Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 120 chưng màn thầu, ăn ngon màn thầu

Chương 120: Hấp bánh bao, ăn bánh bao ngon Sau khi vãi xong mồi thuốc, nhìn thời gian cũng gần, năm người lại trượt tuyết trở về trong thôn. Dọc đường đi vui cười hớn hở. Đến thôn, hẹn xong ngày thứ hai vào núi nhặt gà lôi và gà rừng, sau đó liền mỗi người tản ra. Dương Thu Nhạn đi theo Lưu Hồng Quân về nhà. Mặc dù mặt đỏ bừng vì lạnh, nhưng Dương Thu Nhạn hăng hái lạ thường. Nàng kéo tay Lưu Hồng Quân nài nỉ, sáng mai còn muốn đi theo vào núi nhặt gà lôi. Với yêu cầu của Dương Thu Nhạn, Lưu Hồng Quân đương nhiên sẽ không từ chối, ngược lại cũng chỉ là đi nhặt con mồi mà thôi. Về đến nhà, thấy thời gian còn sớm, Dương Thu Nhạn cũng không vội về nhà, bắt đầu giúp Lưu Hồng Quân hấp bánh bao.
Lúc giữa trưa Lưu Hồng Quân làm bột cái, Dương Thu Nhạn đã thấy, biết bánh bao của Lưu Hồng Quân đã ăn hết, vừa về tới nhà liền rửa tay, vội vàng nhào bột. Biết Lưu Hồng Quân ăn nhiều cơm, lại hào phóng, thường mời đám người Tiền Thắng Lợi đến nhà ăn cơm, cho nên lần này Dương Thu Nhạn trực tiếp dùng hai thau bột mì. Chuẩn bị một lần hấp nhiều bánh bao một chút. Sau khi nhào bột xong, đem thau đặt lên đầu giường gần lò sưởi, đậy lên chăn bông mỏng, để cho bột từ từ lên men. "Hồng Quân ca, bột này còn phải ủ một lát, buổi tối khẳng định không kịp rồi, ngươi ăn bánh hay là ăn mì?" Dương Thu Nhạn hỏi Lưu Hồng Quân đang thân thiết với cẩu tử.
"Ăn mì đi! Em cán mì, ta làm món hầm, chúng ta ăn mì sốt thịt." Lưu Hồng Quân phẩy tay đuổi cẩu tử đi, đứng dậy nói với Dương Thu Nhạn. "Tốt!" Dương Thu Nhạn vui vẻ nói. Bây giờ Dương Thu Nhạn chỉ cần ở bên Lưu Hồng Quân, ăn gì cũng thấy ngon. Lưu Hồng Quân rửa tay xong, từ trong hầm lấy ra một miếng thịt muối cùng một nắm đỗ khô, sau khi rửa thịt muối liền cắt thành hạt lựu, thả vào nước ngâm. Ngâm thịt hạt lựu là để giảm bớt vị mặn trong thịt, dù sao thịt muối là dùng rất nhiều muối để ướp. Nếu không ngâm mà xào rau, dù không bỏ muối, món xào cũng sẽ bị quá mặn, rồi đắng. Đỗ khô thì trước tiên ngâm với nước ấm, sau đó cũng cắt hạt lựu.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, nhìn sang bên kia Dương Thu Nhạn đã nhào lại bột, bắt đầu cán bột, hắn cũng không đợi nữa, lấy củi đốt lò nấu rượu. Đợi nồi nóng cho mỡ lợn vào, bỏ hành và tương đặc phi thơm, rồi cho thịt hạt lựu vào, bắt đầu đảo qua xào sơ, chờ thịt hạt lựu đổi màu, cho đỗ khô vào, tiếp tục đảo. Đợi đỗ khô cũng đổi màu, Lưu Hồng Quân thêm chút nước, sau đó chỉnh lửa đáy nồi thành lửa nhỏ. "Hồng Quân ca, có thể nhóm lò nấu rượu rồi!" Dương Thu Nhạn đã cắt mì xong, ngồi đối diện với Lưu Hồng Quân bên cạnh bếp lò nói.
"Được rồi!" Lưu Hồng Quân lấy củi vừa nãy ra, cho lại vào bếp. Hai vợ chồng cùng nhau làm, rất nhanh đã xong bữa tối. Múc mì ra ăn ngon lành một bữa. Còn về cẩu tử trong nhà, vừa nãy khi Lưu Hồng Quân nhóm nước ở trên, liền nhân cơ hội cho cẩu tử ăn no. Ăn cơm xong, Dương Thu Nhạn cũng không vội rời đi, nàng còn muốn chờ để hấp bánh bao cho Hồng Quân ca. Sau khi rửa chén xong, hai người ngồi trên giường, kể chuyện thì thầm. Thanh niên nam nữ, một khi xác định quan hệ, hận không được 24/24 dính vào nhau. Lưu Hồng Quân và Dương Thu Nhạn lúc này là tình huống như vậy.
Rất kỳ diệu, mặc dù ở kiếp sau hai người đã ở chung bốn mươi năm, có thể nói là đã quen đến mức như tay trái bắt tay phải. Nhưng lúc này, Lưu Hồng Quân lại có cảm xúc giống như mới cưới. Hai người trò chuyện một lúc liền quấn lấy nhau, Lưu Hồng Quân ôm Dương Thu Nhạn, vừa hôn hít vừa dạy nàng một số kiến thức kỳ diệu. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Hồng Quân, hai người lại chơi mấy trò thú vị. Một hồi sau, Lưu Hồng Quân nằm dài trên giường, nhìn Dương Thu Nhạn đang hờn dỗi, khóe môi nhếch lên cười đắc ý. Tuy không ăn được hải sản, nhưng ăn bánh bao trắng cũng đã no bụng.
"Ai da! Đều tại ngươi, đáng ghét chết đi!" Dương Thu Nhạn thấy Lưu Hồng Quân nằm dài trên giường cười đểu, liền hờn dỗi đấm Lưu Hồng Quân một cái. "Hắc hắc!" Lưu Hồng Quân cười đắc ý, "Ta có chút không đợi được, thật muốn ngày mai cưới nhau luôn, như vậy thì ta có thể ôm ngươi mỗi đêm, sáng ra chúng ta cùng nhau rời giường." "Ta cũng muốn ngày mai cưới nhau luôn, như vậy sẽ được ở bên nhau mỗi ngày!" Một câu của Lưu Hồng Quân, khiến Dương Thu Nhạn lại chìm trong mộng ước về cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân.
"Còn hai tháng nữa thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau mỗi ngày, đến lúc đó em sinh cho anh mấy đứa bé nhé." Lưu Hồng Quân ôm Dương Thu Nhạn vào lòng, ôn nhu nói, nhìn đôi môi đỏ mọng của Dương Thu Nhạn, Lưu Hồng Quân không kìm được lại hôn lên. Ở đời trước, do Lưu Hồng Quân làm lính nên đến năm 83 mới kết hôn. Khi đó, đất nước đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình, cho nên hai người chỉ có hai con. Đây là còn bởi vì đứa đầu là con gái, phù hợp chính sách, rất nhiều năm sau mới sinh tiếp con trai.
Kiếp này mới năm 78, hoàn toàn có thể sinh thêm mấy đứa bé, cho dù sau này đất nước ban hành chính sách kế hoạch hóa gia đình thì cũng không ảnh hưởng. Kiếp này hắn không còn là quân nhân, sống ở trong núi lớn, không cần phải tuân thủ chính sách kế hoạch hóa kia. Người ở công xã, trong tình huống bình thường cũng không chạy lên núi bắt thực hiện kế hoạch hóa gia đình. Trừ phi người ở ban kế hoạch hóa gia đình không muốn sống, nếu không thì trước thập niên 90 tuyệt đối sẽ không chạy vào núi để bắt thực hiện kế hoạch hóa. Dương Thu Nhạn rất thông minh, trải qua sự điều giáo của Lưu Hồng Quân, đã biết lấy hơi. Kịch liệt đáp lại Lưu Hồng Quân, hai người quấn quýt rất lâu mới lưu luyến rời nhau. Không thể tiếp tục nữa, tiếp tục nữa thật sự sẽ thiên lôi câu địa hỏa mất.
"Đều tại ngươi!" Dương Thu Nhạn hờn dỗi oán trách nói. "Ha ha! Em lên giường sưởi ấm đi, anh đi làm bánh bao." Lưu Hồng Quân không hề để ý, cười lớn rồi xuống giường. "Hay là để em đi!" Dương Thu Nhạn thấy bột đã nở, vội vàng xuống giường chuẩn bị đi hấp bánh bao. "Không cần, em tranh thủ sưởi ấm đi! Yên tâm, anh đảm bảo không nhìn trộm!" Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói, bưng thau đi ra nhà ngoài. Thực ra đây đều là nói suông, vừa nãy mặc dù không có chính xác mất hồn, nhưng Dương Thu Nhạn ở trước mặt Lưu Hồng Quân đã không còn một chút bí mật nào.
Hấp bánh bao Lưu Hồng Quân cũng biết làm. Ở kiếp trước, lúc nhỏ Lưu Hồng Quân đã biết nấu cơm, làm bánh bao những thứ này rồi. Lưu Hồng Quân trước tiên cho nước vào nồi, sau đó nhóm lửa lò. Sau khi rửa tay, hắn lấy bột ra nhào lại. Bánh bao có ngon hay không, nhào bột là rất quan trọng. Phải nhào đến khi bề mặt bột mịn màng, trơn tru không có gân thì mới coi là hoàn thành. Tiếp theo là lấy dao cắt bột làm bánh bao, lại vê thành hình bánh bao, là có thể cho lên nồi hấp. Lưu Hồng Quân động tác rất nhanh, không bao lâu đã biến một thau bột thành bánh bao. Thấy nước trong nồi đã sôi, Lưu Hồng Quân cho xửng hấp vào nồi, sau đó lần lượt cho bánh bao lên xửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận