Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 224 ta có thể không quan tâm, nhưng là ngươi không thể chiếm ta tiện nghi

Chương 224 ta có thể không để ý, nhưng là ngươi không thể chiếm tiện nghi của ta. Hai hào tiền một cân thịt heo rừng, tuyệt đối là giá rẻ như rau cải. Lưu Hồng Quân bán cho căn tin lâm trường dưới chân núi, cũng không chỉ có cái giá này. Bất quá, Lưu Hồng Quân bán cho mấy người phụ nữ này, không phải là vì kiếm tiền, mà là để đám đàn bà này thay đổi tâm tính. Bây giờ không phải là lúc đội sản xuất ngày xưa, ăn chung nồi, bây giờ đội sản xuất đã chia nhà. Ai lo việc nhà người nấy. Tự nhiên không thể nào lại giống như kiểu trước đây, trắng trợn đem thịt đưa cho các nàng. Bây giờ, trước tiện nghi một chút, để các nàng quen với kiểu tiêu tiền mua thịt này, từ từ rồi tăng giá. Ngược lại, theo thời gian trôi đi, giá thịt heo rừng dưới chân núi cũng sẽ càng ngày càng cao. Chờ quen tiêu tiền mua thịt, bản thân lại tăng giá, các nàng cũng không nói được gì. Linh Chi cũng có chút sửng sốt, nàng nói mua, đây chỉ là lời khách sáo, chứ không có ý định thực sự bỏ tiền mua thịt. Dựa theo lẽ thường suy đoán, mình nói bỏ tiền mua thịt, Lưu Hồng Quân nên hào phóng nói một câu, "Tiền bạc gì chứ, trong núi săn được, mang chút về cho con cái ăn." Cái giá hai hào tiền một cân là cái quái gì vậy? Bất quá, Lưu Hồng Quân cũng không hề để ý đến suy nghĩ của Linh Chi, Tiền Thắng Lợi lái xe trượt tuyết vào sân. Bốn người gỡ heo rừng xuống, sau đó treo ngược một con lên, bắt đầu lột da cho heo rừng. Nếu nói muốn bán thịt, vậy thì phải làm ngay. Dù cuối cùng không ai mua, cũng có thể giữ lại mà ăn. Bọn họ lột con heo rừng lông vàng hoe và đang ở tuổi trưởng thành, ước chừng khoảng 170-180 cân. Loại heo rừng có trọng lượng này, thịt ngon nhất, không có vị hôi tanh như con heo nọc già, có thể nói là loại heo rừng tinh phẩm. Lột da xẻ thịt xong, bốn nhà chia một phần, cũng không có được bao nhiêu. Thấy Lưu Hồng Quân bốn người đang lột da ở đó, mặt Linh Chi có chút khó coi. Không mua sao? Lời đã nói ra rồi, không mua thì không được, truyền ra lại là chuyện Linh Chi đuổi theo người ta đòi thịt, thật mất mặt. Mua đi, hai hào tiền một cân, lại có chút đau lòng, không nỡ. Hai hào tiền, mua muối, cũng đủ ăn cả tháng. Ngay lúc Linh Chi còn đang xoắn xuýt thì Lưu Hồng Quân đã lột da xong, đang tiến hành phân chia thịt. "Chị dâu Linh Chi, chị muốn bao nhiêu?" Lưu Hồng Quân cười cắt đứt sự xoắn xuýt của Linh Chi. "A! Tôi lấy hai cân thôi, cho chị dâu thêm chút mỡ!" Linh Chi nghiến răng nói. "Không vấn đề gì!" Lưu Hồng Quân nói, dùng dao cắt một khối thịt ba chỉ, ước lượng qua, xấp xỉ có hai cân rưỡi. Lưu Hồng Quân cầm thịt đưa cho Linh Chi nhìn, "Chị dâu Linh Chi, khối thịt ba chỉ này được không?" "Được, cảm ơn A Hồng Quân!" Linh Chi nói, móc từ trong túi ra bốn hào, đưa cho Lưu Hồng Quân. Vốn còn cảm thấy bỏ hai hào mua một cân thịt heo rừng có chút thiệt, nhưng sau khi Lưu Hồng Quân cho thêm nửa cân thịt, Linh Chi lại thấy mình kiếm được món hời. Nửa cân thịt này chính là một hào đó! Một hào tiện nghi, làm nụ cười trên mặt Linh Chi trở nên thật lòng hơn nhiều. Lưu Hồng Quân cũng không khách khí, nhận lấy tiền, tiện tay đưa cho Dương Thu Nhạn. Có Linh Chi làm gương, mấy người phụ nữ khác cũng rối rít mở miệng muốn mua thịt, có người muốn một cân, có người muốn hai cân, có người muốn ba cân, người nhiều nhất muốn năm cân. Lưu Hồng Quân đều chọn phần thịt ngon cắt cho họ, mỗi người đều dựa theo số lượng mua mà cắt thêm một chút. Người mua năm cân, Lưu Hồng Quân trực tiếp cho thêm hai cân. Đám phụ nữ cười toe toét, miệng đầy khen ngợi Lưu Hồng Quân. Sau khi mấy người phụ nữ đi rồi, lập tức lại có nhiều phụ nữ trẻ và đàn bà chạy đến nhà Lưu Hồng Quân. Đều là đến mua thịt. Có lợi thì không bỏ, đó là bản tính. Lưu Hồng Quân không để ý chuyện này, chỉ cần các nàng quen với việc tiêu tiền mua thịt là được. Không thì, rất phiền phức. Bọn họ thường xuyên vào núi săn bắn, mà chia thịt cho cả làng, hắn nhất định không muốn. Thế nhưng mà, không chia thịt cho họ, lâu ngày, nhất định sẽ bị người khác chửi sau lưng, hắn không sợ, nhưng sau này hắn vẫn phải ở lại làng, Dương Thu Nhạn và các con của hắn cũng vậy, đều phải ở lại làng. Vẫn nên giữ quan hệ tốt với mọi người trong làng thì hơn. Như vậy là tốt nhất, cho họ chiếm chút lợi lộc, trước hết để họ quen với việc tiêu tiền mua thịt, từ từ điều chỉnh. Cho đến khi điều chỉnh giá bằng với giá ở dưới chân núi. Nấu ếch trong nước ấm mà. Thực tế, Lưu Hồng Quân thật không để ý cái này, hàng xóm mua thịt cho thêm một chút, đây là chuyện rất bình thường, người đông bắc tính tình đều vậy, căn bản không để ý cái này. Lưu Hồng Quân để ý là, những người như Linh Chi, rõ ràng bày ra là muốn chiếm tiện nghi. Tính cách của người đông bắc là, ta có thể không quan tâm, ăn cơm ta có thể giành trả tiền, đi ra ngoài chơi, ta cũng có thể giành chi, trong nhà có đồ tốt gì, ta có thể cho ngươi. Nhưng, ta có thể cho, có thể không để ý, nhưng ngươi không thể tính toán ta, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của ta. Cuối cùng, Lưu Hồng Quân bán xong hai con heo rừng, thì không còn ai đến mua thịt nữa. Hai con heo rừng này cũng không phải tất cả đều bán được, đầu heo, chân heo các thứ, đều không bán được. Những thứ này về sau xem ra là món ngon, nhưng thời này không được ưa chuộng. Hai con heo rừng, tổng cộng bán không được bốn mươi đồng. Số tiền này, đừng nói Lưu Hồng Quân, ngay cả ba người Tiền Thắng Lợi cũng chẳng coi vào đâu. Lưu Hồng Quân nói muốn chia tiền, cả ba đều từ chối. Bọn họ nói, cả ngày ở nhà Lưu Hồng Quân ăn uống, còn chưa đưa tiền lần nào, mấy đồng tiền này nếu chia nữa, vậy thì xem thường bọn họ quá, không có đạo lý làm anh em như thế. Lưu Hồng Quân cũng không cố ép nữa. Sau khi ăn cơm trưa xong ở nhà Lưu Hồng Quân, ba người Tiền Thắng Lợi mỗi người xách hai cái chân heo về nhà. Sau khi dọn dẹp xong chén đũa, Lưu Hồng Quân và Dương Thu Nhạn đi tới nhà phía tây. "Hôm nay lại đến xem bệnh sao?" Lưu Hồng Quân tiện miệng hỏi. "Không có!" Dương Thu Nhạn lắc đầu nói. "Vậy là tốt rồi! Dù sao cô cũng là nhân viên y tế của làng, ngày nào cũng chạy lên núi, quay đầu người trong làng lại có thành kiến." Lưu Hồng Quân không có thành ý nói đùa. Việc người trong làng có ý kiến gì hay không, Lưu Hồng Quân thật sự không quan tâm. Lưu Hồng Quân vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói một câu, tiếp theo, Dương Thu Nhạn ở đó chăm chỉ học tập nhận biết dược liệu và dược tính, Lưu Hồng Quân thì yên lặng ngồi sau bàn xem sách y học. Rất yên tĩnh, nhưng cũng rất ấm áp. Thời gian từng chút trôi qua, rất nhanh đã đến tối, bụng Lưu Hồng Quân kêu ùng ục, nhắc nhở đã đến giờ ăn tối. Lưu Hồng Quân ngẩng đầu lên nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ tối. Thời gian trôi qua thật là nhanh. "Thu Nhạn, đừng học nữa, nên nấu cơm ăn cơm thôi!" Lưu Hồng Quân nhắc nhở. "A! Nhanh vậy sao!" Dương Thu Nhạn nhìn đồng hồ đeo tay, nhất thời kêu lên một tiếng. Sau đó mở miệng hỏi: "Anh Hồng Quân, tối nay anh muốn ăn gì?" "Đơn giản thôi, ăn mì trứng với dưa kiệu muối!" Lưu Hồng Quân nghĩ nghĩ rồi nói. "Được! Anh Hồng Quân, anh đợi chút, em đi làm cơm!" Dương Thu Nhạn nói xong, để sách xuống, đóng tủ đựng dược liệu, đi ra ngoài nấu cơm. Lưu Hồng Quân thì đi ra ngoài, cho chó trong nhà ăn một bữa. Bao gồm cả lũ chó con, làm cơm cháo cho chó con ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận