Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 313 trồng ra tới tường viện

Chương 313: Trồng ra tường rào
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Hồng Quân vừa làm xong bữa sáng, còn chưa kịp ăn cơm thì trong nhà đã có hơn năm mươi người tới. Đều là đến làm việc cho Lưu Hồng Quân. Những người này cũng không ai đến tay không.
“Hồng Quân, hôm qua không phải ngươi nói muốn mua lương thực sao? Nhà ta có thể bán cho ngươi hai mươi cân gạo.” Tú Chi mở miệng nói trước tiên. Nói xong liền đặt túi trong tay xuống trước mặt Lưu Hồng Quân, “Ngươi cân đi, đây là hai mươi cân gạo.”
“Hồng Quân, nhà ta bán cho ngươi ba mươi cân gạo, năm mươi cân lúa mì, mười cân đậu nành.” Lý Thiết Trụ vừa nói vừa đặt ba cái túi xuống trước mặt Lưu Hồng Quân.
“Hồng Quân, nhà ta bán cho ngươi năm mươi cân lúa mì, hai mươi cân đậu nành.”
“Hồng Quân…”
Từng thôn dân như sợ Lưu Hồng Quân mua đủ rồi sẽ không mua nữa, ai nấy đều chen chúc tiến lên, chất đống lương thực mang đến trước mặt Lưu Hồng Quân.
“Các vị đại ca, chị dâu, mọi người không cần gấp gáp. Hôm nay mang đến bao nhiêu lương thực, ta đều mua hết! Chúng ta cứ từng người một, đừng lộn xộn, kẻo nữa ta quên đưa tiền, các ngươi lại ngại.” Lưu Hồng Quân vội vàng lên tiếng.
“Quên thì quên thôi, có gì to tát đâu? Quên thì coi như cho ngươi ăn!” Có người lớn tiếng nói.
“Vậy không được, ngươi cho ta, ta còn phải nhớ ngươi một phần ân tình chứ? Còn nếu ta mà quên thì đến ân tình cũng không có!” Lưu Hồng Quân cười nói.
Lưu Hồng Quân trở vào phòng, cầm một quyển vở và một cây bút, ghi lại lương thực mọi người mang tới. Tiện thể ghi tên mọi người lại để buổi tối phát lương.
“Được rồi, ta đều nhớ kỹ cả rồi, tối nay chúng ta sẽ thanh toán tiền lương!” Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
“Hồng Quân, ngươi không cần phải cân sao?”
“Không cần đâu, mọi người đều là người một làng, chút lương thực này, các ngươi lại lừa ta à?” Lưu Hồng Quân hào phóng nói.
Thực tế là, lúc vừa ghi chép, mỗi khi mọi người báo số lượng, Lưu Hồng Quân đều sẽ nâng túi lên phía sau, nhìn qua như là nhận lương thực, thực chất là để ước lượng xem nặng bao nhiêu. Hắn từ nhỏ đã được ông bô rèn luyện việc hốt thuốc, cầm vào là biết ngay được dược liệu nặng vài đồng, huống chi là lương thực này. Sai lệch một, hai lạng, Lưu Hồng Quân tự nhiên không để ý. Nếu sai lệch đến một hai cân, Lưu Hồng Quân cũng sẽ không nói ra, chỉ nhớ trong lòng, sau này sẽ ít giao thiệp lại. Mấy người này, sau này mà tìm hắn khám bệnh, chỉ sẽ bị lấy đắt hơn chút xíu. Lần một lần hai không thấy rõ, dù sao mỗi lần cũng chỉ đắt hơn có hai ba hào, nhưng nhiều lần lại thành một khoản lớn. Vì thế, người cuối cùng chịu thiệt chắc chắn không phải là hắn.
Mọi người giúp Lưu Hồng Quân đổ lương thực vào vại lớn. Hôm nay nhận được hơn hai ngàn cân cây gậy, hơn một ngàn cân lúa mì, hơn bảy trăm cân gạo, hơn ba trăm cân đậu nành, đủ cho Lưu Hồng Quân cùng Dương Thu Nhạn ăn cả năm. Tất nhiên, đây là chỉ có hai người ăn, không tính các trường hợp chiêu đãi khác. Mà Lưu Hồng Quân thì thỉnh thoảng vẫn giữ người ở lại nhà ăn cơm, còn phải nuôi thêm hơn mười con cẩu tử, những thứ lương thực này cũng không thật sự đủ.
Thu xong lương thực, Lưu Hồng Quân mới bắt đầu phân công nhiệm vụ ngày hôm nay.
“Núi Lớn, ngươi dẫn đám thanh niên trong nhà vào núi đào cây táo tàu, cây to quá thì thôi, ta chỉ cần cây táo tàu cao hơn một mét, tầm hai thước, bộ rễ cố gắng giữ càng nhiều càng tốt. Chiêu Đễ tỷ, Tú Chi chị dâu các chị chịu trách nhiệm đào rãnh! Lát nữa ta sẽ vạch đường ra, các chị cứ đào theo đường vôi là được một rãnh sâu chừng hai xẻng. Vương Dược Tiến, Tôn Lỵ Lỵ, hai người phụ trách ướp thịt muối và jambon.”
“Biết rồi, Hồng Quân ca!”
“Yên tâm đi, việc đào rãnh thì cứ giao cho bọn ta, đảm bảo không chậm trễ việc cấy cây của bọn họ!”
“Được, việc thịt muối với jambon giao cho chúng ta!”
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Lưu Hồng Quân dùng vôi còn thừa từ khi lợp nhà, vẽ một đường ranh giới dọc theo địa thế phía sau núi. Lưu Hồng Quân cũng không ngốc đến mức vạch đường vôi men theo chân núi mà là vẽ đường vôi ở vị trí cách chân núi mười bốn mười lăm mét. Dù sao lúc đầu cũng chỉ nói cho hắn sườn núi phía bắc chứ cũng đâu có nói rõ giới hạn cụ thể. Việc hắn vẽ ra thêm một chút cũng chẳng ai nói gì. Chờ hắn trồng xong hàng rào táo tàu thì đây sẽ thành sự đã rồi. Có cha vợ ở đó, ai có thể nói khác đi? Khoảng đất đá thừa ra này, dọc theo sườn núi phía Bắc một vòng còn rộng hơn cả khu đất trong nhà nhiều người.
Sau đó, Lưu Chiêu Đễ dẫn theo một nhóm phụ nữ, cầm xẻng, cuốc bắt đầu đào mương. Đừng thấy là phụ nữ mà coi thường, họ làm việc không kém cánh đàn ông là bao, ai nấy cũng đều là người làm việc giỏi. Chờ đợt cây táo tàu đầu tiên được đưa về thì hơn hai mươi người phụ nữ đã đào được một con mương dài hơn trăm mét rồi. Lưu Hồng Quân liền lập tức rút một nửa số người sang phụ trách trồng trọt và gánh nước tưới cây.
Cây táo tàu là loại cây có sức sống rất ngoan cường, có thể thích nghi với nhiều loại đất, lại còn chịu được hạn. Cho dù mọc ở khe đá, chỉ cần có chút đất thì cũng sinh trưởng được. Vì thế mà cách ghép cây táo tàu của Lưu Hồng Quân rất tùy tiện, nhưng không lo chúng không sống được. Bây giờ tuy chưa bắt đầu có tuyết, nhưng nhiệt độ trung bình đã xuống dưới mười độ, thực vật bước vào thời kỳ ngủ đông, đây chính là thời điểm tốt để cấy ghép.
Lưu Hồng Quân sau khi vẽ xong đường rào táo tàu thì lại lên núi đánh dấu vị trí các hố trồng cây ăn quả. Chờ lát nữa Lưu Chiêu Đễ và mọi người đào xong mương hàng rào thì sẽ lại sang đây đào hố. Sau khi làm xong những việc này, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, Lưu Hồng Quân mới quay về sân. Một đám thanh niên tri thức đang hăng say làm việc, Dương Thu Nhạn cũng đang ngồi trong sân, nói chuyện phiếm với Tôn Lỵ Lỵ và những người khác.
“Hồng Quân về rồi, đang định tìm ngươi đây, hỏi trưa nay định ăn cơm gì?”
“Bữa trưa thì mình ăn dưa cải muối chua hầm thịt heo nhé, rồi đồ một nồi cơm nữa là được!” Lưu Hồng Quân nói. Hôm nay thu được hơn một ngàn cân lúa mì, nhưng toàn là lúa mì không thì đương nhiên là không làm bánh màn thầu được rồi.
“Được thôi, giao cho chúng tôi lo đi!” Tôn Lỵ Lỵ đáp lời, gọi Chu Mạn Lệ vào bếp nấu cơm.
Giao việc nấu cơm cho Tôn Lỵ Lỵ xong, Lưu Hồng Quân lại quay ra sau núi. Lưu Hồng Quân không đi giúp mọi người làm mà đứng trên sườn núi nhìn đám người làm việc dưới chân. Đợi trồng xong hàng rào, rồi lại trồng xong cây ăn quả, thì kế hoạch xây dựng sau núi của hắn chỉ còn thiếu việc đào giếng nữa thôi. Việc đào giếng này cũng đã có đầu mối rồi, lá nhân sâm lục phẩm đã có trong tay, chỉ còn đợi đại ca cha vợ giúp một tay liên hệ người của đội thăm dò địa chất nữa là được. Hôm qua Lưu Hồng Quân cũng đã gọi điện cho đại ca rồi, chậm nhất là ngày mai đại ca sẽ đưa cây giống ăn quả mà hắn muốn đến, tiện thể mang lá nhân sâm lục phẩm đi luôn. Vậy thì bây giờ chỉ còn vấn đề tiếp theo, đó là làm thế nào để mua máy bơm chìm và tổ máy phát điện của bọn gấu Nga. Dù sao cũng đã có mục tiêu rồi, cứ từ từ tìm cách thực hiện là được. Trong chốc lát, Lưu Hồng Quân bỗng thấy có một cảm giác thành tựu, hào khí ngất trời. Đây là nhà của mình, là nơi mà chính tay hắn xây dựng lên.
“Hồng Quân, đang nghĩ gì thế?”
“Chiêu Đễ tỷ, ta đang nghĩ xem năm sau sẽ xây dựng phía sau núi này như thế nào.” Lưu Hồng Quân cười nói.
“Không nói thì thôi, chứ ngươi quả thật là có con mắt nhìn xa trông rộng, cái sườn núi phía Bắc này mà qua tay ngươi, đúng là trông ra gì hẳn.” Lưu Chiêu Đễ tán thưởng.
“Ha ha, ta chỉ tính toán vớ vẩn mà thôi!” Lưu Hồng Quân khiêm tốn cười đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận