Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 817 Lưu Đại nhiếp ảnh sư phát hiện

Chương 817 Lưu Đại nhiếp ảnh gia phát hiện
Tiếp theo một đoạn thời gian, Lưu Hồng Quân lại có công việc mới, mỗi ngày ngoài việc chăm sóc vườn rau trong nhà và phía sau núi, nấu cơm lo cho các con, thì chính là chụp ảnh. Không chỉ chụp cho bọn nhỏ, mà còn chạy ra đường, chụp ảnh cho người trong thôn. Đầu đường có ông bà lão đang phơi nắng trò chuyện, Lưu Hồng Quân tiến lên chụp ngay. Có người tụm lại tám chuyện, Lưu Hồng Quân cũng đi qua chụp lại. Ngay cả đám trẻ nghịch ngợm chạy đến ao cá của hắn bơi lội, cũng đều bị hắn chụp được. Lưu Hồng Quân còn chạy ra đồng, chụp lại những luống hoa màu sắp đến mùa thu hoạch. Qua việc chụp ảnh, Lưu Hồng Quân phát hiện ra vài chuyện rất thú vị. Vì là chụp ảnh nên nét mặt của rất nhiều người đều rất thật. Tỷ như bà Lý nào đó liếc mắt đưa tình với bà Vương nào đó, bị hắn vô tình chụp được. Lại như, lúc chụp ruộng, không cẩn thận chụp được bà Tiền nào đó cùng bà vợ Vương nào đó lén lút chui vào ruộng ngô xanh tốt. Với những chuyện này, Lưu Hồng Quân không hề kể ra ngoài. Hắn đâu còn trẻ, ở đời sau đã hơn sáu mươi tuổi rồi, chuyện gì mà chưa thấy qua. Chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không nói lung tung. Có những lúc, không biết cũng là một loại hạnh phúc. Rất nhiều khi, những chuyện này không biết thì có lẽ sẽ sống hạnh phúc cả đời. Nhưng nếu truyền ra, có thể hủy hoại hai gia đình. Về phần việc đội nón xanh có đáng buồn hay không thì phải xét từ góc độ nào. Nếu như tất cả mọi người không biết thì đó chẳng phải là buồn đau. Nếu như người khác đều biết, chỉ có một mình người trong cuộc không biết thì đó là bi ai. Bởi vì dạo gần đây Lưu Hồng Quân cứ cầm máy ảnh đi chụp khắp nơi nên bị mọi người cười gọi là Lưu Đại nhiếp ảnh gia. Giữa chừng Giản Hoành Kiệt đến đây một chuyến, mua hết chỗ rượu hổ cốt mà Lưu Hồng Quân đã cất. Các loại rượu hổ cốt tổng cộng tám ngàn cân, Lưu Hồng Quân lại bỏ túi tám trăm ngàn. Cũng không đưa tiền mặt mà sau khi Giản Hoành Kiệt kéo rượu đi thì trực tiếp mở cho Lưu Hồng Quân một phiếu gửi tiền ở ngân hàng. Cái thời đại này, ở thôn quê còn chưa cần thực hiện chế độ tên thật nên không cần Lưu Hồng Quân phải tự mình đi, Giản Hoành Kiệt có thể lo cho hắn việc gửi tiền. Lần giao dịch này, Lưu Hồng Quân lời non bảy trăm chín mươi ngàn. Ngày tháng cứ trôi qua, chớp mắt đã vào đầu thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Lưu Hồng Quân bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lần nữa vào núi. Có điều lần này vào núi không phải đến Trường Bạch Sơn mà là chuẩn bị đi dãy núi Sikhote ở chỗ bọn gấu Nga. Đến đó đào nhân sâm. Lưu Hồng Quân gọi Tiền Thắng Lợi, núi lớn và đá đến nhà, ăn bữa cơm tất niên, bàn chuyện vào núi. Vì bữa cơm này, Lưu Hồng Quân sáng sớm đã bắt đầu tất bật chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng làm xong một bàn đồ ăn phong phú. "Thắng Lợi đại ca, trước đây ta đã nói với núi lớn, đá là chuẩn bị đến mùa thu đi đến chỗ bọn gấu Nga đào nhân sâm. Lần này gọi các ngươi tới chính là bàn một chút chuyện đi chỗ bọn gấu Nga." Bắt đầu uống rượu, Lưu Hồng Quân nói ra mục đích gọi bọn họ đến ăn cơm hôm nay. "Hồng Quân ca, chúng ta khi nào đi chỗ bọn gấu Nga vậy?" Đá hưng phấn hỏi. "Hai ngày nữa đi! Chúng ta đi một tháng, trở lại vừa kịp vụ thu hoạch." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói. Nói xong, lại nhìn Tiền Thắng Lợi hỏi: "Thắng Lợi đại ca, anh có rảnh không, đi cùng?" "Ta!" Tiền Thắng Lợi có chút do dự. "Anh do dự gì thế? Cái chức thôn trưởng bé tí của anh thì có được bao nhiêu việc? Dân thôn Du Thụ Truân không có anh chẳng lẽ sống không nổi à? Anh không ở thì không phải còn có bí thư Đổng sao?" Vợ Tiền Thắng Lợi thấy Tiền Thắng Lợi do dự thì nhất thời bất mãn nói. "Cũng phải! Vậy để ta báo trước một tiếng, chúng ta cùng đi chỗ bọn gấu Nga đào nhân sâm. Cũng chỉ hơn một tháng thôi mà." Bị vợ nói một tràng như vậy, Tiền Thắng Lợi không do dự nữa, cười nói. "Vậy được, vậy chúng ta định tuần sau, ta liên lạc trước với Giản Hoành Kiệt bọn họ, xem khi nào thì hắn đi chỗ bọn gấu Nga. Chúng ta có thể đi theo hắn qua chỗ bọn gấu Nga. Chờ đến bên đó thì chúng ta một mặt tìm nhân sâm, một mặt đi về phía quốc gia mình. Đến lúc đó tự mình băng qua biên giới trong núi trở về." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói. Chuyện chính nói xong, Lưu Hồng Quân gọi mọi người bắt đầu dùng bữa uống rượu. Sau khi định xong, ngày thứ hai, Lưu Hồng Quân gọi điện thoại cho Giản Hoành Kiệt, hỏi khi nào thì hắn đi chỗ bọn gấu Nga. Giản Hoành Kiệt vừa từ chỗ bọn gấu Nga trở về, gần đây chưa có ý định qua đó. Nhưng khi nghe Lưu Hồng Quân muốn đi chỗ bọn gấu Nga đào nhân sâm thì Giản Hoành Kiệt rất sảng khoái nói có thể đặc biệt đi một chuyến đưa bọn họ qua. Có điều, Giản Hoành Kiệt cũng đưa ra một yêu cầu là nếu đào được nhân sâm tốt, tỷ như nhân sâm ngũ phẩm diệp hay lục phẩm diệp thì ưu tiên bán cho hắn. Hắn có thể mua với giá cao hơn giá thị trường. Về điều này, Lưu Hồng Quân đương nhiên đồng ý ngay. Giá nhân sâm tứ phẩm diệp trở lên hiện giờ rất loạn, giá mua bán của các tiệm thuốc quốc doanh và HTX cũng rất lung tung, mặc cả còn rất nhiều. Nhưng Giản Hoành Kiệt không phải kiểu người keo kiệt, từ cái giá hắn mua rượu hổ cốt và da hổ của Lưu Hồng Quân thì có thể thấy. Đây là một người sòng phẳng. Sau khi hẹn xong thời gian với hắn thì mới cúp máy. Mấy ngày tiếp theo, Lưu Hồng Quân một mặt chuẩn bị đồ dùng vào núi, một mặt hái việt quất trong nhà. Một phần nhỏ thì làm thành mứt việt quất, còn phần lớn thì trực tiếp đem đến các cửa hàng lâm sản để bán. Dù là ở huyện hay là ở Tuyết Thành thì mọi người đều thích việt quất, giá cả cũng không tệ, bán một cân tám hào tiền, lại bán rất chạy. Rất nhanh, Lưu Hồng Quân liền hái hết phần lớn việt quất, còn lại một ít có thể để Dương Thu Nhạn từ từ hái. Hái xong thì phơi khô cho bọn trẻ con ăn. Ở sau núi, quả táo và lê trong vườn cũng trĩu cành, trông rất thích mắt. Nhưng những quả này không cần phải hái gấp, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chín muồi, chờ sau khi hắn trở về một tháng nữa thì lại hái là được. Sắp xếp xong mọi việc ở nhà, Lưu Hồng Quân lái xe, mang theo Hạo Thiên và hơn hai mươi con chó con, rời Du Thụ Truân. Sở dĩ chỉ mang hơn hai mươi con chó con là vì năm nay lại là một năm chó sinh sản nhiều. Có hơn hai mươi con chó cái, hoặc là vừa sinh xong chó con, hoặc là đang mang bầu nên Lưu Hồng Quân không mang chúng đi. Tuy chó cái một năm sinh một lứa cũng không sao, nhưng để chó khỏe mạnh, Lưu Hồng Quân vẫn kiểm soát việc chúng hai năm sinh một lứa. Mang theo đàn chó, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, đi tới Tuyết Thành. Sau khi hội họp với Giản Hoành Kiệt, Giản Hoành Kiệt vẫn sắp xếp một chiếc xe tải để giúp vận chuyển đàn chó của Hạo Thiên. Rồi đưa bọn họ đến Tuy Phân Hà. Lưu Hồng Quân không lái xe đi chỗ bọn gấu Nga mà là đỗ ở Tuy Phân Hà thị. Giản Hoành Kiệt giúp liên hệ một đơn vị giữ xe. Sau đó cả bốn người mới ngồi xe của Giản Hoành Kiệt đến Ussuriysk.
Bạn cần đăng nhập để bình luận