Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 846 đại ca về trễ, diệt môn án

"Ngươi đừng có mơ! Dưỡng già, ta vẫn là theo chân con trai lớn, chỗ của ngươi ta không đi được! Lúc ta còn trẻ, đã xem bốn biển là nhà, cũng không quan tâm dưỡng già ở đâu." Ông bố lắc đầu vừa cười vừa nói.
"Thì ra vẫn nói cha là đồ cổ hủ, ta thấy ngươi cũng là đồ cổ hủ, mang tư tưởng phong kiến. Con trai lớn nuôi hay là con trai thứ nuôi thì có gì khác nhau? Hay là nói, con trai lớn nấu ăn ngon hơn?" Lưu Hồng Quân cười trêu nói.
"Con trai lớn, đến bếp còn chưa vào bao giờ, còn không bằng ta. Mặc kệ ngươi nói gì, ta vẫn là đi theo con trai lớn. Ngươi hiếu thuận, ta biết. Chỉ cần ngươi cùng Nhạn Tử sống tốt, ta an tâm!" Ông bố ha ha vừa cười vừa nói.
"Được, ngươi cứ ngoan cố đi! Chờ đại ca ta lại lên chức vài lần, ở lầu cao nhà lớn, xem ngươi có quay về Du Thụ Truân không." Lưu Hồng Quân cười nói.
"Vậy thì đến lúc đó rồi nói!" Ông bố cười nói.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Lưu Hồng Quân thấy ông bố đã quyết định theo đại ca, cũng không khuyên nữa. Hắn cũng biết, một khi ông bố đã quyết định chuyện gì thì hắn không có cách nào thay đổi.
Nhìn thời gian sắp đến, Lưu Hồng Quân mới đi đến sân trước.
"Chị dâu, tối nay để em nấu cơm cho!" Lưu Hồng Quân mở miệng vừa cười vừa nói.
"Được đó, chị còn đang lo mấy đồ hải sản em mang đến thì phải làm gì đây. Chị làm món khác, em phụ trách làm hải sản đó." Chị dâu Chu Phượng Hà đáp lời.
"Giao cho em đi!" Lưu Hồng Quân cười nói.
Đem hải sản mang tới, lấy ra một phần, bắt đầu chuẩn bị món ăn. Đông người, ăn cơm cũng khá rắc rối. Đừng nhìn bây giờ mới hơn ba giờ chiều, chờ làm xong toàn bộ thức ăn thì cũng đến giờ ăn cơm tối.
Lưu Hồng Quân lấy ra một bó hoa loa kèn vàng, chuẩn bị tối nay làm món hoa loa kèn vàng kho tương. Lại lấy ra một miếng cá tuyết đã cắt, làm món cá tuyết rán thơm. Cua hoàng đế khá ít, chỉ có hai con, Lưu Hồng Quân không lấy ra ăn, đợi đến tết sau, lấy ra rồi để chị dâu tùy ý. Tỉ như, cho nhà mẹ đẻ chị dâu một con, để họ nếm thử đồ tươi. Đây đều là chuyện bình thường. Huống chi, bây giờ đại ca của hắn đều là nhờ bố vợ cất nhắc.
Tôm Bắc Cực đỏ ngâm, làm một chậu tôm luộc lớn. Lưu Hồng Quân vừa nghĩ buổi tối nên ăn món gì, vừa từ tốn chế biến món ăn.
"Chị dâu, chú Chu có ở nhà không? Em tính mấy ngày nay đi bái kiến chú Chu một chuyến, xem chú có tiện không?" Lưu Hồng Quân vừa chế biến món ăn, vừa trò chuyện với chị dâu.
"Ba chị đi Tứ Cửu Thành họp rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới về. Em không cần khách khí như vậy, còn đặc biệt đến thăm chú làm gì, lát nữa chị nói với ba chị một tiếng là được." Chu Phượng Hà khiêm tốn nói.
"Vậy không được, đến Nha Khắc Thạch mà không đến thăm chú Chu thì lần sau biết bao giờ mới có dịp gặp lại. Lúc trước, chú Chu đã giúp em không ít." Lưu Hồng Quân cười nói.
Chú Chu đã giúp hắn không ít, hắn cũng giúp lại chú Chu không ít. Giao tình của hai người là qua lại. Cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, không biết không hay đã hơn bảy giờ tối. Phần lớn những món ăn tốn nhiều thời gian thì đã làm xong rồi, có điều là đại ca vẫn chưa về. Vì thế, những món ăn dùng ít thời gian hơn thì vẫn chưa bắt đầu làm. Phải đợi Lưu Hồng Ba về rồi mới bắt đầu làm.
"Chúng ta ăn trước đi! Chắc là anh ấy lại có nhiệm vụ, còn không biết đến lúc nào mới về." Chị dâu Chu Phượng Hà lên tiếng nói. Chuyện như vậy cũng đã xảy ra rất nhiều lần. Thấy đã sắp tám giờ, mấy đứa nhỏ đều đói bụng cả rồi, Lưu Hồng Quân cũng đành đồng ý với đề nghị của chị dâu. Không đợi đại ca nữa, nhanh chóng xào những món còn lại, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Đại ca về rất muộn, mãi đến khi bọn họ ăn cơm xong thì đã hơn chín giờ, sắp mười giờ, anh mới về. Lưu Hồng Quân đã rửa chân xong chuẩn bị đi ngủ, mới nghe thấy tiếng động của đại ca.
"Đại ca, sao giờ mới về vậy? Rừng các anh làm công an, cũng bận vậy sao?" Lưu Hồng Quân mang dép ra ngoài, chào hỏi đại ca.
"Thì không phải sắp đến tết sao, đơn vị nào cũng bận, bên mình cũng nhiều chuyện hơn không ít." Đại ca Lưu Hồng Ba vẻ mặt mệt mỏi nói. Ngồi xuống ở chính phòng, Lưu Hồng Ba lấy một điếu thuốc ra châm một hơi, sau đó mới lên tiếng: "Một nông trường trực thuộc lâm trường gặp phải thổ phỉ. Người chăn nuôi trong nông trường đều bị giết hết, dê bò cũng bị người ta bắt đi hết. Bọn anh chính là đi làm vụ này."
"Bắt được bọn thổ phỉ đó chưa?"
"Bắt đi đâu mà bắt! Đến lúc phát hiện thì đã hai ngày trôi qua rồi, hơn hai mươi người trong nông trường không ai sống sót. Bọn anh đi dọc theo dấu vết truy lùng một ngày, cuối cùng thì mất dấu, không tìm được nữa." Lưu Hồng Ba thở dài nói.
"Trong cục của các anh không có chó nghiệp vụ sao? Chó nghiệp vụ cũng không tìm được?" Lưu Hồng Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Chó nghiệp vụ trong cục đều được điều từ phương nam lên, hơi không quen khí hậu... Ồ! Anh không nói thì em còn không nhớ ra! Đúng rồi, nhà em có Hạo Thiên, ngày mai em mang Hạo Thiên theo anh đi. Cho anh mượn Hạo Thiên một chút, xem có truy được bọn thổ phỉ kia không." Lưu Hồng Ba nói được nửa chừng thì đột nhiên phản ứng lại, nói với Lưu Hồng Quân.
"Được thôi! Mai em theo anh đi một chuyến!" Lưu Hồng Quân cũng không từ chối, đáp lời rất dứt khoát.
Đời trước, hắn là quân nhân, bảo vệ đất nước là lý niệm khắc sâu vào trong xương. Đời này, hắn không còn là quân nhân, ở trong tình huống bình thường thì hắn không muốn thêm rắc rối, xen vào việc của người khác. Nhưng mà, lần này không phải là chuyện nhàn, đám thổ phỉ kia quá tàn nhẫn, hơn hai mươi sinh mạng, tất cả đều bị bọn chúng giết hại. Loại thổ phỉ như vậy thì nhất định phải tìm ra, tốt nhất là trực tiếp đánh gục bọn chúng.
"Em mau về ngủ đi, anh cũng đi tắm rồi ngủ đây." Nhận được câu trả lời của Lưu Hồng Quân, Lưu Hồng Ba hài lòng nói.
"Anh ăn cơm chưa?" Chị dâu Chu Phượng Hà lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Anh ăn rồi, chạy một ngày, buổi tối ở căn tin đơn vị ăn qua loa." Lưu Hồng Ba đáp.
"Đại ca, vậy anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi!" Lưu Hồng Quân nói xong thì đứng dậy rời khỏi chính phòng, trở về phòng ở dãy nhà phía tây.
Một đêm không có chuyện gì, ngày thứ hai Lưu Hồng Quân dậy rất sớm, vẫn đến sân luyện võ ở phía sau nhà để luyện quyền. Sau khi ăn sáng xong, Lưu Hồng Quân lái xe, bỏ Hạo Thiên, Hắc Long, Điêu Thuyền, Lê Hoa, Sói Một, Sói Hai sáu con chó vào trong cốp sau, cùng đại ca rời khỏi nhà.
"Hồng Quân, tình hình của cha thế nào?" Ngồi ở trên xe, Lưu Hồng Ba nhìn Lưu Hồng Quân hỏi.
"Chị dâu nói cho anh à? Anh đừng lo, cha không sao cả. Chỉ là hồi trẻ, lưu lại ám thương, tâm kinh có chút ứ trệ, em châm cứu cho cha mấy ngày, uống thêm mấy thang thuốc nữa, làm thông kinh mạch ứ tắc thì sẽ không sao." Lưu Hồng Quân cười giải thích.
"Vậy thì tốt rồi, hôm qua chị dâu em nói một tiếng, anh còn lo lắng, buổi sáng ở ngay trước mặt cha cũng không tiện hỏi." Lưu Hồng Ba thở dài nói.
"Bệnh của cha anh cũng không cần lo lắng, coi như không chữa thì cũng không sao. Em chữa cho cha cũng là để phòng ngừa vạn nhất thôi. Lo lắng cha lớn tuổi rồi, khí huyết suy giảm thì sẽ xảy ra bất trắc." Lưu Hồng Quân tiếp tục an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận