Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 555 qua mồng tám tháng chạp chính là năm

Chương 555 qua mồng tám tháng chạp chính là năm.
Một đêm này, lại tràn đầy sự dịu dàng vô tận. Sáng ngày thứ hai, Lưu Hồng Quân sau khi rời giường, cho các sinh vật trong nhà ăn, rửa mặt rồi nấu cơm. Cơm nước xong xuôi, nhìn Dương Thu Nhạn cùng cô con gái vẫn chưa tỉnh giấc, anh tiếp tục để cơm trong nồi, đậy lại, sau đó bắt đầu công việc bận rộn. Đầu tiên, anh hái đám báo roi xuống, đặt trong nước ấm rửa sạch, rồi loại bỏ lớp màng bên trong. Việc loại bỏ lớp màng này vô cùng quan trọng, nhất định phải làm thật sạch. Nếu không, hậu quả cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là... tự hiểu đi! Nếu lớp màng trong báo roi không được làm sạch, Lưu Hồng Quân chắc chắn sẽ không uống, thậm chí không thèm nếm thử rượu. Rượu báo roi là Lưu Hồng Quân hứa với ba người Tiền Thắng Lợi, một cây báo roi, thêm một số dược liệu phối ngũ, Lưu Hồng Quân chuẩn bị ngâm hai mươi cân rượu thuốc. Anh thái lát báo roi rồi bỏ vào bình sạch, sau đó cho thêm các vị thuốc đông y đã rửa sạch như hoàng kỳ, địa hoàng, ngũ gia bì, cát cánh tử, bổ cốt chi vào, cuối cùng đổ rượu Cao Lương vào, đậy kín nắp. Thật đơn giản, một bình rượu báo roi đã được ngâm xong, tiếp theo chỉ cần chờ, khoảng hơn một tháng sau là có thể uống. Rượu báo xương cũng có công đoạn gần tương tự, đều cần ngâm một tháng mới dùng được. Nếu muốn bảo quản lâu hơn, cần loại bỏ dược liệu ra, chỉ để lại rượu, rồi tiếp tục đậy kín, như vậy sẽ để được rất lâu. Ở đây có một sai lầm mà nhiều người mắc phải, đó là việc mọi người nghĩ rằng ngâm báo roi, báo xương, các loại dược liệu trong rượu càng lâu, dược lực càng mạnh. Điều này là hoàn toàn sai, một tháng là khoảng thời gian đủ để dược lực trong dược liệu hòa tan vào rượu. Nếu tiếp tục ngâm dược liệu trong rượu, ngược lại sẽ làm rượu bị biến chất. Nói không ngoa, rượu thuốc bổ có thể biến thành rượu độc. Bận rộn đến trưa, cuối cùng Lưu Hồng Quân cũng đã ngâm xong hết rượu báo xương và rượu báo roi. Vì báo xương khá nhiều nên anh đã quyết định ngâm ba loại rượu thuốc, thứ tự là báo xương truy phong rượu, báo xương sâm nhung rượu, báo xương đu đủ rượu, thực ra ba loại này chẳng khác gì hổ cốt truy phong rượu, hổ cốt sâm nhung rượu, hổ cốt đu đủ rượu, chỉ khác một vị thuốc. Đó chính là hổ cốt được thay bằng báo xương, ngoài ra vì dược lực của báo xương khác nhau nên các loại thuốc đông y phối ngũ cùng với liều lượng cũng khác nhau. Tuy nhiên, rượu thuốc sau khi ngâm xong thì người không rành về dược lý sẽ rất khó phân biệt được. Vì thế mà đời sau, có một vài thương nhân gian dối đã cố tình dùng rượu báo xương, báo roi để mạo nhận rượu hổ cốt, rượu hổ tiên rồi bán với giá cao. Đương nhiên, vào thời điểm này cũng có rất nhiều người nói rượu báo xương, báo roi là rượu hổ cốt, rượu hổ tiên, nhưng không phải để lừa gạt mà chỉ là để khoe mẽ. Mặc dù hiệu quả chữa trị gần tương tự, nhưng khi nói là rượu hổ cốt thì hiển nhiên là có vẻ mặt mũi hơn so với nói rượu báo xương. Các ông già ở vùng Đông Bắc thích uống rượu và hay khoe khoang, sĩ diện là thế. Sau khi xong việc, Lưu Hồng Quân lại bắt đầu bận rộn nấu bữa trưa. Dương Thu Nhạn phải đến hơn chín giờ sáng mới rời giường, ăn uống xong xuôi thì đã hơn mười giờ, cô cũng không thấy đói nên không ăn được nhiều, chỉ mình Lưu Hồng Quân ăn. Anh vẫn để lại cơm trưa cho Dương Thu Nhạn trong nồi. Hết cách rồi, hiện giờ hai người căn bản không có cùng múi giờ sinh hoạt. Dương Thu Nhạn vì mang thai, mà lại là song thai, nên tình trạng thèm ngủ rất nặng. Còn Lưu Hồng Quân vì luyện quyền nên cơ thể tiêu hao năng lượng nhiều, hai bữa cơm căn bản không đủ để đáp ứng nhu cầu của cơ thể. Vì vậy mới dẫn đến tình cảnh hiện tại. Lưu Hồng Quân vừa cơm nước xong, rửa dọn chén bát, thì Dương Thu Nhạn đã ngủ thiếp đi lần nữa, cô con gái tuyết lớn thì đang ngồi trên kháng, một mình cầm búp bê vải chơi rất vui vẻ. Thấy Lưu Hồng Quân bước vào, bé tuyết lớn liền mừng rỡ, vứt búp bê sang một bên, đứng dậy chạy chầm chậm về phía Lưu Hồng Quân. Lưu Hồng Quân nhanh tay ôm chặt cô con gái."Ba ba! Đi!" Bé tuyết lớn chỉ tay ra ngoài, muốn được đi chơi. Lưu Hồng Quân nghĩ một chút, cô con gái cũng đã lâu rồi không được ra ngoài, mà bây giờ cũng là giữa trưa, có ánh nắng mặt trời ấm áp. Vậy là anh quyết định mặc quần áo thật ấm cho cô bé, gói thành một cục bông, rồi mới dắt con gái tuyết lớn ra ngoài. Vừa ra khỏi sân, đi đến phía ngoài ao cá thì thấy vô cùng nhộn nhịp. Những đứa trẻ tinh nghịch trong thôn quả là rất chăm chỉ, không thèm dọn dẹp tuyết ở nhà mà chỉ muốn ra dọn dẹp chỗ ao cá. Lúc này, tuyết trên mặt ao đã bị đám nhóc tinh nghịch dọn sạch, bọn nhóc đang trượt băng vui vẻ, thi thoảng lại phát ra những tiếng hò reo vui nhộn. Thấy bé tuyết lớn cứ a a kêu lên đòi gia nhập cùng, Lưu Hồng Quân lên tiếng: “Con gái, con còn nhỏ quá, không chơi được đâu, đợi lớn thêm nhé. Khi nào lớn lên ba sẽ dạy con trượt băng!" Lưu Hồng Quân cười dỗ con gái. Dù con gái có hiểu hay không, nhưng hai cha con cũng đã quen với kiểu giao tiếp này rồi. Cha nói một đường, con nói một nẻo. Ngược lại cũng rất vui. Đứng bên ngoài xem đám nhóc nghịch tuyết một hồi, Lưu Hồng Quân bất chấp sự phản đối của con gái mà bế cô bé vào trong nhà. Bên ngoài vẫn còn lạnh quá, cô con gái vẫn còn nhỏ, thể chất còn yếu, không nên ở bên ngoài lâu. Về đến phòng thì Dương Thu Nhạn cũng vừa mới tỉnh sau giấc ngủ."Tỉnh rồi à, đói chưa? Anh lấy cơm cho em nhé!" Lưu Hồng Quân vừa nói, vừa cởi quần áo ngoài của con gái ra."Có chút đói!" Dương Thu Nhạn xoa xoa bụng, nũng nịu nói. "Được, em chờ chút nhé!" Lưu Hồng Quân nói xong, liền quay người vào bếp, lấy cơm trưa anh đã để phần cho hai mẹ con."Ừm! Hồng Quân ca, anh tốt quá!" Dương Thu Nhạn nắm tay Lưu Hồng Quân, tiếp tục nũng nịu nói."Anh không tốt thì em có gả cho anh không? Nhanh ăn cơm đi!" Lưu Hồng Quân cúi xuống hôn lên má Dương Thu Nhạn một cái. “Con gái, lại đây, ba đút cho con ăn!" Lưu Hồng Quân ngồi đối diện Dương Thu Nhạn, gọi cô con gái đang giận dỗi trên kháng. Vừa nghe thấy có cơm, bé tuyết lớn lập tức lăn một vòng rồi bò dậy, lon ton chạy về phía Lưu Hồng Quân. Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng cái năm 1980 đã nhanh chóng qua đi. Tết dương lịch năm 80 rất bình an, lặng lẽ trôi đi, đến khi mọi người còn chưa kịp nhận ra thì nó đã qua. Nếu không phải vì mọi người đột nhiên phát hiện mình đã bước vào tháng chạp, có lẽ mọi người cũng không để ý rằng đã là năm tám mươi mốt. “Trẻ con trẻ con chớ có thèm, qua mùng tám tháng chạp là năm.” Cháo mùng tám tháng chạp, uống vài ngày, pháo nổ hai mươi ba. Hai mươi ba kẹo mạch nha viên dính, hai mươi bốn quét dọn nhà cửa, hai mươi lăm nghênh ngọc đế, hai mươi sáu hầm thịt heo, hai mươi bảy làm thịt con gà, hai mươi tám nặn bột, hai mươi chín hấp bánh màn thầu, ba mươi ăn tất niên, mùng một đi chúc tết. Những ngày tháng bình dị, nói chậm thì cũng chậm mà nói nhanh thì cũng nhanh! Lúc nói chậm, thì nằm ườn trên kháng, ngó nghiêng ra bên ngoài, sao mà lâu thế, trời vẫn còn tối mịt? Còn khi nói nhanh thì sáng sớm hình như vừa ăn cơm xong, sao đã đến bữa tối? Cứ cảm thấy chẳng làm gì cả thì đã hết một ngày. Một ngày trước mùng tám tháng chạp, Lưu Hồng Quân gánh một bao tải hạt thông và quả phỉ, còn có một bao tải các loại thịt sấy khô như gà, thỏ,… đi xe kéo đến nhà anh cả. "Sao lại mang nhiều đồ như vậy đến thế? Lần trước còn chưa ăn hết thịt gà sấy mà!" Chu Phượng Hà thấy Lưu Hồng Quân gánh hai bao đồ đi vào thì oán trách hờn dỗi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận