Sống Lại 1978: Trường Bạch Sơn Săn Y

Chương 671 lâm sản không đủ bán

"Thịt heo bên ta cũng bán hết rồi, trứng gà thì bán được một phần ba." Bí thư Đổng rất cao hứng kể lại tình hình ở huyện. Trứng gà mang đến thành phố và huyện, chỉ là trứng gà của hai ngày trước, còn trứng gà của mấy ngày trước nữa thì cũng đã bán cho trạm thu mua của hợp tác xã rồi. "Mấy thứ lâm sản kia bán cũng không tệ, mộc nhĩ, nấm gì cũng rất được hoan nghênh! Chỉ là, cứ theo tốc độ này, mấy thứ nấm, mộc nhĩ của chúng ta, chống đỡ không được bao lâu đâu. Nếu không, chúng ta đi mấy làng khác thu mua chút mộc nhĩ và nấm?" Kế toán Tô đề nghị. "Thôi, có thể bán được mấy ngày thì tính mấy ngày. Việc đi thu mua sơn hàng ở làng khác là không được. Chúng ta mở tiệm, bán lâm sản, trứng gà do thôn mình tự làm ra thì không sao, nếu chúng ta thu mua lâm sản của làng khác rồi mang vào thành phố bán. Như vậy chính là đắc tội chết với hợp tác xã thu mua, sau này còn muốn mua phân bón hóa học nữa không?" Tiền Thắng Lợi trực tiếp từ chối. "Thắng Lợi nói đúng, hợp tác xã thu mua cũng có nhiệm vụ của mình, chúng ta mà đem hết lâm sản của mấy làng phụ cận lấy đi, vậy hợp tác xã thu mua làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ thu mua? Đến lúc đó, chẳng phải gây khó dễ cho ta sao?" Bí thư Đổng cũng nói theo. Lưu Hồng Quân không có ý kiến gì, chỉ chuyên tâm lái xe, bây giờ đã vào núi lớn, đường núi mùa đông đi lại không dễ, cho nên Lưu Hồng Quân rất tập trung. Chỉ cần lơ là một chút thôi, thì đó không phải là chuyện nhỏ. Lái hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bình an trở về Du Thụ Truân. Lưu Hồng Quân dừng xe trước cửa thôn ủy, bí thư Đổng và những người khác xuống xe. "Vẫn là có xe đi lại tiện hơn." Vừa xuống xe, bí thư Đổng cảm thán nói. "Bí thư, đợi thêm hai năm nữa chúng ta mua hai chiếc xe Jeep, sau này khi anh với đại ca Thắng Lợi đi họp ở công xã cũng có cái mà khoe khoang!" Lưu Hồng Quân cười nói. "Vậy thì sau hai năm, tiền của thôn mình, bây giờ cũng đủ mua rồi!" Kế toán Tô vừa lên tiếng nói. "Một chiếc xe Jeep bao nhiêu tiền?" Chủ nhiệm phụ nữ tò mò hỏi. "Bạn của Hồng Quân chỉ bán xe Jeep Gaz, mười ngàn đồng một chiếc!" Kế toán Tô đáp. "Lão Tô, ông đừng có mơ mộng nữa, chút tiền đó ông cũng dám đốt! Bây giờ chúng ta mua xe Jeep, cuối cùng là mua cho chính chúng ta hay là mua cho công xã? Đến lúc đó, công xã ngày nào cũng tới mượn xe, ông mượn còn chưa phải mượn sao?" Tiền Thắng Lợi lên tiếng. Lúc đầu, khi Giản Hoành Kiệt dụ dỗ Lưu Hồng Quân mua xe Jeep, hắn cũng ở đó, lý do mà Lưu Hồng Quân từ chối, Tiền Thắng Lợi đều đã nghe thấy, lúc này đương nhiên rất tỉnh táo. Biết rằng bây giờ, tuyệt đối không phải thời điểm tốt để mua xe Jeep. Hiện tại công xã cũng không có xe Jeep, thôn của bọn họ lại mua tận hai chiếc, đó chẳng phải là gây chuyện hay sao? Lưu Hồng Quân không để ý đến họ, bỏ thùng nước xuống, chào bí thư Đổng và những người khác, rồi về nhà. "Hồng Quân ca, anh về rồi?" Dương Thu Nhạn đang nấu cơm ở nhà bếp, thấy Lưu Hồng Quân đi vào, ưỡn bụng đi tới đón. "Ừm! Các con đâu?" "Ở trong phòng, cha anh trông đấy!" "Để ta nấu cơm, em vào nhà đi!" Lưu Hồng Quân nhận lấy việc nấu cơm. Dương Thu Nhạn chuẩn bị làm món bún thịt hầm dưa cải, đây là món ăn mà người Đông Bắc hay ăn nhất, mùa đông hầu như ngày nào cũng ăn. Khác biệt chính là, rất nhiều người chỉ ăn dưa cải hầm với miến. Dương Thu Nhạn đã thái sẵn thịt heo, ngâm trong nước để đó, khi Lưu Hồng Quân về thì Dương Thu Nhạn đang chuẩn bị vắt ráo dưa cải. Lưu Hồng Quân rửa sạch dưa cải rồi thái sợi, để ở một bên. Sau đó lại ra sau vườn, xem thử hôm nay Hao Thiên và đồng bọn mang về con mồi gì. Hôm nay mang về sáu con thỏ rừng, mười con gà rừng, còn có mười hai con gà gô. Cầy con trong nhà ngày càng nhiều, con mồi mang về cũng ngày càng nhiều. Lưu Hồng Quân giữ lại thỏ rừng, còn lại chim thì mang ra tiền viện, nấu nước làm lông, mổ bỏ nội tạng. Sau đó băm hai con gà rừng ra, ngâm vào chậu. Rồi lại băm sáu con gà gô ra, cũng ngâm vào chậu. Con mồi khác thì đều ném vào trong đống tuyết, chôn lại. Sau đó cầm dao, ra sau vườn, lột da thỏ rừng, còn nội tạng thì ném thẳng cho cầy con ăn. Lưu lại hai con thỏ rừng, thỏ khác đều vùi trong đống tuyết. Tí nữa dùng thỏ rừng hầm gà rừng, thêm vài miếng thịt ba chỉ, thơm phải biết. Lưu Hồng Quân lại xuống hầm, lấy sáu tai nấm đầu khỉ, xé nhỏ ra, ngâm trong nước, để hầm canh gà gô. Đem thịt heo dưa cải hầm trong nồi, rồi lại đem gà rừng hầm thỏ rừng vào nồi, sau đó cho canh gà gô vào hầm luôn. Trong nhà có nhiều nồi và bếp, nên cứ thế tùy hứng. Nhìn thấy trong nhà bếp còn có cà chua và cà tím, Lưu Hồng Quân làm thêm một đĩa cà chua xào trứng, một đĩa cà tím rang nữa. Chỉ đơn giản có vậy mà thành bốn món mặn và một món canh. Ăn món như vậy, ăn cơm trắng là ngon nhất. Chẳng qua là, buổi tối ăn cơm trắng không dễ tiêu, cho nên ăn màn thầu thì tốt hơn. Đây là nguyên nhân do địa lý, ví dụ như người phương Nam ăn màn thầu không đủ no, dễ đói, người phương Bắc ăn cơm trắng không đủ no cũng dễ đói. Nhưng, như vậy lại không dễ tiêu, nghe cứ như mâu thuẫn. Nhưng, sự thật là như thế. "Hồng Quân ca, mai anh còn muốn vào thành phố mang thịt heo đi bán sao?" Lúc ăn cơm, Dương Thu Nhạn hỏi. "Ta hầm canh gà gô nhiều, sáng mai em dậy sớm, hâm lại lên, lấy thêm vài cái màn thầu là được!" Lưu Hồng Quân gật đầu, rồi nói với Dương Thu Nhạn. Vừa nãy khi nấu cơm, hắn đã cố tình dùng thêm bốn con gà gô, nấu đầy một nồi canh, sáng mai và trưa cũng đủ ăn. Còn món gà rừng hầm thỏ rừng, cũng hầm tương đối nhiều, ông bô với Dương Thu Nhạn bây giờ khẩu vị không lớn, đủ cho họ ăn hai bữa. "Ba ba, ngày mai có thể mang con vào thành được không ba! Con lớn như vầy rồi, mà còn chưa được vào thành phố nữa đó!" Tuyết Lớn chạy đến bên Lưu Hồng Quân, ôm cổ nũng nịu nói. "Ba ba!" Tiểu Tinh Tinh và Tiểu Thần Thần cũng nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to tròn đen láy, ngóng chờ Lưu Hồng Quân. "Ngày mai ba ba đi sớm lắm, nên không mang các con theo được. Đợi một thời gian nữa, ba ba sẽ đặc biệt mang mẹ với các con cùng đi vào thành chơi được không?" Lưu Hồng Quân cưng chiều xoa xoa mũi của cô con gái Tuyết Lớn. "Vậy một thời gian nữa là khi nào vậy ba?" Tuyết Lớn gật gù đầu, rồi lại hỏi. "Một thời gian nữa, chính là đợi khi nào trời hết tuyết này!" Lưu Hồng Quân đáp. "Cám ơn ba ba!" Tuyết Lớn hôn lên má Lưu Hồng Quân một cái, rồi ngoan ngoãn quay lại ăn cơm. "Anh cứ chiều bọn nó đi!" Dương Thu Nhạn liếc mắt nhìn Lưu Hồng Quân. "Cha, con mua một căn nhà vườn ở Mẫu Đơn Giang, là loại nhà do gấu Nga xây, ngày mai con vào thành sẽ ghé qua xem một chút, nhờ người ta dọn dẹp rồi thuê người tu sửa lại hệ thống sưởi bên trong. Để lúc đó, chúng ta vào thành ở mấy ngày!" Lưu Hồng Quân nói với ông bô. "Vào thành có gì tốt, ở quê thoải mái hơn nhiều! Ta không đi đâu hết, mấy người tự đi mà hưởng!" Ông bô từ chối. "Cha, mình vào thành hết thì ai nấu cơm cho cha ăn?" Dương Thu Nhạn hỏi. "Mấy người khỏi lo cho ta, ta tự biết kiếm chỗ ăn cơm." Ông bô nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận