Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 521 lần nữa thu lương thực

Sau khi ăn cơm xong, dỗ con gái ngủ, Lưu Hồng Quân xoa lưng cho Dương Thu Nhạn thật kỹ, dù không thể làm chuyện kia, nhưng chỉ cần tư tưởng không sa ngã thì kiểu gì cũng có cách giải quyết. Thời gian trôi đi, vụ thu hoạch cuối cùng cũng kết thúc. Phòng khám bệnh của Lưu Hồng Quân lại bận rộn. Vụ thu hoạch vừa xong, nhiều người như lột xác, người khá thì gầy mất vài cân, người yếu thì trực tiếp đổ bệnh. Hết cách rồi, giờ không như hồi đội sản xuất, mọi người cào bằng nhau, ai cũng làm cho có, không ai bỏ hết sức ra. Bây giờ ruộng khoán đến hộ, thu hoạch đều là của mình, bị tuyết lớn phủ lên mà không thu được thì cũng là thiệt của mình. Đến vụ thu hoạch, ai nấy cũng dốc hết sức bình sinh. "Hồng Quân, vẫn là chú thông minh, không có ruộng đất, kiểu làm này khổ quá đi! Ai như chú, chẳng bị mưa gió gì." Tiền Được Mùa ngồi đối diện Lưu Hồng Quân, hơi ngưỡng mộ nói. Một vụ thu hoạch, cả làng ai cũng gầy rộc đi, vừa đen vừa gầy. Nhìn lại Lưu Hồng Quân, trắng trẻo sạch sẽ, không chỉ một người ao ước, ghen tị với Lưu Hồng Quân. "Ha ha, lúc các người bỏ lương thực vào vựa, có ai nghĩ thế không?" Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói. "Bán sống bán chết, cũng chỉ có lúc cho được thóc vào vựa, mới thấy trong lòng thoải mái chút thôi." "Các người phải nghĩ thế này chứ, ta đây không cấy, không vướng bận gì cả, nhưng quay lại ta phải bỏ tiền ra mua lương thực từ chỗ các người đấy!" Lưu Hồng Quân lại cười nói. "Cũng phải! À mà Hồng Quân, năm nay chú mua bao nhiêu lương thực? Quay lại anh đưa đến cho." Tiền Được Mùa hỏi. "Đúng đó, Hồng Quân, năm nay chú định mua bao nhiêu lương thực? Vụ này thu được khá, cần bao nhiêu thì nói, anh sẽ đưa cho chú." Một người dân khác cũng tiếp lời. "Gạo thì ta muốn năm trăm cân, lúa mì hai ngàn cân, bắp năm ngàn cân, đậu nành hai ngàn cân, cao lương mười ngàn cân." Lưu Hồng Quân nghĩ rồi nói. "Được thôi, quay lại anh mang qua cho." Tiền Được Mùa giành nói. "Các anh ơi, mang thì mang, nhưng đừng có dồn hết cho em, mỗi người chia một phần mười số lượng là được. Gạo năm mươi cân, lúa mì hai trăm cân, bắp năm trăm cân, đậu nành hai trăm cân, cao lương một ngàn cân." Lưu Hồng Quân vội nói. Hết cách rồi, năm nào người trong thôn cũng tranh nhau bán lương thực cho Lưu Hồng Quân. Một nhà làm được mấy bận, thu hoạch xong, trừ thuế nông nghiệp ra, thì cũng không ăn hết. Mà bây giờ lại không cho phép tự do mua bán lương thực, chỉ có thể bán số dư cho công ty lương thực. Giá cả của công ty thì đương nhiên phải thấp hơn của Lưu Hồng Quân. Dù mỗi cân chỉ lệch một xu thôi, nhưng cộng lại cũng là một khoản lớn. Cho nên ai cũng tranh nhau bán cho Lưu Hồng Quân. Cũng vì sợ có người không kìm được lòng tham, giành hết cả, nên Lưu Hồng Quân đành phải chia ra, mỗi nhà mua một ít. Lưu Hồng Quân sợ có người không tự chủ, chiếm đoạt hết, cho nên lúc báo số lượng mới phải bớt lại. "Được rồi, cứ theo lời chú nói, quay lại anh mang qua cho." Tiền Được Mùa nhìn Lưu Hồng Quân, thấy hắn có vẻ thành thật thì gật đầu. "À phải rồi, Hồng Quân, nhà chú không phải không ăn lương thực thô sao? Sao lại muốn nhiều cao lương thế?" Có người nghi hoặc hỏi. "Nhà tôi nuôi không ít gà vịt ngỗng, mua cao lương để nuôi chúng đấy." Lưu Hồng Quân đáp. Phòng của Lưu Hồng Quân vốn rất náo nhiệt, nhiều người đến khám xong không vội đi, ở lại tán dóc vài câu. Sau đó, người đến sau cũng ở lại tán gẫu. Kết quả là càng ngày càng đông, rồi thì ngay cả người không bệnh cũng chạy đến phòng khám của Lưu Hồng Quân nói chuyện. Bây giờ nghe Lưu Hồng Quân muốn thu mua lương thực, nhiều người nhận thuốc xong thì không nán lại tán gẫu nữa, mà vội cầm thuốc chạy về nhà chuẩn bị lương thực. Lưu Hồng Quân thì biết rõ, cái gì nhanh tay thì còn, chậm chân thì hết. Lúc đầu là những người khám bệnh xong chạy về nhà lấy lương thực đi bán, sau đó có những người chưa khám, nhìn thấy thế cũng cuống cả lên, không khám bệnh mà quay người chạy về nhà. Trong chốc lát, phòng khám trở nên vắng tanh. Nhìn phòng khám trống trơn, Lưu Hồng Quân cười lắc đầu, đây đúng là thiên hạ nháo nhào đều vì lợi, thiên hạ ồn ào đều vì lợi cả. Sau đó, Lưu Hồng Quân không khám bệnh nữa mà chuyên tâm ngồi trong sân thu mua lương thực. Lưu Hồng Quân mua lương thực, không cần cân đo gì nhiều, cứ bốc tay một cái là biết bao nhiêu, sai số tuyệt đối không quá nửa cân. Lưu Hồng Quân mua, còn Dương Thu Nhạn thì trả tiền. Người trong thôn đều biết quy củ của Lưu Hồng Quân, đều cân ở nhà rồi mới mang đến. "Tô Đại Hải, đống lương thực này chú mang về đi, nhà chú tôi không mua đâu." Lưu Hồng Quân cầm một túi lương thực ném trước mặt Tô Đại Hải. "Hồng Quân, sao lại không mua lương thực nhà tôi? Nhà tôi đâu có đắc tội gì chú." Mặt Tô Đại Hải đỏ lên nói. "Sao lại không mua, trong lòng chú rõ còn gì? Hay là ta nói toạc ra?" "Tôi làm sao? Chú khinh người quá đáng đấy, mua của người khác, sao lại không mua của nhà tôi?" Tô Đại Hải không phục, cổ họng gào lên. "Mẹ nó chứ, mày coi tao là thằng ngốc à? Một bao lúa mì này mà mày bảo hai trăm cân? Nếu trong này có đến một trăm tám mươi cân, tao ăn sống nó luôn!" Lưu Hồng Quân chỉ mặt Tô Đại Hải mắng. Người khác chênh lệch một hai cân, Lưu Hồng Quân sẽ bỏ qua, nhưng Tô Đại Hải thì thiếu những hai ba mươi cân, đây là coi hắn là con gà béo à. "Mày ăn nói vớ vẩn...""Tô Đại Hải, tao nể mặt chú thì đừng có quá đáng, vậy thì đừng trách tao không khách sáo, chú nghĩ trong nhà tao không có cái cân à? Tao bây giờ liền lấy cân ra cân cho chú xem, nếu đủ một trăm tám mươi cân, tao trả gấp đôi cho chú, trước mặt mọi người tao sẽ ăn sống hết chỗ lương thực này! Nếu không đủ một trăm tám mươi cân, thì từ nay về sau, nhà mày có ai bệnh tật thì cứ xuống bệnh viện chân núi mà xem nhé!" Lưu Hồng Quân chỉ Tô Đại Hải mắng. "Tôi...""Hồng Quân em trai, có lẽ do cân ở nhà anh cân bị lệch, anh bù thêm cho chú." Vợ Tô Đại Hải vội lên tiếng hòa giải. "Thôi đi, Lưu Hồng Quân ta đây không thiếu mấy đồng tiền đó đâu, người khác chênh một cân rưỡi cân thì tao bỏ qua, vậy mà chúng mày coi tao là thằng ngu à? Chúng mày đem thóc về đi, tao không mua nữa." Lưu Hồng Quân khoát tay. "Thôi thì thôi, không mua thì mình cũng mang về." Vợ Tô Đại Hải kéo Tô Đại Hải vẫn còn muốn cãi nhau lại, xấu hổ đi ra ngoài. Lưu Hồng Quân không khỏi liếc mắt đánh giá vợ Tô Đại Hải một cái, bà này không tầm thường à nha! Lấy phải Tô Đại Hải thì uổng người. Tô Đại Hải thực ra tên là Tô Thụ Hải, là cháu trai của Tô kế toán, tiếc là chỉ học được thói tính toán của nhà Tô kế toán, chứ không học được đức hạnh đối nhân xử thế của Tô kế toán. Sau khi nhà Tô Đại Hải đi, phía sau lại có mấy người lén lút đẩy xe cút kít bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận