Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 366 cho thôn ủy đề nghị

Chương 366 đề xuất cho thôn ủy Sau khi nhà kính được sửa chữa xong, Lưu Hồng Quân lại thêm một số việc, mỗi ngày sớm tối đi thêm củi để tăng nhiệt độ cho nhà kính, ngoài ra là tưới nước, sớm tối đắp và vén chăn bông. Trong thôn đã khôi phục đi lại bình thường, thôn ủy tổ chức người dọn sạch tuyết đọng trong thôn. Còn tuyết ở ngoài làng thì phải chờ nhiệt độ tăng lên, tự nó từ từ tan ra.
Lưu Hồng Quân không lừa dối Chu Vệ Quốc và những người khác, sau khi uống rượu xong thì ngày hôm sau đã đến thôn ủy. Đúng lúc cha vợ đang cùng người của thôn ủy bàn bạc về việc thành lập hợp tác xã nuôi gà.
Thấy Lưu Hồng Quân đi vào, cha vợ trực tiếp chào hỏi Lưu Hồng Quân: "Hồng Quân, thành lập hợp tác xã nuôi gà là ý của con, đúng lúc đấy, con báo cáo chuyện hợp tác xã nuôi gà cho bí thư Đổng biết đi."
"Bí thư Đổng, kế toán Tô, con nghĩ như thế này, nước ta bây giờ vật liệu còn thiếu thốn... Đạo lý thì nó là như thế này. Việc thành lập hợp tác xã nuôi gà có thể gia tăng thu nhập cho thôn ủy, cũng có thể tăng thu nhập cho dân làng, lại có thể cống hiến cho đất nước, đây là một việc tốt nhất cử tam tiện. Nhưng nuôi gà quy mô lớn không giống như các hộ dân nuôi thả..." Lưu Hồng Quân cũng không khách khí, nói ra những suy nghĩ của mình.
Trọng điểm chính là nhấn mạnh tính chính xác chính trị của hợp tác xã nuôi gà, còn có khái niệm khoa học nuôi dưỡng. Còn về lợi nhuận nuôi gà thì Lưu Hồng Quân không cần phải tốn nhiều lời, chỉ cần người có đầu óc đều biết nuôi gà có thể kiếm tiền.
Đã từng có thời, nhà nước còn ví việc các hộ dân nuôi gà là 'phao câu gà ngân hàng'. Cho dù là trong thời kỳ quản lý chặt chẽ nhất, các hộ dân cũng nuôi vài con gà, không bị coi là vi phạm quy định.
Nhấn mạnh khái niệm nuôi dưỡng khoa học xong, Lưu Hồng Quân lại đổi giọng, kể chuyện về đám thanh niên trí thức.
"Hồng Quân à, bọn thanh niên trí thức ở trong thôn, còn chưa biết sẽ ở lại được bao lâu, để bọn họ nhập cổ, e rằng người trong thôn sẽ có thành kiến..."
"Bí thư Đổng, chúng ta cũng không hy vọng họ ở lại làng trong bao lâu, chỉ cần thời gian đầu có thể giúp chúng ta thiết lập quy tắc là được. Còn nói về việc thanh niên trí thức nhập cổ, dân làng có thể có ý kiến gì? Hộ khẩu của bọn họ cũng ở trong làng ta mà! Vốn dĩ khi chia đất của làng, không có phần của người ta, chúng ta đã đuối lý. Nếu bọn họ thực sự báo lên xã, thôn ủy của chúng ta cũng bị vạ lây đấy. Trước kia thì còn dễ nói, những thanh niên trí thức đó làm ở đội sản xuất cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, những người khác cũng chẳng khá giả hơn là bao. Bây giờ thì khác rồi, sau khi chia đất, cuộc sống của mọi người đều khá lên, nhà nào cũng có lương thực tích trữ, đến Tết năm nay, đại đa số gia đình trong làng cũng đều mua vải may quần áo mới cho con cái. Càng ngày các hộ dân càng giàu, nếu vẫn để cho bọn thanh niên trí thức sống lay lắt qua ngày, người ta sẽ có thành kiến. Đến lúc đó, đúng lúc bọn họ có ý định quay về thành phố, nếu chạy đi huyện Ban Thanh Niên trí thức tố cáo chúng ta..." Lưu Hồng Quân nói tới đây thì không nói hết.
"Hồng Quân à! Lúc đầu không cho thanh niên trí thức chia đất cũng là cân nhắc việc bọn họ sẽ sớm về thành phố, chia rồi đợi họ về thành phố lại phải điều chỉnh thì rất phiền phức. Thôn cũng không bạc đãi họ, vẫn luôn sắp xếp một vài công việc trong khả năng để họ kiếm điểm công sống tạm." Bí thư Đổng vừa nghe đã hiểu ý của Lưu Hồng Quân, vội vàng giải thích.
"Bí thư Đổng, ông giải thích với tôi thì có tác dụng gì, ông phải đi giải thích với đám thanh niên trí thức ấy, nếu người ta báo cáo lên Ban Thanh Niên trí thức, các ông phải giải thích với Ban Thanh Niên trí thức." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Hồng Quân, ý cậu nói để thanh niên trí thức nhập cổ thì dễ thôi, nhưng nếu bọn họ về thành phố thì phải làm thế nào?" Dương Quảng Phúc vội vàng tiếp lời.
"Việc này còn không đơn giản à, khi nào bọn họ đi thì thoái vốn không phải sao? Bán cho thôn ủy hoặc bán cho cá nhân đều được. Cổ phần của hợp tác xã chúng ta vốn là có thể tự do giao dịch mà, nhập cổ tự nguyện, thoái cổ tự do." Lưu Hồng Quân đáp.
"Tôi thấy được đấy, để đám thanh niên trí thức nhập cổ, cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của dân làng, hơn nữa thanh niên trí thức nhập cổ rồi thì sẽ càng quan tâm hơn khi đến trại nuôi gà làm việc." Kế toán Tô là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ.
"Tôi thấy cũng được, mấy thanh niên trí thức trong làng mình làm việc cũng tạm ổn." Chủ nhiệm hội phụ nữ cũng lên tiếng ủng hộ.
Hai người bọn họ sở dĩ lên tiếng ủng hộ là vì biết Dương Quảng Phúc và Bí thư Đổng cuối cùng chắc chắn sẽ đồng ý, cho nên bọn họ tranh thủ tỏ thái độ trước Dương Quảng Phúc, coi như là cho Bí thư Đổng một bậc thang.
"Bí thư Đổng?" Dương Quảng Phúc nhìn bí thư Đổng, chờ ông ấy lên tiếng.
"Được, nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì để họ nhập cổ đi! Hồng Quân nói cũng đúng, nhỡ đám thanh niên trí thức chạy đến Ban Thanh Niên trí thức tố cáo, chúng ta dù không sợ, nhưng cũng phiền phức." Bí thư Đổng thấy thế, cũng thuận theo mọi người, đồng ý với đề nghị của Lưu Hồng Quân.
Về phản ứng của Bí thư Đổng, Lưu Hồng Quân đã sớm đoán được, tóm lại, mấy cán bộ thôn ở Du Thụ Truân đều không tệ, nếu không thì năm xưa ông bô cũng không ở lại Du Thụ Truân.
Bí thư Đổng không phải là thật sự phản đối việc thanh niên trí thức nhập cổ, ông ấy chỉ đơn giản là cảm thấy thanh niên trí thức ở lại trong làng không được bao lâu, không muốn rắc rối. Không để ý đến họ, đợi đến một ngày, thanh niên trí thức vẫn phải sinh sống. Ông ấy không muốn thôn ủy bỏ tiền ra trợ cấp cho đám thanh niên trí thức, điều này rất dễ biến thành một trong những lý do khiến họ rời khỏi Du Thụ Truân.
Du Thụ Truân không chia đất cho họ, khiến họ ở lại Du Thụ Truân không thể sống được nữa, còn lý do nào tốt hơn để họ trở về thành phố. Về những công việc thôn ủy tìm trong khả năng có thể cho thanh niên trí thức làm, để bọn họ kiếm điểm công sống tạm, cái này rất dễ để tra, tra sổ sách một chút thì biết ngay cuộc sống của họ như thế nào. Tính toán thêm một chút sau khi người trong thôn chia đất, thu được bao nhiêu lương thực, cuộc sống thế nào. So sánh hai bên, mọi lời giải thích của Du Thụ Truân đều trở nên yếu ớt. Một câu hỏi thôi, hộ khẩu của bọn họ có phải ở Du Thụ Truân hay không? Dựa vào cái gì mà các người không chia đất cho họ?
"Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, Hồng Quân, con thấy xây trại nuôi gà ở vị trí nào là thích hợp nhất?" Dương Quảng Phúc đánh nhịp kết thúc xong, nhìn sang Lưu Hồng Quân hỏi.
"Hay là xây ở phía tây con mương đi! Gần trại nuôi heo, không phải còn mấy đỉnh núi nhỏ sao? Lấy một cái ra, làm trại nuôi gà cũng được mà. Dùng hàng rào tre vây quanh núi lại, dưới chân núi dựng mấy căn nhà, sau này trại nuôi gà vừa có thể nuôi thả vừa có thể nuôi nhốt, cũng thích hợp." Lưu Hồng Quân suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.
"Xây ở phía tây con mương, có khi nào xa làng quá không? Phía tây con mương đó không phải có khá nhiều chồn ecmin à." Kế toán Tô là người đầu tiên lên tiếng nghi ngờ.
"Trại nuôi gà của chúng ta không chỉ nuôi gà, còn có thể nuôi thêm một chút ngỗng lớn, có ngỗng lớn, lại nuôi mấy con chó nữa, sợ gì chồn ecmin." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Cậu nói cũng phải, Hồng Quân, nếu không cậu làm hội trưởng hợp tác xã nuôi gà?" Bí thư Đổng mở lời nói.
"Tôi á? Tôi thì thôi, bên chỗ phòng vệ sinh của tôi không thể rời người được." Lưu Hồng Quân tùy tiện kiếm lý do từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận