Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 664 lái xe đi huyện thành

Tối đó, Lưu Hồng Quân không ở lại ủy ban thôn liên hoan với mọi người mà dùng chậu múc một chậu thức ăn, thêm một nồi cơm mang về nhà ăn. Còn chuyện họp biểu quyết, không cần hắn lo, những người khác trong ủy ban thôn có thể giải quyết. Dù sao thì, đề nghị của Lưu Hồng Quân phù hợp lợi ích của toàn bộ ủy viên ủy ban thôn. Mọi người tự nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực thúc đẩy việc này. Bưng hai chậu thức ăn về đến nhà, Lưu Hồng Quân từ trong đống tuyết lôi ra hai con gà lôi. Ném vào trong chậu nước đá tan. Sau đó lại xuống hầm lấy một ít nấm, cũng ngâm vào trong chậu nước. Thức ăn mang từ ủy ban thôn về rất phong phú. Thịt lợn rừng nấu dưa chua với miến đầy một chậu, đủ cho cả nhà sáu miệng ăn. Nhưng chỉ có món ăn mà không có canh thì sao được, nhất là Dương Thu Nhạn còn đang bế con nhỏ. Cho nên, Lưu Hồng Quân định nấu canh gà lôi để bồi bổ cho Dương Thu Nhạn và các con.
"Hôm nay không phải nói là bốc thăm sao? Sao tự nhiên lại họp biểu quyết cái gì quy ước dân làng?" Vừa ăn cơm, ông bô tò mò hỏi.
"Ta đề nghị loại bỏ một số người có nhân phẩm không tốt..." Lưu Hồng Quân thuận miệng giải thích.
"Hồng Quân à, con làm như vậy, có khi nào sẽ đắc tội với người ta không?" Dương Thu Nhạn lo lắng hỏi.
"Trong thôn có mấy người, có đắc tội hay không có sao? Mấy cái loại đầu đường xó chợ, ta còn mong đợi gì ở bọn chúng chứ, ta phải sợ đắc tội chúng?" Lưu Hồng Quân không để ý nói.
"Cũng phải!"
"Những người đó, gặp bệnh mới chịu đấm lưng, không ép thì không chịu làm, làm sao có thể yên tâm giao cái cửa hàng lớn như vậy cho họ được? Trại nuôi heo với trại gà, nhà mình chiếm cổ phần nhiều nhất, nếu để mấy người đó vào làm nhân viên cửa hàng, làm bừa tám chuyện, làm mất hết tiền, người chịu thiệt là mình. Cho nên, nhất định phải triệt tiêu từ gốc cái hi vọng vào làm nhân viên cửa hàng của bọn chúng." Lưu Hồng Quân giải thích.
Cả nhà ăn xong, Lưu Hồng Quân rửa nồi bát, ông bô chắp tay sau lưng rời nhà, nói là muốn đến ủy ban thôn xem trò vui, Lưu Hồng Quân cũng không hỏi nhiều. Sau khi rửa mặt, kể chuyện cho các con nghe rồi dỗ chúng ngủ, sau đó lại dỗ vợ.
Ngày thứ hai, Lưu Hồng Quân đến ủy ban thôn, biết được đại hội đại biểu thôn dân ngày hôm qua diễn ra rất thuận lợi, hơn nữa còn quyết định chọn nhân viên cửa hàng và tài xế bằng phương thức bốc thăm. Chủ nhiệm hội phụ nữ có thể coi là thắng lớn, nhà bốc được hai suất làm nhân viên cửa hàng. Vì suất tài xế không hạn chế số lượng, coi như cả năm đứa con của nhà chủ nhiệm đều được sắp xếp cả. Chả trách sáng ra gặp chủ nhiệm, đã thấy cười toe toét như vậy. Lần này cần tuyển sáu nhân viên cửa hàng, một cửa hàng ba người, nhà chủ nhiệm bốc được hai suất đúng là gặp may. Đương nhiên, cái này cũng liên quan đến kế sách của Lưu Hồng Quân, đã loại bỏ mấy hộ không tốt rồi. Cho nên, buổi sáng chủ nhiệm vừa thấy Lưu Hồng Quân đã vô cùng niềm nở, chủ động lấy trà từ chỗ bí thư rót cho Lưu Hồng Quân. Ngược lại, Tô kế toán không được vui, nhà lão Tô chẳng bốc được suất nào. Chỉ có thể sắp xếp cháu trai đi theo Lưu Hồng Quân học lái xe. Mấy ủy viên khác trong ủy ban cũng đều vậy, không được gì. Chủ nhiệm hội phụ nữ trở thành người thắng lớn nhất.
"Sau này vẫn còn cơ hội, hơn nữa, tiền lương ở trại nuôi heo với trại gà của làng ta không hề thấp, còn cao hơn cả làm nhân viên cửa hàng trong thành. Chả biết các bác nghĩ thế nào nữa, cứ như trong thành thơm lắm vậy?" Lưu Hồng Quân cười an ủi mấy ủy viên trong ủy ban.
"Hồng Quân à, cậu cứ đứng ngoài mà nói không đau lưng, trong thôn với trong thành sao có thể giống nhau được?" Tô kế toán có chút không vui nói.
"Bác nói cho cháu biết xem, có gì không giống nhau?" Lưu Hồng Quân cười hỏi ngược lại.
"Thì là ở trong thành!" Tô kế toán nghẹn họng, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu.
"Cháu biết là ở trong thành, nhưng thế thì sao chứ? Các bác mỗi người, chẳng hiểu nghĩ thế nào nữa? Mình là người nông thôn, không có hộ khẩu trong thành, lên thành làm được cái gì? Không có lương thực cung ứng, lên thành mua giá cao lương, một tháng lương, ăn uống xong còn lại được bao nhiêu? Về việc tìm chồng trong thành ấy à? Không môn đăng hộ đối, các bác không lo con gái đi lấy chồng lại bị nhà chồng coi thường sao?" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Hồng Quân nói không sai, mọi người đừng có mà háo hức làm nhân viên trong thành làm gì, không được thì cũng đừng có buồn bã. Ở lại làng ta, chỉ cần chịu khó làm thì kiếm được không ít tiền!" Bí thư Đổng lúc này lên tiếng ủng hộ Lưu Hồng Quân.
"Thôi được, chúng ta không nói cái này nữa, đã chọn xong rồi, thì từ ngày mai chúng ta bắt đầu học lái xe. Hôm nay tôi lái xe kéo anh Thắng Lợi với anh Tô đến huyện thành, mua lại đại lý ở huyện." Lưu Hồng Quân nhấp ngụm trà nói.
"Được, vậy giờ chúng ta đi thôi!" Tiền Thắng Lợi vừa nói vừa đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Từ từ đã, hai anh chuẩn bị trước đi, tôi phải đun nước nóng đã." Lưu Hồng Quân cười nói.
Nói xong đi ra ngoài đun nước nóng, để còn đổ vào thùng nước.
"Hồng Quân, không cần đun, trong phích có nước nóng, chắc đủ dùng đấy!" Tiền Thắng Lợi vội vàng nói.
"Vậy cũng được!" Lưu Hồng Quân đáp một tiếng, xách ba cái phích nước nóng từ trong phòng làm việc ra. Ba phích nước nóng đương nhiên là không thể rót đầy thùng nước được, nhưng Lưu Hồng Quân pha nước nóng với nước lạnh, biến thành nước ấm rồi bỏ vào thùng. Sau khi đổ đầy thùng nước, Lưu Hồng Quân lên xe nhóm lửa. Thử mấy lần vẫn không được. Xe này là xe dầu, bị đông cứng rồi. Lưu Hồng Quân lại vào phòng làm việc lấy một bình nước sôi đi ra, dội lên trên động cơ. Lưu Hồng Quân đợi một lúc, lại lên xe thử nhóm lửa lần nữa, động cơ vẫn không nhúc nhích. Hắn thở dài, hệ thống khởi động lạnh của thời đại này còn kém, với lại cái kiểu thời tiết âm độ của Đông Bắc này đúng là quá lạnh. Cũng không thể mới mua xe đã phải nướng bằng lửa thế này được? Nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được cách gì hay, cuối cùng đành áp dụng biện pháp thường dùng nhất của cái thời này, là nướng bằng lửa. Đây cũng là đặc sắc của thời này, cứ đến mùa đông, không ít xe hơi trước khi khởi động đều phải dùng lửa nướng qua mới được. Tìm được củi, đặt đống lửa dưới gầm xe, bắt đầu nướng. Không chỉ động cơ phải nướng mà bình xăng cũng phải nướng. Nướng một lúc, Lưu Hồng Quân lên xe thử lại, cuối cùng cũng khởi động thành công. Lưu Hồng Quân khởi động xe, trực tiếp lái xe ra khỏi đống lửa, sau đó lại dừng lại, để hệ thống động cơ tiếp tục làm nóng. Cũng tiện thể chờ Tiền Thắng Lợi với Tô kế toán lên xe. Chờ hai người lên xe xong, Lưu Hồng Quân bấm còi một tiếng, lái xe rời khỏi Du Thụ Truân.
"Hồng Quân, xe này dễ lái không?" Lần này Lưu Hồng Quân không lái quá nhanh, cho nên Tô kế toán mới có tâm trạng hỏi ra vấn đề mình quan tâm.
"Dễ lái lắm! Mấy cái lái xe này đơn giản lắm, nhóm lửa, đạp côn, vào số, thả côn tăng ga là xong! Về cơ bản có tay là lái được!" Lưu Hồng Quân thuận miệng vừa cười vừa nói.
"Thật hay đùa vậy, đừng có lừa tôi, nếu dễ lái vậy, thì cái đám tài xế kia còn được xếp vào tám nghề hay sao?" Tô kế toán đầy vẻ không tin hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận