Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 627 ấm áp bữa ăn tối

Rất nhanh đồ đạc được tháo xong, chất lên xe ngựa, Lưu Hồng Quân cùng hai người nữa đánh xe rời khỏi sân ga.
"Anh Hồng Quân, đây là thuốc lá hoa tử à?" Đá ngồi trên xe ngựa, nhìn cái hộp đặt trên cùng, kinh ngạc hỏi.
"Đúng đó! Lấy cho cậu một cái, để cậu đến cơ quan còn có cái mà khoe khoang!" Lưu Hồng Quân cười lấy từ trong hộp ra một gói hoa tử, ném cho Đá, lại ném cho núi lớn đang lái xe một gói.
"Anh Hồng Quân, tôi không muốn đâu, anh giữ lại mà chiêu đãi khách!"
"Anh đâu có nhiều khách như vậy, mấy gói hoa tử này mua về để mà hút thôi. Nếu cậu có ý với anh, sau này đến nhà anh uống ké Mao Đài là được rồi." Lưu Hồng Quân cười mắng.
"Hắc hắc, anh Hồng Quân, có phúc cùng hưởng, có rượu ngon đương nhiên phải chia sẻ cùng mọi người chứ." Đá cười hắc hắc nói.
Một đường cười nói vui vẻ trở về thôn Du Thụ, trời cũng đã nhá nhem tối. Thấy núi lớn cùng Đá đã dỡ đồ xong, vẫn lề mề không chịu đi, Lưu Hồng Quân bất đắc dĩ lắc đầu, lấy quà mình mang về cho mỗi người một phần, rồi mở thùng Mao Đài, lấy ra bốn chai.
Nhét vào trong ngực hai người, "Mau cút đi, còn chờ anh mời cơm hả? Không biết ý tứ gì cả! Không thấy con gái anh đang trừng các cậu à!"
"Cám ơn anh Hồng Quân, chị dâu, chúng ta đi nhé!" Núi lớn cùng Đá nhận lấy rượu Mao Đài, vui vẻ chào Dương Thu Nhạn, ôm đồ đi.
"Sao lại đi rồi? Không ở lại ăn cơm sao?" Dương Thu Nhạn giả bộ giữ lại.
"Không được đâu, chúng tôi về nhà ăn, nhà có cơm rồi!"
"Anh Hồng Quân, sao anh về nhanh vậy?" Đưa núi lớn và Đá đi rồi, Dương Thu Nhạn mới tò mò hỏi.
"Anh bị bọn Xa Chấn Tân đuổi về đó!" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Sao thế? Sao lại còn đuổi người? Khi bọn họ tới, chúng ta còn nhiệt tình chiêu đãi họ như vậy!" Dương Thu Nhạn vừa nghe, rất không vui nói.
"Ha ha! Không phải ý của em đâu! Bọn họ muốn anh về để giúp họ làm phê duyệt gỗ, để anh về sớm một chút mà xây nhà ở, họ đã làm hết rồi. Nhà ở Tứ Cửu Thành, anh cũng không cần để ý sửa, họ phụ trách trông nom, đảm bảo sẽ sửa xong, thậm chí tiền sửa nhà cũng không cần anh bỏ ra. Chỉ có một yêu cầu là trở về, làm giúp bọn họ thêm chút phê duyệt thôi." Lưu Hồng Quân vội vàng giải thích nói.
"Vậy à! Nhóm đó cũng được đấy chứ?"
"Được mà, lúc anh đến Tứ Cửu Thành, chú Chu nói với anh là năm nay chú có thể phê duyệt thêm được ít nhiều. Sang năm có thể chú Chu sẽ được điều về tỉnh làm việc đó."
"A? Chú Chu muốn lên chức à?"
"Ừ, em cho là cái da hổ anh tặng biếu vào dịp Tết là tặng không chắc?" Lưu Hồng Quân cười giải thích.
"Ba ba!" Thấy ba cứ mải nói chuyện với mẹ mà không để ý đến mình, Tuyết Lớn rất không vui, ôm lấy chân Lưu Hồng Quân, ra sức lắc lắc.
"Tuyết Lớn, con gái bé bỏng của ba, có nhớ ba không?"
"Có ạ!"
"Ba mang về cho con nhiều đồ ăn ngon lắm!" Lưu Hồng Quân cúi xuống ôm lấy con gái, hôn lên má con bé một cái.
"Oa! Ba ơi, đồ ăn gì ngon ạ?" Vừa nghe có nhiều đồ ăn ngon, Tuyết Lớn nhất thời vui vẻ reo lên.
Lưu Hồng Quân một tay ôm con gái, một tay mở ba lô, lấy từ trong ra đồ ăn mua từ Tứ Cửu Thành về, nào là điểm tâm, nào là đồ ăn vặt.
"Cảm ơn ba ba, nhiều đồ ăn ngon quá!" Tuyết Lớn cao hứng ôm Lưu Hồng Quân hôn một cái, rồi giãy xuống đất, đi lấy đồ ăn.
"Chờ lát nữa hẵng ăn! Sắp ăn cơm rồi, con mà ăn bây giờ, một lát ăn cơm sao được?" Đáng tiếc ý tưởng của Tuyết Lớn không thành hiện thực, Lưu Hồng Quân vừa lấy đồ ra đã bị Dương Thu Nhạn lấy đi hết.
Tuyết Lớn tủi thân cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn Lưu Hồng Quân.
"Ba mua cho con món vịt quay ngon, lát nữa chúng ta vừa ăn cơm vừa ăn vịt quay có được không?" Lưu Hồng Quân cười an ủi con gái.
"Dạ!" Tuyết Lớn ủy khuất gật đầu.
Tuyết Lớn dù mới hơn hai tuổi, nhưng đã biết, chuyện mà mẹ không cho làm, thì tìm ba cũng vô dụng.
Lúc Lưu Hồng Quân về đến nhà, Dương Thu Nhạn đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Lưu Hồng Quân xắn tay vào làm cùng, rất nhanh đã xong bữa cơm tối.
Lúc này, ông bô cũng khép cửa nhà vệ sinh, chắp tay sau lưng bước vào.
"Cha!"
"Ừm! Về rồi hả?" Lưu lão cha gật đầu với Lưu Hồng Quân.
"Vâng, con mua không ít rượu Mao Đài, buổi tối hai cha con mình uống chút." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Xa xôi như vậy, mua đồ mắc như thế làm gì? Không bằng rượu lão Thạch ủ nữa!" Lưu lão cha nói lẫy một câu, rồi chắp tay sau lưng đi vào nhà chính.
Lưu Hồng Quân vội vàng bê thức ăn lên bàn, lại lấy rượu Mao Đài mua được, rót đầy cho ông bô.
Lưu lão cha nâng chén rượu lên, nhấp một miếng, không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt có thêm vài phần.
"Cha, thấy thế nào? Rượu Mao Đài này có khác không?" Lưu Hồng Quân gắp một cái chân vịt cho con gái trước, rồi mới nâng ly rượu lên nhấp một miếng.
"Có gì khác đâu, chẳng phải cũng là rượu sao?" Lưu lão cha tiếp tục nói lẫy.
Lưu Hồng Quân cũng không tranh luận với ông, gọi Dương Thu Nhạn mau ăn, nhân lúc hai đứa con trai còn đang ngủ, tranh thủ ăn cơm.
"Cha, con mua một hộp thuốc lá hoa tử, sau này cha hút thì dùng cái đó, loại đó khá dịu, hút không bị ho đâu!" Lưu Hồng Quân uống thêm một chén rượu nữa, vừa cười vừa nói.
"Cha bây giờ cũng có ho gì đâu!" Lưu lão cha trừng Lưu Hồng Quân một cái, không vui nói.
Mặc dù là hiếu tâm của con trai, nhưng mà vô dụng, còn cái gì mà hút hoa tử, không bị ho. Thân thể của ông, hút cái gì cũng không ho.
"Cha, nhà mình không thiếu tiền, cha cũng nên hút loại thuốc lá ngon chút đi, đừng tiếc tiền." Dương Thu Nhạn ở bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ.
"Có tiền cũng không thể phung phí được! Cha hút loại gì chẳng được, hút hoa tử hơi lãng phí!" Mặt đối với con dâu, Lưu lão cha nói chuyện ôn nhu hơn rất nhiều.
Cả nhà vui vẻ ăn tối xong, Lưu Hồng Quân phụ trách rửa chén đũa, Dương Thu Nhạn thì vào trong nhà thay tã cho con trai, rồi cho bú.
Dọn dẹp chén đũa xong, Lưu Hồng Quân mang số thuốc lá hoa tử đã mua, chuyển đến phòng ông bô.
Về phần chuyện mà anh nói đãi khách, chỉ là tùy tiện nói lấy lệ mà thôi. Bản thân anh không có hút thuốc, ở trong thôn, cho người ta thuốc, cũng không cần dùng thuốc tốt như vậy, thuốc mấy hào là đã rất tốt rồi.
Nói chuyện một lúc với ông bô, đem những chuyện ở Tứ Cửu Thành kể lại, Lưu Hồng Quân mới trở về phòng ngủ ở nhà phía đông.
Dương Thu Nhạn đã cho hai con trai bú sữa xong, đang cầm trống lắc, dỗ hai đứa bé.
"Anh từ Tứ Cửu Thành mua một ít đồ trang sức bằng phỉ thúy, em cất đi!" Lưu Hồng Quân đưa cho Dương Thu Nhạn một cái bọc riêng.
"A? Nhiều vậy sao?" Dương Thu Nhạn mở bọc ra, nhất thời kinh hô lên.
"Bây giờ mấy thứ này cũng không quá quý, anh liền mua một ít mang về. Em cất cẩn thận nhé, mấy thứ này, sau này sẽ là gia bảo của nhà mình." Lưu Hồng Quân cầm lấy trống lắc, trêu chọc hai con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận