Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 139 vào núi móc ổ gấu 2

Chương 139: Vào núi móc ổ gấu (2)
Bốn người chia nhau ra bốn hướng, bắt đầu tìm ổ gấu. Tìm ổ gấu cũng không quá khó, trước tiên có thể tìm ở những cây có hốc gấu ngựa ở, mà những cây này chắc chắn không phải là cây bình thường. Ít nhất phải là cây to hai người ôm trở lên, tức là những cây đường kính một mét hai, ba trở lên. Sau đó, trên cây to phải có hốc cây, cửa động phải đủ rộng để gấu ngựa chui vào.
Lưu Hồng Quân từ từ trượt trên tuyết, vừa suy tính vị trí trong trí nhớ, vừa tìm kiếm trong rừng. Mặc dù trên giấy tờ thì thời gian mới trôi qua hai năm, nhưng trên thực tế, thời gian đã trôi qua hơn bốn mươi năm. Khoảng thời gian dài như vậy, Lưu Hồng Quân có thể tìm được vị trí đại khái, đã là không dễ dàng, còn cây cụ thể nào, chỉ có thể từ từ tìm.
"Hồng Quân ca!"
"Hồng Quân ca!"
Lúc Lưu Hồng Quân đang cẩn thận tìm kiếm, đột nhiên từ xa vọng lại tiếng núi lớn gọi. Lưu Hồng Quân vừa nghe, vội vàng chạy về phía núi lớn. Tiền Thắng Lợi và Đá cũng đều chạy về phía này.
"Hồng Quân ca, anh xem chỗ này có phải là ổ gấu không?" Núi Lớn hưng phấn chỉ vào một cây dương lớn ba vòng ôm. Lưu Hồng Quân nhìn theo ngón tay núi lớn, thấy một cây dương to ba vòng ôm, cách mặt đất khoảng hai mét có một cái cửa động. Phía trên cửa động có treo những làn sương trắng, điều này có nghĩa là có gấu ngựa đang ở trong đó.
"Hồng Quân ca, đánh thế nào đây?" Núi Lớn rất hưng phấn hỏi.
"Vẫn giống như lần trước, hai đứa tìm cây gậy gỗ, gõ vào thân cây, đánh thức gấu ngựa. Chờ gấu ngựa bò ra, hai đứa liền chạy xa ra." Lưu Hồng Quân giao nhiệm vụ cho Núi Lớn và Đá trước.
"Được! Chúng ta đi chuẩn bị ngay!" Núi Lớn và Đá đáp một tiếng, rút dao quắm, quay người đi tìm gậy gỗ.
"Đại ca Thắng Lợi, vẫn giống như lần trước, anh chờ ở vị trí này, đợi gấu ngựa đi ra, liền nổ súng. Bắn trước vào vai gấu ngựa, chờ nó leo xuống rồi thì bắn vào đầu. Nếu như, gấu ngựa xuống đất mà chưa chết, đừng do dự, hãy chạy về phía kia." Lưu Hồng Quân cẩn thận giao nhiệm vụ cho Tiền Thắng Lợi. Mặc dù những điều này Tiền Thắng Lợi đều biết, lần trước cũng đã hợp tác một lần rồi, nhưng Lưu Hồng Quân vẫn tỉ mỉ dặn dò lại một lần. Đây là quy củ, mỗi lần đều phải dặn dò trước, mọi người mới có thể phối hợp tốt hơn.
Lưu Hồng Quân vẫn luôn làm người yểm trợ, người bắn bổ sung. Sau khi Tiền Thắng Lợi tấn công thất bại, mới đến lượt hắn ra tay. Biện pháp này chỉ thích hợp với đội của Lưu Hồng Quân. Các đội bình thường, không dám dùng cách này, bọn họ muốn móc ổ gấu, cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Nhất là các đường chạy trốn trong trường hợp lỡ tay, đều phải được sắp xếp từ trước, còn phải chuẩn bị mấy đường chạy trốn.
Sau khi đã định phương án móc ổ gấu, mọi người bắt đầu chia nhau hành động.
Bành! Bành! Bành!
Núi Lớn và Đá gõ rất mạnh gần nửa tiếng, mà vẫn không có động tĩnh gì. Không thể không dừng lại, "Hồng Quân ca, có khi nào trong đó không có gấu ngựa không?"
"Không thể nào, nhìn sương trắng ở trên kia kìa, trong đó nhất định có gấu ngựa." Lưu Hồng Quân chạy tới, lại cẩn thận quan sát một hồi rồi lên tiếng.
"Nha! Ta thử một chút!" Núi Lớn dang chân, thọc gậy gỗ vào trong. Sau khi thọc vài cái, hưng phấn hét lớn; "Có, bên trong có cái gì đó!" Núi Lớn vừa hô xong, cảm giác cái gậy vừa thọc vào trong bị thứ gì đó nắm lấy, sau đó không đợi núi lớn kịp phản ứng, nó dùng lực kéo luôn cái gậy vào.
Núi Lớn tính cách có chút thật thà, hoặc có thể nói là không thích dùng đầu óc, nhưng có một thân thể lực. Lúc này, gấu ngựa ở trong muốn giật cây gậy của hắn, tính khí của Núi Lớn lại nổi lên, hai tay vội vàng ôm chặt gậy gỗ, lôi ra bên ngoài. Gấu ngựa vốn đang ngủ say, bị núi lớn và Đá gõ một hồi, ở ngoài nghe chẳng qua chỉ là tiếng bịch bịch, mà trong hốc cây nghe, âm thanh chỉ có to gấp mấy lần. Tiếng ồn ào này, làm gấu ngựa tâm phiền ý loạn. Bất quá, nó đang ngủ say, nên chỉ hừ một tiếng, sau đó lại ngủ tiếp. Kết quả, bên ngoài tiếng động gây phiền lại không có, lại có một cây gậy thọc vào người nó. Lúc này coi như là chọc giận gấu ngựa, một vuốt bắt lấy gậy gỗ, kéo vào trong ngực. Một người một gấu cứ như vậy giằng co.
Đây cũng là do gấu ở trong vì hoàn cảnh nên không có chỗ để dùng sức, cho nên hai bên ngang sức nhau. Lưu Hồng Quân nhanh chân bước tới, đá Núi Lớn một cái, cười mắng: "Bên trong là gấu ngựa, tên nhóc con nhà ngươi gan to nhỉ? Dám cùng gấu ngựa so sức?"
"Nha!" Lúc này Núi Lớn mới vội vàng buông tay, cười ngây ngô gãi đầu.
"Hai đứa tiếp tục gõ! Ta đoán chừng gấu ngựa đã tỉnh rồi, tiếp tục gõ, đợi khi nào nó thò đầu ra thì nhanh chóng chạy!" Lưu Hồng Quân vội vàng dặn một câu, rồi trở về vị trí của mình. Gấu ngựa ngủ đông rất lười, mặc dù tỉnh rồi, nếu không tiếp tục gõ, nó sẽ lại ngủ tiếp. Cho nên phải tiếp tục gõ cây, làm ồn cho nó không ngủ yên giấc được, nó mới chịu bò ra ngoài.
Lưu Hồng Quân nhanh chóng trở về vị trí của mình, cầm súng lên, chuẩn bị cho lượt bắn bổ sung.
"Ngao ô!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ trong hốc cây. Con gấu ở trong hốc cây thực sự nổi giận, đầu tiên là tiếng ồn ào, sau đó lại dùng cây gậy thọc nó, coi thường gấu à? Chưa được bao lâu, một con gấu nâu chui ra từ trong hốc cây.
Má ơi! Đây là một con gấu chó! Lưu Hồng Quân thầm mắng trong lòng. Tiền Thắng Lợi bên kia cũng khiếp sợ mặt mày biến sắc, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Còn Núi Lớn và Đá, đã sớm đứng ngây ra đó, không nhúc nhích.
"Chạy mau!" Lưu Hồng Quân lớn tiếng hét.
Núi Lớn và Đá lúc này mới tỉnh, quay người loạng choạng chạy xa ra. Chạy chưa được mấy bước, Đá bị ván trượt tuyết dưới chân làm vướng, ngã lộn một vòng. Bò dậy rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.
Gấu chó không thể so sánh với gấu ngựa, gấu chó lấy gấu ngựa làm thức ăn, vuốt của nó ngang hàng với những kẻ bá chủ rừng rậm. Hàng năm, trong núi sâu vẫn luôn có thợ săn bị gấu chó cào bị thương. Rất nhiều người nói thấy gấu chó thì sắc mặt biến đổi.
"Đại ca Thắng Lợi, đừng khẩn trương, cứ theo như chúng ta đã nói mà làm. Gấu chó thì đã sao, chỉ cần bắn trúng đầu, một phát gục ngay." Lưu Hồng Quân vội vàng hướng Tiền Thắng Lợi hét.
"Được!" Tiền Thắng Lợi trả lời một tiếng, nuốt nước bọt, nắm chặt súng trong tay.
Rất nhanh, đầu gấu chó đã ló ra từ trong hốc cây, hai vai đã lộ ra.
"Ầm!" Tiền Thắng Lợi dứt khoát nổ súng. Nhưng mà, do quá khẩn trương, một phát súng này lại bắn trượt, bắn vào thân cây ở bên cạnh con gấu chó.
Một phát súng này của Tiền Thắng Lợi mặc dù không bắn trúng gấu chó, nhưng đã hoàn toàn chọc giận nó. Chỉ thấy hai chân trước của gấu chó chống vào thân cây dùng sức, trực tiếp từ trên cây rớt xuống.
"Ầm!" Tiền Thắng Lợi lại bắn một phát súng. Chẳng qua, vì con gấu không chịu ra theo lối bình thường, mà trực tiếp từ trên cây rơi xuống, nên một phát súng này của Tiền Thắng Lợi lại bắn trượt.
Trong tình huống bình thường, gấu chó từ trong hốc cây bò ra ngoài, đầu sẽ hướng xuống, từ từ bò xuống, sau khi xuống đến gốc cây thì sẽ đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận