nhanh được. Tốc độ của gấu ngựa là 48km/h, gấp đôi tốc độ tối đa của con người. Nhìn mấy thôn dân mặt còn không quá tin tưởng, Lưu Hồng Quân lại hô: "Các ngươi mau tranh thủ thời gian đi tới ủy ban thôn, bảo Đổng bí thư ở trên loa phóng thanh thông báo một tiếng, đừng để ai chạy ra đập nước nữa. Tốt nhất là khu vực xung quanh đó cũng không nên đến." "Vâng nha!" Mấy người đáp lời một tiếng, chuẩn bị hướng ủy ban thôn đi. "Khoan đã, không đúng! Hồng Quân, ngươi không tranh thủ thời gian đi đánh gấu ngựa à?" Triệu Đại Ngưu đột nhiên nhớ ra, quay sang hỏi Lưu Hồng Quân. Hắn còn nghĩ, Lưu Hồng Quân đi đánh một lớn một nhỏ hai con gấu ngựa, bọn họ cũng có thể được chia một phần. "Không đánh!" Lưu Hồng Quân dứt khoát lắc đầu nói. "Sao thế?" "Không sao cả, gần đây ta ăn chay niệm Phật, không muốn sát sinh!" Lưu Hồng Quân cười nói một câu, rồi xoay người rời đi. "Cái gì vậy?" Mấy người ngơ ngác, nhìn bóng lưng Lưu Hồng Quân. "Ai mà biết hắn làm sao vậy! Mau đi ủy ban thôn thôi!" Điền Kim Quý thúc giục. "Đúng đúng! Mau đi ủy ban thôn!" Triệu Đại Ngưu gật đầu, vội vã chạy về phía ủy ban thôn. Người thời đại này vẫn còn rất chất phác, nếu là người đời sau gặp gấu ngựa, sẽ nghĩ đến việc cảnh báo trong thôn trước, chứ không phải là chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè. Lưu Hồng Quân vừa mới bước vào sân, liền nghe thấy tiếng Đổng bí thư trên loa phóng thanh của ủy ban thôn. Nội dung chính là thông báo về việc xuất hiện gấu ngựa ở đập nước Thái Bình, nhắc nhở dân làng không nên đến khu vực đó trong thời gian gần đây. Tiếng loa liên tục vang lên ba lần. "Hồng Quân, bên đập nước có gấu ngựa rồi, ngươi không đi đánh à?" Lưu Chiêu Đễ hỏi Lưu Hồng Quân. "Không đi!" "Sao thế?" "Bây giờ là mùa xuân, chỉ cần gấu ngựa không tấn công người, ta cũng không đi đánh. Nhất là gấu ngựa có mang theo con, lại càng không thể đánh!" Lưu Hồng Quân cẩn thận giải thích một lần. "Ta hiểu rồi, Nhạn Tử sắp sinh, Hồng Quân đây là tích phúc cho con!" Hoa Sen ra vẻ hiểu rõ, nói với mọi người. Lưu Hồng Quân cười trừ, không giải thích thêm. Ôm con gái, Lưu Hồng Quân không tiện làm thịt ngỗng, chỉ có thể nói với Lưu Chiêu Đễ: "Chị Chiêu Đễ, chị giúp em làm thịt con ngỗng lớn đi! Tiện thể giúp em hầm lên luôn! Trong hầm có khoai tây, cho thêm khoai tây vào sẽ càng ngon!" "Việc này của ta còn chưa làm xong được bao nhiêu, lại bắt ta làm cái này cái kia, em không thể chê ta lười làm đấy nhé!" Lưu Chiêu Đễ cười đùa, rồi giơ con ngỗng lớn ra ngoài làm thịt. Tất nhiên không thể ra giữa trời tuyết làm thịt ngỗng được. Thật ra Tuyết Lớn vốn cũng không sợ mấy việc này, còn chưa được một tuổi đã được Dương Thu Nhạn bế xem Lưu Hồng Quân giết thỏ, giết gà rừng. Dương Thu Nhạn đang nằm dài trên ghế bố phơi nắng trong sân, Lưu Hồng Quân ôm con gái đứng ở trong sân, cùng mấy bà tám trò chuyện. Lưu Chiêu Đễ rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã quay lại, trên tay cầm con ngỗng lớn trụi lông. Con ngỗng này nuôi hơn hai năm, không hề nhẹ! Xem ra cũng phải được bảy, tám cân. Thêm cả khoai tây, hầm bằng nồi gang thì đủ cho bảy, tám người ăn. Lưu Chiêu Đễ là người làm giỏi, chỉ nghe thấy trong bếp tiếng băm chặt vang lên không ngừng, một con ngỗng lớn đã được băm thành từng miếng thịt. Sau đó lại xuống hầm lấy thêm hơn hai mươi củ khoai tây, gọt vỏ, thái khúc. Rất nhanh sau, ngỗng lớn đã được cho vào nồi hầm. "Hồng Quân, bữa trưa chúng ta ăn gì? Không thể ăn hết ngỗng lớn được đâu?" Lưu Chiêu Đễ đi ra hỏi. "Nấu một nồi cơm đi!" Lưu Hồng Quân nghĩ một lát rồi nói. Lâu lắm rồi không được ăn cơm, cũng đúng là có hơi thèm. Ngỗng lớn hầm bằng nồi gang, ăn cùng với cơm, chan thêm chút nước canh vào, quả là ngon hết sẩy. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy thèm nhỏ dãi. Buổi trưa mọi người ăn rất vui vẻ, buổi chiều làm việc cũng thêm hăng hái! Hơn một ngàn cân tơ ma, chỉ một ngày đã được bào chế xong, đặt ở trên mẹt trong phòng ủ đông, chờ khi nào khô sẽ thu lại. Buổi tối, Lưu Hồng Quân thanh toán tiền công cho mọi người, mỗi người hai đồng, còn Lưu Chiêu Đễ thì Lưu Hồng Quân trả mười hai đồng. Hai đồng tiền công, mười đồng là tiền ngỗng lớn. Ngày hôm sau, Lưu Hồng Quân giao con gái cho ông bô trông, bản thân đến nhà cũ. Giờ đã là mùa xuân, khu vườn rau ở nhà cũ cũng cần phải dọn dẹp lại, đây chính là chuyện lớn liên quan đến cả một năm ăn uống. Lưu Hồng Quân trước tiên cuốc xới lại vườn rau, đập đất cho tơi ra. Tốc độ làm việc của Lưu Hồng Quân rất nhanh, đến hôm sau đã làm được một nửa. Lưu Hồng Quân đang ở nhà cũ dọn dẹp vườn rau thì bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn. Lưu Hồng Quân nói không nên đi đánh gấu ngựa, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng nghe theo quy tắc. Luôn có những thợ săn không thích theo quy tắc, thấy hai con gấu ngựa liền muốn bắt về đánh, kiếm thêm một món tiền nhỏ. Gấu ngựa vào mùa xuân thì gầy, nhưng ít ra cũng được hai trăm cân thịt. Còn có hai túi mật gấu, mặc dù mật gấu mùa này không phải là loại mật tốt nhất, nhưng mật cỏ cũng không tệ, bán được không ít tiền. Vì vậy, một đám thanh niên thợ săn không thích tuân thủ quy tắc đã hẹn nhau đi đánh gấu ngựa. Đối với những chuyện này, Lưu Hồng Quân không hề hay biết, dù biết cũng chẳng quản. Cái gọi là không chết không có đường sống, tự mình tìm đường chết thì trách ai được? Gấu ngựa mới tỉnh dậy vào mùa xuân là hung hăng nhất. Hơn nữa đây còn là gấu cái đang nuôi con, vì con thì người mẹ lại càng trở nên hung hăng gấp ba lần. Gấu ngựa như vậy, ngay cả Lưu Hồng Quân cũng không muốn trêu chọc, một đám thanh niên, thợ săn không có mấy kinh nghiệm lại đi trêu chọc gấu ngựa thì khác gì tự tìm đường chết chứ? Vì sao lại nói là thợ săn trẻ tuổi? Bởi vì những thợ săn già đều biết mùa này không nên động vào gấu ngựa, sẽ không mạo hiểm như vậy. Mấy kẻ thợ săn không tuân thủ quy tắc như vậy thì thường không sống thọ bằng thợ săn lão luyện được. Trong đám này đương nhiên không thể thiếu đám Cẩu Đản bốn người, những người luôn cảm thấy mình cũng được đấy. Đến chập tối, Lưu Hồng Quân nhìn giờ, khóa cửa nhà cũ lại, rồi trở về nhà. Sau khi rửa mặt xong, chuẩn bị nấu bữa tối. "Thu Nhạn, tối nay em muốn ăn gì?" Lưu Hồng Quân đi vào phòng ngủ, hỏi Dương Thu Nhạn đang nằm dài trên giường. "Em muốn ăn gà tơ hầm nấm." Dương Thu Nhạn ngẫm nghĩ một lúc mới mở miệng nói. "Được thôi, vậy thì ăn gà tơ hầm nấm! Con gái, ngoan ngoãn đợi, ba đi làm gà tơ hầm nấm cho con nhé!" Lưu Hồng Quân đáp lời rồi nói với Tuyết Lớn. Nói xong, Lưu Hồng Quân liền ra nhà, đi đến vựa lương, lấy mấy bắp cao lương. Lưu Hồng Quân mang cao lương ra, rải từng nắm một. Chẳng mấy chốc, một đám gà đã xúm lại, tranh nhau ăn cao lương. Lưu Hồng Quân quan sát đám gà tranh ăn, tìm một con gà trống tương đối lớn, nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy con gà trống, xoay người rời đi. Đám gà mải cúi đầu ăn, còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Hồng Quân đã rời khỏi sân sau. Đến sân trước, cầm dao ra dưới gốc cây liễu, làm thịt gà, hứng máu gà vào bát, nhanh chóng mổ bụng gà, ruột gà ném hết xuống ao cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận