Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 83 thuận đường đánh hai con dê núi xám

Chương 83: Tiện đường thịt thêm hai con dê núi xám.
Lưu Hồng Quân nằm trên xe ngựa, mơ mộng về cuộc sống vợ chồng hòa hợp sau khi cưới Dương Thu Nhạn. Mặc dù, chuyện này đời trước đã trải qua, hắn đối với cơ thể Dương Thu Nhạn cũng đã vô cùng quen thuộc. Nhưng hiện tại hắn đang mang cơ thể tuổi mười bảy, tràn đầy sức sống vô tận. Cảm giác này giống như, khi tỉnh dậy, người vợ già bỗng chốc biến thành một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, còn chưa bị ai khai phá. Cảm giác đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã kích thích, khiến người ta tràn đầy ham muốn khám phá. Đang mải mơ màng, con ngựa kéo xe đột nhiên hí lên một tiếng rồi chạy nhanh. Lưu Hồng Quân giật mình, vội vàng ngồi dậy. Đi trên đường núi mà để xe chạy như vậy thì quả thật là nguy hiểm đến tính mạng. Có câu, đường núi mười tám ngã rẽ. Bất kể là lên núi hay xuống núi, tốc độ xe quá nhanh đều sẽ gây tai nạn xe cộ. Lưu Hồng Quân vội vàng túm lấy dây cương, dùng sức kéo lại, miệng hô "Xuy......", tốc độ xe ngựa đã chậm lại, nhưng vẫn chưa dừng hẳn. Bất đắc dĩ, Lưu Hồng Quân đành phải nhảy xuống xe, nhanh chân đuổi theo, túm lấy dây cương của con ngựa, hai chân chạm đất, ra sức ghìm lại. Bàn chân của Lưu Hồng Quân miết trên mặt đất một quãng hơn một mét, cuối cùng cũng khiến xe ngựa dừng hẳn. Đúng lúc đó, từ phía sau sườn núi đột nhiên nhảy ra mấy con dê núi xám. Loài dê núi xám này cũng là một trong số những loài thú hoang ở Trường Bạch Sơn, tên khoa học là ban linh. Dù bề ngoài chúng trông giống dê núi, nhưng thực tế lại là động vật thuộc họ trâu. Nói như vậy thì cũng không đúng, phải nói rằng toàn bộ loài dê đều thuộc họ trâu mới phải. Tuy nhiên, những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là ở phía sau dê núi xám đang có một con báo gấm đuổi theo rất sát. Con báo gấm nhảy lên, trực tiếp quật ngã một con dê núi xám, sau đó cắn chặt vào cổ con dê.
Ầm! Cùng lúc đó, súng trong tay Lưu Hồng Quân cũng nổ! Báo gấm giật mình, lập tức nhảy vọt lên vách núi, sau vài cái vút mình đã biến mất không thấy bóng dáng. Thảo nào mà lúc nãy ngựa kéo xe lại nổi điên như vậy, hóa ra là ngửi thấy mùi thú dữ. Trong một số phương diện, động vật luôn nhạy cảm hơn con người. Sau khi báo gấm bỏ đi, con ngựa kéo xe cũng trở nên ngoan ngoãn trở lại. Lưu Hồng Quân gài chốt an toàn, vác súng sau lưng, vui vẻ đi tới, thu hai con dê núi xám lại. Một con bị báo gấm cắn chết, một con bị Lưu Hồng Quân bắn chết. Lúc nãy, Lưu Hồng Quân nổ súng là nhắm vào dê núi xám, ngay từ đầu hắn đã nhắm bắn vào nó, chỉ là con báo gấm bất thình lình xuất hiện và cắn chết con còn lại. Mặc dù da báo gấm đáng giá hơn nhiều, da mèo rừng đã có giá hai, ba ngàn đồng, thì da báo gấm sẽ không thấp hơn năm ngàn, thậm chí có thể lên đến bảy, tám ngàn, vài năm sau còn có thể dễ dàng hơn mười ngàn. Nhưng thịt dê núi xám lại ngon hơn. Nó là một trong số những loài thú hoang có thịt ngon nhất ở trong núi. Nào là con lửng, chồn vàng, hay gấu ngựa, so với dê núi xám thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Quan trọng hơn là báo gấm không dễ săn, với bản năng nhanh nhẹn, báo gấm di chuyển rất nhanh. Hơn nữa, khi báo gấm xuất hiện, Lưu Hồng Quân lại không hề phát hiện ra nó, trong tình huống không chuẩn bị, căn bản không thể bắn trúng được báo gấm. Cho nên Lưu Hồng Quân vẫn kiên định với mục tiêu ban đầu của mình. Thu hoạch được hai con dê núi xám cũng không tệ. Ít nhất thì lần xuống núi này, quà cáp sẽ không còn quá đơn điệu. Hai con tay gấu đối với người dân ở chân núi thì cũng không đến nỗi quá xoàng xĩnh, chỉ là hơi đơn điệu thôi. Vừa đúng lúc có thêm hai con dê núi xám, để biếu ông bô một con. Ông bô ở dưới chân núi không biết đã chăm sóc bao nhiêu bà góa, ngày đêm vất vả, nên ăn chút thịt dê núi xám bồi bổ. Bình thường thịt dê đã có tác dụng bổ dưỡng, có thể chữa trị các chứng thận hư liệt dương, đau bụng lạnh, cơ thể hư nhược sợ lạnh, eo gối mỏi nhừ, xanh xao vàng vọt, khí huyết đều hư hao,... Mà thịt dê núi xám thì còn bổ hơn thịt dê thường gấp nhiều lần. Vậy nên, biếu anh cả thì không cần thiết, chị dâu bây giờ đang trong thời gian cho con bú! Phụ nữ trong thời gian cho con bú chính là lúc sinh lý có nhu cầu sâu thẳm nhất. Lưu Hồng Quân rút dao quắm ra, mở ngực, mổ bụng dê núi xám để xả máu. Đáng tiếc là máu dê núi xám rất tốt, nhưng hắn lại không có đồ đựng để lấy máu dê. Lưu Hồng Quân móc hết nội tạng của dê ra, treo ruột lên tảng đá bên cạnh vách núi. Còn lại toàn bộ nhét vào bụng dê. Sau đó vác hai con dê núi xám lên xe ngựa, kéo xe tiếp tục hướng chân núi mà đi.
Sau lần này rút kinh nghiệm, Lưu Hồng Quân không còn dám như trước nằm trên xe ngựa, mặc kệ ngựa chạy. Chủ yếu là trên xe có hai con dê núi xám, không còn chỗ để mà nằm. Suốt cả quãng đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến được đội công tác của lâm trường Thái Bình Câu dưới chân núi. Thực tế, đội công tác lâm trường Thái Bình Câu cũng ở trên núi, chỉ là so với mấy thôn Du Thụ thì vị trí của nó thấp hơn. Nhà anh cả cũng là một tiểu viện độc lập, gồm ba gian nhà ngói và hai gian nhà phụ phía đông. Cách cục cũng gần giống với nhà Lưu Hồng Quân, chỉ là sân nhỏ hơn một chút. Khu này đều là chỗ ở của công nhân viên lâm trường, tất cả đều là những tiểu viện như vậy, do lâm trường xây dựng thống nhất. Lưu Hồng Quân dừng xe ngựa trước cửa nhà anh cả, rồi vác một con dê núi xám vào sân. "Hồng Quân, sao em lại tới đây? Đây là thịt dê núi xám sao? Nhìn còn tươi quá. Em đã ăn gì chưa?" Chu Phượng Hà vừa từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Lưu Hồng Quân vào liền ngạc nhiên, rồi hỏi một tràng như súng liên thanh. "Em vừa hay gặp trên đường nên bắn được hai con, mang cho anh chị một con, còn một con em mang đến cho viện trưởng Quan, để tìm ông ấy xin penicillin. Em chưa ăn gì cả!" Lưu Hồng Quân ném con dê núi xám xuống đất, sau đó lần lượt trả lời câu hỏi của chị dâu. "Em không báo trước, chị cũng chưa chuẩn bị gì, em ra ăn chút gì với ba trước đã, rồi chị đi làm thêm món." Chu Phượng Hà nói xong thì quay vào bếp. "Chị dâu, không cần làm gì đâu, em ăn qua loa một chút là được rồi!" Lưu Hồng Quân nói với theo. "Em nói bắn được hai con dê núi xám hả? Thế còn con kia đâu?" Chu Phượng Hà lại từ trong bếp thò đầu ra hỏi. "Ở ngoài xe ngựa ấy!" "Em mang vào đi, chỗ này không được như ở thôn đâu, nhiều người phức tạp lắm, đủ loại người hết." Chu Phượng Hà dặn dò. "Dạ!" Lưu Hồng Quân đáp rồi xoay người ra ngoài sân. "Các người làm gì vậy? Bỏ xuống!" Lưu Hồng Quân hét lớn. Vừa ra đến sân, liền thấy mấy người đang vén tấm vải bố che trên xe ngựa của mình, định lôi dê núi xám ra. "Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng đi!" Thấy Lưu Hồng Quân đi ra, mấy người đó chẳng những không dừng tay, mà còn không thèm để Lưu Hồng Quân vào mắt. Hai người đi về phía Lưu Hồng Quân, những người khác vẫn tiếp tục lôi dê núi xám ra. "Bọn này ăn một con dê của mày cũng là nể mặt mày rồi đấy! Đừng có mà không biết điều!" Một trong số đó rút dao ra, vung vẩy trong tay. Lưu Hồng Quân tức quá bật cười, đồ của mình bị cướp còn bảo là nể mặt mình, đúng là hắn lần đầu tiên mới được nghe cái lý lẽ trơ tráo như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận