Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 303 tết Trung thu đêm trước gia yến 2

Chương 303 tết Trung thu đêm trước gia yến 2 "Được, ta không nóng vội, ta tin tưởng bản lĩnh của Hồng Quân, sau này chỉ cần để ý, chắc chắn không thiếu mật ong." Chu Phượng Hà cười nịnh nọt một câu.
"Chị dâu, chị yên tâm, sau này khẳng định không thiếu. Nhà ta ở sau núi nuôi hai thùng ong mật, chờ sang năm lại chia thêm thùng, sau này còn có thể thiếu mật ong sao?" Lưu Hồng Quân cười nói.
Mật ong hoang dã và mật ong do con người nuôi dưỡng khác nhau ở chỗ nào?
Chẳng qua là do con người nuôi dưỡng nên có rất nhiều hàng giả, còn chân chính thả nuôi ong mật thì mật ong không có chút khác biệt nào.
Đời sau, có rất nhiều người đặc biệt mang thùng nuôi ong thả trên vách núi, đợi đến ngày thu hoạch, lại đem thùng nuôi ong thu hồi, lợi nhuận rất khá.
Người một nhà cười cười nói nói, uống rượu trò chuyện, không khí vô cùng hài hòa.
Giữa lúc đó, Dương Thu Nhạn sau khi ăn cơm xong thì sớm về phòng đi nghỉ.
Chu Phượng Hà uống hai chén rượu xong cũng dẫn con trai đi về đông phòng ngủ.
Ba người đàn ông trong nhà cũng không uống nhiều, hai cô con dâu đi rồi, Lưu lão cha uống hai ly cũng đứng dậy xuống bàn.
Chắp tay sau lưng rời khỏi sân, về phần đi đâu thì hai anh em Lưu Hồng Quân đều biết rõ trong lòng, cũng không hỏi.
Uống thêm hai ly nữa cũng sớm tàn cuộc.
Để cho Lưu Hồng Ba đi nghỉ, Lưu Hồng Quân bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Chu Phượng Hà dỗ con trai ngủ xong lại đi ra giúp đỡ thu dọn chén đũa.
"Phượng Hà, ngươi có thể nói với ba một tiếng, để ba giúp một tay liên lạc với đội thăm dò địa chất và đội đào giếng không?" Buổi tối, trong đông phòng, Lưu Hồng Ba nói với vợ mình.
"Hồng Ba, chuyện bên ba ta thì ta đi nói ngược lại rất đơn giản, chỉ là cho dù ba ta đi nói thì Hồng Quân bên kia có nhiều tiền như vậy sao? Ta nghe nói là đào giếng sâu một trăm mét thì tốn không ít tiền, Hồng Quân còn muốn mua máy bơm chìm, tổ máy phát điện, hắn nào có nhiều tiền như vậy?"
"Ngươi đừng xem thường Hồng Quân, năm ngoái một mùa đông hắn đã kiếm hơn mấy chục ngàn đồng rồi, còn mua nhà ở Tứ Cửu thành. Hiện tại trong tay hắn còn rất nhiều thứ tốt. Chỉ riêng mật gấu, cũng có bảy tám chục cái rồi, còn có nhân sâm gì đó, ta đoán trong tay hắn, không khéo có cả sâm lá lục phẩm." Lưu Hồng Ba tự nhiên không muốn em trai mình bị vợ xem thường, vì vậy ra sức tâng bốc Lưu Hồng Quân.
Chẳng qua là Lưu Hồng Ba không biết, những lời hắn nói đều không phải là tâng bốc mà là chuyện thật.
"Cũng phải, cũng phải, trong tay Hồng Quân nếu có thật sâm lá lục phẩm vậy thì tốt quá, ba ta đang muốn tìm một bụi sâm lá lục phẩm lâu năm. Lúc trước ta ngại ngùng không dám nói với ba. Ngươi lát nữa nói với Hồng Quân một chút, bảo hắn bán bụi sâm lá lục phẩm kia cho ba ta. Giá cả bao nhiêu cũng được. Ngoài ra, ba ta giúp hắn liên hệ đào giếng, đừng nói giếng trăm mét, chính là giếng sâu hai trăm mét cũng cho hắn đào." Vừa nghe nói có sâm lá lục phẩm, Chu Phượng Hà liền ngồi dậy, nằm lên người Lưu Hồng Ba hưng phấn nói.
"Ba ngươi muốn sâm lá lục phẩm để làm gì?"
"Ngươi nghĩ để làm gì? Ba ta năm nay mới hơn bốn mươi tuổi được không? Trong cục, Tôn cục trưởng sang năm đầu xuân liền về hưu." Chu Phượng Hà liếc nhìn Lưu Hồng Ba một cái không vui nói.
"Năm ngoái ba ngươi chẳng phải mới vừa lên chức phó cục trưởng sao, sang năm đầu xuân có thể lên chức nữa à?"
"Việc gì cũng do người làm, ba ta có lão lãnh đạo trong tỉnh cục, thời gian trước, ba ta đi báo cáo công tác thì lão lãnh đạo kia muốn tìm một bụi sâm lá từ lục phẩm trở lên."
"Vậy được, ngày mai ta tìm quân tử hàn huyên một chút." Lưu Hồng Ba có chút chưa đủ tự tin nói.
Việc chưa đủ tự tin không phải vì sợ Lưu Hồng Quân không chịu đưa sâm lá lục phẩm ra mà là vì hắn không biết Lưu Hồng Quân rốt cuộc có sâm lá lục phẩm hay không.
Vừa rồi hắn chẳng qua là thuận miệng nói khoác mà thôi.
"Ngươi nói chuyện với Hồng Quân cho cẩn thận, bên cục lâm nghiệp sông Tuy Phân có một chiến hữu của ba ta quan hệ rất tốt, nói không chừng cả máy bơm chìm với tổ máy phát điện cũng có thể giúp hắn giải quyết." Chu Phượng Hà lo lắng tiểu thúc không nỡ đưa sâm lá lục phẩm ra, cho nên lại vẽ cho hắn một chiếc bánh.
Sâm lá lục phẩm có thể xưng là tham bảo, rất nhiều khách buôn sâm, gặp phải sâm lá lục phẩm phần lớn cũng không nỡ đem ra ngoài bán mà là giữ lại xem như của gia truyền.
Mặc dù tiểu thúc luôn làm việc rất phóng khoáng, nhưng đụng đến sâm lá lục phẩm thì Chu Phượng Hà cũng trong lòng lo lắng.
Cho nên, nàng biết rõ cha mình đang tìm sâm lá lục phẩm nhưng nàng lại không mở miệng nói với chồng mình.
Ngày hôm sau, Lưu Hồng Quân đang luyện quyền trong sân thì ông bô từ bên ngoài đi vào.
Lưu Hồng Quân nhìn một cái, cũng không nói gì mà tiếp tục luyện quyền.
Không đợi Lưu Hồng Quân luyện xong thì Lưu Hồng Ba cũng đi ra, hoạt động một chút khớp xương rồi cũng bắt đầu luyện quyền.
"Đại ca, qua tay mấy chiêu?" Lưu Hồng Quân thu thế quyền xong, quay sang đại ca hỏi.
"Tránh ra một bên, ta không thèm đấu với ngươi đâu!" Lưu Hồng Ba liếc Lưu Hồng Quân một cái, tiếp tục luyện quyền.
Biết rõ đánh không lại, hắn có choáng mới đi đấu tay đôi với em trai.
Lưu Hồng Quân cười một tiếng rồi quay vào nhà rửa mặt.
Nhà ngói lớn chỗ đặc biệt nhất là nhà cầu ở trong nhà.
Trong mấy phòng ngủ đều có nhà cầu và phòng tắm.
Cho nên, việc rửa mặt rất thuận tiện.
Rửa mặt xong, sau khi đi ra, đại tẩu Chu Phượng Hà đã bận rộn trong phòng bếp.
"Đại tẩu, có việc gì ta giúp được không?" Lưu Hồng Quân đi vào hỏi.
"Không cần, ngươi cứ chờ ăn là được, ta làm cái là xong thôi!" Chu Phượng Hà quay đầu lại cười nói một câu.
"Vậy được, vậy ta sẽ chờ ăn luôn." Lưu Hồng Quân cười trả lời một câu, sau đó cầm đồ ăn cho chó rồi đi ra phía sau núi.
Mở cửa chuồng chó, cho đám chó con ăn.
Sau đó, lại thêm chút nước cho chó con.
Lúc này mới quay trở lại tiền viện, cầm đòn gánh và thùng nước đi gánh nước ở giếng cổ trong làng.
Gánh nước trở về vừa đúng giờ ăn điểm tâm.
"Đại tẩu, chị có thể may cho ta mấy bộ quần áo lao động không?" Ăn điểm tâm, Lưu Hồng Quân hỏi Chu Phượng Hà.
"May quần áo lao động à? Ngươi muốn may quần áo lao động làm gì?" Chu Phượng Hà ngẩng đầu lên hỏi.
Quần áo lao động còn gọi là đồ jean, hay vải denim, là một loại vải bông thô dày, có đường vân chéo ở mặt trước.
Đồng phục làm việc của lâm trường đều dùng vải lao động để may.
Quần áo đi rừng của Lưu Hồng Quân đều do Lưu Hồng Ba cho, tất cả đều là đồng phục làm việc của lâm trường phát cho Lưu Hồng Ba.
Căn bản không cần phải mua vải lao động đặc biệt, cho nên Chu Phượng Hà mới hỏi Lưu Hồng Quân muốn may quần áo lao động để làm gì.
"Chuẩn bị cho mấy đứa chó con cái miếng lót vai, như vậy sau này đi rừng có cắn nhau với chó sói cũng không lo bị sói cắn vào cổ với vai." Lưu Hồng Quân nói ra tính toán của mình.
"Cái tên nhóc nhà ngươi đúng là giỏi bày vẽ! Cho chó con dùng vải lao động may miếng lót vai, cũng chỉ có mình ngươi nghĩ ra được." Lưu Hồng Ba cười mắng.
"Đại ca, anh không hiểu đâu, chó đối với thợ săn mà nói không chỉ là chó mà là đồng bạn, là người thân đáng tin cậy nhất." Lưu Hồng Quân nghiêm mặt nói.
"Ngươi làm miếng lót vai, thì dùng vải vụn cũng được mà?"
"Vải vụn?"
"Vải vụn thực ra chất lượng không có vấn đề, chỉ là khi nhuộm không nhuộm tốt nên mới thành vải vụn. Chúng ta hợp tác xã mua bán, mấy hôm trước mới về một lô vải vụn. Ta nói cho ngươi biết, đừng xem là vải vụn chứ nó là đồ hiếm đấy, người ngoài căn bản không mua được đâu, chỉ có người nội bộ chúng ta mới có thể mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận