Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 198 mất ngủ Dương Thu Nhạn

Chương 198 mất ngủ Dương Thu Nhạn
Lưu Hồng Quân dẫn theo Dương Thu Nhạn trên cầu Hồng Vân, qua đường sắt, liền thấy một nhà nhà khách rất lớn. Đây là một căn tiểu lâu bốn tầng, trong các kiến trúc phụ cận, có chút nổi bật hẳn lên. Đây là nhà khách của cục lâm nghiệp Mẫu Đơn Giang.
Lưu Hồng Quân dẫn theo Dương Thu Nhạn đi vào nhà khách, lấy ra thư giới thiệu, muốn hai phòng đơn có phòng vệ sinh riêng. Hắn cũng muốn thuê phòng đôi, đáng tiếc hắn và Dương Thu Nhạn chưa kết hôn, không có giấy đăng ký kết hôn, nhà khách người ta không cho. Thời buổi này không như đời sau, chỉ cần có tiền, có CMND, là có thể tùy tiện thuê phòng, không ai quản hai người có phải vợ chồng hay không. Lưu Hồng Quân vừa mở miệng đòi thuê phòng đôi thì người ta đã hỏi ngay giấy đăng ký kết hôn. Sau khi thấy Lưu Hồng Quân không xuất trình nổi giấy tờ, thì suýt chút nữa báo công an. May là Lưu Hồng Quân thấy tình thế không ổn, vội vàng giải thích mối quan hệ giữa hắn và Dương Thu Nhạn, nói hai người là đối tượng, nhưng vì chưa đủ tuổi nên không đăng ký kết hôn được, sau đó đổi ý nói muốn hai phòng đơn thì người ta mới không báo công an. Đương nhiên, cũng vì xem thư giới thiệu của hai người đều là cùng một thôn. Cho nên mới tin lời Lưu Hồng Quân. Dương Thu Nhạn từ đầu đến cuối đều đỏ mặt, cúi gằm, không dám nói gì.
Dẫn Dương Thu Nhạn lên lầu ba, tìm được phòng tương ứng, mở một gian ra rồi đi vào.
"Hồng Quân ca, nơi này sạch sẽ quá, trong phòng lại ấm nữa." Vào trong phòng, Dương Thu Nhạn mừng rỡ kêu lên.
"Đúng vậy, phòng này đúng là ấm thật!" Lưu Hồng Quân rất phối hợp gật đầu.
"Hồng Quân ca, cái giường này lớn quá, lại mềm nữa!" Dương Thu Nhạn ngồi xuống giường, lại mừng rỡ kêu lên.
Dương Thu Nhạn nói lớn, chỉ là do lạ lẫm với môi trường mới, nên muốn nói lớn lên thôi, chứ cái giường này chiều rộng chỉ có mét rưỡi, làm gì to bằng giường ở nhà.
"Ha ha, ta ngược lại thấy giường của nhà mình thoải mái hơn." Lưu Hồng Quân ngả phịch xuống giường, thân thể rung mấy cái, vừa cười vừa nói.
"Hồng Quân ca, sao cái giường này lại mềm thế?"
"Cái này gọi là Simmons, bên trong có lò xo, nên mới mềm như vậy." Lưu Hồng Quân cười nói: "Ngươi cứ thử xem, xem có quen không, nếu quen thì sang năm khi nhà mới xây xong, chúng ta cũng mua một cái giường lớn! Giường này nhỏ quá, chúng ta mua phải mua giường rộng hai mét cơ."
"Thôi, em vẫn thấy ngủ giường gỗ là thích nhất!" Vừa nghe nói mua giường, Dương Thu Nhạn liền vội vàng đổi lời.
"Ha ha, được, em thích ngủ giường gỗ, thì chúng ta ngủ giường gỗ, em cứ nằm xuống thử xem sao!" Lưu Hồng Quân kéo một cái, kéo Dương Thu Nhạn ngã xuống giường.
"Ái nha!" Dương Thu Nhạn kêu lên một tiếng, ngã nhào vào ngực Lưu Hồng Quân.
Ôm Dương Thu Nhạn nằm trên giường một lát, cũng không làm gì cả, liền đứng dậy.
Đến giờ đi ăn cơm, ăn tối xong còn phải đi xem chiếu bóng.
Nhà khách có phòng ăn luôn, Lưu Hồng Quân không đi ăn bên ngoài, trực tiếp gọi hai món ở phòng ăn, một món mặn một món chay, lại gọi bảy tám cái màn thầu, khiến nhân viên phục vụ ngây cả người. Lần đầu tiên thấy người nào ăn khỏe như vậy, đây không phải kiểu màn thầu hai lạng một cái như sau này, cái bánh bao này mỗi cái nặng tới nửa cân. Bảy tám cái màn thầu, Lưu Hồng Quân ăn hết năm cái rưỡi, Dương Thu Nhạn ăn một cái rưỡi.
Nhìn vẻ mặt phục vụ viên, Lưu Hồng Quân cười thầm, đúng là ít thấy. Vào trong quân đội mà xem, một bữa ăn bốn năm cái màn thầu không phải là ít, còn những người làm việc nặng, một bữa ăn hết cả cân hai là chuyện thường. Cũng chỉ có cô ta quanh quẩn ở chỗ nhà khách, những người đến đây ăn cơm đều là cán bộ lãnh đạo hoặc là người làm văn phòng. Mà mấy người làm văn phòng, khẩu phần ăn tự nhiên nhỏ, một bữa ăn được hai cái màn thầu đã được xem là khỏe lắm rồi.
Ăn xong, Lưu Hồng Quân hỏi thăm vị trí rạp chiếu phim, dẫn Dương Thu Nhạn đến rạp, mua hai vé xem phim, rồi mua một gói hạt dưa đậu phộng ở cửa rạp, còn mua thêm một gói hạt thông quả phỉ trộn chung các loại hạt khô.
Thời này, đã có người ở ngoài rạp chiếu phim lén lút bán hạt dưa đậu phộng. Mỗi gói đều đã được chia sẵn, gói trong giấy báo, để trong túi đeo vai. Năm hào một gói, mỗi gói cỡ chừng một cân. Đừng có chê đắt, đi xem phim toàn là mấy cặp nam nữ thanh niên, đang lúc hẹn hò yêu đương, ai thèm để ý tới năm hào này chứ?
Lưu Hồng Quân dẫn Dương Thu Nhạn đứng chờ ở cửa, chốc lát sau đã thấy mấy người bán hạt dưa đậu phộng, đi đi lại lại vài lượt. Túi đeo vai mỗi lần đựng được khoảng mười gói, một chuyến kiếm được năm đồng, mấy người góp lại thì buổi chiếu phim này cũng kiếm được hơn mấy chục đồng rồi. Chẳng trách có câu, cuối những năm bảy mươi, đầu những năm tám mươi, chỉ cần có gan làm thì kiếm tiền rất dễ. Đơn giản so với cướp tiền còn nhanh hơn.
Rất nhanh đã tới tám giờ, Lưu Hồng Quân dẫn Dương Thu Nhạn vào rạp chiếu phim. Hôm nay chiếu phim 《Băng sơn tuyết liên》, một bộ phim mới vừa ra rạp. Đúng là thành phố lớn, trong rạp chiếu phim còn có thể xem phim mới đang chiếu. Ở rạp chiếu phim của xã thì chỉ có thể xem phim những năm 50, 60, mà toàn là những phim chiếu đi chiếu lại. Còn trong thôn, hai ba năm mới có một lần chiếu phim, mà toàn là phim những năm 50, 60, địa đạo chiến, đội du kích đường sắt, lính quèn Trương Dát, thư hoả tốc gì đó.
Xem phim xong, Lưu Hồng Quân cùng Dương Thu Nhạn tay trong tay đi ra rạp chiếu phim, chầm chậm hướng về nhà khách. Từ khi ra khỏi rạp chiếu phim, nụ cười trên mặt Dương Thu Nhạn không ngừng.
"Hồng Quân ca, Kim Châu đúng là quá hiền lành, Phật Sống thì quá độc ác."
"Ừm! Em cũng hiền lành dũng cảm như Kim Châu vậy!" Lưu Hồng Quân phụ họa theo.
Về đến nhà khách, hai người ở trong phòng chán chê một hồi, Lưu Hồng Quân mới đứng lên, "Em ở phòng này, anh ở phòng bên cạnh."
"Hồng Quân ca, em...em sợ." Dương Thu Nhạn đỏ mặt kéo tay Lưu Hồng Quân nói.
"Sợ gì chứ, anh ở ngay bên cạnh, em đóng cửa lại là được rồi." Lưu Hồng Quân an ủi. Hắn cũng muốn ở lại, nhưng lo gây ra phiền phức không cần thiết. Vả lại, sắp cưới nhau rồi, cũng không vội gì cái chuyện đó. Lại dỗ Dương Thu Nhạn một hồi, Lưu Hồng Quân mới qua phòng bên cạnh.
Ngày hôm sau, Lưu Hồng Quân còn chưa xuống giường, Dương Thu Nhạn đã chạy tới gõ cửa. Lưu Hồng Quân ra mở cửa, thấy mắt Dương Thu Nhạn đỏ ngầu, đầy tia máu, "Sao thế? Tối qua em không ngủ được à?"
"Hồng Quân ca, giường ở đây mềm quá, em ngủ không quen." Dương Thu Nhạn lí nhí nói.
Lưu Hồng Quân biết, Dương Thu Nhạn đây là bị lạ giường, cộng thêm ở nơi xa lạ, lại ngủ một mình, nên mới bị mất ngủ.
"Em ngốc thế, em không ngủ được thì không sang gọi anh à? Mau vào đây, trời còn sớm, em nằm ngủ trên giường của anh một lát." Lưu Hồng Quân kéo Dương Thu Nhạn vào nhà, ấn nàng xuống giường. Vừa định xoa bóp mấy huyệt vị giúp ngủ cho Dương Thu Nhạn, để nàng ngủ thiếp đi một lát, bổ chút giấc.
Ai ngờ, Dương Thu Nhạn nắm tay hắn, trực tiếp ngủ luôn. Lưu Hồng Quân bật cười, cưng chiều xoa đầu Dương Thu Nhạn, dựa vào nàng nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận