Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 164 cho trong đội nghĩ kế, kiểu mới hợp tác xã

Chương 164: Cùng mọi người trong đội nghĩ kế, kiểu hợp tác xã mới
Lưu Hồng Quân bị Tiền Thắng Lợi kéo đến đại đội bộ.
"Thắng Lợi, Hồng Quân đến rồi? Hai người thật là lạ, hôm nay không đi lên núi săn bắt à?" Thấy hai người bước vào, bí thư Đổng cười ha hả chào đón.
"Hôm nay cháu mới từ chân núi trở về, nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới lên núi." Lưu Hồng Quân cười đáp.
"Bí thư Đổng, đội trưởng Dương, chuyện chuồng trại chăn nuôi gia súc và lợn, trước chúng ta có bàn, huynh đệ Hồng Quân có vài ý tưởng hay, cháu thấy tốt nên dẫn đến đây để bàn bạc với hai chú." Tiền Thắng Lợi đi thẳng vào vấn đề.
"Ồ? Ý tưởng gì?"
"Thực ra, việc chia gia tài cho từng nhà, trong đội cũng cần có sự nghiệp riêng, nguồn tiền của mình, như vậy thì các vị cán bộ mới có uy tín…" Lưu Hồng Quân tiếp lời, kể lại những điều đã nói với Tiền Thắng Lợi.
"Cậu nói không sai, nhưng đâu dễ vậy! Trong đội bây giờ chẳng có gì, chỉ còn vài gian nhà trống, lấy gì làm sự nghiệp?"
"Chuyện này đơn giản thôi mà! Hai mươi năm trước đã từng làm hợp tác xã, giờ chúng ta tiếp tục làm hợp tác xã không được sao?"
"Hợp tác xã, vừa mới chia nhà xong, giờ lại làm hợp tác xã, có phải đùa không? Ai trong thôn chịu tham gia? Chúng ta mà nói ra, chẳng bị người ta chửi cho à?" Dương Quảng Phúc cười lắc đầu, cảm thấy ý của Lưu Hồng Quân không đáng tin.
"Chú Dương, hợp tác xã mà cháu nói không giống với hợp tác xã trước đây. Hợp tác xã trước là ăn chung, một nồi cơm lớn, tất cả cùng tiến. Còn bây giờ, chúng ta có thể tách ra. Ví dụ như thành lập hợp tác xã nuôi lợn, tất cả dân làng đều tự nguyện tham gia. Thành viên tham gia, chúng ta không chia đều theo kiểu bình quân. Mỗi thành viên tự bỏ vốn theo tình hình của mình, nhiều ít tùy tâm. Sau đó bầu ra chủ nhiệm hợp tác xã, người này sẽ phụ trách vận hành. Các thành viên khác không tham gia quản lý, chỉ chờ cuối năm nhận tiền huê hồng. Nếu thành viên nào muốn đến hợp tác xã làm việc, thì được trả lương. Tiền lương bao nhiêu có thể thương lượng sau. Đại đội bộ sẽ là cổ đông lớn, có quyền giám sát quản lý." Lưu Hồng Quân đem mô hình hợp tác xã kiểu mới mà mình biết từ kiếp sau giải thích cho Dương Quảng Phúc, bí thư Đổng nghe.
"Nhưng nếu người trong thôn không muốn tham gia thì sao?" Dương Quảng Phúc khá hứng thú, chỉ có bí thư Đổng vẫn còn chút băn khoăn.
"Cái này đơn giản mà! Mọi người không muốn tham gia là vì bị hợp tác xã hồi xưa làm cho sợ rồi, cứ sợ lại như lúc đầu. Chúng ta có thể làm gương trước, như cái hợp tác xã nuôi lợn cháu vừa nói, có thể tìm một nhóm người làm trước, đợi mọi người thấy có thể kiếm tiền thì sẽ tự nhiên muốn tham gia. Đến lúc đó, thì không chỉ là hợp tác xã nuôi lợn, mà còn có thể tổ chức các hợp tác xã khác như nuôi bò, nuôi gà, nuôi hươu, nuôi cáo, nuôi bò cạp…" Lưu Hồng Quân cười nói ý kiến của mình.
"Cháu thấy được đấy! Đừng tìm ai xa, cứ mấy người trong đại đội bộ chúng ta, Hồng Quân cậu cũng tham gia luôn. Chúng ta cùng nhau lập một hợp tác xã nuôi lợn làm trước. Đến năm sau mọi người thấy có lợi nhuận thì lại lập các hợp tác xã khác." Dương Quảng Phúc hào hứng nói.
"Chú Dương, cháu tham gia thì không vấn đề gì, có thể góp vốn, nhưng cháu không có thời gian quản lý, cũng không có thời gian làm ở hợp tác xã. Cháu bỏ tiền, ngoài ra giúp mọi người kiếm được giống lợn tốt, còn lại cháu cứ ung dung chờ tiền chia thôi." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Quảng Phúc, chuyện này là chuyện tốt, nhưng mà ta thấy vẫn nên thông báo một tiếng cho toàn thể dân làng, còn họ có muốn tham gia hay không thì tùy, chúng ta không ép buộc. Nhưng người dân phải biết chuyện này." Bí thư Đổng trầm tư một lúc rồi lên tiếng.
Việc thành lập hợp tác xã nuôi lợn này không trái với chính sách hiện hành, cũng không có nguy hiểm chính trị gì, nên bí thư Đổng rất nhanh đồng ý với đề nghị của Lưu Hồng Quân. Nhưng lão luyện như bí thư Đổng vẫn muốn mở một cuộc họp để thông báo cho dân làng.
"Nên đấy, mặc kệ họ có tham gia hay không, chúng ta vẫn phải cho họ biết. Với lại, trại nuôi lợn cũng cần người làm, mấy người chúng ta có tiền, tạm quản lý được, chứ còn làm thì vẫn phải tìm người khác." Dương Quảng Phúc đồng tình gật đầu.
Lưu Hồng Quân không nói gì, hắn chỉ phụ trách lên ý tưởng, với lại bỏ chút tiền ra thôi. Còn lại không phải việc của hắn, hắn cứ chờ đến lúc chia tiền là được. Về việc hợp tác xã có kiếm được tiền hay không thì Lưu Hồng Quân không hề lo lắng. Bây giờ là năm 78, sắp sang những năm 80 rồi, cái thời mà con lợn cũng có thể bay được, sao lại không kiếm được tiền? Không kiếm được tiền thì chẳng qua là do tiền đã bị một số người làm lãnh đạo tham ô mà thôi. Lưu Hồng Quân không lo người ta tham ô tiền của mình, về phần phát triển cái gì, hắn có thể cho ý kiến, không để hợp tác xã đi chệch hướng, còn chuyện kiếm tiền thì chắc chắn không có vấn đề.
Sau khi quyết định xong việc lớn, Dương Quảng Phúc lại tò mò hỏi vì sao lại chọn nuôi lợn làm trước.
"Hồng Quân, cậu nói hợp tác xã nuôi lợn có thể kiếm được tiền à?"
"Chú Dương, đất nước mình bây giờ đang rất thiếu thịt. Chưa nói đến trong nội thành thiếu thịt thế nào, mà ngay cả vùng chúng ta, người trong thành mỗi tháng cũng chỉ được mấy lạng thịt, ở chợ đen thì giá thịt lợn đã lên đến hơn một đồng một cân. Chúng ta nuôi lợn bán thịt, kể cả bán cho HTX mua bán thôi cũng đã có tiền rồi. Tất nhiên, chúng ta còn phải chú ý đến bệnh dịch tả lợn. Điểm này chúng ta có thể nhờ công xã, mời kỹ thuật viên đến giúp chúng ta chăn nuôi khoa học." Lưu Hồng Quân nói hết những gì mình nghĩ.
"Ừm! Hồng Quân nói đúng, chỉ cần nuôi được lợn thì không lo không bán được! Chỉ cần tìm được cách phòng bệnh cho lợn thì không lo mất vốn." Bí thư Đổng cười gật gù nói.
"Hồng Quân này, chuyện con "sống đại pháo trứng" mà cậu nói trước kia cũng đừng quên. Chuồng lợn của chúng ta bây giờ hơi nhỏ, nếu làm được "nhức đầu pháo trứng" để phối giống thì sau này chúng ta có thể nuôi được những con lợn to ba bốn trăm cân. Một năm nuôi đến cả trăm con thì đúng là phát tài." Dương Quảng Phúc mơ màng nói.
"Một trăm con thì là gì, trại nuôi lợn của chúng ta bây giờ nhỏ quá, sau này chúng ta mời chuyên gia trong thành về, xây dựng trang trại lớn hơn. Đến khi phát triển lớn mạnh, một năm nuôi mấy trăm con, thậm chí cả ngàn con cũng không thành vấn đề." Lưu Hồng Quân cười vẽ một chiếc bánh to cho cha vợ.
"Nuôi nhiều như thế? Lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?" Dương Quảng Phúc mắt sáng lên, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ha ha, ai bảo nuôi lợn nhất định phải cho ăn lương thực? Mà dù là lương thực đi nữa, ai bảo nhất thiết phải tự mình trồng? Chúng ta có thể mua cám, trấu ở kho lương thực dưới chân núi mà! Ngoài ra còn có thể tổ chức người, trồng cỏ linh lăng ở những vùng đất hoang trong làng, đến mùa hè thì kêu người đi cắt cỏ, dự trữ, để mùa đông nuôi lợn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận